Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 152: Chương 152: Chương 94: Hắn muốn tôi sinh đứa bé 2




Ngần ấy năm, Mộ Thiên Sơ chưa từng gần cô như thế.

Cơ cảm thấy không được tự nhiên, dời tầm mắt, Mộ Thiên Sơ lại nói: “Tiểu Niệm, chúng ta đều rơi vào bẫy của Thời Địch, chúng ta đều muốn bước ra”.

Anh dịu dàng nhìn cô. Hắn mê hoặc trái tim cô.

Mê hoặc cô nhảy ra khỏi ván cờ trước mắt, nhảy ra vực sâu vạn trượng này.

“Tiểu Niệm, nói cho tôi biết, Cung Âu muốn gì, phải thế nào hắn mới buông tha em?”, Mộ Thiên Sơ hỏi.

Thời Tiểu Niệm nhìn anh, mắt anh như có nam châm, cứ hấp dẫn cô, hút lấy mọi hy vọng của cô.

Có tiếng nói ở trong lòng cô hò hét, nhảy ra đi, nhất định phải nhảy ra khỏi cái hố này, trở lại sinh hoạt trước kia của cô, chẳng phải đây là điều mà cô mong muốn sao?

“Hắn muốn tôi con.” Thời Tiểu Niệm nghe được âm thanh của cô vang lên.

Thân hình Mộ Thiên Sơ cứng đờ, đôi mắt yên lặng nhìn cô, sắc mặt không tốt hơn so với cô.

Sinh con.

Cung Âu lại muốn Thời Tiểu Niệm sinh con cho hắn, đây là cố ý muốn giữ cô ở bên cạnh cả đời.

“Hắn sẽ không được như ý”, Mộ Thiên Sơ nói, âm thanh từng từ kiên định, “Ván cờ này, tôi nhất định đưa em ra ngoài, bất cứ người nào cũng không thể kéo em xuống”.

Bởi vì, cô là của anh.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn anh: “Thật sự có thể giúp tôi ra ngoài sao?”

Cô không biết làm sao để thoát khỏi cuộc sống như hiện giờ, cô không biết làm sao thoát khỏi Cung Âu, Cung Âu lại như một chiếc lưới vây chặc lấy cô, làm cô không còn nơi nào để trốn nữa.

“Đương nhiên. Chúng ta đều phải quay về cuộc sống trước kia”. Mộ Thiên Sơ nói từng chữ với cô.

Quay về cuộc sống trước kia, đối với Thời Tiểu Niệm mà nói thật sự có sức dụ hoặc rất lớn.

“Ừ”. Thời Tiểu Niệm gật đầu, đang muốn di chuyển cơ thể một chút, chợt phát hiện đang ngồi mặt đối mặt, cả người mình gần như rơi vào trong lồng ngực Mộ Thiên Sơ, bốn mắt nhìn nhau, mặt cô ngơ ngác.

Thư phòng không một rất yên tĩnh, yên tĩnh đến có chút mờ ám.

Mộ Thiên Sơ không hề có ý lui về sau, hắn lẳng lặng dừng trước mặt cô, đưa tay đặt lên mặt cô.

Thời Tiểu Niệm cả kinh, vội vã từ trên ghế đứng lên.

Tay Mộ Thiên Sơ cứng đờ để giữa khoảng không, gương mặt nhất thời trắng bệch.

Thời Tiểu Niệm lúng túng nhìn hắn, không biết nên nói gì, điện thoại di động đột nhiên rung, như cứu mạng cô, phá vỡ giây phút lúng túng này.

Cô vội vã nhào tới trước bàn đọc sách, nghe điện thoại: “Alô”.

“Thời Tiểu Niệm em muốn chết hả? Đã chạy đi đâu còn dám tắt máy, có biết tôi gọi em bao nhiêu lần không? Lần sau còn dám ra ngoài, tôi cho em biết, sau này đừng hòng rời khỏi tầm mắt tôi hai mét”. Tiếng Cung Âu điên cuồng nói bên tai cô, hận không thể xé nát màng nhĩ cô.

Người đàn ông này, không thể nói chuyện bình tĩnh một chút sao?

Thời Tiểu Niệm bị hắn nói đến đau cả tai, không khỏi để điện thoại ra xa một chút, chờ sau khi lỗ tai thích ứng mới đưa về bên tai, cố ép cho âm thanh mình có vẻ nhẹ nhàng, “Tôi không phải cố ý, tôi không chú ý điện thoại thôi”.

“Khi không có tôi bên cạnh phải biết chú ý một chút. Tôi chỉ mới nói với em hôm qua thôi đó”. Cung Âu tức giận quát cô, tạo thành âm thanh vù vù, như vừa xuống máy bay.

Ngày hôm qua nói với cô sao?

Thời Tiểu Niệm nhớ lại, ngày hôm qua không phải hắn đặt cô trên giường sao, thời điểm đó sao cô chú ý tới hắn đang nói gì.

“Không phải anh đi Anh sao?”. Thời Tiểu Niệm nói sang chuyện khác.

“Vừa tới”. Cung Âu không cho cô nói sang chuyện khác, tiếp tục tức giận quát: “Em ở nhà chờ tôi, trở về không nhìn thấy em, tôi sẽ trừng phạt em”.

Nếu nói chuyện có đặt câu, cô tin tưởng, phía sau mỗi câu Cung Âu nhất định sẽ là dấu chấm than, dấu chấm than thật to.

“Ừ”. Thời Tiểu Niệm đáp một tiếng.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh có người dùng tiếng Anh mời Cung Âu nhận điện thoại, hắn ngồi máy bay cứ bận rộn như thế.

“Cút ngay”, Cung Âu mắng người kia một tiếng, sau đó nói với điện thoại: “Em nghe cho tôi, không được phép tắt điện thoại di động, chút nữa tôi sẽ gọi lại cho em”.

“Gọi lại?”,Thời Tiểu Niệm sửng sốt: “Nhưng trong nước giờ sắp nửa đêm rồi đó.”

Hơn nữa đêm còn gọi điện thoại?

“Tôi gọi em nhất định phải bắt, đi ngủ cũng phải bắt. Cứ vậy đi”. Cung Âu phân phó cho cô xong, liền cúp điện thoại.

Thời Tiểu Niệm để điện thoại xuống, bất đắc dĩ thở dài, Cung Âu luôn đáng sợ như vậy.

Cô xoay người, chỉ thấy Mộ Thiên Sơ vẫn ngồi trên ghế đang nhìn cô, trên mặt lộ vẻ âm u, ánh mắt cũng u ám.

Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, cô siết chặt điện thoại.

Vừa nãy, Mộ Thiên Sơ rõ ràng muốn xoa mặt cô.

Mộ Thiên Sơ đứng lên, đi về phía cô.

Thời Tiểu Niệm phản xạ có điều kiện bước sang bên cạnh một bước, ý né tránh rõ ràng.

Mộ Thiên Sơ cười khổ một tiếng: “Thật đúng là không quen hành động này của em, trước đây em không tránh né tôi như thế”.

Trước đây là hắn trốn cô.

Bây giờ là cô trốn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.