Cô không thể say thật.
Nếu không, Cung Âu gọi điện thoại tới thì hư chuyện.
“Ha ha.”
Thời Tiểu Niệm đi trên đường, suy nghĩ một chút liền ngây ngốc cười, trên gương mặt hơi đỏ ửng tràn đầy châm chọc đối với mình.
Cô thật là thất bại, cha mẹ nuôi vứt bỏ cô, cô không thể làm gì; Thời Địch thiết kế cô, cô không thể làm gì; Cung Âu tự nhiên hoài nghi cô, khống chế cô suốt hai mươi bốn giờ gió thổi không lọt, cô cũng không thể làm gì....
Thời Tiểu Niệm, khi nào thỉ cô mới có thể ra mặt, khi nào mới có thể trôi qua cuộc sống chỉ thuộc về mình?
Thời Tiểu Niệm cười mình, bước chân không quá chỉnh tề đi bên đường.
Bỗng nhiên, cô xoay người.
Bên tay phải cô là ánh đèn quảng cáo của một cửa hàng tổng hợp siêu cấp lớn, ánh đèn sáng đến nhức mắt, phía trên là một loại nước hoa quảng cáo, là loại mới nhất của Mộ thị...
Thời Tiểu Niệm có chút men say nhìn một cái.
Thật giống như nước hoa lần trước Mộ Thiên Sơ đề cử, nói là rất hợp với cô.
Trên bảng quảng cáo, chai nước hoa còn to hơn cô, thiết kế vô cùng tinh xảo hoa lệ, miệng chai là hình dáng một con quỷ nhỏ hai tay ôm hình trái tim, nhìn qua có cảm giác xa hoa, nước hoa trong bình màu hồng, đẹp đến mê người.
Bên cạnh nước hoa là lời quảng cáo ---
Một câu rất đơn giản.
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, ngơ ngác nhìn lời quảng cáo kia, thật lâu đều không có tỉnh lại.
Một trận gió đêm phất qua, thổi váy của cô tung lên, làm loạn mái tóc dài của cô, mái tóc dài che trước mặt, mê hoặc tầm mắt của cô.
Chỉ nguyện vì em nhớ tới.
Cực kỳ lâu, người đi đường không ngừng bước qua sát vai cô.
Cô còn ngây ngốc nhìn lời quảng cáo tấm bảng cực to kia.
Nhớ tới...
Ai vì ai nhớ tới?
Mộ Thiên Sơ, anh có biết, anh còn thiếu tôi trí nhớ hay không, lại còn dám mạnh miệng nói ra mấy chữ như vậy trên bảng quảng cáo nước hoa.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, gió đêm thổi làm cô cảm thấy đau đầu, cô gõ đầu một cái, xoay người muốn đi.
Vừa quay đi, cô liền thấy một chiếc xe thể thao Porsche màu trắng ngừng ở ven đường, Mộ Thiên Sơ ngồi ở chỗ tài xế, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía cô.
Một giây này, thời gian bỗng nhiên ngừng lại.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn người trên xe, không có bất cứ âm thanh gì.
Mộ Thiên Sơ lẳng lặng nhìn cô, gió thổi váy cô tung bay, cô đứng nơi đó duyên dáng yêu kiều, vô cùng thanh thuần động lòng người.
Ánh đèn quảng cáo sau lưng cô, một hàng chữ như ẩn như hiện.
Quỷ quái tôi, chỉ nguyện vì em nhớ tới.
Một chữ “nhớ”, làm cho Thời Tiểu Niệm lại lần nữa không phân rõ thực tế cùng quá khứ, cứ đứng ở đầu đường ngây ngốc nhìn người trên xe như vậy, gương mặt thanh nhã lộ ra mê mang, lẩm bẩm: “Anh là Thiên Sơ sao?”
Là Thiên Sơ đó sao?
Là Thiên Sơ năm đó cái gì cũng ỷ lại cô, dắt tay cô, nói phải bảo vệ, nói muốn cưới cô sao?
Là người đó sao?
“Là tôi, sao vậy, không biết tôi sao?” Mộ Thiên Sơ cười khẽ một tiếng, đánh vỡ không khí quái dị giữa hai người.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm lấy lại tinh thần, âm thanh xe cộ xung quanh lập tức chui vào tai cô khiến cô tỉnh hồn lại.
Cô đưa tay đè đầu mình một cái, uống chút bia quả nhiên dễ làm cho tư tưởng của người ta hỗn loạn.
“Em sao vậy?”
Mộ Thiên Sơ nhìn cô, ánh mắt có chút lo âu.
Thời Tiểu niệm nhìn hắn một cái, trước mắt hiện ra hình ảnh hắn sóng vai với Thời Địch đi vào quán bar, cô mím chặt môi, không nói một câu xoay người rời đi.
Lần đầu tiên Mộ Thiên Sơ gặp tình hình này lập tức đẩy cửa xuống xe, mau chóng đuổi theo: “Tiểu Niệm, em chạy cái gì?”
Thời Tiểu Niệm bước đi về phía con hẻm không có nhiều ánh sáng như này, bước chân có chút lảo đảo.
“Tiểu Niệm ----”
Mộ Thiên Sơ từ sau bắt được khuỷu tay cô, cưỡng ép kéo cô lại.
“Buông tay.”
Thời Tiểu Niệm hất tay của hắn ra, trên gương mặt lạnh lùng vô cùng.
“Em sao vậy?” Mộ Thiên Sơ kinh ngạc nhìn cô, trước kia không phải còn tốt sao.
Hai người đứng trong con hẻm an tĩnh, ánh sáng mờ mờ, gió thổi phớt qua, mùi bia trên người cô bay về phía hắn.
Mộ Thiên Sơ không dám tin nhìn cô: “Em uống rượu?”
Cô vẫn luôn không bao giờ uống rượu.
“Tôi đi trước,“
Thời Tiểu Niệm không muốn nói gì cả, chỉ muốn rời đi, cô giơ chân đi về phía trước, cánh tay lại một lần nữa bị Mộ Thiên Sơ kéo, năm ngón tay của Mộ Thiên Sơ thon dài, rất dễ dàng cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
“Tiểu Niệm? Em sao vậy? Có phài xảy ra chuyện gì hay không? Tại sao phải uống rượu?” Mộ Thiên Sơ lo âu hỏi.
Giọng nói ân cần ôn nhu của hắn làm Thời Tiểu Niệm đang say lại có một giây không tỉnh táo.