Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 149: Chương 149: Chương 93: Tôi muốn đi báo cảnh sát 1




“Nếu không phải tôi đúng lúc tìm người giúp cô, giải quyết toàn bộ mọi chuyện, cô cho rằng việc này sẽ dễ qua như vậy sao? Nếu như không phải tôi giúp cô, Cung Âu sớm muộn sẽ điều tra ra cô.” Thời Địch nói: “Đường Nghệ, cô bây giờ lại muốn uy hiếp tôi, xin cô nghĩ cho kỹ, nếu tôi chết thì cô cũng sống không yên đâu, Cung Âu sẽ phế bỏ cô”

“Cô yên tâm, hiện tại hắn sẽ không biết được kế hoạch của tôi.”

“Cô không phải nói hắn bị thuốc mê đến thần trí không rõ nhưng vẫn nói muốn giết cô sao?”

Bọn họ nói thêm gì đó, nhưng Thời Tiểu Niệm đã nghe không nổi nữa, khí huyết toàn bộ vọt tới não.

Trong đầu cô giờ toàn bộ đều là âm mưu, vu oan, vu hại.

Cô rốt cục cũng đã làm rõ chuyện đó.

Ba năm trước, Thời Địch một tay lên kế hoạch, để Đường Nghệ gạt cô lên thuyền, sau đó bỏ thuốc cô, muốn người khác làm tổn thương cô.

Kết quả, Đường Nghệ ở trên thuyền bị lạc lối bởi các nhân vật hào môn, muốn nắm lấy một đại nhân vật, chủ động bò lên trên giường của Cung Âu, sau đó phát hiện có điều không đúng liền đẩy cô ra chịu tội.

Ha ha.

Cô ta đã từng là bạn tốt thời đại học của cô, lại liên thủ với em gái cô bày ra kế hoạch hại cô.

Thì ra là như vậy.

Ba năm trước sau khi bọn họ hại cô, làm cho cô mất hết tên tuổi, ba năm sau, cô lại trực tiếp bị Cung Âu giam cầm ở bên người, mấy lần đã ở bến bờ sống chết.

Đều là do bọn họ hại.

“Tôi muốn báo cảnh sát”

Nói xong Thời Tiểu Niệm liền vọt tới trước máy tính, Mộ Thiên Sơ lập tức đứng lên, để ly nước qua một bên, đưa tay nắm lấy cổ tay cô: “Tiểu Niệm, không nên kích động.”

“Kích động?”

Thời Tiểu Niệm trừng mắt về phía Mộ Thiên Sơ, trong mắt tràn ngập sự thù hận, ngón tay chỉ máy tính, tâm trạng kích động nói: “Anh không nghe thấy sao, ba năm trước bọn họ hợp mưu hại tôi, tôi bị tiếng xấu ở đại học cũng là bởi vì bọn họ, hại tôi cũng không tốt nghiệp đại học được.”

Cuộc đời của cô đã bị bọn họ hủy

Bọn họ phá huỷ tất cả của cô.

“Tôi biết, cô tỉnh táo lại trước đã.” Mộ Thiên Sơ cố gắng an ủi cô.

“Tôi không bình tĩnh được.” Thời Tiểu Niệm dùng sức hất tay của hắn ra: “Nếu như không phải do bọn họ, cuộc đời của tôi sẽ rất tốt, nếu không phải do bọn họ, Cung Âu sẽ không lầm tưởng rằng tôi đã sinh con cho hắn, sau đó giam cầm tôi bên người hắn, tôi cũng không cần ở lại cái lồng giam lớn này, ngay cả việc muốn ra ngoài cũng không thể, tôi suýt chút nữa chết ở trong tay Cung Âu anh biết không?”

Cô lớn tiếng mà nói, một đôi mắt bởi vì thù hận mà trở nên đỏ tươi.

Tôi suýt chút nữa chết ở trong tay Cung Âu anh biết không?

Mộ Thiên Sơ yên lặng nhìn kỹ mặt đầy kích động của cô: “Cô không phải cam tâm tình nguyện theo Cung Âu? “

“Đương nhiên không phải. Nếu như không phải là bởi vì chuyện ba năm trước, hắn căn bản sẽ không tìm tới tôi” Thời Tiểu Niệm kích động nói, đôi mắt căm hận trừng mắt nhìn hắn: “Ban đầu tôi bị hắn giam ở trong rừng rậm, tôi tìm anh giúp đỡ, anh cũng không giúp tôi, anh cho rằng tôi đang nói dối. Các người cũng không tin tôi, các người không ai tin tôi cả.”

Cô lớn tiếng mà nói, âm thanh gần như tuyệt vọng.

Lưng cô đeo một tội danh không phải do cô làm ròng rã suốt ba năm, vì thế mất đi tự do, mất đi tôn nghiêm, tất cả những thứ này tất cả đều là em gái và bạn tốt của cô ban tặng.

Mộ Thiên Sơ nghĩ đến rất lâu trước đây từng nhận được một cuộc điện thoại, hóa ra cô gọi cú điện thoại kia thật sự là đang cầu cứu.

Cho tới ngày hôm nay, cô nói gì hắn cũng tin, có thể khi đó, trí nhớ của hắn vẫn chưa có khôi phục

“Xin lỗi.”

Mộ Thiên Sơ thấp giọng nói, trên mặt đầy vẻ tự trách.

Cô nói, cô suýt chút nữa chết ở trong tay Cung Âu, nhưng vào lúc ấy, hắn lại không lập tức đi giúp cô.

Nếu như hắn có thể khôi phục ký ức sớm một chút, những chuyện này sẽ không xảy ra.

Nhìn mặt đầy vẻ tự trách của hắn, Thời Tiểu Niệm ép mình tỉnh táo một chút, nhưng tâm tình vẫn rất kích động.

Cô dùng sức nói: “Anh không cần nói xin lỗi với tôi, anh cũng không nợ tôi, tôi cũng không cần người nào giúp đỡ, tôi muốn bọn họ bị cảnh sát bắt, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn bọn họ đăng tin này lên.”

Cô muốn chứng minh mình trong sạch.

Cô muốn Đường Nghệ và Thời Địch phải trả giá thật lớn, cô không phải đứa ngốc, cô không thể cứ thế bị hai người bọn họ lường gạt.

Thời Tiểu Niệm đi về phía máy tính, chuẩn bị lưu những câu nói này lại.

Tay cô lại một lần nữa bị Mộ Thiên Sơ kéo lại, cô quay đầu lại, Mộ Thiên Sơ nhìn cô, nghiêm túc nói: “Cô trước tiên bình tĩnh đi, chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ càng.”

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm lập tức rút tay ra, ánh mắt xa cách nhìn về phía hắn: “Anh không muốn tôi công bố có đúng không, anh muốn giúp Thời Địch phải không?”

“…” Mộ Thiên Sơ yên lặng nhìn cô.

Trong mắt cô toàn bộ là xa cách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.