Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 155: Chương 155: Chương 96: Cách yêu đặc biệt của Cung Âu 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Thời Tiểu Niệm, em ngoan ngoãn như vậy mới đúng.”

Cung Âu ở bên Anh quốc vô cùng hài lòng, đầu ngón tay vỗ về môi của mình, đã không còn chờ đợi được.

Bên này Thiên Chi Cảng của thành phố S, Thời Tiểu Niệm đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, để tiếng nước chảy truyền vào điện thoại, sau đó lớn tiếng nói: “Vậy tôi bắt đầu tắm.”

“Ừ.” Cung Âu hài lòng nói.

“...”

Thời Tiểu Niệm đặt điện thoại qua một bên kệ trong nhà tắm, sau đó vỗ vỗ tay xoay người đi ra ngoài, cả người ung dung.

Trên có chính sách, dưới có đối sách.

Hắn ở xa bên kia đại dương, là không thể quản thúc cô được.

Trên mặt Thời Tiểu Niệm lộ ra nụ cười chiến thắng, đi vào một phòng tắm khác bắt đầu tắm, không cần lo lắng Cung Âu lại đột nhiên dùng thẻ vạn năng mở cửa phòng tập kích, cô ngồi trong bồn tắm thoải mái tắm một lần.

Thoải mái.

Thời gian đã là sau nửa đêm, cơn buồn ngủ không ngừng đánh úp về phía Thời Tiểu Niệm.

Từ trong phòng tắm đi ra, Thời Tiểu Niệm liền trực tiếp nhào lên giường mơ mơ màng màng ngủ, đi vào giấc mơ tuyệt đẹp hiếm thấy.

Trong giấc mơ, cô trở lại ngôi nhà lúc còn nhỏ, ngón tay của Mộ Thiên Sơ lần mò trên tường, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, ôn hòa mỉm cười: “Tiểu Niệm, anh trở lại, anh đã sửa đổi lại.”

Cô hoang mang, hỏi hắn sửa đổi lại cái gì.

Bỗng nhiên gương mặt âm nhu của Mộ Thiên Sơ liền biến thành khuôn mặt bá đạo của Cung Âu, mặt Cung Âu vặn vẹo trước người cô, lớn tiếng la: “Thời Tiểu Niệm, đứng lên! Có điện thoại!”

Cô sợ hãi chạy trối chết, Cung Âu đuổi theo không ngừng, cô chạy không ngừng, hắn đuổi không ngừng ...

“Ba ----”

Bỗng nhiên tiếng mở khóa phòng ngủ vang lên, một luồng ánh sáng đâm thẳng vào mắt cô.

Thời Tiểu Niệm khó chịu dụi mắt một cái, đổi tư thế ngủ tiếp, bỗng nhiên cả người bị một trận đất rung núi chuyển, làm cô bừng tỉnh khỏi giấc mơ không ngừng chạy chạy đuổi đuổi kia.

“Thời tiểu thư, cô mau tỉnh lại, Thời tiểu thư! Cô tỉnh lại đi nha!”

“Thời tiểu thư, mau tỉnh lại, đừng ngủ nữa!”

“Thời tiểu thư, Thời tiểu thư.”

Một trận tiếng thét đoạt mệnh vang lên bên tai cô.

Thời Tiểu Niệm mơ hồ mở mắt ra, bị ánh sáng trong phòng đâm vào đau mắt, cô từ trên giường ngồi dậy, trên mặt tràn đầy buồn bực nhìn hai nữ giúp việc: “Hai người có chuyện gì sao?”

Hai người này là do Cung Âu phái tới quản lý cô sao, ngay cả ngủ cũng không cho?

Hai nữ giúp việc đứng ở đó, trên mặt tràn đầy lo lắng nhìn cô, đưa điện thoại cho cô: “Thời tiểu thư, sao cô lại để quên điện thoại trong nhà tắm vậy, thiếu gia tìm cô.”

Thiếu gia?

Cung Âu?

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía điện thoại kia, thời gian nói chuyện trên màn hình khiến cô lập tức giật mình tỉnh lại, điện thoại này vẫn luôn kết nối?

Cũng đã trôi qua hơn hai giờ, Cung Âu điên rồi sao.

Thời Tiểu Niệm vội vàng cầm lấy điện thoại di động đặt bên tai, điện thoại vừa gần bên tai, tiếng rộng giận của Cung Âu liền chấn động lỗ tai đáng thương của cô: “Thời Tiểu Niệm! Có phải em có vấn đề rồi hay không? Con mẹ nó tôi còn tưởng rằng em tắm rửa không biết thời gian, té xỉu ở trong phòng tắm, kết quả em lại chạy đi ngủ!”

“...”

Thời Tiểu Niệm lặng lẽ cầm điện thoại di động đưa ra xa một ít, làm động tác với hai nữ giúp việc, ý bảo hai người có thể đi ngủ trước.

Hai nữ giúp việc im lặng gật đầu, xoay người rời khỏi phòng ngủ của cô.

Lúc này Thời Tiểu Niệm mới đặt điện thoại lại bên tai, Cung Âu vẫn còn đang mắng cô: “Em có biết tôi lo lắng bao nhiêu hay không? Em lại đi ngủ! Em lại dám chưa nói tiếng nào đã đi ngủ?”

Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, nghe vậy hơi sững sốt một chút.

Em có biết tôi lo lắng bao nhiêu hay không?

Hắn lại nói câu này với cô.

Cô cắn môi, cắt đứt lời nói của hắn: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý.”

Cô đã quên chuyện điện thoại vẫn đang gọi.

“Không phải cố ý cũng không được, tối hôm nay tôi không cho phép em ngủ, dù sao tôi cũng không ngủ được, ngồi nói chuyện với tôi!” Cung Âu hung tợn nói với cô.

Hắn không ngủ được nhưng cô ngủ được a.

Hắn là đại thiếu gia, còn sợ không tìm được người nói chuyện với hắn sao.

Thời Tiểu Niệm kéo kéo tóc, ngáp một cái, cả người ngã về phía sau, tựa vào đầu giường, ủ rũ nói: “Được, tốt, nói chuyện, vậy anh muốn nói cái gì.”

“Không biết, em nói đi.” Cung Âu dứt khoát.

“....” Thời Tiểu Niệm tràn đầy buồn ngủ trả lời: “Tôi cũng không nghĩ ra.”

Đã hơn nửa đêm, cô chỉ buồn ngủ, không muốn nói chuyện.

Cung Âu ở bên kia trầm mặc, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trong phòng ngủ vừa yên tĩnh, Thời Tiểu Niệm lại bắt đầu mệt rã rời, mí mắt không ngừng sụp xuống, đầu trượt xuống một chút, tay cũng bắt đầu không cầm được điện thoại.

Một giây trước khi điện thoại trượt khỏi tay cô, giọng nói của Cung Âu vang lên: “Tôi nghĩ ra rồi, chúng ta xem phim.”

“Cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.