Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 153: Chương 153: Chương 95: Cú điện thoại kết nối hai Châu lục 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mộ Thiên Sơ làm sao không nghe rõ lời cô: “Em cho rằng vì Thời Địch lừa gạt tôi làm tôi đau lòng, cho nên mới tìm em chơi trò mập mờ như thế?”

Thời Tiểu Niệm không nói gì nhưng trên mặt cô hiện rõ: chính là ý này.

Mộ Thiên Sơ không khỏi cười khổ một tiếng, hình ảnh hắn trong mắt cô là một tên cặn bả, hắn suýt chút nữa đã nói ra bản thân mình đã nhớ lại rồi.

Ở nơi này, hắn không còn là chồng Thời Địch nữa, chỉ là Mộ Thiên Sơ mà thôi.

Bỗng dưng, đôi ngươi hắn chuyển động, suy nghĩ hai giây liền cười hỏi: “Không phải trước đây em muốn ở cùng tôi sao?”

“Nhưng tôi đã từ bỏ rồi.”, Thời Tiểu Niệm lập tức nói.

Trước đây cô cứ dây dưa, nhưng chỉ muốn hắn khôi phục trí nhớ.

Cô từ bỏ, chính là từ bỏ việc giúp hắn tìm lại trí nhớ.

“Em nói từ bỏ thì từ bỏ, xem như hiện giờ tôi phát hiện ra mình sai rồi, muốn thay đổi, cũng là vô ích cả.” Mộ Thiên Sơ hỏi.

Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa, nghe nói như thế, cả người như bị điện giựt.

“Lời này của anh là có ý gì?”, cô hỏi.

Muốn thay đổi là gì? Cô cũng không thể hiểu.

“Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút”, Mộ Thiên Sơ nhìn cô chằm chằm nói.

Thời Tiểu Niệm không nhìn ra chút manh mối gì trên mặt hắn, hồi lâu, cô cúi đầu, âm thanh rất thấp: “Vô ích cả thôi, anh không thể trở lại”.

Trừ phi anh có thể khôi phục trí nhớ, trở vể là Mộ Thiên Sơ trước đây.

Nhưng cô cố gắng nhiều năm như vậy, anh cũng không thể nhớ lại.

“Phải vậy không?”, Mộ Thiên Sơ cười dịu dàng, “Trên đời này không thể nói trước chuyện gì cả.”

Không phải cô hy vọng hắn trở về như lúc trước sao?

Chỉ cần cô còn chút hy vọng, thì hắn sẽ còn tư cách tranh giành với Cung Âu, chỉ là bây giờ chưa đến lúc.

Thời Tiểu Niệm không hiểu gì nhìn hắn.

“Đi ngủ sớm một chút, tôi đi đây”, Mộ Thiên Sơ không nói gì nữa, cho cô ánh mắt thần bí khó lường liền rời đi.

Thời Tiểu Niệm đưa mắt nhìn anh rời đi, trên mặt có chút nghi ngờ, đưa tay đóng cửa lại.

Cô thật sự không hiểu Mộ Thiên Sơ đang nghĩ gì, hắn âm thầm làm mọi chuyện cho cô, hắn còn nói cho hắn thời gian một tuần để hắn giúp cô.

Nếu đổi là là cô, trực tiếp báo cảnh sát là xong.

Chẳng lẽ so với báo cảnh sát, Mộ Thiên Sơ định làm cách gì đó tốt hơn.

Thời Tiểu Niệm sờ sờ bụng, đã đói rồi, cô đang muốn vào bếp, điện thoại di động lại vang lên lần nữa, lần này là Phong Đức gọi điện tới.

Vừa nghe điện thoại đã nghe âm thanh của Phong Đức: “Thời tiểu thư, người giúp việc đã đến Thiên Chi cảng, có thể phiền cô ra ngoài đón một lúc không?”.

“Tôi không cần người giúp việc”. Thời Tiểu Niệm nói, cô chỉ muốn ở lại một mình.

Hiếm khi Cung Âu không ở đây, cô rốt cuộc cũng tự do, không muốn lại có người đi vào.

“Không được, đây là việc thiếu gia giao, bây giờ thời gian có hơi muộn, để người giúp việc làm bữa ăn khuya cho cô đi, tóm lại cô phải ăn cơm.” Phong Đức nói, “Bằng không, thiếu gia trở về nhìn thấy Thời tiểu thư gầy đi, nhất định sẽ không vui.

“Tôi thật sự không cần, Phong quản gia, anh biết tôi không thích trong nhà có quá nhiều người”. Cung Âu sao lại không vui vì cô gầy đi chứ, lần nào hắn cướp đồ ăn của cô cả.

Phong Đức thở một hơi thật dài: “Thời tiểu thư cũng biết tính của thiếu gia. Lỡ như...”

Tính tình của Cung Âu thì không cần nói nữa.

Tính tình xấu xa như vậy, ai mà chịu đựng được.

Thời Tiểu Niệm cúp điện thoại, ra Thiên Chi cảng cho người giúp việc vào.

Cung Âu an bài cho cô hai người giúp việc nữ, đều rất xinh đẹp lanh lợi, vừa xuất hiện đã ân cần đưa hồ sơ cá nhân của mình lên, “Thời tiểu thư, cô có chuyện gì cứ căn dặn chúng tôi là được rồi”.

Thời Tiểu Niệm mở mắt ra nhìn, được rồi, học lực hai người giúp việc này đều cao hơn cô.

Vừa vào cửa, người giúp việc đã bắt đầu bận túi bụi, hỏi thăm cô thích gì.

“Tùy ý hai người đi, tôi không kiêng cử gì đâu, bất quá bây giờ tôi rất đói, nhanh làm cho tôi một món nào đó là được rồi, không cần phiền phúc lắm đâu.” Thời Tiểu Niệm nói với hai người.

Vốn dĩ cô muốn tự mình xuống bếp làm đồ ăn, Cung Âu lại không cho.

“Vâng, Thời tiểu thư”, người giúp việc cung kính gật đầu, đi vào nhà bếp bắt đầu bận rộn.

Thời Tiểu Niệm nhìn trong biệt thự trống rỗng đột nhiên lại có thêm hai bóng người có chút bất đắc dĩ, cô như vậy cũng coi là tự do sao?

Hai người giúp việc làm việc rất có hiệu suất, một lát sau đã làm một bát sắc hương đầy đủ, nóng hổi bưng ra cho cô.

“Cảm ơn”. Thời Tiểu Niệm ngồi xuống ăn trong phòng khách, mở ti vi xem tin tức, nhàm chán nhìn, trong đầu đều nhớ tới chuyện hôm nay.

Theo dõi Thời Địch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.