Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 151: Chương 151: Chương 94: Hắn muốn tôi sinh đứa bé 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Em có cảm thấy tôi thật sự rất vô tình không?”, Mộ Thiên Sơ nói lên suy nghĩ của mình với cô.

Nếu cô biết chân tướng của mọi việc, cô sẽ không cho là như vậy.

Thời Tiểu Niệm trầm mặc. Mộ Thiên Sơ kéo ghế tựa qua, ngồi xuống trước mặt cô, đôi mắt ôn hòa nhìn cô, nở nụ cười chua xót: “Em biết tôi bắt đầu ghét em từ khi nào không?”.

Sao đột nhiên nhắc tới chuyện này?

Thời Tiểu Niệm im lặng.

“Khi vừa mất trí nhớ, thật ra tôi cũng không chán ghét em như vậy.”, Mộ Thiên Sơ nói: “Là ba năm trước, tôi biết em có những mối quan hệ không rõ ràng, Thời Địch còn nói từng thấy em với Tần tổng kia ở cùng nhà, khi ấy, tôi tuyệt đối không hề nghi ngờ Thời Địch.”

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nghe.

Thì ra, em gái ngoan của cô còn tạo ra tin như vậy.

“Bắt đầu từ lúc đó, tôi rất căm ghét em, mỗi lần nhìn thấy em cứ quấn lấy tôi, tôi đều nghĩ rằng em học trường đại học danh tiếng kia thật sự là sai lầm lớn, cảm thấy em là người rất dối trá”, Mộ Thiên Sơ bỗng nhiên cười tự giễu một cái: “Giờ nghĩ lại, căn bản là do tôi ngu ngốc, chuyện gì cũng không cân nhắc đúng sai mà nhận định em là một cô gái hư hỏng.”

Mấy năm nay, anh cứ thế mà hiểu lầm cô.

Trong thư phòng an tĩnh, Mộ Thiên Sơ đang kể những sai lầm mình đã phạm phải với cô.

Thời Tiểu Niệm nghe được lại nghĩ tới những năm qua cô khổ sở quấn lấy anh nhưng lần nào anh cũng đối xử với cô rất lạnh lùng.

Hiện giờ mọi việc đều đã rõ ràng. Nhưng cô lại không cảm thấy vui vẻ, chỉ thấy ngực rất đau, khóe mắt rất cay nhưng không rơi nổi giọt nước mắt nào nữa.

“Tôi nghĩ, đây cũng là nguyên nhân cô ấy gây nên chuyện của ba năm trước, cô ấy muốn tôi hoàn toàn chán ghét em.” Mộ Thiên Sơ nói.

Thời Tiểu Niệm nghe được lại càng thêm chua xót.

Những năm gần đây, cô luôn quấn lấy anh, mong anh sớm khôi phục trí nhớ, lại chọc giận em gái cô, Thời Địch bày cho cô một cái bẫy sâu như vậy, kéo cô xuống vựa sâu vạn trượng. Mà cô, qua ba năm, mới nhìn rõ người đưa tay đẩy cô là ai.

Mộ Thiên Sơ cúi đầu, đưa tay chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, trong mắt xẹt qua tia trào phúng: “Tôi chưa từng nghĩ rằng những năm này tôi đã tin lầm người rồi”.

Thời Tiểu Niệm từ từ tỉnh táo lại, tay chân ấm áp trở lại, cô nhìn chiếc nhẫn trên tay Mộ Thiên Sơ, âm thanh không còn kích động như lúc nãy: “Tôi biết hiện tại anh cũng không chịu tin, anh… bước tiếp theo anh định làm như thế nào? Anh thật sự muốn giúp tôi sao?”

Cô bị oan ức. Nhưng anh cũng không dễ chịu, Thời Địch bí mật phá bỏ con của hắn, ba năm trước lại từng làm chuyện kia, cho thấy tâm cơ Thời Địch rất nặng.

Người mình yêu nhiều năm như vậy hóa ra lại mang bộ mặt dối trá, dù là ai cũng không chịu nỗi đả kích này.

“Tôi đương nhiên sẽ giúp em”, Mộ Thiên Sơ kiên định nói, không hề có chút do dự.

“Nhưng nói cho cùng, Thời Địch cũng chỉ vì quá yêu anh mới làm ra những chuyện như vậy.” Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói: “Tôi không cần anh giúp, chỉ cần anh không nhúng tay vào là được rồi”.

Cô có thể tự mình giải quyết.

“Em cảm thấy tôi vô tình cũng được, việc này tôi sẽ quản đến cùng. Tôi có lý do riêng, một ngày nào đó, em sẽ biết”, Mộ Thiên Sơ cay đắng cười cợt, tháo nhẫn bỏ vào trong túi: “Giờ chỉ mới bắt đầu thôi, trước tiên chúng ta đừng quá manh động.”

Chúng ta.

Không biết từ khi nào, bọn họ đã đứng cùng một chiến tuyến.

Thời Tiểu Niệm dù thế nào cũng không nghĩ đến, có một ngày, cô sẽ cùng đứng cùng một chiến tuyến với Mộ Thiên Sơ đang mất trí nhớ.

“Đúng rồi”, Mộ Thiên Sơ lại nói: “Tôi vừa nghe được, tôi cũng có thể hiểu một chút về quan hệ lúc đó của em với Cung Âu, nếu là hiểu lầm, nếu em giải thích rõ ràng với hắn thì sẽ có thể rời khỏi hắn rồi không?”.

Nghe vậy, sắc mặt Thời Tiểu Niệm trầm xuống, lắc đầu, thấp giọng nói: “E là không được”.

“Em muốn ở lại bên cạnh hắn?” Mộ Thiên Sơ đột nhiên hạ thấp giọng.

“Không phải”, Thời Tiểu Niệm lắc đầu, ngón tay nắm lấy áo, “Cung Âu có suy nghĩ của chính mình, hắn đã không còn để ý ba năm trước là ai đã bỏ thuốc hắn nữa, hắn muốn…”. Cô nói không nên lời.

Thật sự khó nói quá.

“Muốn cái gì?” Con ngươi Mộ Thiên Sơ căng lại.

Thời Tiểu Niệm nắm chặt áo, nửa ngày cũng không nói.

“Tiểu Niệm”, Mộ Thiên Sơ nghiêng người về phía cô, đôi mắt thật sâu dừng trước gương mặt tái nhợt của cô, một tay đặt lên mép ghế tựa sau vai cô, tựa như vây cả người cô trong lồng ngực của mình, “Để tôi giúp em được không?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.