Đột nhiên có một ánh đèn sáng chói rọi vào mắt cô.
Cô lấy tay che lại, nheo nheo mắt.
“Em là heo sao?”
Tô Phương Dung ngẩng đầu lên, Tần Lệ Phong xuất hiện trước mặt cô giống như một vị thần.
Vẻ mặt anh nghiêm nghị, lông mày thì chau lại.
Tô Phương Dung nhìn anh, cắn môi, mũi hơi cay.
“Còn ngồi xổm đó làm gì!” Giọng điệu anh rất nặng, dường như đã nhìn thấy vết đỏ trên mặt cô.
Tô Phương Dung ấm ức đứng lên, vùi đầu vào lòng anh: “Dọa chết tôi rồi.” Giọng cô hơi khàn.
Tần Lệ Phong còn muốn nói vài câu, nhưng thấy dáng vẻ này của cô thì những lời trách móc trong miệng cứng nhắc không nói ra được.
Anh vỗ vỗ lưng cô: “Có tôi đây, không sao rồi.”
“Ưm.” Tô Phương Dung gật gật đầu, khịt khịt mũi rồi rời khỏi lòng anh.
Tần Lệ Phong nhìn cô, sờ sờ mặt cô.
“Anh ta đánh?”
Giọng điệu anh u ám lạnh lùng.
Tô Phương Dung lắc lắc đầu: “Bị ngã.”
“Bị ngã?”
Tần Lệ Phong ngước mắt, véo cái má cô: “Em ngã lại lần nữa tôi xem.”
“A…” Tô Phương Dung đau kêu lên một tiếng, không còn cách nào khác mà bĩu môi: “Anh đừng động vào, đau.”
“Em cũng biết đau?”
Giọng điệu anh không tốt: “Lần sau ai động tay thì em cứ đánh trả lại cho tôi, đánh bị thương hay tàn phế gì thì cứ tính sổ với tôi.”
“Ừm.” Cô gật gật đầu, trong lòng cảm thấy anh vẫn còn tức giận nên cô không dám phản bác lại.
“Lên xe.”
Bởi vì đang ở vùng ngoại ô nên đến tối thời tiết càng ngày càng lạnh.
Tô Phương Dung lên xe, thờ phào nhẹ nhõm, thoải mái ngồi trên xe.
Tần Lệ Phong nhìn cô một cái, dặn dò: “Mở thiết bị sưởi ấm lên.”
“Vâng.” Chú tài xế đáp lại: “Tổng giám đốc Tần, tiếp theo sẽ đi đâu?”
Ông ta hỏi.
“Hiệu thuốc.” Tần Lệ Phong điềm đạm nói, lấy chai nước trong tủ lạnh nhỏ ra.
Để lên mặt cô: “Cầm lấy.”
Tô Phương Dung đón lấy chai nước, xoa đi xoa lại.
“Thịt dày da thô cũng biết đau sao?”
Tần Lệ Phong nghiêng đầu nhìn cô.
Tô Phương Dung trách mắng anh: “Nói linh tinh gì thế, tôi rõ ràng là người đẹp da trắng.”
“Thế bây giờ coi như là mặt mày hốc hác rồi?”
Hai tay anh vòng trước ngực, quan sát cô từ trên xuống dưới: “Rõ ràng là khuôn mặt có chút đáng để xem, bây giờ tác dụng duy nhất cũng không còn nữa rồi.”
“Tôi…” Tô Phương Dung nghiến răng, không để quá mức, kiềm chế tính khí của mình lại.
“Tổng giám đốc Tần, đến hiệu thuốc rồi.” Chú tài xế quay đầu lại, vui tươi hớn hở cười nói. Không thể không cảm khái, tuổi trẻ thật là tốt.
“Ở trên xe đợi tôi, đừng tự làm theo ý mình nữa.” Tần Lệ Phong xuống xe, đi mua thuốc mỡ với tăm bông.
Anh lên xe, Tô Phương Dung ngoan ngoãn ngồi trên xe.
Anh lấy tăm bông ra, bôi thuốc mỡ vào rồi thoa lên mặt cô.
Cảm giác mát lạnh lan ra trên mặt: “Sẽ không hủy hoại nhan sắc chứ?”
Cô lẩm bẩm nói.
Tần Lệ Phong nhìn cô một cái: “Dù sao cũng như vậy rồi, hủy thì cứ hủy đi.”
Tô Phương Dung trừng anh: “Thế thì làm sao được?”
“Em cũng đâu phải kiếm tiền nhờ khuôn mặt.” Tần Lệ Phong phì cười một tiếng.
“Đó cũng là…” Cô vẫn còn muốn phản bác lại, nhưng Tần Lệ Phong đã chặn lời cô lại: “Im miệng.”
“Bị hủy bị xấu thì tôi nuôi.” Anh điềm đạm thốt ra câu nói này.
Tô Phương Dung mở miệng nói: “Ai cho anh nuôi.”
“Người phụ nữ xấu.” Tần Lệ Phong lấy tăm bông chột chột chỗ bị thương trên mặt cô.
“Đau đó.” Tô Phương Dung đau đến nhe răng trợn mắt.
Tần Lệ Phong nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì lại cười, ném thuốc mỡ vào người cô: “Mang về tự thoa, công ty cần nhân viên có dáng vẻ đoan trang.”
“Ờ.” Tô Phương Dung nhận lấy thuốc mỡ, trong lòng có chút ngọt ngào.
Xe không chạy đến khu dân cư mà Tô Phương Dung đang thuê ở, mà đến căn hộ của Tần Lệ Phong.
Tô Phương Dung không hiểu nhìn anh: “Không phải về nhà sao?”
“Đúng thế, về nhà tôi.” Tần Lệ Phong nói với vẻ như đó là lẽ đương nhiên.
“Anh…”
“Tôi… xuống xe đây.” Anh nói xong, đi thẳng ra khỏi xe.
Tô Phương Dung đi theo sau, hai người một trước một sau mà đi vào.
“Sau này không được gặp riêng anh ta nữa.” Đột nhiên Tần Lệ Phong mở lời.
Tô Phương Dung nhất thời chưa phản ứng lại được. Bịch một tiếng, cô tông vào lưng anh.
Tô Phương Dung xoa xoa đầu: “Sao anh lại dừng lại.”
“Lời vừa nãy tôi nói, em nghe rõ chưa?”
Anh lườm cô một cái, giọng điệu nặng nề.
“Nghe thấy rồi.” Tô Phương Dung thở dài một hơi, tỏ vẻ bất lực.
“Hừ.” Nhìn thấy cô nghe lời như vậy, trong lòng Tần Lệ Phong cũng cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu.
Hai người quay về nhà, Tô Phương Dung phát hiện căn nhà có sự thay đổi rất lớn, có thêm rất nhiều đồ đạc dành cho nữ.
“Nhà anh có người đến sao?”
Tô Phương Dung hỏi.
“Có chứ.” Tần Lệ Phong nhìn cô, gật gật đầu.
Tô Phương Dung nhìn những thứ đồ này, trong lòng rất khó chịu.
Ánh mắt Tần Lệ Phong dừng lại trên người cô, anh trêu chọc hỏi: “Có muốn biết người đó là ai không?”
Tô Phương Dung không quay đầu lại mà nói: “Không muốn.”
“Thật sự không muốn?”
Anh bước dài tiến gần lại, tiến sát đến trước mặt cô.
Hơi thở của anh ập đến, biết né không khỏi, Tô Phương Dung quay đầu qua, trừng anh một cái: “Đây là anh đang ép người theo sự chi phối của anh sao?”
Tần Lệ Phong ngăn cô lại: “Tô Phương Dung, thói quen nói ngược với lòng mình không được tốt lắm.”
“Tôi hỏi lại lần nữa, muốn hay là không muốn.” Anh nói từng câu từng chữ, ánh mắt khóa chặt cô lại.
Tô Phương Dung cắn môi: “Muốn.” Cô nói ra câu này, nói xong chỉ thấy mặt lại bắt đầu nóng lên.
“Ừm.” Tần Lệ Phong cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “Ngoan, đều là của em.”
“Tôi?”
Vẻ mặt Tô Phương Dung đầy khó hiểu.
“Ừm, không phải em, thì em nghĩ là ai, Ngọc Vân?”
Anh nói một cách chậm rãi.
Giống như bị nói trúng tim đen vậy, Tô Phương Dung khó chịu đẩy anh ra: “Là ai thì liên quan gì đến tôi?”
Tần Lệ Phong nhìn bóng lưng của cô: “Em cứ giả vờ đi.”
Tô Phương Dung: “…”
Quý Bình Long đang ngồi trên sô pha, chân gác lên bàn uống trà, nút trên áo sơ mi thì mở ra hai nút, lộ ra yết hầu gợi cảm.
Anh ta uống rượu hết chai này đến chai khác.
Điện thoại rung lên, lông mày anh ta khẽ nhếch lên: “Chủ tịch Tần…”
Không biết hai người nói gì trong điện thoại, chỉ thấy khóe môi anh ta cong lên cười: “So với việc hợp tác với tổng giám đốc Tần thì tôi thích ý kiến của chủ tịch Tần hơn, thế thì hy vọng chúng ta có thể có một khởi đầu tốt.”
Nói xong, anh ta cúp điện thoại, một tay đập chai rượu xuống bàn trà.
Nhìn những mảnh vỡ bắn tung tóe xung quanh, anh ta phát ra tiếng cười rợn người.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Phương Dung không thấy Tần Lệ Phong đâu.
Cô tự dọn dẹp một chút, liều lĩnh mở tủ quần áo ra, phát hiện trong tủ đồ toàn là quần áo phụ nữ.
Và tất cả đều vừa với kích cỡ người cô.
Cô gãi gãi đầu, mặt đỏ một cách khó hiểu.
Cô tùy ý chọn một bộ, rồi chuẩn bị xuất phát.
Vừa mới đến bộ phận phát triển, Phú Quý thúc thúc vai cô: “Cô biết không, chủ tịch với tổng giám đốc Tần cãi nhau rồi.”
“Cái gì?”
Tô Phương Dung ngạc nhiên quay đầu lại.
Phú Quý tấm tắc nói: “Lớn chuyện rồi.”
Tô Phương Dung sửng sốt: “Cãi cái gì?”
“Đại khái là chủ tịch muốn giao dự án hợp tác với Duyệt Lai cho giám đốc, nhưng tổng giám đốc Tần không cho phép, bây giờ hai bên đang giằng co không buông.”
Phú Quý lắc đầu: “Cái quan hệ của mấy người nhà giàu này, tôi cũng không hiểu…”
Lời nói tiếp theo của anh ta thì Tô Phương Dung không nghe rõ.
Cô chạy với tốc độ cực nhanh đến thang máy, đi lên tầng 29.
Tô Phương Dung đứng trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, tiếng tranh cãi không ngừng vang lên trong đó. Cô do dự không biết có nên vào hay không.
“Chị dâu, đứng ở đây làm gì vậy, muốn vào thì vào đi.” Tiêu Bảo Lộc đẩy cô một cái, thuận thế mở cửa ra.
Bên trong đang cãi nhau thì bỗng im bặt.
“Cô đến đây làm gì?”
Tần Bảo Đông quát lên một tiếng: “Một nhân viên bình thường có tư cách gì mà vào đây?”
Tần Lệ Phong điềm đạm nhìn cô một cái, anh cũng có chút ngạc nhiên: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, đương nhiên là có tư cách.” Anh lên tiếng bảo vệ cô, rồi đi đến bên cạnh cô.
Quý Bình Long ngồi trên ghế khép hờ mắt lại.
Cùng một lúc mà hoa lửa tràn đầy.
Tiêu Bảo Lộc giống như người không có liên quan gì cả, anh ta đi đến bên bàn làm việc, mở điều hòa lên: “Trời cũng không nóng, mọi người nóng tính như vậy làm gì?”
“Tiêu Bảo Lộc.” Tần Bảo Đông trầm giọng: “Con có hứng thú với dự án này không, nếu có thì con cố gắng làm, bố sẽ ủng hộ con!”
Tiêu Bảo Lộc cười, nói: “Bố, con thật sự con không quen với dự án này, hơn nữa con đã quen với việc không tập trung, làm gì có nhiều tinh thần và sức lực như vậy.”
“Con!” Nhất thời Tần Bảo Đông không biết nên nói gì nữa.
Tần Lệ Phong nhìn Tiêu Bảo Lộc rồi lại nhìn Tần Bảo Đông: “Được, tôi nghỉ phép ba ngày, nếu như trong thời gian ba ngày, Tiêu Bảo Lộc làm đủ tốt thì dự án này để cậu ta làm.” Nói xong, anh chuẩn bị rời đi.
Tô Phương Dung nắm chặt tay anh lại: “Dựa vào đâu.” Cô nhỏ tiếng nói.
Người có mặt ở đó đều bị câu nói của cô làm cho kinh ngạc, ai nấy cũng đều quay đầu lại nhìn cô.
Cô ho khan một cái, ngẩng đầu lên: “Nếu như nói Lệ Phong mắc lỗi trong dự án này, nhường vị trí này lại thì có thể hiểu được. Nhưng mà từ đầu đến cuối anh ấy đều nghiêm túc đối với dự án hợp tác này, tại sao nhất định phải bảo anh ấy nhường vị trí, điều này không công bằng.”
Đây là lần đầu tiên cô gọi anh là Lệ Phong, ánh mắt Tần Lệ Phong sáng lên, dừng lại trên bờ vai ốm yếu của cô: “Chủ tịch, tại sao bác nhất định phải phủ nhận anh ấy chứ? Anh ấy luôn cố gắng không phải sao? Chỉ vì…” Cô ngừng lại một lát: “Chỉ vì bác dựa vào ý nghĩ nào đó mà nhận định anh ấy có tội sao?”
Giọng nói của cô mạnh mẽ vang lên.
Tần Bào Đông khép hờ mắt lại, lần đầu tiên ông ta quan sát người phụ nữ này một cách chính thức.
Ông ta quay đầu lại, nhìn Quý Bình Long một cái. Quý Bình Long hiểu ý, hắng giọng rồi nói: “Cô Tô, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, đây là quyết định của tôi với chủ tịch. Tôi cảm thấy trong việc hợp tác của Duyệt Lai với J.L thì ý kiến của chủ tịch tương đồng với tôi, cho nên tôi muốn hợp tác với chủ tịch xem thế nào.”
“Hơn nữa tôi cảm thấy người ở bộ phận cấp dưới không nên quan tâm nhiều đến chuyện không liên quan đến mình đâu.” Anh ta nói từ từ chậm rãi, ánh mắt nhìn Tô Phương Dung có sự lạnh lùng trong đó.
Tô Phương Dung nghiến răng, nhìn Tần Lệ Phong. Đột nhiên cô hiểu ra, tất cả những điều này đều do cô mà ra.
Cô nhìn Quý Bình Long một cái, ánh mắt tràn đầy thất vọng: “Xin lỗi, là tôi đã đi xa quá rồi.” Cô xin lỗi, khóe mắt đã hơi đỏ lên rồi.
Tần Lệ Phong chau mày lại, đang định nói gì thì Tô Phương Dung nắm chặt tay anh lại, cô hạ giọng nói: “Đi thôi.”
Tần Lệ Phong nhìn cô sâu xa, nắm ngón tay nắm lại thành quyền.
Tiêu Bảo Lộc vẫn ở cái bộ dạng cà lơ phất phơ: “Nếu như tổng giám đốc Quý đã coi trọng, thế thì ba ngày này, đương nhiên tôi sẽ dốc hết sức mình vì công ty, nhưng mà…” Giọng nói anh ta chuyển đổi: “Con người tôi thích tự do tự tại, cho nên sau ba ngày vẫn là giao cho anh cả của tôi đi.”
“Tiêu Bảo Lộc…” Tần Bảo Đông nhìn con trai, lông mày chau chặt lại.
“Bố, nếu không còn gì nữa thì con đi trước đây.” Tiêu Bảo Lộc cười một cái với Tần Bảo Đông rồi đi ra ngoài trước.