“Ma mi ơi!” Giọng nói của bé gái từ xa xa truyền tới, Thanh Nhược mừng khôn xiết, né tránh Nghiêm Thanh Minh, vội vàng chạy tới chỗ cô bé.
Trong tay Cảnh Vận cầm theo bánh kem, được Thụy Khắc cao to tuấn tú đang ôm chặt lấy bé.
“Ma mi?” Nghiêm Thanh Minh nhìn cô bé tóc vàng, cùng người đàn ông đang ôm bé, “Cô với người khác, có con rồi sao?”
Thanh Nhược không nghe hắn nói gì, đã vội vàng chạy tới bế Cảnh Vận.
“Hi, Ngải Duy, anh mang con bé đi ăn chút đồ ăn ngon.”
Thụy Khắc mỉm cười, cả ba người đứng một chỗ tựa như một nhà ba người vậy.
Nghiêm Thanh Minh đứng ở phía sau, trong mắt hiện lên vẻ hứng thú, “Thật là thú vị..”
- -
Ở tại cao ốc Dạ thị, người tên là Nhan Linh bị gọi vào phòng tổng tài.
Người đàn ông cao lớn lãnh khốc ngồi trên ghế nhìn cô chằm chằm, trong lòng Nhan Linh đang bồn chồn, hai chân cũng mềm nhũn ra, nhưng vẫn căn da đầu ra cố gắng đứng vững.
Nhớ vừa rồi ở bên ngoài, thư ký nói kêu mình giới thiệu sơ qua bản thân, Nhan Linh nuốt chút nước miếng, dùng giọng khàn nghẹn ngào nói.
“Chào Dạ tổng, tôi tên là Nhan Linh, sống tại thôn Trương gia, hai năm trước ngẫu nhiên được Nghiêm tổng tập đoàn Viêm Hoàng phát hiện, ngài ấy thấy tôi lớn lên có chút xinh đẹp, nên đưa tôi về công ty đào tạo thành minh tinh, Nhan Linh là nghệ danh của tôi.”
Giọng nói của cô ấy khô khan và cứng ngắt như tiếng quạ kêu thực sự là quá khó nghe, nếu không phải là diện mạo xuất chúng, thì công ty cũng không muốn đào tạo cô ấy làm chi.
Cô có dáng người nhỏ nhắn, trên người có mùi nước hoa nhiệt đới kỳ ảo Sisley, hương hoa tươi mát, nó như giống lại không giống mùi hương trên người Nhan Thanh Nhược.
Nhưng cho dù là có một chút giống nhau, y cũng tham lam muốn hút vào dạ dày, cả người và tâm trí như có một dòng khí nóng rực thiêu đốt.
Nhan Linh như có ánh sáng vậy, là do cửa sổ sát mặt đất bị ánh sáng mặt trời khúc xạ chiếu vào, tạo nên một cái bóng mềm mại trên người cô.
Lại giống Nhan Thanh Nhược đang giẫm lên ánh sáng, tựa như một thiên sứ, một vị thần.
Dạ Đình Sâm chớp mắt một chút, khôi phục lại đôi mắt.
“Tại sao lại dùng nước hoa này?”
Nhan Linh từ trong giọng nói trầm thấp hơi khàn của Dạ tổng tìm được một ít tin tức hữu dụng.
Ánh mắt cô hoảng loạn, thân thể có chút run rẩy, “Là một lão tổng thích tôi nên đã tặng cho tôi.”
Mặc dù giọng nói của cô khó nghe nhưng diện mạo ưu tú nên cũng đủ để hấp dẫn nhiều đàn ông đổ xô đến, ngay cả Dạ tổng này không phải cũng đã..
Lông mi Nhan Linh run khẽ, lại trộm ngắm Dạ tổng một cái.
Thật không may, đã bị y bắt gặp tầm mắt ấy.
Đôi mắt đen của Dạ tổng giống như lốc xoáy, khiến cho Nhan Linh không thể hô hấp nổi, suýt chút nữa bị chết chìm trong đáy mắt của y.
“Đi ra ngoài.”
Dạ Đình Sâm mặt mày vô tình, ánh mắt nhìn cô lại giống không nhìn cô.
Nhịp tim của Nhan Linh đập nhanh đến run trời “thịch thịch thịch” như thể muốn nhảy ra cổ họng.
“Vâng.” Cô khàn giọng nhẹ nhàng vâng một tiếng rồi xoay người rời đi.
Một khắc khi cô ấy đóng cửa lại, vốn còn đổ mồ hôi lạnh sau lưng, cái vẻ mặt hoảng loạn đó lại đột nhiên lạnh đi.
Nhan Linh bước ra khỏi cao ốc Dạ thị, tùy tiện chặn một chiếc taxi rồi nói một địa chỉ.
Tài xế tò mò nhìn cô một cái, rồi không nói gì mà đi thẳng tới địa chỉ đó.
Nhan thị, văn phòng của Nhan Phương Sùng.
Thư ký hoảng loạn chạy vào báo, “Nhan tổng, thái thái gọi điện tới, bảo Nhan Chỉ Yên tiểu thư đã trở về!”
“Anh nói cái gì?” Nhan Sương Phùng đột nhiên đứng lên, ghế dựa phía sau lưng suýt nữa bị hất ngã.
Đôi tay ông run lên, mở to hai mắt, một giây sau phản ứng lại, vội cầm lấy áo khoác chạy ra khỏi văn phòng, “Chuẩn bị xe, về nhà!”
Suốt bốn năm qua, dù là con gái lớn Thanh Nhược hay con gái nhỏ Chỉ Yên, ông cũng đã cố gắng dùng hết quyền lực đi tìm khắp nơi trong cả nước cũng không thấy tung tích nào.
Sống chết của hai đứa con gái không biết ra sao, vợ chồng Nhan gia không có buổi tối nào là ngủ ngon được, vừa nhắm mắt lại bị cảm giác bất an trong lòng làm cho bừng tỉnh.
Nhan mẫu bởi vì sầu lo quá độ cho nên không chỉ bệnh ở mắt còn bị bệnh phổi.
Đầu Nhan Phương Sùng cũng nhiều thêm tóc bạc, già nua hơn rất nhiều.
Tài xế biết Nhan tổng nóng lòng như lửa đốt, nên dùng tốc độ nhanh nhất có thể đưa ông về Nhan gia.
Cửa Nhan gia mở ra, Nhan Phương Sùng bước vào phòng khách.
Từ ngoài cửa đã truyền tới tiếng khóc của con gái, và vợ ông, một âm thanh khàn khàn khô khan như người đã trải qua nhiều trắc trở.
Nhan Phương Sùng đứng ở cửa, mở to hai mắt.
Lại thấy một Nhan Chỉ Yên có gương mặt giống Nhan Thanh Nhược tới bảy tám phần, cô ta nhìn thấy Nhan Phương Sùng thì khóc lóc nhào tới, “Ba ba, con rất nhớ người!”
* * *
Editor: Alissa
Cập nhật 13.3. 2021 tại dembuon