Tô Phương Dung sắp lau xong rồi, chuẩn bị quay về phòng. Không ngờ cô vừa mới đứng lên thì tay đã bị kéo lại, trọng tâm cô không ổn định nên trực tiếp ngã vào người của Tần Lệ Phong.
Trong đôi mắt sâu như hố sâu thăm thẳm của Tần Lệ Phong hiện lên ý cười không rõ.
Tô Phương Dung vô cùng ngạc nhiên nhìn anh, hai tay chống trước ngực anh: “Tổng giám đốc Tần… Còn chuyện gì khác nữa sao?”
“Đi ngủ.” Anh nhàn nhạt nhả ra hai chữ.
Tô Phương Dung trừng to hai mắt, vội vàng muốn đứng dậy từ trên người anh thì phát hiện không thể thoát ra khỏi tay của anh: “Tôi nói đi ngủ.”
Tần Lệ Phong nói lại một lần nữa.
Anh ôm Tô Phương Dung xoay một vòng, đặt người ngay ngắn cạnh mình, xoay lưng lại: “Yên tâm đi, nết rượu của tôi không tồi, sẽ không tranh thủ làm gì em đâu.”
Tô Phương Dung cắn chặt răng, sớm biết như thế đã không quan tâm nhiều đến những chuyện không liên quan gì tới mình rồi!
“Tôi có phòng của mình mà!” Cô nói.
“Tiết kiệm tài nguyên cho khách sạn một chút không được à?”
Anh vừa lười biếng vừa dương dương tự đắc nói. Thật ra anh cũng không biết tại sao lại như vậy, chỉ là anh muốn ôm cô ngủ thôi!
“…”
Tô Phương Dung khó mà tưởng tượng được đường đường là Tần Lệ Phong mà cũng nói ra cái cớ kém chất lượng như vậy!
“Này, Tần…”
Hơi thở phía sau dần dần ổn định… anh đã ngủ rồi.
Tô Phương Dung trừng to đôi mắt, khó mà tin được anh cứ như vậy mà ngủ rồi à?
Cô muốn rời đi nhưng vòng tay của anh rất chặt, cô hoàn toàn không thể cựa quậy gì được cả!
Hơi thở nam tính phía sau luôn nhắc nhở cô chuyện gì đang xảy ra vào lúc này. Trái tim cô càng ngày càng hỗn loạn, đến cả đầu óc cũng hỗn độn theo!
Mí mắt cô cũng từ từ khép lại…
Lúc Tô Phương Dung ngủ dậy vào ngày hôm sau, không biết Tần Lệ Phong đã đi đâu từ sớm rồi.
Cô rửa mặt súc miệng sơ qua một chút rồi mở cửa đi ra ngoài.
“Tô… Phượng Dung…” Xung quanh vang lên những âm thanh nghi ngờ, Tô Phương Dung quay đầu lại nhìn.
Đồng nghiệp đang nhìn cô với một gương mặt đầy sự nghi ngờ.
“Ha… ha…” Cô cười ngượng ngùng: “Chào buổi sáng…”
Đồng nghiệp nhìn cô rồi lại nhìn số phòng, sau đó liếc qua cô bằng con mắt kỳ lạ, nhỏ tiếng hỏi: “Cô với tổng giám đốc ở chung một phòng à?”
Tô Phương Dung ngượng nghịu cười trừ, những chuyện như thế này tốt hơn hết là đừng nên giải thích thì hơn.
Hiện trường của hoạt động cắt băng khánh thành khá náo nhiệt, Tần Lệ Phong đang đứng ở giữa, ánh đèn sân khấu xung quanh không ngừng nhấp nháy.
Tần Lệ Phong đứng giữa đám đông, bởi vì chuyện sáng nay nên bây giờ cô chỉ mong mình là một người vô hình thôi.
Gương mặt của Tần Lệ Phong không chút cảm xúc nhìn đám đông xung quanh, đứng dưới ánh đèn tựu quang cũng không nở một nụ cười nào. Anh cầm chiếc kéo lên đang chuẩn bị cắt băng khánh thành.
Đúng vào lúc này, có một trận ồn ào náo động từ trong đám đông ấy. Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía bên ngoài cửa hàng.
Chỉ thấy Ngọc Vân đang đi về phía đám người này với nụ cười trên gương mặt, trên người cô ta mặc một chiếc đầm dạ tiệc đơn giản. Cô ta cứ tự nhiên như thế đến đứng bên cạnh Tần Lệ Phong.
Vị trí đứng này của cô ta làm cho giới truyền thông bên dưới khán đài sục sôi hết cả lên.
Tần Lệ Phong nhíu mày trông hơi khó coi nhưng cũng không nói gì cả.
“Xin hỏi, cô Ngọc Vân, lần này cô đến là để giúp tổng giám đốc Tần đang đứng trên khán đài sao?”
Phóng viên ở bên dưới trực tiếp đặt câu hỏi.
Ngọc Vân cười nhưng không nói gì, như vậy là chắc chắn là ngầm thừa nhận rồi.
Điều này giống như ném một quả bom đầy sóng gió vào trong đám người vậy. Đám phóng viên chen lấn tranh nhau đặt câu hỏi.
“Có tin đồn cho rằng cô với tổng giám đốc Tần từng là một cặp người yêu của nhau, đó có phải là thật không?”
Ngọc Vân hướng mắt nhìn về phía Tần Lệ Phong, sau đó chỉ cười chứ không nói gì. Nhưng thái độ không phủ nhận cũng không thừa nhận này của cô ta đã khiến những người có mặt ở đây đều biết rất rõ.
Tần Lệ Phong híp mắt nhìn Ngọc Vân, nhưng cũng không nói lời nào.
Tô Phương Dung thật sự rất khâm phục giới truyền thông bây giờ, đến cả những chuyện này mà cũng đào bới nữa! Xem ra mối quan hệ giữa cô với Tần Lệ Phong đến giờ vẫn bình yên vô sự, có lẽ là do Tần Lệ Phong cố ý làm vậy.
Ngọc Vân thấy Tần Lệ Phong cũng không phủ nhận lời nói của cô ta thì trong lòng kích thích không thôi. Đôi mắt của cô ta rũ xuống, sắc mặt nhàn nhạt ửng hồng.
Cảnh tượng náo nhiệt ngày một tăng cao, Tần Lệ Phong nhìn thoáng qua đám người rồi cắt băng khánh thành.
Anh cúi đầu xuống dặn dò mấy câu đơn giản với người quản lý của cửa hàng, sau đó đi vào phía sau sân khấu.
“Tổng giám đốc Tần! Tổng giám đốc Tần!” Những phóng viên có mặt ở đó la to về phía bóng lưng của anh.
Ngọc Vân cười với giới truyền thông sau đó cũng đi theo Tần Lệ Phong đi vào phía sau sân khấu.
Tô Phương Dung thấy nhân vật chính đã dần dần mất hẳn rồi, một mình cô cũng không biết làm gì nên đã đi về phía nhân viên của cửa hàng với hy vọng mình có thể giúp đỡ gì đó để bận rộn hơn.
“Anh Phong.” Ngọc Vân đi sau lưng Tần Lệ Phong nhẹ giọng gọi một tiếng.
“Ừ.” Tần Lệ Phong nhàn nhạt đáp lại một tiếng, rót một cốc trà trên bàn rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm.
“Có phải anh rất kinh ngạc vui mừng không?”
Cô ta đi đến bên cạnh anh và nắm lấy tay anh, trong mắt tràn ngập sự tự tin.
Tần Lệ Phong nhìn lướt nhanh qua cô ta, từ từ thu tay lại: “Sao cô lại đến đây?”
“Hì hì, mời em đến trợ uy giúp anh mà không tốn phí đứng trên sân khấu, như vậy không phải anh nên cảm ơn em trước sao?”
Anh quay đầu hỏi vặn lại: “Tôi cần à?”
Ngọc Vân biết tính cách của anh, cố gắng mỉm cười rồi nói: “Vừa nãy… là phóng viên nói bậy thôi…”
“Bọn họ nghĩ nhiều rồi.” Anh cắt ngang lời cô ta, ánh mắt nhàn nhạt liếc cô ta một cái: “Nhưng tôi không mong là nó sẽ ảnh hưởng đến hợp tác của chúng ta.”
“Chỉ thế thôi sao?”
Ngọc Vân không dám tin mà hỏi ngược lại.
Vậy nên mới không phản bác lại trước mặt mọi người, chứ không phải là vì nhớ tới tình cũ với cô ta?
“Không thì sao?”
Anh lạnh lùng đáp lại, đặt chiếc cốc xuống, đi về phía cửa hàng.
Nhìn bóng lưng của anh, đôi mắt của Ngọc Vân dần thay đổi, hai tay nắm chặt lại.
Đã bỏ lỡ một lần, cô ta sẽ không để lỡ lần thứ hai đâu!
Người đàn ông này cô ta nhất định phải có được.
Gần đến chạng vạng, Tô Phương Dung đã làm việc được một ngày rồi, lưng mỏi eo đau, cô vỗ vỗ lên bả vai mình.
“Tin tốt này, sếp lớn muốn mời mọi người ăn cơm đấy.” Đồng nghiệp vui vẻ vỗ vai cô.
Tô Phương Dung không có hứng thú: “Không đi được không, tôi thấy hơi mệt.”
Người kia gật đầu: “Cũng được, vậy cô về khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Tô Phương Dung vẫy tay: “Chơi vui vẻ nhé.”
“Tôi đi trước đây.”
“Bye bye.”
Sau khi thu dọn xong hết, cô vặn eo xoay cổ rồi đi về phía khách sạn.
Bữa tối rất náo nhiệt, tất cả nhân viên đều có mặt đông đủ. Tần Lệ Phong nhìn lướt qua những người có mặt ở đây phát hiện ra hình như thiếu mất một người.
Hai mắt anh hơi híp lại nhưng vẫn đi theo đám người vào chỗ ngồi.
“Tổng giám đốc Tần, tổng giám đốc Tần…” Giám đốc của bộ phận thị trường gọi mấy tiếng.
Tần Lệ Phong mới hoàn hồn: “Ừ, có chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Tần, đến uống một ly đi ạ.” Giám đốc đem rượu tới đưa cho Tần Lệ Phong một ly.
Tần Lệ Phong cũng không thèm nhìn lấy một cái mà đang chuẩn bị uống hết.
Đúng vào lúc này, Ngọc Vân đang ngồi bên cạnh anh đột nhiên đứng dậy ngăn lại.
Cô ta nở nụ cười với giám đốc của bộ phận thị trường: “Thật ngại quá, anh ấy không uống được rượu soju.”
Giám đốc lúng túng gãi đầu: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự không biết! Vẫn là cô Ngọc Vân chu đáo, nhưng làm sao cô Ngọc Vân lại biết được thói quen của tổng giám đốc Tần vậy?”
“Chúng tôi là bạn bè… nhiều năm rồi.” Ngọc Vân trả lời qua loa, nhưng lại càng làm cho người khác nghĩ vớ vẩn hơn. Cô ta cười nói: “Bình thường anh ấy không chú ý chăm sóc bản thân, dạ dày cực kì không tốt. Còn rượu soju lại quá mạnh nên không hợp với anh ấy đâu.”
“À! Hóa ra là vậy!” Giám đốc mỉm cười, ngượng ngùng xem như không có gì quay về chỗ ngồi.
Tần Lệ Phong nhìn Ngọc Vân: “Trí nhớ cô vẫn tốt như vậy.”
Trong lời nói của anh không có bất kì cảm xúc nào, đến cả Ngọc Vân cũng không phân biệt được. Cô ta múc cho anh bát canh gà, nhìn anh rồi tùy ý nói: “Uống canh gà trước đi.”
Tần Lệ Phong lơ đãng dời ánh mắt sang hướng khác.
“Cô xem cô Ngọc Vân… chu đáo với tổng giám đốc ghê.” Nhân viên ở cách đó không xa đang xì xào bàn tán với nhau.
“Đúng thế đó, tôi mà có một anh bạn trai vừa đẹp trai lại vừa có tiền như vậy tôi nhất định sẽ hết lòng hết dạ với anh ấy!”
“Các cô nói thử xem liệu họ có khả năng quay lại với nhau không?”
“Tôi thấy mười phần thì hết tám chín phần là vậy rồi…”
Trần Chính Cường im lặng lắng nghe, nhìn tổng giám đốc rồi lại đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, trong lòng đã hiểu rõ rồi.
Anh ta nhẹ nhàng lùi xuống không gây ra một tiếng động nào.
Tô Phương Dung đi tắm, lau khô tóc rồi nằm trên giường xem điện thoại mới phát hiện ra hôm qua Quý Bình Long vậy mà lại nhắn tin cho cô. Cô bận cả một ngày nên không chú ý tới, cô nghĩ một chút rồi vẫn mở ra xem.
Anh ta nói đợi đến khi cô trở về sẽ mời một bữa khác bù lại cho bữa tối hôm qua.
Nhìn thấy tin nhắn này, Tô Phương Dung nhíu mày lại, trong lòng thấy rất phức tạp đối với Quý Bình Long.
Cô quăng điện thoại sang một bên, nằm trên chiếc giường cỡ lớn, thật là phiền phức mà.
Lúc này điện thoại lại kêu lên.
“Cô Tô, là tôi đây, Trần Chính Cường.”
Tô Phương Dung hơi sửng sốt, ngồi thẳng dậy, nói chuyện với thái độ như đang làm việc: “Giám đốc Trần, có chuyện gì sao?”
“Cô Tô, có thể làm phiền cô tới đây một chuyến được không?”
“Ặc, có phải là vẫn còn công việc gì nữa không?”
Lúc nói lời này, Tô Phương Dung đã đứng dậy chuẩn bị thay đồ rồi.
“… Nói một cách nghiêm túc thì là công việc.”
“Được rồi, anh nói địa chỉ cho tôi đi, tôi lập tức tới ngay.”
Lúc Tô Phương Dung đến thì nhìn thấy những người trong phòng đang uống rượu trò chuyện vui vẻ, bầu không khí vô cùng tốt.
Cô ngẩn người.
Không phải là công việc à?
Thấy cô đến rồi, Trần Chính Cường đứng dậy, ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Mọi người đều đã uống rất nhiều rượu rồi, tổng giám đốc Tần có vẻ như cũng đang cao hứng. Tôi sợ anh ấy sẽ thất lễ với mọi người nên mới làm phiền cô tới đây chăm sóc cho anh ấy một chút.”
Tô Phương Dung gật đầu, hóa ra là như thế.
Lúc cô bước vào, Tần Lệ Phong đã nhìn thấy cô rồi, ánh mắt anh từ từ rơi lên người cô một cách hờ hững.
Khi những người bên cạnh mời rượu, anh bắt đầu lộ rõ vẻ không để ý tới.
Tô Phương Dung đi đến trước mặt anh. Bởi vì vừa mới tắm xong nên làn da của cô cũng trở nên căng mọng trắng trẻo hơn, mái tóc dài xõa ngang vai một cách khéo léo. Cô hỏi với giọng kính cẩn: “Tổng giám đốc Tần, anh vẫn ổn chứ?”
Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn qua Trần Chính Cường, Trần Chính Cường lập tức quay đầu sang hướng khác, giả bộ như không nhìn thấy.
Anh xoa xoa ấn đường, nhìn Tô Phương Dung: “Ngồi đi.”
“Ồ.” Tô Phương Dung đáp lại một tiếng. Trần Chính Cường hiểu rất rõ, nhanh chóng đứng dậy mang một cái ghế sang.
Phục vụ mang lên thêm cho cô một bộ chén đũa.
Trần Chính Cường cười híp mắt: “Làm việc cả ngày như thế hẳn là cô Tô cũng đói bụng rồi.”
Tô Phương Dung hơi khó xử: “Cảm ơn.”
Thấy cô không động vào chén đũa, Tần Lệ Phong nhàn nhạt mở miệng: “Tôi không muốn có người nói tôi ngược đãi nhân viên của mình đâu.” Nói xong, anh không nhìn cô nữa mà yên lặng châm điếu thuốc. Những người đang mời rượu ở bên cạnh anh cũng xem như không nhìn thấy.
Tô Phương Dung nhìn anh cũng không nói gì, cầm đôi đũa lên gắp một miếng bỏ vào miệng ăn.
Ngọc Vân ngồi phía bên kia của Tần Lệ Phong, hai bàn tay đặt ở dưới bàn đã nắm chặt đến mức trắng bệch từ lâu rồi. Sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt lộ vẻ lạnh nhạt, lườm Tô Phương Dung ở phía bên kia một cái rồi lại thu hồi tầm mắt.
Nhìn thấy chiếc nhẫn đang yên lặng nằm trên tay của Tô Phương Dung, trực giác đã mách bảo cô ta rằng người phụ nữ này trông có vẻ bình thường không có sức cạnh tranh gì, nhưng thực ra lại là mối đe dọa lớn nhất của cô ta.