Sáng sớm hôm sau, Tô Phương Dung đến biệt thự, vừa mới ngồi xuống, một tách café nóng hổi được đặt lên bàn, Tô Phương Dung ngẩng đầu, đối diện với nụ cười đầy hàm ý của Molly.
“Hôm qua làm sao vậy? Sao lại trông tiều tụy như vậy?” Cô ấy cố ý kéo dài giọng nói.
“Có sao?”
Molly chỉ chỉ vào chiếc gương bên cạnh cô ấy.
Nhìn theo hướng tay chỉ của cô ấy, quả nhiên Tô Phương Dung nhìn thấy mình trong gương với khuôn mặt mệt mỏi, ngay cả lớp trang điểm nhẹ của cô cũng không che giấu được vẻ mệt mỏi.
“Tối qua nghỉ ngơi không được tốt.” Cô cúi đầu, lẩm bẩm trong miệng.
Molly ngồi xuống đối diện với cô, hai mắt sáng lên sự hưng phấn: “Là vì … Cư Hàn Quân sao?”
Tô Phương Dung cầm tách café lên, nhấp một ngụm: “Anh ấy chỉ muốn chị chuyển sang công ty của anh ấy, nhưng đã bị chị từ chối rồi.”
“Chỉ có vậy thôi sao?”
“Chỉ có vậy thôi.”
Molly nhướng mày: “Vậy thì là…tổng giám đốc Tần!”
Tô Phương Dung thở dài: “Chị lại đụng phải anh ta.”
“Hai người không có…” Mắt Molly sáng lên, Tô Phương Dung nhìn sang lập tức nói: “Không có!”
Một lúc sau Molly mới từ từ nói: “Đáng lẽ gần đây anh ta phải rất bận rộn mới đúng.”
Tô Phương Dung quay đầu hỏi lại: “Anh ta? Tần Lệ Phong?”
Molly dường như thở dài một tiếng rất khẽ: “Em nghe Phú Quý nói, bố anh ta nhập viện, hình như tình hình không lạc quan lắm, tổng giám đốc Tần ngày nào cũng phải chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và công ty, rất vất vả.”
Tô Phương Dung lặng người, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh lúc cô nhìn thấy anh ta vào tối qua, hình như…quầng thâm quanh mắt nặng trĩu.
“Hóa ra là vậy.”
Đúng lúc này, chuông điện thoại trên bàn làm việc vang lên, Tô Phương Dung nhấc máy.
Người ở đầu bên kia lên tiếng trước: “Là cô Tô phải không ạ, xin chào, tôi là Lâm Huyền Vũ.”
“Tổng giám đốc Lâm?” Tô Phương Dung có chút ngoài ý muốn, cô nói tiếp: “Bác tìm chủ tịch Cư ạ? Tôi lập tức chuyển máy…”
“Không phải.” Đầu bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ: “Tôi tìm cô, nghe nói cô về nước rồi, muốn mời cô uống tách trà chiều, không biết cô có rảnh không?”
Tô Phương Dung nhướng mày, thật ra cô và Lâm Huyền Vũ không có giao tiếp cá nhân, càng không thân quen đến mức có thể hẹn nhau uống trà chiều.
Lúc này, Cư Trọng Hùng đi đến, ngồi xuống trước mặt cô, ánh mắt liếc qua không rõ ràng, sau đó nhẹ gật đầu với cô. Rõ ràng đã biết được cuộc điện thoại này là ai đang gọi đến.
Tô Phương Dung mím môi, trả lời người bên kia đầu dây: “Được.”
Trả lời xong, cô cúp máy, nhìn Cư Trọng Hùng: “Lâm Huyền Vũ muốn gặp cháu, có phải là muốn thông qua cháu để tìm hiểu về động thái của chú không? Nhưng hiện nay, chúng ta và bà ta chưa có bất kỳ giao dịch gì, người phụ nữ này quá nguy hiểm, nhất định là phải tiếp xúc sao?”
Cư Trọng Hùng cười hờ hững: “Hiện tại không có giao tình, không có nghĩa là sau này không có. Hơn nữa Lâm Huyền Vũ là một người phụ nữ gian xảo, cháu đi gặp bà ấy, sẽ giúp cháu tăng thêm kiến thức, được thực hành thêm.”
Tô Phương Dung gật đầu: “Cháu biết rồi.”
…
Ba giờ chiều, Tô Phương Dung theo như địa điểm đã hẹn trước qua điện thoại đi đến một trụ sở tư nhân, đi vào trong chỉ thấy Lâm Huyền Vũ đã ngồi bên cửa sổ.
Tô Phương Dung đi về phía trước: “Tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Huyền Vũ ngẩng đầu, mỉm cười nhàn nhạt: “Tô Phương Dung, cô đến rồi.”
Tô Phương Dung ngồi xuống trước mặt, Lâm Huyền Vũ âm thầm đánh giá cô.
Cô có chút không được tự nhiên, đây là lần thứ hai gặp mặt riêng tư của hai người, cảm giác trước đây không hề vui vẻ. Nếu không vì công việc, có nói thế nào cô cũng sẽ không đến đây gặp mặt Lâm Huyền Vũ.
Ngồi một lúc, Lâm Huyền Vũ tỏ ý khen ngợi nói: “Cô quả nhiên rất giống mẹ, luôn khiến cho người ta cảm thấy rất dễ chịu.”
Tô Phương Dung ngước lên, có chút ngạc nhiên: “Bác quen biết với mẹ tôi?”
“Tôi và mẹ cô Phó Ngữ Anh quen biết nhau từ bé, chúng tôi cùng nhau lớn lên trong một con ngõ nhỏ, cho đến tận sau này lớn lên mới mỗi người lập gia đình một nơi, nên dần dần ít liên lạc.” Lâm Huyền Vũ nhấc tách trà lên nhấp một ngụm.
Mặc dù bà ta nói vậy, nhưng trước giờ Tô Phương Dung không thấy mẹ mình nhắc đến người phụ nữ này! Có điều nhìn thế nào đi chăng nữa thì người phụ nữ tên Lâm Huyền Vũ đang ngồi trước mặt cũng không thể nào là kiểu người có quan hệ với mẹ của cô.
Nhưng rất nhanh, cô liền thu lại vẻ ngạc nhiên của mình, nói một cách bình tĩnh: “Thật vậy sao? Nếu đúng như thế thì thật là vừa khéo.”
Lâm Huyền Vũ lại thở dài: “Chỉ là tuổi tác ngày càng lớn, tôi cũng bận công việc, đã rất lâu rồi không gặp lại người bạn thời thơ ấu này, không biết bây giờ Phó Ngữ Anh có tốt không?”
Tô Phương Dung cũng khách sáo đáp lại: “Mẹ tôi mọi thứ đều tốt, cảm ơn bác đã quan tâm.”
“Cũng đúng, có cô con gái xuất sắc như này, có thể có được sự tín nhiệm của chủ tịch Cư, tôi cũng cảm thấy tự hào thay bà ấy.”
Tô Phương Dung không nói tiếp, trong lòng hiểu rõ, hứng thú cuối cùng của Lâm Huyền Vũ chính là chú Cư.
Từ sau khi về nước tham gia lễ khởi công dự án giữa J.I và Duyệt Lai lần đó, các bên đều rất hiếu kỳ đối với Cư Trọng Hùng, nhiều suy đoán trái chiều cũng đã xuất hiện. Chả trách Cư Hàn Quân và Lâm Huyền Vũ đều không kìm nén được, thăm dò cô hết lần này đến lần khác.
Lâm Huyền Vũ thấy cô không nói gì, lại nói tiếp: “Yêu cầu bên phía chủ tịch Cư chắc là rất nghiêm khắc? Cô tuổi còn trẻ, còn thiếu kinh nghiệm, nếu có chỗ nào không hiểu, cứ nói ra, tôi có thể giúp cô đưa ra vài ý kiến tham khảo.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm.” Thái độ của Tô Phương Dung vẫn rất đúng mực.
Hai người lại tùy ý nói thêm vài câu nữa, từ đầu đến cuối Lâm Huyền Vũ đều không để lộ sơ hở. Lâm Huyền Vũ không khỏi nhìn kỹ lại để đánh giá cô gái đang ngồi trước mặt, đã lâu không gặp, khả năng xử lý công việc đã có sự thay đổi, trở nên hoàn hảo hơn, dịu dàng nhưng ẩn chứa sự sắc bén, hiển nhiên là thay đổi rất lớn so với trước đây.
Tô Phương Dung quay trở về biệt thự của Cư Trọng Hùng, kể lại rõ ràng cuộc gặp mặt giữa cô với Lâm Huyền Vũ cho ông ta nghe.
Cư Trọng Hùng nghe xong, không khỏi bật cười thành tiếng: “Cháu cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau này còn phải đối mặt với rất nhiều tình huống như thế này.”
Tô Phương Dung cười đáp lời, Cư Trọng Hùng lại nói: “Sự việc Tần Bảo Đông nằm viện, cháu biết rồi chứ.”
Tô Phương Dung gật đầu, Cư Trọng Hùng nói: “Buổi chiều, cháu thay mặt chú đi thăm một chuyến.”
Tô Phương Dung có chút do dự, thái độ của Tần Bảo Đông đối với cô như thế nào, không phải là cô không biết, nếu vì nhìn thấy cô, mà ông ta tức giận lên, thì phải làm sao?
“Chú Cư.”
Cư Trọng Hùng dứt khoát ngắt lời cô: “Đây là công việc.”
Tô Phương Dung nghe xong không nói nhiều nữa, nếu đã là công việc thì không có chuyện không làm.
Trong phòng bệnh tư nhân cao cấp rộng rãi, đặt vài thiết bị điều trị tối tân, trang trí trang trọng sáng sủa, cũng làm nó trở nên khác biệt so với những phòng bệnh tại bệnh viện thông thường.
Tần Bảo Đông nằm trên giường bệnh, cơ thể suy yếu quá độ khiến cho ông ta chỉ có thể duy trì tư thế nằm thẳng.
Ông ta muốn uống nước, nhưng một người hộ tống bên cạnh cũng không có, ông ta bắt đầu thử ngồi dậy, nhưng cánh tay đã không còn lực. Ly nước gần ngay trong gang tấc, ông ta cố gắng duỗi tay ra với lấy, nhưng không ngờ lại làm đổ ly nước xuống đất.
Tần Bảo Đông nằm bẹp trên giường bệnh, không ngừng thở dốc.
Đúng lúc này, Tô Phương Dung ôm một lẵng hoa đi vào.
Không kịp suy nghĩ, cô đặt vội bó hoa xuống, đi đến trước giường bệnh của Tần Bảo Đông, giúp ông thu dọn đống bừa bộ trên nền nhà.
“Là cô?” Đợi cô ngẩng đầu lên, Tần Bảo Đông mới nhìn rõ người vừa đến là ai.
Tô Phương Dung không trả lời ông ta, mà lại cầm một cốc từ trên bàn lên, rót nước ấm vào đó, cắm ống hút đưa đến bên miệng Tần Bảo Đông.
Còn ánh mắt ông ta sáng quắc, lạnh lùng nhìn Tô Phương Dung.
Mặc dù phải chịu sự đau đớn của bệnh tật hành hạ, cả người ông ta đã gầy đi rất nhiều, nhưng khí thế mạnh mẽ thì vẫn còn đó.
“Cô mang chiếc cốc này đi đi! Tôi không cần cô giúp đỡ!” Ông ta thấp giọng nói, sau khi nói xong câu này, liền ngoảnh mặt sang bên khác, không muốn nhìn thấy cô.
Cô đã biết sẽ có kết quả như thế này.
Tô Phương Dung không nhẫn nại nói: “Tôi thay mặt chú Cư đến thăm bác.”
Tần Bảo Đông vẫn không thèm để ý như cũ, Tô Phương Dung nhìn ông ta nói: “Thôi được, vậy tôi quay về báo lại với chú Cư, bác không muốn gặp chú ấy.”
Cô vừa định đi, Tần Bảo Đông lại lên tiếng gọi cô: “Cô quay lại cho tôi! Tôi đã nói như vậy bao giờ?”
“Vậy bác uống nước đi.” Tô Phương Dung lại đưa ly nước qua, không khí xung quanh bị đè nén đến mức có thể ngưng đọng thành nước, cuối cùng Tần Bảo Đông nhấc khóe miệng cứng ngắc uống một ngụm.
Lúc này, có lao công vào dọn dẹp, lúc đi ra, Tô Phương Dung cũng đi ra theo.
“Xin chờ một chút.”
Người lao công nghi ngờ quay người lại.
“Làm phiền rồi.” Tô Phương Dung mỉm cười lịch sự nói: “Tôi muốn hỏi một chút, ông Tần đây là bị bệnh gì vậy?”
“Suy thận.” Người lao công nhìn hướng về phía phòng bệnh: “Là do bị ngộ độc thức ăn dẫn đến phát bệnh.”
Hóa ra ông ta lại bị bệnh nghiêm trọng như vậy. Tô Phương Dung suy nghĩ một lúc, chầm chậm nói: “Sao lại không có ai chăm sóc ông ấy vậy?”
“Ông Tần không thích có người ngoài ở trong phòng bệnh.”
Tô Phương Dung chau mày, tiếp tục truy hỏi: “Vậy người thân của ông ta đâu?”
“Chỉ có cậu con trai tan làm sẽ vào, hình như trước đây vợ của ông ta cũng đến, nhưng đã hơn một tuần nay không thấy bà ấy xuất hiện.” Người lao công nhìn Tô Phương Dung, len lén thở dài: “Thật là đáng thương, bệnh nặng như vậy, đến một người ở bên cạnh cũng không có, haizzz.”
Người lao công nói xong, quay người chầm chậm rời đi.
Tô Phương Dung vẫn đứng nguyên chỗ đó, trong lòng phảng phất nỗi buồn thê lương.
Không nói gì đẩy cửa bước vào, chỉ nhìn thấy Tần Bảo Đông đang nửa nằm nửa ngồi dựa vào thành giường, đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, da dẻ ông khô ráp vàng vọt, lộ ra vẻ hốc hác tiều tụy không hợp với tuổi tác thực của ông.
Cô nhẹ nhàng đi lên phía trước, giúp ông đắp chăn, sau đó đứng thẳng người đi đến ngồi ở một góc sofa trong phòng bệnh.
Nhưng sau lưng cô, Tần Bảo Đông đã chầm chậm mở mắt, phát ra tiếng ho khan nhẹ như không thể nghe thấy.
“Giúp tôi đem ly nước lại đây.” Ông ta nhàn nhạt nói.
Tô Phương Dung cầm ly nước lên, đưa đến cho Tần Bảo Đông, ghé sát vào miệng ông ta.
Ông ta uống vài ngụm nước trong ly trên tay Tô Phương Dung, rồi lạnh lùng lắc đầu, Tô Phương Dung đặt ly nước về chỗ cũ, lui sang một bên.
Tần Bảo Đông uống nước xong, cũng không thèm để ý nhiều đến cô con dâu trước kia, khép hờ mắt nằm nghỉ ngơi.
Tô Phương Dung ngồi xuống ghế sofa trong phòng bệnh, tâm trạng chán nản lôi ra tờ báo được giấu ở trong góc ra xem.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên: “Chú Tần, chú có ở đó không? Con đến thăm chú đây.”
Sau đó cánh cửa được mở ra, một dáng người thanh tú yểu điệu trong chiếc váy màu kem bước vào, là người đã lâu không gặp, Lục Tiểu Hy.
Tần Bảo Đông nhìn thấy Lục Tiểu Hy đi đến, ánh mắt vụt sáng, đến tinh thần hình như cũng tốt hơn chút.
“Con bé này, chú không ở đây, thì còn có thể ở đâu được chứ?”
Cô ấy lè lưỡi, đem giỏ quả đặt sang một bên, đứng bên cạnh giường bệnh nói: “Mấy ngày rồi con không qua, e là chú đã bình phục ra viện rồi ấy chứ.”