...
Dạo gần đây, Phong Hi vẫn luôn cố gắng học tập hết mình vì cuộc thi gì đó. Cô bé hăng hái đến mức quên chơi. An Nhiên có hỏi thăm một chút thì biết được rằng Phong Hi được chọn để tham dự cuộc thi nói tiếng Anh toàn thành phố dành cho học sinh từ 5 đến 12 tuổi. Phong Hi hồn nhiên nói
– Lần này con nhất định phải dành được huy chương vàng cho ba xem. Tháng sau họp phụ huynh rồi, con muốn ba đi họp. Các bạn trong lớp ai cũng tò mò về ba hết.Lúc đó để các bạn thấy được ba con ưu tú như thế nào.
An Nhiên cổ vũ cô bé
– Cố lên, để mẹ nói với ba con một tiếng để chuẩn bị.
Nói đến Ân Tuấn đôi mắt Phong Hi lúc nào cũng sáng long lanh tươi cười.
Thực ra chỉ nói vậy để an ủi Phong Hi một chút. Vì cô biết cho dù có nói với Diệp Ân Tuấn thì anh ta cũng sẽ không bao giờ đi. Đến hôm cô chì cần bịa tạm một lí do cho qua chuyện rồi an ủi cô bé một chút là được.
Trường Phong Hi theo học rất nổi tiếng, mỗi năm đều tổ chức rất nhiều hoạt động lớn, trong đó có ngày hoạt động cùng ba. Mục đích của những hoạt động kiểu như vậy là để gia tăng tình cảm gia đình và thấu hiểu thêm về con cái. Khi nghe cô triển khai xong chuyện này Phong Hi rất vui. Đây là hoạt động cô bé mong chờ nhất trong kì học này. Vừa về đã vui vẻ tung tăng khắp căn biệt thự rộng lớn. Lúc ăn tối còn hớn hở hơn, cô bé lại gần rụt rè nói với Diệp Ân Tuấn
– Ba ơi ba, thứ 5 tuần này ba đến tham gia hoạt động cùng con được không ạ?
Đôi mắt thiên thần sáng long lanh, hai má bánh bao hồng hồng, ánh mắt đang rất mong chờ câu trả lời cô bé mong đợi. Diệp Ân Tuấn đang ăn, dừng đũa lại nhìn vào đôi mắt của Phong Hi. Trong lòng bỗng có chút cảm giác kì lạ không hiểu là gì, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng. Anh thản nhiên nói ra một câu khiến Phong Hi cứng đờ, nụ cười mong ngóng trên khuôn mặt nhỏ dần trầm xuống
– Không đi.
Nói xong liền đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Thái độ lạnh lùng ấy khiến An Nhiên cũng không biết nên nói gì. Nhìn Phong Hi buồn rầu cúi mặt xuống khiến cô đau lòng. An Nhiên đứng dậy đi theo Ân Tuấn đến hành lang tầng 2
– Diệp Ân Tuấn!
Anh dừng chân quay lại phía sau nhìn cô. Ánh nhìn này khiến cô run người, nhưng vì con gái nhỏ cô vẫn lấy hết can đảm hỏi anh
– Sao anh có thể quá đáng như vậy? Dành một chút thời gian của anh để đi cùng con bé thì sao chứ? Nếu không muốn đi cũng có thể lựa lời để nói.
– Hạ An Nhiên, chẳng phải tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi sao, đừng bắt tôi phải làm trách nhiệm gì đó. Con là do cô nhất quyết sinh ra thì tự lo đi.
– Anh...
An Nhiên cứng họng. Cô cứ nghĩ lâu ngày rồi máu đông của anh cũng sẽ từ từ tan ra, nhưng không ngờ nó vẫn không xi nhê một chút nào.
– Nhưng nếu muốn tôi đi cùng nó thì... cô trao đổi đi.
– Trao... trao đổi?
– Dù sao cũng chỉ có cơ thể cô giá trị... Thấy thế nào?
Anh nở một nụ cười nham hiểm khiến cô rùng mình.
– Anh... sao anh lại có thể...
An Nhiên đỏ mặt không biết nên nói gì. Tuy không phải là lần đầu quan hệ nhưng cô vẫn luôn ngại ngùng mỗi khi nhắc đến chuyện này. Quả thực da mặt An Nhiên rất mỏng, mỗi lần nói đến chuyện này mặt đỏ như cà chua chín. Thấy cô như vậy Diệp Ân Tuấn chỉ cười nhẹ một cái rồi quay lưng bỏ đi. Anh cũng chỉ muốn trêu cô một chút, còn chuyện đi tham gia hoạt động gì đó cùng Phong Hi thì anh không quan tâm.
Khi An Nhiên trở lại bàn ăn xem Phong Hi thế nào thì cô bé đã ăn xong rồi chạy ra chiếc xích đu ngoài sân để chơi cùng quản gia Lý. Có vẻ như ông đã xoa dịu được tâm trạng của Phong Hi. An Nhiên đứng từ bên trong nhìn ra nở một nụ cười chua xót. Cô vẫn luôn cố gắng cho cô bé một gia đình hoàn chỉnh, nhưng sự thật là gia đình này chưa bao giờ hoàn chỉnh.