Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế!

Chương 39: Chương 39: Ngẫu nhiên gặp lại




Hành lang im ắng, trước mắt là thảm đỏ, còn có đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống với ánh sáng mờ nhạt.

Bên cạnh là thang máy, cửa thang máy vừa vặn mở ra, Thanh Nhược không nghĩ ngợi gì đã vội vàng vọt vào trong.

Cô nghĩ cần xuống lầu một, để hỏi phục vụ viên, đây là chút ít kiến thức gần đây cô biết.

Thang máy tại lầu 3 lần thứ hai mở ra, đi vào là một người đàn ông cao lớn.

Người đàn ông đút một tay vào túi quần, mặc áo sơ mi trắng kèm một chiếc quần vàng nhạt, cả người sạch sẽ và thơm thoa, thoải mái và ung dung.

Thanh Nhược ngơ ngác nhìn hắn một cái, đột nhiên người đàn ông chuyển tầm mắt đối diện với cô.

Mắt hắn như có ngôi sao, nó sáng tới làm khuôn mặt sinh động hơn mấy phần.

Nhìn thấy người phụ nữ nhìn mình không chớp mắt, cứ thế nhìn chằm chằm vào hắn, Nghiêm Thanh Minh mang theo ý cười, chậm rãi tiến sát tới trước mặt cô, “Cô đang nhìn cái gì thế?”

“Anh thật sự quá đẹp trai.” Thanh Nhược thành thật khen hắn.

Nghiêm Thanh Minh giơ một tay ra nắm lấy cằm cô, nhìn trái nhìn phải rồi nói, “Cô cũng đẹp lắm.”

“Cảm ơn.” Thanh Nhược ngửa đầu lên, lưu loát tránh được tay hắn.

Người đàn ông xoa xoa đầu ngón tay vừa niết cằm cô, rồi câu môi lên cười khẽ, “Cô tên là gì?”

Hắn cười, vô cùng đẹp trai sáng chối như ngôi sao, cái khuôn mặt này quá đẹp khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Thanh Nhược mở to mắt, vì bị chàng trai đẹp trai thế này hỏi có vẻ hơi bất ngờ.

Cảnh Trường Bách cũng đẹp trai đấy nhưng đó là một sự ôn nhu điềm tĩnh, không giống với người đàn ông trước mặt này, khí chất trên người rất cường đại thuộc vào top rất ít những người mới có.

“Tôi gọi là Ngải Duy, còn anh?”

Nghiêm Thanh Minh đúng là chưa gặp qua người nào dám nhìn chằm chằm vào hắn còn bảo hắn đẹp trai, hơn nữa trực tiếp hỏi tên hắn như cô gái này cả.

Những cô gái bình thường không phải bị mặt của hắn khuynh đảo thì cũng bị thân phận của hắn là cho mê mệt.

Còn cô gái trước mặt này lại có ánh mắt đơn thuần, cho dù mặt mộc không phấn trang điểm cũng có thể trong trẻo thoát tục như thế, mặt cô không xếp vào loại mười phân xinh đẹp nhưng cũng xem như ưa nhìn, cảm giác như trên người cô ấy có tiên khí rất khác biệt.

Nghiêm Thanh Minh do dự chút mới dám hỏi, “Đầu óc cô... có phải có vấn đề không?”

Nếu không phải đầu óc có vấn đề thì sao lại to gan như vậy được, nhìn thấy hắn mà trong mắt không hề thấy sự ngại ngùng.

Này quá là không bình thường rồi, vì đối với mị lực hấp dẫn con gái của mình, Nghiêm Thanh Minh vẫn rất tự tin.

Thanh Nhược giận dữ, nổi nóng trừng mắt với hắn, “Đầu óc tôi không có vấn đề, tôi rất bình thường!”

Đúng là cô có bệnh thật, quên mất những việc từng trải qua, nhưng không đại biểu là đầu óc cô có hồ đồ nha, dù gì cô cũng phân biệt rõ thị phi tốt xấu mà.

Thang máy tới lầu một, “Đinh” một tiếng, mở ra, Thanh Nhược vòng qua người đàn ông trước mặt, bước nhanh đi ra ngoài.

Nghiêm Thanh Minh ngơ ngác nhìn bóng lưng của cô, ý cười trong mắt càng thâm sâu hơn.

Đó là người bình thường trả lời hay sao nhỉ, nhưng nghe cũng ra cũng đúng lý hợp tình lắm, nói mình đầu óc không có vấn đề.

Nghiêm Thanh Minh đuổi theo, “Tôi tên là Nghiêm Thanh Minh, xin lỗi vừa rồi thất lễ quá.”

“Hiện tại tôi còn việc giấp, không có thời gian tha thứ cho anh.”

Thanh Nhược kéo khoảng cách xa ra với hắn, nhìn cô gái phục vụ trước quầy.

“Có việc gấp gì nào? Nói đi, không chừng tôi có thể giúp được cô đó.”

Thanh Nhược không thèm quan tâm tới hắn.

Cô gái này nhìn vô cùng đơn thuần, nhưng thực tế trong lòng lại phòng bị rất khá.

Nghiêm Thanh Minh đuổi theo ở phía sau cô, “Nếu cô biết thực lực của tôi, cô sẽ cầu xin tôi giúp đỡ đấy nhé, đảm bảo so với đám phục vụ viên kia rất hữu dụng hơn.”

Thanh Nhược ngẩn ra, dừng lại nhìn hắn.

“Có phải anh có ý đồ gì với tôi hay không?” Mặt cô đầy cảnh giác.

“Ý đồ...nói không chừng là có đấy.” Nghiêm Thanh Minh lộ ra nụ cười mà chỉ cần là con gái sẽ thét chói tai, “Cô rất giống với một người tôi quen.”

Chỉ có một chút, nhưng tính cách không giống nhau.

“Anh nói là... tôi và bạn anh rất giống, cho nên anh muốn giúp tôi hả?”

“Có thể cho là như vậy.” Nghiêm Thang Minh híp hai mắt lại, ánh mắt lại sáng rực, “Dạ Đình Sâm, cô có nghe quen tai không?”

“Dạ Đình Sâm?” Thanh Nhược đầy mặt nghi hoặc, trong mắt giống như đang nghe thấy một cái tên hoàn toàn xa lạ, “Là người bạn anh bảo rất giống tôi sao? Tôi không quen, nhưng anh có thể giới thiệu cho tôi.”

“Tôi nghĩ sẽ không giới thiệu.” Nghiêm Thanh Minh nhẹ giọng, môi mỏng tiếng lại bên tai cô, “Hai người có duyên, ắc sẽ tự quen nhau.”

Nhìn từ góc độ khác có thể thấy mắt hắn sáng lên, bên môi còn gợi lên một nụ cười đủ mười phần thú vị.

___

Editor: Alissa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.