Qua hai ngày nữa Cung Âu sẽ về nước, cô còn chưa chọn được quà.
Thời Tiểu Niệm đưa tay bấm vào tai phone một cái, trạng thái nói chuyện điện thoại vẫn duy trì, bên Cung Âu không có một chút âm thanh, có lẽ cũng giống cô bây giờ vậy, đóng microphone lại bận việc khác.
Quà.
Quà.
Chọn quà gì? Ai biết Cung Âu hắn thích gì, người như hắn vậy cái gì cũng có.
Quà của cô không cần được hắn yêu thích, chỉ cần hắn không nổi giận là được, nhưng mà cho dù như vậy cô cũng không nghĩ ra là nên tặng cái gì.
Thời Tiểu Niệm nghĩ nhức đầu, cầm túi xách trên, đi dạo trên đường đêm lạnh giá không có mục đích.
Bỗng nhiên, cô dừng bước lại.
Phía trước đường có mấy chiếc xe ngừng lại, bên cạnh xe đứng tốp năm tốp ba người, hoặc gánh hoặc ôm một cái máy chụp hình cỡ lớn, đang chụp về phía nào đó.
Ký giả sao?
Thời Tiểu Niệm đứng một bên, nhìn về góc độ bọn họ chụp một cái.
Chỉ thấy đối diện đường phố là một quán bar KING nổi danh nhất thành phố S, giờ phút này trước cửa quán bar ánh đèn lóa mắt chớp liên tục, một thảm đỏ từ quán bar trải dài ra đường.
Mấy chiếc xe sang đậu ở cửa.
Người từ trên xe bước xuống là người quen, là người Thời Tiểu Niệm quen thuộc nhất, đúng, bây giờ chỉ có thể gọi là người quen.
Bởi vì trên phương diện pháp luật, giữa bọn họ đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa.
Cha nuôi mặc âu phục thẳng tắp nắm tay mẹ nuôi Mân Thu Quân từ trên xe vui vẻ đi về phía quán bar, bước chân cũng bay bổng.
Ngay sau đó, là cha mẹ của Mộ Thiên Sơ, hai cặp vợ chồng đối chọi nhau, bọn họ nhìn khiêm tốn hơn Thời Trung nhiều lắm.
Tiếp theo, chính là Thời Địch mặc quần áo dạ hội kéo tay Mộ Thiên Sơ xuống xe, hai người sóng vai đi vào quán bar, Thời Địch dựa vào người hắn thân mật nói cái gì.
Cách một con đường, Thời Tiểu Niệm không thấy được biểu tình trên mặt bọn họ, chỉ cảm thấy bọn họ yêu nhau vô cùng.
Là bọn họ.
Thời Tiểu Niệm đứng bên đường, bàn tay siết chặc túi xách.
Các ký giả đứng một bên vừa chụp hình vừa trò chuyện.
“Mau lên một chút, có thể chụp nhiều hơn.”
“Thời Địch thật là may mắn, gả vào nhà giàu có, lại là nữ thần của giới giải trí, người nhà Thời gia đi theo gà chó lên trời, cậu xem, chỉ là một bữa tiệc gia đình cũng để cho ông bà Thời gia đi trước.”
“Cậu biết cái gì, tôi nghe nói cha của Thời Địch vì vị trí tổng tài của thái tử Mộ thị đã tốn không ít sức lực.”
“Nghe nói, Mộ Thiên Sơ rất nhanh sẽ thông báo hắn là tổng tài mới của Mộ thị.”
“Tôi lại nghe nói cái khác, thức ăn của quán bar King vô cùng đắt tiền ngon miệng, có thể ăn một miếng thì tốt biết bao.”
“Xin cậu đó, người ta là bày bữa tiệc gia đình, làm sao mời những ký giả như chúng ta a.”
“Ai... cũng đều là con người với nhau, người ta lại có gia đình hòa thuận có tiền có quyền, chúng ta chỉ có thể ở chỗ này uống gió chụp hình.”
“...”
Tiệc gia đình.
Thì ra là tiệc gia đình.
Thời Tiểu Niệm nhìn những người đó đi vào quán bar, nhìn tay Thời Địch một mực kéo Mộ Thiên Sơ, nói gì đó cùng với mẹ nuôi của cô, chọc cho mấy người lớn rối rít cười to.
Gia đình hòa thuận sao?
Thời gia thật là hòa thuận, bỏ cô ra ngoài thì càng hòa thuận hơn.
Thời Tiểu Niệm như khúc gỗ vậy một mình đứng ở đó, nhìn cha mẹ nuôi bọn họ đi vào quán bar, loại cảm giác này giống như lúc nhỏ cô bị bỏ ở nhà người thân, sau đó nhìn bọn họ mang Thời Địch đi du lịch...
Cô họ Thời, nhưng lại là người ngoài lớn nhất của Thời gia.
Thoạt nhìn Mộ Thiên Sơ cùng Thời Địch vẫn rất là ân ái, hắn còn nói gì phải giúp cô, nói gì cho thời gian một tuần, muốn cùng nhau nhảy ra thế cờ này... Cũng không biết là thật hay giả.
Thời Tiểu Niệm liếc nhìn quán bar đèn đuốc huy hoàng, xoay người rời đi.
Giống như lúc nhỏ, cha mẹ nuôi mang Thời Địch đi chơi, cô không khóc cũng không quậy phá, lặng lẽ xoay người.
Không phải không muốn, mà là cô biết, quậy phá cũng vô ích.
Cuộc đời của cô dường như luôn như vậy, lúc đối mặt biến cố, cô luôn vô lực chống cự, chỉ có thể yên lặng chịu đựng, đối mặt cha mẹ nuôi là vậy, đối mặt Cung Âu cũng giống như vậy.
Cô một mình đi trên đường, ngang qua một sạp thịt nướng nóng hổi.
“Ông chủ, cho tôi một xâu thịt nướng.”
Thời Tiểu Niệm dừng bước lại, nói với ông chủ.
Sạp thịt nướng rất đông người, cực kỳ ồn ào náo nhiệt, cô ngồi trong đó nhưng lại lạnh tanh tịch mịch vô cùng.
Một mình cô ngồi ở đó, mở một lon bia ra liền đổ vào miệng, mùi vị có chút đắng khuếch tán trong miệng cô.
Một lon.
Hai lon.
Ba lon.
Đẩy một lon bia đã trống trơn ra, Thời Tiểu Niệm dùng tay quạt bớt mùi cồn trong miệng, thừa dịp ý thức còn mấy phần thanh tỉnh đứng lên tính tiền rời đi.