Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 150: Chương 150: Chương 93: Tôi muốn đi báo cảnh sát 2




Thời Tiểu Niệm lui về phía sau hai bước, dựa lưng vào màn hình trước bàn, đề phòng theo dõi hắn: “Anh cố ý giúp tôi, có phải là đã nghĩ chờ tôi thu thập được chứng cứ sau đó anh sẽ tiêu hủy nó?”

Mộ Thiên Sơ cương trực đứng ở nơi đó, sắc mặt trở nên xanh trắng, trong mắt thoảng qua một tia bi thương, khóe môi tự giễu nhếch lên: “Hóa ra ở trong mắt cô, tôi lại không đáng tin đến vậy.”

Ngữ khí của hắn thật đau lòng.

Thời Tiểu Niệm nhận ra được ngữ khí của mình quá kém, không khỏi mím môi, một lát sau nói: “Không phải vấn đề có đáng tin hay không, tôi biết cô ấy là vợ của anh, anh nhất định không đành lòng, đây là chuyện thường tình.”

Nhưng cô không thể chịu oan uổng này, cô nhất định phải báo cảnh sát

“Không đành lòng.” Mộ Thiên Sơ khẽ cười một tiếng, vẫn tự giễu: “Cô ấy không ngừng lừa dối tôi, gạt tôi bỏ đứa bé, gạt tôi về chuyện hại cô, tôi còn có thể không đành lòng sao”

“Cái gì?”

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn về phía hắn.

Bỏ đứa bé.

“Cô nghe trộm Thời Địch mấy ngày, chẳng lẽ không biết?” Mộ Thiên Sơ nói, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cô, không có gợn sóng, phảng phất chuyện này đối với hắn mà nói không đáng nhắc tới.

Thời Tiểu Niệm cắn môi, lúng túng nhìn, “Tôi cho rằng cô ấy chỉ là không mang thai mà thôi.”

“Cô ta không phải không mang thai, mà là bí mật đi bỏ đứa bé.” Mộ Thiên Sơ bình tĩnh tự thuật nói.

Thời Địch bỏ đứa con của mình.

Tại sao lại như vậy, chẳng lẽ là Thời Địch muốn trở lại Giới Giải Trí. Không có lý do gì, tiến vào loại Hào Môn như Mộ gia thì nhiệm vụ hàng đầu chính là sinh người thừa kế, đây là tất yếu, càng quan trọng hơn so với việc trở lại Giới Giải Trí.

Muốn gây dựng lại sự nghiệp còn có thời gian, Thời Địch còn trẻ lại không vội.

Thời Địch rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì?

Thời Tiểu Niệm không nghĩ ra, ngước mắt nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, kết hợp các chuyện đang xảy ra, nhất thời hiểu được: “Hóa ra là như vậy, vì lẽ đó anh mới giúp tôi, anh cũng muốn biết ở sau lưng Thời Địch từng làm bao nhiêu chuyện không thể cho ai biết.”

Hắn phát hiện Thời Địch lừa cô, sau đó bắt đầu hoài nghi Thời Địch, không có thương yêu như trước nữa , bắt đầu không tin tưởng, cho nên mới phải giúp cô.

Mộ Thiên Sơ nhìn cô, môi giật giật, muốn gì đó cuối cùng vẫn không có nói ra.

Giúp cô, cũng chỉ là muốn giúp cô mà thôi, không có bất kỳ nguyên nhân nào.

Nhưng những lời này, vẫn chưa tới thời cơ nói ra, hắn còn chưa có giải quyết tất cả mọi chuyện, hắn muốn làm xong mọi chuyện trở lại là Mộ Thiên Sơ ban đầu sau đó mới lại đi tìm cô.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm đang dày đặc hơn.

Mộ Thiên Sơ không hề trả lời, chỉ dùng giọng nói ôn hòa động viên cô: “Hiện tại, cô có thể yên tĩnh một chút nghe tôi nói, cô phải cẩn thận suy ngẫm lại xem nên làm thế nào.”

“Tôi còn phải báo cảnh sát.”

Thời Tiểu Niệm kiên trì nói, ngoại trừ báo cảnh sát, cô không nghĩ tới còn có biện pháp gì có thể trả thù hai người phụ nữ độc ác kia.

Mộ Thiên Sơ đứng trước mặt cô, thấy cô vẫn cố chấp như vậy không khỏi cau mày, nói: “Bây giờ cô báo cảnh sát, chứng cứ này của cô cũng là lai lịch không rõ, đó là ăn cắp. Nghe lén cũng sẽ bị bắt.”

“Cung Âu sẽ đến bảo đảm cho tôi.”

Thời Tiểu Niệm không chút nghĩ ngợi nói.

Sắc mặt Mộ Thiên Sơ ảm đạm mấy phần, âm thanh trở nên khàn khàn: “Cô mới vừa nói không phải tự nguyện ở lại bên người Cung Âu, hiện tại lại rất tin tưởng hắn sẽ giúp cô.”

“…”

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó á khẩu không trả lời được.

Trong nháy mắt, cô cũng bị lời nói của chính mình dọa sợ rồi.

Đúng vậy, cô không phải luôn luôn chán ghét bị Cung Âu mạnh mẽ quấn quít bên cạnh sao, cô không phải luôn luôn chán ghét không có tự do, chán ghét mọi chuyện Cung Âu làm, nhưng phản ứng đầu tiên của cô chính là Cung Âu sẽ đến bảo đảm cho cô.

Cô điên rồi sao.

Từ lúc nào cô lại ỷ lại Cung Âu như vậy.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác bước về phía trước, sau đó mới ngồi ở trên ghế, tay chân lạnh lẽo.

Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, hiểu được chuyện gì đó, ngực nhất thời như bị lưỡi dao cắt một cái, đau đến không muốn sống.

Sau một lúc, Mộ Thiên Sơ mới chậm rãi nói: “Nếu như cô bây giờ đi đến cục cảnh sát, trước tiên không nói cô có bị bắt hay không, chứng cứ này là không quang minh có được, ở trên tòa án chắc chắn là không được thừa nhận .”

“…”

Thời Tiểu Niệm run rẩy, ngước mắt nhìn về phía hắn, “Có ý gì, dù cho tôi cầm chứng cứ này cũng trị không được Thời Địch và Đường Nghệ sao?”

Vậy những chuyện cô làm tất cả đều uổng công khổ cực.

Đều uổng phí cả.

“Tôi không ngăn cản cô trả thù các cô ấy, nhưng trả thù cũng phải chuẩn bị chu toàn.” Mộ Thiên Sơ đứng trước mặt cô, mắt nhìn kỹ cô: “Tiểu Niệm, cô tin tôi không?”

Tiểu Niệm, em tin anh không?

Một câu nói dịu dàng, mang theo mong đợi.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn hắn, môi giật giật, hồi lâu mới nói: “Tôi không biết.”

Cô thật sự không biết.

Nếu như là Mộ Thiên Sơ lúc trẻ, cô sẽ tin tưởng hết mực.

Nhưng bây giờ không phải, hắn mất trí nhớ, hắn là chồng của Thời Địch, hắn yêu Thời Địch như vậy, hắn lại muốn cô tin tưởng hắn, cô làm sao tin hắn được đây?

“Giao chuyện này cho tôi đi, tôi sẽ điều tra sự việc này trong vòng một tuần lễ, đem chứng cứ chính xác có lợi đặt tới trước mặt cô.” Mộ Thiên Sơ ôn nhu nói, “Tôi sẽ không để cho cô bị oan uổng như vậy, cơn giận này tôi thay cô trút.”

“…”

Thời Tiểu Niệm sững sờ đứng ở nơi đó, một chữ cũng nói không ra.

Hắn nói, cơn giận này, hắn thay cô trút.

Nhưng hắn lấy thân phận là chồng của Thời Địch sao.

“Nếu như trong một tuần, tôi không thể làm được gì tốt hơn, cô muốn làm thế nào cũng được, có được hay không?” Mộ Thiên Sơ hỏi.

Thời Tiểu Niệm không biết còn có thể nói gì, cô cắn cắn môi, đến nửa ngày mới lúng túng nhìn hắn: “Tại sao anh phải giúp tôi, anh không yêu Thời Địch à, cô ấy là vợ của anh?”

Bất kể nói thế nào, hắn cũng không nên giúp cô.

“Chúng ta còn chưa có đăng kí kết hôn, ở trên mặt pháp luật cô ấy cũng không phải vợ của tôi.” Mộ Thiên Sơ nói.

“…”

Bọn họ còn chưa có đăng kí kết hôn?

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn về phía hắn: “Nhưng mà, trước đây không phải anh rất yêu cô ta sao, hay tại vì cô ta gạt anh bỏ đứa bé, nên anh liền muốn quay lại đầu súng tới giúp tôi trả thù cô ta.”

Mộ Thiên Sơ không phải là người như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.