Thời Địch và Đường Nghệ bí mật nói chuyện.
Mộ Thiên Sơ như có như không ám muội.
Cung Âu đột nhiên bay đi Anh Quốc.
Cung Âu còn không biết người định bò lên giường hắn năm đó là Đường Nghệ, không biết sau khi hắn biết sẽ như thế nào, sẽ đối xử với Đường Nghệ như với cô, vẫn mạnh mẽ trừng phạt cô ấy sao.
Cô hi vọng là loại sau.
Thời Tiểu Niệm vừa ăn vừa nghĩ, cô thật không nghĩ tới, Đường Nghệ sẽ gài bẫy cô, thiếu tiền đến mức bị Thời Địch lợi dụng, bán đứng cô, gì mà bạn bè tốt, gì mà bạn học, tất cả đều là giả dối, đều lừa cô cả.
Đêm khuya, chỉ còn âm thanh của tin tức trên TV trong phòng khách, Thời Tiểu Niệm ăn từng miếng từng miếng, rơi vào suy tư thật sâu.
Bỗng nhiên,chuông điện thoại di động vang lên.
Thời Tiểu Niệm từ trên ghế salông cúi người xuống, trực tiếp đặt mông ngối trước khay trà trên tấm thảm, đặt tô mì trên khay trà, vừa tiếp tục ăn, vừa nhận điện thoại.
Đã nửa đêm lại còn gọi điện đến chỉ có thể là Cung Âu thôi.
“Đang làm gì?”. Quả nhiên, điện thoại vừa thông, bên tai cô liền vang lên âm thanh cao ngạo của Cung Âu.
“Ăn mì, xem tin tức”, Thời Tiểu Niệm hít một hơi, mơ hồ không rõ.
“Tôi cũng đói bụng”, Cung Âu bên kia điện thoại nói, âm thanh có mấy phần uể oải.
“Vậy anh ăn đi”.
Hắn ở Anh cũng chính là trở lại nhà mình, hắn là quý tộc, nên có nhiều đầu bếp làm đồ ăn cho hắn.
“Tôi muốn ăn đồ em làm, những người kia làm quá khó ăn”, Cung Âu mắng chết một đám đầu bếp lớn.
“Làm sao được, anh đừng kiêng ăn nữa”.
“Tôi không kiêng ăn, là bọn họ làm quá khó ăn, lúc xuất ngoại mang em theo cùng là tốt rồi”, ngữ khí Cung Âu rất buồn bực: “Tôi thật sự rất đói, sao em không ở bên cạnh tôi?”
Thời Tiểu Niệm chỉ nghe mà không nói gì.
Cơ thể hắn đúng là kì lạ, tôn đồ ăn cô làm là đồ cực phẩm, chỉ ăn đồ cô làm.
Hai ngày nay tay cô bị thương, hắn đành chịu đựng không ăn, nhất định đến thời điểm đói gần chết mới miễn cưỡng ăn chút ít, lại tiếp tục như thế, hắn sớm muộn cũng sẽ bị đau dạ dày.
“Sao không nói gì?”
Cung Âu không nghe được âm thanh của cô càng thêm khó chịu.
“Tôi đang ăn”, Thời Tiểu Niệm cắn sợi mì trong miệng, qua loa nói.
“Ăn cũng có thể tán gẫu cùng tôi, hoặc là em không được ăn nữa”, hắn còn đang đói, cô dựa vào cái gì mà được ăn.
Hơn nửa đêm nói chuyện điện thoại có gì vui chứ?
Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại đặt bên tai, nói: “Anh ngồi máy bay lâu như vậy, nhất định rất mệt, không bằng đi ngủ đi, cũng tới giờ, tôi ăn xong cũng đi ngủ”.
“Tôi ngủ không được”, âm thanh của Cung Âu vang lên bên tai cô, cự li cách xa đều có thể nghe được hắn vô lại: “Do đó, em cũng không được ngủ, trò chuyện với tôi đi.”.
Hắn ngủ không được, cô đừng hòng muốn ngủ.
Cái tên dã man rợ này.
Cố tình gây sự.
Thời Tiểu Niệm thật muốn ném điện thoại vào thùng rác luôn cho xong chuyện.
Cô hít sâu một lần, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Vậy anh muốn trò chuyện gì đây?”
Trong điện thoại vang lên một trận âm thanh nho nhỏ, khá giống âm thanh ma sát với gối tạo thành.
Ở nước Anh, trong phòng ngủ xa hoa, Cung Âu nằm ở giữa giường, hai chân thon dài tinh xảo đặt trên chăn, một tay cầm điện thoại, một tay chống sau gáy, hùng hồn tuyên bố: “Tôi đói quá nên không nghĩ ra, em muốn nói chuyện gì?”
Đói bụng đến không suy nghĩ được. Nhưng hắn lại không muốn ăn thứ khác, chỉ muốn ăn đồ cô làm, không ăn được cũng chỉ muốn tiếng của cô.
Thời Tiểu Niệm bên này không khỏi lườm một cái, qua loa nói: “Tôi muốn nói chuyện đi ngủ”.
Không nghĩ ra chuyện để nói còn muốn tìm cô nói chuyện. Đúng là nhàm chán quá đi.
“Nói chuyện đi ngủ?”, có vẻ như Cung Âu rất vui, giọng cười có phần gian gian, “Tôi thích điện thoại ML, em bắt đầu đi”.
(Điện thoại ML: make love qua điện thoại)
“Ai nói muốn nói chuyện đó chứ?”, Thời Tiểu Niệm phiền muộn.
Hắn tự biên tự diễn cái gì vậy trời?
“Tự em nói, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, bắt đầu, kêu đi.”, Cung Âu thúc giục cô, dù rằng nghe bằng điện thoại chắc chắn kém hẳn bên ngoài.
Thời Tiểu Niệm đưa nấm đấm về phía điện thoại, tưởng tượng điện thoại thành mặt Cung Âu tự cho mình tài giỏi hơn người kia, xả giận xong, đưa điện thoại lên tai lần nữa, hắng giọng nói sang chuyện khác: “Sao anh đột nhiên đi Anh, có chuyện gì gấp à?”
Vừa nói xong, lại không nghe tiếng trả lời nữa.
Rất lâu, rất lâu sau.
Thời Tiểu Niệm hơi nghi ngờ hoặc nhìn điện thoại, vẫn đang gọi mà, đâu có ngắt máy, sao hắn đột nhiên không nói nữa?
Cô vừa định hỏi thì nghe thanh âm trầm thấp của Cung Âu: “Không có gì, chỉ đi một chuyến, tuần sau tôi về, em ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi”.
“Ừ”, Thời Tiểu Niệm thấp giọng trả lời.
“Tôi chỉ xuất ngoại một chuyến, em không cần nghĩ nhiều”, Cung Âu bỗng nhiên bỏ thêm một câu.
“Tôi có nghĩ gì đâu, có gì hay ho đâu mà nghĩ.”.