Nhìn thấy dáng vẻ mặc kệ thế giới của Tiêu Bảo Lộc, Tần Lệ Phong thở dài.
Nhìn hai người đứng ở cửa, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm: “Mọi người còn đứng ở chỗ này làm gì, không phải đi nghỉ sao?”
Nghe được những lời này, Tần Lệ Phong nhìn vào trong mắt anh ta, một tia lạnh lùng lóe lên, giễu cợt, kéo Tô Phương Dung đi.
Đứng ở cửa thang máy, Tần Lệ Phong liếc nhìn Tô Phương Dung, trách móc nói: “Ai cho cô lên.”
Tô Phương Dung sửng sốt, không ngờ anh lại làm khó mình: “Tôi tự…”
“Cô tự đi lên? Cô đã quên cô chỉ là một nhân viên bé nhỏ sao?”
Anh nghiêm nghị nói.
Nghe vậy, Tô Phương Dung có chút cay cay sống mũi, cúi người, nói: “Thực xin lỗi.”
Nhìn thấy vẻ mặt đầy oan ức của cô, Tần Lệ Phong thở dài ôm cô vào lòng: “Anh không trách em, mấy ngày nay em phải chú ý. Khi anh đi vắng, đừng để bị anh ta tóm được điểm yếu, tự chăm sóc tốt cho bản thân.” Giọng anh nhẹ nhàng, không nghiêm túc như vừa rồi.
“Vâng.” Tô Phương Dung gật đầu.
Tần Lệ Phong nhìn, nâng khuôn mặt của cô lên, nói: “Đừng giống như một cái bánh bao. Bị ức hiếp cũng không biết đánh lại.”
“Em không …” Tô Phương Dung nhỏ giọng phản đối, đôi mắt vẫn đỏ hoe.
Tần Lệ Phong không nói gì, mà là vỗ vỗ đầu của cô: “Em quay lại làm việc đi, chuyện ở đây, cứ coi như không biết gì là được.”
“Ừ.” Tô Phương Dung gật gật đầu, không nói nhiều, bởi vì cô biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, và cô cũng bất lực.
…
Trở lại bộ phận phát triển, tất cả mọi người đều đang đàm tiếu.
Cuộc thảo luận vẫn diễn ra tốt đẹp.
Tô Phương Dung trở lại chỗ ngồi, lấy điện thoại di động ra, soạn một tin nhắn đơn giản rồi gửi cho Quý Bình Long.
Chuyện này bắt đầu là vì cô, cô cũng hy vọng rằng cô sẽ là người kết thúc.
…
“Lần này nhờ có tổng giám đốc Quý giúp đỡ.” Tần Bảo Đông rót một ly rượu vang đưa cho Quý Bình Long.
Quý Bình Long nhận lấy, nhìn vào điện thoại, khóe miệng cong thành một đường vòng cung sắc bén.
“Làm gì có, tôi nghĩ cách làm của tổng giám đốc Tần hợp với phong cách làm việc của Đại Duyệt hơn đó.” Anh ta nhấp một ngụm rượu: “Nhưng việc hợp tác lần này, thực sự là đã kí kết tại công ty con ông, có khi nào ảnh hưởng đến tiến độ không?
“Không đâu.” Tần Bảo Đông Lâm trấn an gật đầu: “Đúng là con do tôi một tay nuôi nấng lên nhưng không cách nào dạy dỗ, làm trò cười cho tổng giám đốc Quý rồi.”
“Ha ha.” Quý Bình Long bật cười: “Có ý kiến cũng là điều tất nhiên, nhưng mà…” Anh ta nói: “Việc ký hợp tác với công ty con quả thực là trái quy định.”
“Nhưng tôi nghĩ chủ tịch Tần cũng tốt bụng và muốn thăng chức thêm cho các công ty cấp dưới.”
Nghe vậy, ngay cả những người ngu dốt cũng hiểu được ý tứ, Tần Bảo Đông cũng nghe thấy, Quý Bình Long đang chế giễu ông ta không có thực quyền và phụ bạc con trai mình.
Sắc mặt ông ta cũng có chút sững lại: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Quý Bình Long nhìn đồng hồ và nói: “Tôi có việc phải làm. Tôi về công ty trước.” Anh ta cầm bộ đồ trên ghế sô pha lên rồi vội vàng rời đi.
Tần Bảo Đông liếc mắt một cái, cảm giác muốn sởn da gà.
…
Cho đến khi tan sở, Tô Phương Dung không đợi Quý Bình Long trả lời tin tức của cô.
Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Cô đứng dậy, trầm giọng nói với Phú Quý: “Tôi có việc phải làm. Trốn về trước nhé, anh để ý giúp tôi.”
Nói xong, không đợi Phú Quý quay lại đồng ý, cô lo lắng rời đi..
…
Khi Tô Phương Dung đến Đại Duyệt, mọi người lần lượt đi ra khỏi Đại Duyệt.
Cô đến quầy lễ tân để hỏi xem Quý Bình Long đã đi chưa.
Thấy cô gái quầy lễ tân có vẻ biết mình, liền chào hỏi: “Cô Tô?”
Tô Phương Dung gật đầu.
“Tổng giám đốc Quý nói rằng nếu cô đến, cô có thể trực tiếp đến gặp anh ấy.”
Tô Phương Dung hơi sững người, anh ta biết cô sẽ đến tìm anh ta, cô nhìn về phía thang máy mà lòng bất ổn không yên.
Ngay sau đó Tô Phương Dung đến văn phòng của tổng giám đốc.
Cô gõ cửa và nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên.
Cô mở cửa bước vào.
Cả căn phòng nồng nặc mùi thuốc lá, cô quơ quơ ngón tay trước mũi, rõ ràng là không quen.
“Anh học hút thuốc từ khi nào vậy?”
Cô do dự một chút, vẫn là chọn lên tiếng hỏi.
Quý Bình Long dập đống tro tàn, có một chút mờ đi trong mắt anh ta: “Từ khi em đi, mọi thứ trở nên như vậy.”
Nghe vậy, Tô Phương Dung cắn môi dưới, không biết nên trả lời như thế nào.
Có một khoảnh khắc của sự im lặng.
Tô Phương Dung lại lên tiếng: “Anh nếu là tức giận muốn báo thù, có thể trực tiếp nhằm đến tôi, anh có thể đừng liên lụy Tần Lệ Phong không.”
Lời nói của cô lại làm cho ánh mắt của Quý Bình Long trở nên lạnh lùng, anh ta cúi đầu cười: “Em tới đây là vì anh ta? Em quan tâm anh ta sao?”
Tô Phương Dung sửng sốt lắc đầu: “Nguyên do là lỗi của tôi. Tôi không muốn anh vì chuyện này mà gây phiền phức cho anh ấy.”
“Tô Phương Dung, em là đồ dối trá, em thích anh ta.” Anh ta chỉ ra lời nói dối của cô: “Nếu không muốn tôi gây phiền phức cho anh ta, được thôi, cô có thể ngủ với tôi một đêm chứ.” Anh ta ra điều kiện xấu xa.
Tô Phương Dung kinh ngạc nhìn anh ta, khó có thể nhận ra anh ta với bóng dáng trong trí nhớ của cô.
“Anh nói gì vậy?”
Cô khó khăn nói.
“Tôi nói em cùng tôi ngủ một đêm, vậy tôi sẽ tha cho Tần Lệ Phong, nếu không tôi sẽ không nói đến chuyện này nữa.” Anh ta nằm trên ghế với tư thế lười biếng, khóe miệng mím chặt, chờ đợi câu trả lời của Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung nghiến răng cười một tiếng, bước tới gần anh ta: “Tôi tưởng anh vẫn là anh, nhưng tôi nghĩ sai về anh rồi.” Nói xong, cô quay đầu lại liếc nhìn anh ta: “Bây giờ tôi phải làm quen lại với anh rồi, tổng giám đốc Quý. ”Cô kính trọng gọi anh là tổng giám đốc Quý, và lần này cô gọi anh là tổng giám đốc Quý có nghĩa là mọi thứ của họ đã hoàn toàn bị xóa sổ.
Nói xong, Tô Phương Dung bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Quý Bình Long ngồi trên ghế một mình, nheo mắt, dập tàn thuốc: “Tô Phương Dung, một ngày nào đó em sẽ nguyện ý quỳ dưới chân tôi, tôi hứa là như vậy.”
…
Khi Tô Phương Dung trở về nhà, Gia Bảo đã ngủ quên ở nhà dì Dương, và Tô Thanh Vân vẫn chưa quay lại.
Cô ở nhà một mình, thản nhiên ăn uống bình thường.
Chỉ là khi nằm trên giường, lật xem báo cáo thị trường mà anh đã thực hiện.
Vừa nhìn, bụng cô bỗng nhiên co quắp, cơn đau khiến cô nhướng mày, dưới thân có một luồng điện ấm áp truyền đến.
Cô đột ngột đứng dậy và nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Chắc chắn là “người dì” tới thăm, cô mở tủ ra thì thấy băng vệ sinh thường dùng không còn nữa, cô che bụng, tranh thủ lúc cửa hàng bên dưới chưa đóng cửa, định mua một ít cho. sử dụng sau này.
Khi cô mua một thứ gì đó để về nhà, một nhóm người đã đi ngang qua cô một cách thô bạo.
Cô sợ hãi cúi đầu và bước nhanh.
Khi đi ngang qua cổng khi nhà, một bóng người cao gầy gục trên bồn hoa, nghiêng ngả.
Một mùi máu nặng xộc vào mũi cô.
Cô cúi đầu nghiêng người lại gần, phát hiện người ngã trên mặt đất không phải ai khác, chính là Tiêu Bảo Lộc.
Cô vội vàng quỳ xuống, vỗ vỗ mặt anh: “Tiêu Bảo Lộc …” cô thì thào gọi.
Tiêu Bảo Lộc đầy máu nhướng mắt và ngất đi trong vô thức.
“Này, anh đừng ngủ …” Tô Phương Dung lo lắng hét lên, nhìn xung quanh phát hiện không ai có thể giúp cô.
Cô kéo Tiêu Bảo Lộc và đang do dự không biết có nên gọi cho 114 không. Đột nhiên, cô nhìn Tiêu Bảo Lộc, và sau đó nghĩ về những kẻ lưu manh ngoài cửa.
Tô Phương Dung cắn môi, tuyệt đối không được động đến những người đó, nếu không Tiêu Bảo Lộc khó có thể bảo vệ được bản thân.
Nghĩ đến đây, cô kéo Tiêu Bảo Lộc từng bước về phía nhà.
…
Về đến nhà, Tô Phương Dung trở mình và khéo léo lấy bông gòn, gạc và cồn ra.
Nếu cô không lo lắng về việc Gia Bảo sẽ va chạm bị thương, cô đã không chuẩn bị mấy thứ này, nó sẽ đúng là được thừa hưởng phúc phần từ Gia Bảo.
Cô nhấc Tiêu Bảo Lộc lên, có lẽ là do động tác không thuần thục, Tiêu Bảo Lộc đang hôn mê nhíu mày vì động tác thô lỗ của cô, vẻ mặt đau đớn.
Thấy vậy, Tô Phương Dung nuốt nước miếng, nhỏ giọng xin lỗi: “Thực xin lỗi, anh chịu khó chút.”
Cô nâng anh dựa vào đầu giường, chỉ thấy một ít vết máu đã khô lại.
Cô cầm lấy một chậu nước, quỳ xuống đất, cũng không biết biện pháp có đúng không, cô cẩn thận rửa sạch vết thương cho anh ta.
Bởi vì đau đớn, Tiêu Bảo Lộc mệt mỏi mở mắt ra, thấy Tô Phương Dung đang cẩn thận xử lý vết thương cho anh ta.
Anh ta nghĩ rằng mình đang mơ, tự cười nhạo bản thân.
“Anh tỉnh rồi?”
Thanh âm người phụ nữ vang lên bên tai anh ta.
Tiêu Bảo Lộc kinh ngạc mở to hai mắt: “Thật sự là cô sao?”
Giọng anh ta ngẩn ra, có chút không tin.
“Không phải là tôi thật thì là ai chứ?”
Tô Phương Dung chớp chớp mắt nghi vấn: “Anh làm gì mà bị thương khắp người vậy.”
Tiêu Bảo Lộc khóe miệng khô lại và trở nên trắng bệch. “Đại khái là ra ngoài làm mấy chuyện lưu manh, động đến bạn gái của người khác, giờ bị chúng tìm đến tính sổ.” Anh ta nói đùa bằng một giọng ngớ ngẩn.
Tô Phương Dung trừng mắt anh ta: “Vớ vẩn.”
Nghe vậy, Tiêu Bảo Lộc lắc đầu cười: “Cô không tin?”
Tô Phương Dung đứng dậy, nhìn mặt nước bị máu nhuộm đỏ, bất lực nhìn anh ta: “Lần sau nói dối nói cho thật chút.”
Nói xong cô đi vào phòng tắm.
Nhìn bóng lưng của cô, Tiêu Bảo Lộc cúi đầu, trong lòng dâng lên một nỗi cảm xúc không thể giải thích được, ấm áp, anh ta không có cự tuyệt nó.
Xử lý xong chậu máu, Tô Phương Dung đi ra, nhìn Tiêu Bảo Lộc: “Giờ mới vào chuyện chính đây.”
“Tôi không biết phải xử lý vết thương như thế nào, tôi cũng chưa từng học qua, nhưng quy trình đúng sau khi khử trùng trước rồi mới bôi thuốc.” Tô Phương Dung nói và liếc nhìn anh ta: “Có thể khử trùng bằng cồn, hơi đau nên anh phải chịu thôi ”.
Tiêu Bảo Lộc tựa vào đầu giường, không quan tâm chút nào. “Chị dâu, dù sao tôi cũng là đàn ông nên chịu vài nỗi đau này có thấm thía gì chứ?”
“Vậy thì anh chịu đi.” Tô Phương Dung đổ cồn lên bông gòn rồi sát trùng cho anh ta.
Tiêu Bảo Lộc nhíu mày, khẽ nhíu mày, nhắm mắt lại, không nghe hay nhìn động tác cô làm.
Tô Phương Dung biết rất đau, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy những vết phồng trắng khi cồn dính vào vết thương.
Cuối cùng sau khi sát trùng hết vết thương cho anh ta xong, Tô Phương Dung thở phào nhẹ nhõm, trên trán có chút mồ hôi vì căng thẳng.
Tiêu Bảo Lộc nhìn bộ dạng lo lắng của cô, cơn đau trong người liền nhẹ đi rất nhiều, anh ta cười ra tiến:, “Chị dâu vì em mà lo lắng quá, chị có muốn chuyển thành dựa vào lòng em rể này không.”
Thấy anh ta còn sức đùa giỡn, Tô Phương Dung thở dài nói: “Đừng đùa nữa, nghiêm túc.”
“Tôi nghiêm túc …” Anh ta ghé sát vào người cô: “Có muốn đá anh trai, đến với tôi thử xem sao không?”
Tô Phương Dung liếc anh ta một cái, cười nói: “Còn cần băng bó vết thương sao?”
Tiêu Bảo Lộc nhìn vết thương trên người mình và gật đầu.
Tô Phương Dung nhặt gạc lên cười nhẹ …
Một lúc sau, tiếng kêu như giết lợn phát ra từ phòng ngủ, liên tục vang lên.
“Anh còn dám nói nhảm không?”
Tiêu Bảo Lộ: “…”