Nhan Chỉ Yên với Nhan Thanh Nhược là cùng cha khác mẹ, hai người đều có nhiều phần giống mẹ của chính mình, cho nên tuy là chị em nhưng tướng mạo lại không có chỗ nào giống nhau cả.
Hiện giờ con gái trải qua trăm cay ngàn đắng mới trở về được, Nhan Phương Sùng ôm bả vai Nhan Chỉ Yên, ngập ngừng nói: “Nhược Nhược?”
Vừa rồi thư ký ở công ty có nói Nhan Chỉ Yên đã trở về nhưng gương mặt này...
Không phải ông không nhận ra con gái, chỉ là do ngoại hình khiến ông bối rối, nhưng về tính cách, Thanh Nhược có phần ôn nhu nội tâm, chưa bao giờ hô to bổ nhào vào lòng ông như thế này cả.
Nhan Chỉ Yên ở trong lòng Nhan Sùng Phương sửng sốt một chút, trong mắt xẹt qua ánh mắt lạnh lẽo, cùng khát máu, “Ba ba, con là Chỉ Yên.”
Từ lúc còn nhỏ, ba ba chỉ thích Nhan Thanh Nhược, hiện tại bố con gặp nhau thì ông vẫn nghĩ về Nhan Thanh Nhược đầu tiên.
Nhưng Nhan Chỉ Yên cô mới là do chính thất sinh ra, Nhan Thanh Nhược chỉ là con gái của tiểu tam!
(Chính thất: Vợ trên giấy tờ, tiểu tam: Người thứ 3 chen chân vào tổ ấm người khác)
Loading...
Nhan Phương Sùng nắm chặt bả vai Nhan Chỉ Yên, nhìn kỹ vào mặt ả, “Yên nhi? Sao con lại biến thành bộ dạng như thế này, còn giọng nói cũng...”
“Là Dạ Đình Sâm.” Nhan Chỉ Yên run rẩy khóc, khóc tới khản cả tiếng, cả người đều run lên, “Là hắn cầm tù con, ngày đêm tra tấn con, nếu con không phải giả chết, trốn thoát đi, thì không biết bao giờ mới có thể nhìn thấy mọi người nữa, hu hu hu hu...”
Nhan mẫu ở phía sau cũng khóc theo.
Mặt Nhan Phương Sùng tràn đầy vẻ không dám tin, “Vì cái gì, vì cái gì hắn muốn giam cầm con?”
“Bởi vì hắn giết chị rồi!” Trong đôi mắt của Nhan Chỉ Yên hiện lên ánh sáng hung ác, “Toàn bộ quá trình con đều chứng kiến, hắn sợ con nói ra nên liền giam cầm con, sau này con thắt cổ tự sát, hắn lại ném thẳng con vào vùng hoang du ở ngoại ô, muốn cho con mất xác!” (Truyện đang nhiều và sớm nhất tạo dembuon)
“Nếu không phải Nghiêm Thanh Minh của tập đoàn Viêm Hoàng cứu con, còn giúp con chỉnh dung, nâng đỡ lên làm minh tinh thì hai năm trước con đã sớm chết rồi!”
Nhan Phương Sùng nghiến răng nghiến lợi, cả người run rẩy lên.
Ông tức giận ngút trời, hận không thể đem Dạ Đình Sâm ra nhai nát từng mảnh!
Nhan Phương Sùng ông tới chửi hai cô con gái cưng còn chẳng đành mà y dám giết một đứa, còn tra tấn một đứa nửa sống nửa chết, Dạ Đình Sâm làm sao y dám!
“Dạ Đình Sâm, tao muốn mày chết không được tử tế.”
Hai mắt Nhan Phương Sùng đỏ bừng, nghiến chặt răng thốt ra từng chữ như mũi dao nhọn xiên qua.
- -
Bữa tối được giải quyết trong khu tự chọn, với một loạt hải sản và trái cây rực rỡ màu sắc, Thanh Nhược không biết phải xuống tay từ đâu.
Có rất nhiều món ở nước ngoài cô từng nhấm nháp qua, còn những món chưa từng ăn cô cũng muốn thử qua hết một lần.
Nếu Cảnh Trường Bách ở bên cạnh cô, thì anh ấy sẽ chọn nguyên liệu trước, vì cô mà nấu ăn, còn cô chỉ việc ngồi chờ được ăn thôi.
Hiện giờ không ai quản thúc bên cạnh, Thanh Nhược lại trông giống như một đứa trẻ, không thể kiểm soát được bản thân.
Đĩa ăn của cô đã chất cao thành đống, Bella đi qua lấy một ít bánh ngọt, liếc cô một cái với vẻ mặt ghét bỏ, “Cô ăn không hết, đừng có mà lãng phí!”
Thật đáng xấu hổ khi lãng phí đồ ăn, khi bé Cảnh Vận kén ăn, Cảnh Trường Bách cũng giáo dục bé như thế.
Thanh Nhược không để ý ai ở phía sau, nên chợt bị giật mình hoảng sợ khi nghe âm thanh chói tai ấy.
Bella đã cầm đĩa bánh ngọt đi xa, Thanh Nhược có chút do dự, đem nguyên liệu nấu ăn hơn phân nửa trả lại, chỉ để lại những thứ mình vừa ý nhất.
Cô quả thực không quá đói, chỉ tại đồ ăn đáng yêu quá nên muốn lấy thôi, nhưng như Bella đã nói, cô cũng không thể lãng phí thức ăn.
Bé Cảnh Vận ngồi ở bên Thụy Khắc, được anh ta đút từng thìa từng thìa đồ ăn.
Bé Cảnh Vận không có mẹ, nên tình thương của mẹ bé nhận được từ Thanh Nhược, còn tình thương của bố, bé hình như cũng không có.
Bởi vậy khi có người đối tốt với bé, bé sẽ hết lòng ỷ lại.
Đây thật sự không phải là thói quen tốt, có lẽ sẽ dễ dàng bị lừa gạt.
Bé Cảnh Vận đã ăn quá no rồi nhưng chú Thụy Khắc đối với bé lại rất tốt, luôn cho bé vẻ mặt ôn nhu, nên bé không đành lòng cự tuyệt chú Thụy Khắc.
Bella đặt mâm đồ ăn lên bàn một tiếng “rầm”, với vẻ mặt bực bội, “Thụy Khắc! Đừng cho nó ăn nữa, đứa nhỏ biết nó muốn ăn cái gì, để nó tự ăn đi!”
- ----
Editor: Alissa