Sau khi đón vị khách kia đến khách sạn, cả hai lần lượt xuống xe trở về biệt thự của Cư Trọng Hùng, điện thoại của Tô Phương Dung trong túi xách đột nhiên rung lên.
Cô lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn tên người gọi, không chút do dự trả lời: “Xin chào?”
Sau một vài giây, nói ngắn gọn một chút liền cúp điện thoại.
Cô ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Molly.
“Lần này lại là ai vậy?” Molly vòng tay trước ngực, nở một nụ cười bí hiểm.
Tô Phương Dung nhướng mày lãnh đạm, ném điện thoại lại vào túi xách: “Cư Hàn Quân, hẹn chị đi ăn tối.”
Sau khi buông nhẹ câu nói này, cô tăng tốc đi về phía cổng biệt thự.
Sau lưng, Molly nhanh chóng bước theo, khoác tay cô: “Anh ta tìm chị có chuyện gì chứ?”
“Khả năng hàn huyên lại chuyện cũ thì chắc chắn là không rồi, có vẻ là muốn thám thính thông tin thôi.” Tô Phương Dung nhàn nhạt đáp.
Molly nghe xong liền dừng lại, nắm lấy tay Tô Phương Dung, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Tô Phương Dung thấy ánh mắt kia mà sởn hết da gà gai ốc: “Em đang nhìn cái gì vậy?”
Molly trầm ngâm gật đầu: “Chị Phương Dung, em thấy rằng chị bây giờ khi xử lý vấn đề về đàn ông, càng ngày càng thuận lợi.”
Tô Phương Dung nghe vậy nhướng mày cười nói: “Đây cũng tính là một phần của khóa học bổ túc đi.”
Rốt cuộc, cô quẹt dấu vân tay và bước vào biệt thự.
“Thật sao?” Molly khẽ giật mình, hai mắt mở to, nhìn bóng dáng Tô Phương Dung đã khuất sau cánh cửa.
…
Đến giờ tan làm, Tô Phương Dung bước ra khỏi biệt thự của Cư Trọng Hùng thì nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen đang đậu ở góc đường, có vẻ như anh ta cũng không sợ bị Cư Trọng Hùng bắt gặp.
Cư Hàn Quân mặc một bộ âu phục trắng, uể oải dựa vào cạnh cửa xe, nhìn cô bằng một đôi mắt trầm ngâm qua tròng kính phẳng.
Tô Phương Dung theo bản năng nở một nụ cười nhạt rồi bước về phía trước.
Thấy cô đi đến, Cư Hàn Quân liền vòng qua giúp mở cửa xe, tỏ ra vô cùng lịch lãm.
Tô Phương Dung lễ phép cảm ơn, sau đó ngồi vào ghế phụ.
Cư Hàn Quân lúc này mới ngồi vào ghế lái, nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn đi nơi nào không?”
“Anh cứ tự chọn đi.” Khuôn mặt xinh xắn của Tô Phương Dung thoáng hiện lên vẻ mệt mỏi, dựa vào lưng ghế da, điều chỉnh tư thế thoải mái hơn.
Cư Hàn Quân gật đầu, rồi khởi động xe: “Rất mệt sao?”
“Vẫn còn trong giai đoạn thích ứng.” Tô Phương Dung quay đầu nhìn cảnh đường phố đang đang dần chuyển tối bên ngoài cửa sổ xe.
“Vậy cứ nhắm mắt một lát đi, rất nhanh sẽ tới thôi.”
Tô Phương Dung rất dễ dàng có thể nhận ra sự chu đáo của anh, nhưng cô cũng chỉ cười khẽ đáp lại. Phải công nhận rằng Cư Hàn Quân ở phương diện đối xử với phụ nữ, luôn đặc biệt chú ý tới tiểu tiết và đó cũng là gu của rất nhiều cô gái thời nay. Nhưng tiếc là, cô không nằm trong số đó.
Cư Hàn Quân đưa cô đến một nhà hàng bàn xoay, hai người ngồi xuống trước khung cửa sổ rộng lớn: “Cảnh đêm nơi này thật đẹp.”
“Rất đẹp.” Tô Phương Dung dùng tay chống má, nhìn ra quang cảnh thành phố về đêm ngoài kia.
Ánh sáng cùng bóng tối mơ màng ngoài cửa sổ không ngừng đan xen trên khuôn mặt thanh tú càng làm tăng thêm chút bí ẩn và quyến rũ cho cô.
Đôi mắt của Cư Hàn Quân không thể không dừng lại trên khuôn mặt của Tô Phương Dung.
Một lúc sau, cô thu hồi ánh mắt mà quay lại thì bất ngờ đụng phải cặp mắt thâm trầm, sâu thẳm của Cư Hàn Quân.
Cô sửng sốt, lúng túng cười nói: “Anh nhìn tôi làm gì?”
Cư Hàn Quân khẽ cười, cầm lấy thực đơn trên bàn, thản nhiên nói: “Những thứ đẹp đẽ, bất kể ở đâu và khi nào, đều đáng để người ta trân trọng thưởng thức.”
Tô Phương Dung nghe vậy mím môi, không nói gì.
Đúng lúc này, người phục vụ đi tới, giọng nói ôn nhu của Cư Hàn Quân vang lên để gọi món, Tô Phương Dung chỉ đành ngồi nhìn xung quanh, mới chợt thấy trong nhà hàng khổng lồ này chỉ có hai người họ.
Sau khi người phục vụ rời đi, cô nghi ngờ nhìn Cư Hàn Quân: “Nhà hàng này kinh doanh rất tệ sao?”
Cư Hàn Quân khẽ cụp mắt xuống, cười khúc khích giải thích: “Trước khi chúng ta đến tôi đã bao trọn nhà hàng này rồi.”
Ánh mắt Tô Phương Dung khẽ nhúc nhích: “Anh cũng làm quá rồi đấy.”
Cư Hàn Quân nghiêm túc nhìn cô: “Tôi không muốn ai làm phiền bữa tối hôm nay của hai chúng ta.”
Biểu hiện trong đôi mắt của anh ta là sự chân thành và một ngọn lửa mãnh liệt không tên, Tô Phương Dung cảm thấy có chút xấu hổ, liền lảng tránh: “Để cho anh phải bận tâm rồi.”
Cư Hàn Quân không quan tâm, một lúc sau, người phục vụ mang đến một chai rượu vang đỏ rồi rót một ít vào ly trước mặt họ.
Anh lắc nhẹ ly rượu, nói bằng một chất giọng trầm ấm: “Đáng giá mà.”
Tô Phương Dung cầm ly rượu đi lên, vị rượu chua chua ngọt ngọt, cô trầm ngâm nhìn người đàn ông trước mặt.
Tiếng violin du dương vang lên, Cư Hàn Quân từ tốn nói: “Một cây violin chất lượng cao chỉ có thể phát ra âm thanh hay nhất khi gặp được người nghệ sĩ có thực lực cũng như hiểu biết về nó. Mỗi một người khi trình diễn đều ao ước có thể làm được điều đó.”
Cư Hàn Quân nhìn cô một cách kiên định, như thể anh ta muốn nhìn thấu những gì sâu bên trong tâm hồn cô: “Tô Phương Dung, với tôi mà nói, em chính là cây violin ấy.”
Đôi mắt hoa mai của Tô Phương Dung lóe lên một tia quyến rũ: “Anh coi trọng tôi.”
“Tô Phương Dung, hiện tại em chưa cần trả lời vội, tôi sẽ cho em thời gian.”
Cô nghe vậy lắc đầu nói thẳng vào vấn đề: “Vấn đề này với tôi mà nói cũng không có gì quá phức tạp, cho nên cũng không cần cân nhắc gì đâu, nói chung là, tôi rất thích công việc hiện tại, nên không có ý nghĩ chuyển đi, nhưng cũng cảm ơn anh đã đánh giá cao tôi.”
Cư Hàn Quân nhìn cô và nhẹ nói: “Tôi không muốn trở thành đối thủ của em.”
Tô Phương Dung nghe vậy bình tĩnh nhìn anh, suy tư hồi lâu rồi nói: “Cư Hàn Quân, nghe lời của tôi, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng quên rằng ông ấy là bố của anh.”
Nghe vậy Cư Hàn Quân không khỏi bật ra một tiếng cười nhạo, người đàn ông trước mặt này thâm trầm đến mức không ai có thể nhìn thấu được.
Hai người họ cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, thẳng đến khi bữa tối kết thúc, Cư Hàn Quân rất lịch sự đưa Tô Phương Dung về nhà, xe chạy đến cửa khu nhà ở, cô bước xuống xe, lịch sự chào tạm biệt rồi chậm rãi đi về phía căn hộ.
Đã hơn mười giờ tối, trên đường vắng vẻ không một bóng người, ánh đèn đường chiếu xuống, bóng dáng cô đi trên đường ánh xuống nền đất như kéo dài vô tận.
Làn gió đêm mang theo mùi thơm ngào ngạt thoảng qua, khẽ lưu luyến nơi chóp mũi.
Tô Phương Dung hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng cho phép bộ não đã hoạt động với tốc độ cao cả ngày của mình được nghỉ ngơi một lúc. Thành thật mà nói, đi theo bên người Cư Trọng Hùng cô có thể học được rất nhiều thứ. Chú ấy cũng là một người sếp yêu cầu vô cùng cao, muốn phối hợp theo bước chân của chú ấy, đúng thật vô cùng khổ cực. Nhưng càng khiêu chiến như vậy cô càng phải cố gắng hơn, tuyệt đối không thể buông lỏng mình.
Cô chậm rãi đi vào khu nhà ở lại nhìn thấy một bóng người cao lớn phía dưới ngọn đèn đường, nhìn rõ người đó, cô đứng hình tại chỗ, đồng thời người kia cũng vừa lúc quay đầu.
“Trở về rồi à?” Tần Lê Phong mặc một bộ âu phục màu xám tro, không mang cà vạt, áo sơ mi trắng lười biếng cởi đi hai cúc làm lộ ra mảng da màu lúa mạch phía dưới lớp áo.
Tô Phương Dung híp mắt: “Anh chờ tôi?
Tần Lê Phong đi về phía cô: “Ngoài em ra, còn ai có thể có đủ tư cách như vậy.”
Trái tim cô khẽ rung động, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Có chuyện gì sao?”
Tần Lê Phong đến gần, trầm mặc nhìn cô: “Em đi gặp Cư Hàn Quân à?”
Tô Phương Dung hơi nhíu mày: “Làm sao anh biết?”
Tần Lê Phong nói nửa thật: “Em có chuyện gì là anh không biết sao?”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Tần bản lĩnh hơn người.” Tô Phương Dung nhẹ giọng nói, không muốn vướng bận với anh quá lâu, liền tăng nhanh tốc độ đi về phía trước.
Tần Lệ Phong đưa tay ra, cô chỉ cảm thấy cổ tay của mình đột nhiên trở nên ấm áp, khi kịp phản ứng thì cổ tay mảnh khảnh đã nằm gọn trong tay anh.
“Anh…” Đôi mày thanh tú hiện lên vẻ tức giận, nhưng khi chuẩn bị muốn bùng nổ, cô lại cảm thấy sức lực nắm cổ tay cô càng siết chặt hơn.
Tần Lê Phong tiến gần đến cô, cụp mắt xuống, ánh mắt lưu lại trên khuôn mặt thanh tú, giọng nói trầm thấp khàn khàn giống như muốn mê hoặc lòng người: “Anh ta hẹn em ra ngoài có việc gì? Em với anh ta đi đâu? Làm gì?”
Giọng điệu gần như tra khảo khiến cô cảm thấy không vui, Tô Phương Dung khịt mũi quay đầu nhìn sang chỗ khác: “Anh giỏi như vậy sao không tự tìm hiểu đi?”
“Muốn biết thì cũng đầy cách.” Tần Lệ Phong vươn ngón tay thon dài nắm lấy chiếc cằm thanh tú của cô, ép cô nhìn mình: “Nhưng anh muốn nghe chính miệng em nói.”
Câu nói này như đổ thêm dầu vào lửa, Tô Phương Dung giương mắt bất bình hung ác nhìn anh: “Anh là gì của tôi cơ chứ? Anh để ý chuyện của tôi như vậy làm gì? Mau buông ra.”
Tần Lê Phong sửng sốt trong chốc lát, Tô Phương Dung nhân cơ hội này vội vàng thoát khỏi giam cầm, lùi lại một bước, cảnh giác nhìn anh.
Đáy mắt anh chợt trở nên lạnh lẽo: “Nếu như em không nói cho anh biết, anh sẽ khiến cho Cư Hàn Quân phải hối hận về những gì anh ta đã làm ngày hôm nay! Để cho anh ta sau này không dám động vào em nữa! Anh nói được, làm được!”
Người đàn ông trước mặt này thật sự tức giận rồi, Tô Phương Dung cau mày, theo bản năng nói: “Anh đừng trêu chọc anh ta!”
“Tại sao?” Tần Lê Phong thật nhanh hỏi ngược lại, ánh mắt như thiêu đốt khóa chặt ánh mắt cô: “Sao em lại phải nói thay anh ta? Đau lòng rồi sao?”
Tô Phương Dung cứng họng không nói nên lời, logic của người đàn ông này thật là thần kỳ.
“Tần Lê Phong, tôi đi gặp ai, làm gì, đều không liên quan tới anh. Tôi hy vọng anh có thể nhận thức mối quan hệ hiện tại của chúng ta và đừng làm những chuyện khiến mọi người khó xử nữa.”
Tần Lê Phong tiến lên đối diện với cô, nở một nụ cười nhàn nhạt, giọng nói không chút nghi ngờ: “Chuyện đó là không thể nào, em không cần phải nghĩ tới nữa.”
Tô Phương Dung mím chặt môi, lúc này cô có nói gì anh cũng không nghe nên chỉ đành xoay người trở về căn hộ của mình.
Tần Lê Phong đi theo cô đi tầm năm bước, cho đến khi cô về đến cửa cũng không thèm nhìn anh mà rút chìa khóa ra.
Vừa định mở cửa, anh đã vươn tay chặn lại.
“Tô Phương Dung.”
Cô từ từ quay lại, ánh mắt trong veo dừng lại trên người anh.
“Phong à, tôi và anh đều giờ đều đã là người trưởng thành rồi, đừng suy nghĩ như trẻ con vậy nữa. Hôm nay tôi sẽ nói rõ một lần, dù bên cạnh tôi có xuất hiện bất cứ người đàn ông nào đi nữa thì đó cũng là quyền tự do kết bạn của tôi, cũng giống như những mỹ nữ tri kỷ luôn quấn lấy anh, thì tôi cũng có mỹ nam thôi mà.”
Nói xong, cô không thèm nhìn Tần Lệ Phong lấy một cái mà trực tiếp mở cửa đi vào.