Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 77: Chương 77: Bố mình là tổng giám đốc bá đạo






“Cô Tô.” Bỗng nhiên cô ta mỉm cười mở miệng.

Tô Phương Dung ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô ta, có thể đây chỉ là ảo giác của cô nhưng cô cứ có cảm giác người này như đang có ý đối đầu với mình.

“Sao đến muộn thế?”

Ngọc Vân ân cần hỏi, tự nhiên như thể đang thay mặt tổng giám đốc Tần Lệ Phong quan tâm hỏi thăm nhân viên cấp dưới vậy.

Tô Phương Dung hết sức nghiêm túc đáp lời: “Tôi mệt quá, cho nên về khách sạn trước.”

Ngọc Vân lắc đầu vẻ không tán thành: “Như vậy sao được, mệt cũng phải ăn uống đàng hoàng chứ.”

Tô Phương Dung nói: “Ừm, nói cũng phải.”

Trần Chính Cường nhìn hai người, cố nén cười, cúi đầu cắm cúi ăn ăn uống uống.

Thật không ngờ tới đấy nhỉ, vị tổng giám đốc Tần này nhìn như là lãnh đạm xa cách lắm, thế mà cũng có ngày lại có đến hai cô gái vì anh mà đối chọi gay gắt với nhau như vậy.

Đồng nghiệp lấy cùi chỏ hích Tô Phương Dung một cái, ghé sát tai cô, khe khẽ hỏi: “Phương Dung à, cô với cô Y đó quen thân lắm ư?”

Tô Phương Dung đáp mà lòng cứ để đâu đâu: “Chỉ gặp vài lần, không tính là quen thân gì.”

Đây là sự thật, hơn nữa, với đối phương, hẳn là hai người càng không thân quen gì.

“Thế ấy à…”

Thái độ ngập ngừng như muốn nói gì lại không nói được vô tình gợi lên lòng hiếu kì trong Tô Phương Dung: “Sao vậy?”

Cô hỏi.

“Tôi đang nghĩ, cô Y với tổng giám đốc… Hình như quay lại với nhau rồi.” Đối phương chú ý quan sát sắc mặt cô, thận trọng nói: “Vừa rồi lúc cô ta chắn rượu cho tổng giám đốc, thái độ cứ như bà cả trong nhà ấy.”

Cô từng bắt gặp Tô Phương Dung đi ra từ phòng Tần Lệ Phong, người trong công ty cũng đều biết mối quan hệ của hai người, chỉ có thiếu mỗi bước công khai thừa nhận mà thôi.

Cho nên, cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Phương Dung này, cô nên giữ cho chặt vào, người phụ nữ này là một đối thủ mạnh đó.”

Đồng nghiệp càng nói càng hăng hái, nhưng Tô Phương Dung lại thấy hơi phiền toái bực bội trong lòng, như thể đang bị ép buộc kéo vào một cuộc thảo luận về chuyện nhà người khác vậy.

Toàn bộ thời gian sau đó, Tô Phương Dung đều lơ đãng không có hứng thú, Tần Lệ Phong nghiêng đầu nhìn cô một cái, lại châm một điếu thuốc…

Dùng cơm xong, mọi người chuẩn bị ra về, ai nấy đều tán dương sếp thật hào phóng, nếu không phải ngày mai còn cần quay về tổng công ty thì đúng là muốn tiến hành tăng hai nữa đấy.

Tô Phương Dung đứng lẫn giữa đám đông, một bóng người cao lớn bất chợt xuất hiện bên cạnh cô.

Cô ngẩng đầu nhìn, thấy rõ là ai, lập tức lại dời ánh mắt đi chỗ khác.

Vốn định chen vào thang máy, anh lại kéo cô về: “Xe đang đợi bên dưới, đi thang bộ nhanh hơn.”

Cảm nhận được tất cả mọi ánh mắt đều đang tập trung lên người mình, nụ cười trên mặt Tô Phương Dung trở nên hơi cứng ngắc: “Tôi đi cùng mọi người là được rồi.”

Cô không muốn để người khác chú ý tới, nhắc nhở như vậy là đã đủ rõ ràng rồi nhỉ!

Nhưng Tần Lệ Phong cứ như thể không nghe ra được ý cô, tiếp tục kéo cô ra ngoài: “Cô ngồi xe tôi.”

Tô Phương Dung: “…”

“Dù sao thì cũng ở cùng phòng mà.” Anh thốt ra một câu hết sức ám muội, khiến cho toàn bộ những người có mặt đều chấn kinh.

Tất cả đều kinh ngạc câm lặng, nhìn hai người bọn họ.

Tô Phương Dung ngẩn người, ngơ ngác nhìn anh, sau lưng anh, Ngọc Vân cũng vừa bước ra, nghi hoặc khó hiểu: “Ha ha, sao còn chưa đi thế?”

Tô Phương Dung lập tức nói ngay: “Đúng đúng đúng, tổng giám đốc Tần, anh đưa cô Y về là được rồi.” Nói xong, cô lập tức chen người vào thang máy, nhanh nhẹn ấn nút đóng cửa.

Mãi đến khi cửa hoàn toàn đóng lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi quay đầu nhìn về phía sau, bắt gặp mấy ánh nhìn nghi hoặc, cô lại cứng ngắc cả người, từ từ quay đi, cúi đầu cụp mắt, yên tĩnh làm một thứ đạo cụ được bày biện ở đây.

Nhìn theo thang máy đi xuống, khóe miệng Tần Lệ Phong chậm rãi cong lên thành một độ cong nhỏ đến khó mà thấy được.

Ngọc Vân cười cười đi tới bên cạnh anh, chủ động kéo tay anh: “Thật là ngại quá, uống có hơi nhiều chút, anh không ngại chứ?”

Anh nghiêng đầu qua bên khác, Trần Chính Cường vẫn đang đứng sau lưng lập tức hiểu ý, thức thời lùi lại thật xa, giả như đang thưởng thức phong cảnh bên trong hàng hiên.

Anh rút tay ra: “Để tôi gọi xe cho cô.”

Sắc mặt cô ta cứng đờ, nhưng vẫn cố giữ lại nụ cười: “Lệ Phong, anh nói vậy là có ý gì?”

Tần Lệ Phong lạnh nhạt liếc nhìn cô ta một cái: “Ngọc Vân, tôi hi vọng chúng ta chỉ hợp tác với nhau thôi.”

“Rõ ràng anh cũng biết rồi…” Cô ta đang định nói nốt nhưng lại cắn răng nhịn xuống, bởi cô ta biết Tần Lệ Phong là người nói một là một, hai là hai, chọc giận anh, chưa biết chừng còn khiến cho lần hợp tác này thất bại.

Hít sâu một hơi, cô ta nói: “Được, em hiểu ý anh rồi.”

“Tốt.” Anh vòng qua cô ta, đi vào thang máy. Trần Chính Cường đuổi theo, khi đi ngang người Ngọc Vân, anh nói: “Thật ngại quá, cô Y, xin phiền cô nhường đường chút ạ…”

Tô Phương Dung vội vàng hấp tấp về phòng, xác định sau lưng không có ai mới thở hắt ra một hơi, nghĩ đến lời nói mờ ám bất ngờ của Tần Lệ Phong, mặt cô càng ửng hồng, cô gõ gõ đầu mình: “Nghĩ lung tung gì thế.”

Sau đó, cô đổ cả người xuống giường, kéo chăn che kín đầu, tự thôi miên mình mau chóng ngủ đi thôi.

“Cốc cốc cốc.” Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa, cô thò đầu ra, xuống khỏi giường, đi ra cửa phòng: “Ai đấy?”

Cô hỏi.

“Tôi đây.” Thanh âm trầm thấp từ ngoài cửa truyền vào: “Quên mang thẻ mở cửa phòng.”

Tô Phương Dung mở cửa, thấy người bên ngoài đang đứng dựa khung cửa, trên người còn mang theo mùi rượu và mùi thuốc lá.

Phòng của hai người là phòng kép, anh ở gian lớn, cô ở bên gian nhỏ, nhưng Tần Lệ Phong lại đi theo cô vào gian nhỏ, ngay khi vừa bước chân qua cửa lập tức đóng sầm cửa lại.

Tiếng đóng cửa làm Tô Phương Dung chấn động cả người, cô hít sâu một hơi, gắng gượng nặn ra một nụ cười: “Tổng giám đốc Tần, đây là phòng tôi.”

Sắc mặt anh vẫn thản nhiên như không, như thể đang tỏ ý hỏi, thì sao nào?

Cô lại hít sâu một lần nữa, nói: “Trai gái độc thân ở chung một phòng, có phải không quá thích hợp không?”

“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp.” Tần Lệ Phong nhẹ nhàng phản bác lời cô.

Tô Phương Dung mở to đôi mắt: “Nhưng… Nhưng chúng ta chỉ là vợ chồng trên hợp đồng thôi!”

“Hợp đồng thì không thể chung phòng à?”

Tô Phương Dung cắn môi, tự oán trách mình nghìn vạn lần, nếu biết thế thì trước đó nên viết rõ ràng từng chi tiết.

Anh cởi áo khoác, tháo cà vạt, tùy tiện ném lên ghế sô pha.

Thấy anh càng lúc càng cởi nhiều, tim cô bắt đầu tăng tốc, đập thình thịch trong lồng ngực, cô cắn răng, vẻ như muốn liều chết một phen, từ từ nhắm chặt hai mắt, hét to một tiếng: “Tần Lệ Phong.”

Thanh âm của cô thành công khiến anh quay đầu lại, đứng yên tại chỗ tỉ mỉ hồi tưởng, cảm thấy nghe được tên mình toát ra từ miệng cô ấy, quả thực không tệ chút nào.

Tô Phương Dung nhìn người đứng trước mặt, trong mắt người ấy tràn ngập một nét cười như có như không.

“Anh… không thể ngủ ở đây.” Cô cắn môi, rốt cuộc cũng mở miệng.

Tần Lệ Phong nhướng mày, không để ý tới cô nữa, chỉ đưa tay tháo thắt lưng: “Tôi đi tắm trước.” Sau đó bước thẳng vào phòng tắm.

“Này!” Cô gọi một tiếng, chứng kiến phòng tắm của mình bị xâm chiếm mà bất mãn, ngồi xuống mép giường, túm tóc thở dài.

Nếu anh ta đã thích phòng nhỏ như thế thì nhường anh ta luôn cho anh ta ngủ ngon, cô đành phải sang ngủ bên phòng lớn của anh ta vậy.

Hạ quyết tâm, Tô Phương Dung ôm gối và chăn sang phòng anh, rồi lại đưa đồ của anh sang phòng ngủ nhỏ, chạy qua chạy lại một vòng, coi như đã xong chuyện.

Nằm trên giường, cô cảm thấy thư thái vô cùng.

Cuối cùng cũng có thể yên tâm mà ngủ rồi.

Không bao lâu sau, phòng tắm bên kia không có tiếng động gì truyền ra nữa.

Tần Lệ Phong đi ra, bên hông quấn khăn tắm, bước chân chợt khựng lại, dường như là vì không thấy cô trong phòng nên thoáng chần chừ một chút.

Ngay sau đó, cánh cửa nối giữa hai căn phòng bị đẩy ra.

Tô Phương Dung lập tức nhắm nghiền mắt lại, nằm yên không nhúc nhích.

Tần Lệ Phong đi tới bên giường, nghiêng đầu nhìn bộ dạng cố gắng vờ ngủ của cô, khóe môi nhẹ nhàng cong lên. Anh trèo luôn lên giường, vươn tay kéo cô đến bên cạnh.

“Anh làm gì thế?”

Tô Phương Dung lập tức trợn mắt, hoảng hốt nhìn anh, hai tay chống trước ngực anh.

“Ngủ.” Tần Lệ Phong nhắm mắt lại, không giải thích thêm lời nào nữa.

“… Được, vậy để tôi về phòng tôi.” Cô đang định nhồm người dậy để đi, anh đã túm cô lại: “Ngủ luôn ở đây đi, đừng có bày vẽ thêm chuyện làm gì nữa.”

Tô Phương Dung thực sự không biết nên nói anh giỏi tiết kiệm nguồn sinh lực hay là nói anh đã quá quen với việc lợi dụng cơ hội sàm sỡ cô! Rốt cuộc anh làm sao có thể duy trì vẻ mặt nghiêm nghị đầy chính khí trong trường hợp này vậy?

“Tôi…” Tô Phương Dung muốn nói gì thêm, thanh âm trầm thấp của anh đã truyền tới tai: “Không ngủ thì muốn làm chuyện gì khác sao?”

Tô Phương Dung cả kinh: “Ngủ.”

Cô không dám nghĩ tiếp, vội vàng nhắm mắt lại, tiếp tục cố gắng ngủ…

Nụ cười trên môi như sâu sắc thêm đôi phần, đúng là nên ngủ đi rồi, nếu không, trường hợp thế này đúng là một bài khảo nghiệm ý chí và khả năng kiềm chế của anh đấy.

Sáng sớm hôm sau.



Phù…

Thôi được rồi, ngài tổng giám đốc quả thật quá trẻ con.

Chuông điện thoại di động vang lên, Tần Lệ Phong cúi đầu nhìn màn hình, nhảy lên trước mắt là một dãy số quen thuộc, anh nhấn nhận cuộc gọi: “A lô…”

“Chú ơi!” Giọng nói vang dội của Gia Bảo vang lên.

Tần Lệ Phong mím môi, ánh mắt bất chợt trở nên dịu dàng: “Sao thế?”

“Chú quên lời hẹn với Gia Bảo rồi sao?”

Thanh âm non nớt thoáng mang theo chút thất vọng.

Anh hơi nheo mắt lại, phủ nhận: “Không hề.”

“Vậy chú sẽ đến đúng không?”

Thanh âm từ đầu điện thoại bên kia còn mang theo chút nghi vấn và mơ hồ không dám chắc.

“Ừ.” Tần Lệ Phong gật đầu.

“Tốt quá đi! À đúng rồi, chú gọi cả bố của nhóc ốm với nhóc mập đến nữa nha chú.”

Thanh âm của Gia Bảo mang theo hưng phấn, làm Tần Lệ Phong nghe thấy cũng phải thoáng cong môi cười nhẹ: “Ngày Cha và con lần trước ai cũng có bố đến cùng, chỉ có mỗi mình cháu là có mẹ tới thôi… Nhưng mà lần này cháu cũng có bố đi cùng rồi.”

Trái tim Tần Lệ Phong bất chợt mềm nhũn ra, anh vừa bị mấy câu nói ngây thơ ấy chạm vào góc mềm yếu của trái tim mình rồi.

“Vậy thôi, chú, cháu không quấy rầy chú nữa, cháu đang tranh thủ nghỉ trưa lén gọi điện cho chú đó, nếu bị cô giáo phát hiện được thì nhất định sẽ bị mách mẹ mất thôi.”

“Ừ, vậy thôi.”

“Cháu chào chú ạ.” Thanh âm đầu bên kia nhỏ dần, lưu luyến nói lời tạm biệt: “Chú đừng quên là chiều nay tới nha.”

Tần Lệ Phong nhìn thông báo kết thúc cuộc gọi, sau đó bấm gọi đi cho Trần Chính Cường.

“Có chuyện gì vậy tổng giám đốc?”

“Chiều nay để trống lịch của tôi ra, tôi có việc cần ra ngoài.”

“Chiều nay có một cuộc hẹn quan trọng ạ…” Trần Chính Cường đang muốn nói, Tần Lệ Phong đã cắt đứt: “Chuyển sang lúc khác đi.”

“… Vâng, tôi biết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.