Chuyện Diệp Ân Tuấn đến công ty vào hôm trước An Nhiên cũng không nói cho ai biết bao gồm cả Tiểu Dĩnh. Hiện giờ cô rất muốn nhanh chóng ly hôn để có một cuộc sống bình yên cùng Phong Hi. Đang thẫn thờ suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa khiến cô hoàn hồn. Cô nói với người bên ngoài
- Vào đi.
Người kia mở cửa bước vào, là Tinh Vũ. Khuôn mặt An Nhiên mới giãn ra một chút, cô cười nhẹ
- Anh Tinh Vũ. Có chuyện gì sao ạ?
- Anh có tập văn kiện liên quan đến Diệp Thị cần em xử lý. À đúng rồi, anh có nghe nói tháng sau Diệp Ân Tuấn sẽ đi công tác bên nước ngoài, châc khoảng hơn 1 tháng gì đó.
- Thật sao ạ? À lần sau anh gọi em sang lấy là được rồi.
An Nhiên tươi tỉnh hẳn ra khi nghe tin Diệp Ân Tuấn đi công tâc dài ngày. Như vậy là hơn 1 tháng anh ta không làm phiền đến cô. Tinh Vũ cười
- Tiểu Dĩnh bât anh đối xử với em tốt một chút. Dù sao giờ anh cũng không bận lắm.
- Anh có vẻ nghe lời Tiểu Dĩnh quá nhỉ. À đúng rồi, mấy lần anh đưa Phong Hi về nhà, em cảm ơn anh nhiều lắm, hay hôm nào em mời anh đi ăn nhé?
- Không có gì đâu, cũng tiện đường. Nhưng nếu em mời thì anh không từ chối đâu.
- Vâng. Dạo này Tiểu Dĩnh đang khó ở, anh cẩn thận với cậu ấy.
An Nhiên nói chuyện rất vui vẻ. Cô vẫn không biết đến sự tồn tại của chiếc camera ẩn trong phòng, cũng không biết đến sắc mặt người đang xem hiện giờ như thế nào. Nhìn cô tươi cười với người đàn ông khâc khiến anh cẩm thấy rất khó chịu. Nhưng lại nghĩ đến lời nói của An Nhiên ngày hôm trước. 6 năm trước anh rất muốn ly hôn với cô, hiện giờ lại không muốn, thậm chí còn khó chịu khi cô ở cùng người đàn ông khác. Không lẽ anh có tình cảm với cô rồi? Trong đầu Diệp Ân Tuấn cứ hiện lên nụ cười của An Nhiên, cũng hiện lên bóng lưng xinh đẹp năm ấy của cô. Lòng nao nao suy nghĩ. Diệp Ân Tuấn mang đống suy nghĩ kia cùng đi công tâc dài ngày. Tịch Uyên vốn đòi đi theo nhưng bị Điệp Ân Tuấn từ chối thẳng.
......................
Sau khi Diệp Ân Tuấn đi công tâc, Tịch Uyên lại bám lấy Diệp phu nhân ngày ngày lấy lòng. Diệp phu nhân cũng hết mực cưng chiều cô ta.
- Con đó, vì thằng con của bâc mà chịu khổ lâu như vậy.
- Con không sao mà. Miễn anh ấy hiểu được tình cảm của con là được rồi. Nhưng có điều... đến giờ anh ấy vẫn chưa ly hôn, chắc là do Hạ An Nhiên nhất quyết không chịu.
Cô ta nói với giọng hơi nũng nịu một chút. Nghe đến Hạ An Nhiên Diệp phu nhân lại trở nên hơi bực tức.
- Con nói cái gì cơ? Thì ra là do nó không chịu ly hôn. Tại sao có thể mặt dày như vậy. Không được, bác không thể để con chịu thiệt thòi. Chúng ta đi.
- Nhưng mà đi đâu ạ?
- Đi tìm Hạ An Nhiên nói chuyện. Bác bảo vệ cho con.
- Nhưng bác, khoan đã...
Chưa nói hết câu cô ta đã bị Diệp phu nhân kéo đi. Tuy bên ngoài có vẻ ngơ ngâc nhưng bên trong cô ta lại cười thầm bước theo Diệp phu nhân. Hai người bọn họ điều tra một lât rồi đến công ty Tinh Thần. Lễ tân lễ phép hỏi hai người họ
- Cho hỏi hai người đến tìm ai ạ?
Diệp phu nhân nhanh chóng trả lời
- Đến tìm Hạ An Nhiên. Mau gọi cô ta ra đây.
- Hai người đến tìm thư kí Hạ? Vậy đã có hẹn trước chưa ạ?
- Hẹn trước? Nó mà còn phải hẹn trước sao? Tôi không cần biết, mau gọi nó ra đây.
Diệp phu nhân đanh đá trả lời. Vừa hay lúc này Tinh Vũ cùng Tiểu Dĩnh mới từ bên ngoài trở về, thấy nhân viên khó xử nên anh bước lại hỏi
- Hai người là ai mà muốn gặp thư kí Hạ vậy?
- Tôi là...
Điệp phu nhân vốn định thuận miệng nói “ Tôi là mẹ chồng của nó” nhưng nghĩ lại nên bà ta lại thôi. Dù sao cũng không yêu quý gì Hạ An Nhiên, cũng chưa từng coi cô là con dâu thì sao có thể gọi là mẹ chồng, với cả còn có Tịch Uyên ở đây nên bà ta không thể nói bừa. Thấy Tinh Vũ vẫn đang còn đợi câu trả lời nên Tịch Uyên đành thay Diệp phu nhân trả lời, cô ta mỉm cười lịch sự
- Thật ngại quá, chúng tôi là người thân của An Nhiên, muốn đến tìm cô ấy có chút chuyện.
Tiểu Dĩnh đứng bên cạnh nhìn chằm chằm hai người kia diễn hề mà bĩu môi
- Ai thèm nhận hai người là người thân? Một người là mẹ chồng độc ác, một người là hồ ly tinh.
- Cô... - Diệp phu nhân tức đến đỏ mặt.
Tiểu Dĩnh vẫn không mảy may quan tâm mà tiếp tục bĩu môi. Tịch Uyên cười ngượng. Tinh Vũ vỗ nhẹ vào cánh tay của Tiểu Dĩnh rồi vẫn lịch sự đối đáp với hai người kia
- Ồ thì ra là mẹ chồng của thư kí Hạ Nhưng hiên giờ cô ấy đang rất bận. Mong mọi người hẹn cô ấy vào lần sau.
Diệp phu nhân chỉ tay vào Tinh Vũ tức giận
- Này cậu kia, cậu ăn nói kiểu gì vậy? Có tin tôi bảo con trai tôi đè nát cái công ty nhỏ này của cậu không?
- Kìa bác... - Tịch Uyên nói nhỏ với Điệp phu nhân.
Diệp phu nhân bình tĩnh lại một chút. Sắc mặt Tinh Vũ và Tiểu Dĩnh vẫn không thay đổi từ đầu đến cuối. Tịch Uyên mỉm cười bước lên trước một bước nói với Tinh Vũ
- Thật xin lỗi, hôm nay chúng tôi thật sự có chuyện quan trọng nên mới đến đây gấp như vậy. Mong anh có thể dẫn chúng tôi lên gặp An Nhiên một chút.
- An Nhiên? Gọi nghe thân thiện quá!
Tiểu Dĩnh mỉa mai. Tịch Uyên mặt cứng đờ chốc lát. Vừa hay lúc này An Nhiên có việc cần ra ngoài nên đi xuống dưới sảnh. Thấy hai người kia cô vốn định lướt qua nhưng đã bị Diệp phu nhân nhìn thấy. Bà ta đưa tay chỉ về phía cô
- Nó đây rồi, cuối cùng cũng chịu xuống.
Mọi người đều nhìn về phía cô. An Nhiên đi về phía Tinh Vũ
- Có chuyện gì sao ạ?
Tịch Uyên nhanh chóng cướp lời, tỏ ra thân thiện
An Nhiên, may quá cô xuất hiện rồi. Tôi cùng bác đến đây tìm cô có chút chuyện, hy vọng cô bớt chút thời gian nói chuyện với chúng tôi.
Tôi chẳng có chuyện gì để nói với mấy người cả.
An Nhiên thẳng thắn bác bỏ. Mặt cô lạnh lùng nhìn vào Diệp phu nhân và Tịch Uyên. Diệp phu nhân lại thêm một phen tức đỏ mặt. Bà ta rất muốn lên tiếng nhưng bị Tịch Uyên giữ tay ngăn lại. Tiểu Dĩnh tiếp tục mỉa mai
- Người ta có quen hai người đâu mà đến đây nhận người thân. Là gia đình gia giáo thì đừng cản trở người khác làm việc chứ.
- Tôi còn có việc, xin phép.
An Nhiên định quay bước rời đi. Tịch Uyên thấy không ổn nên vội níu tay cô lại, giọng nói khẩn cầu
- An Nhiên, cô chỉ cần bớt khoảng 15 phút thôi, không mất thời gian của cô.
An Nhiên nhìn xuống cánh tay đang giữ mình. Cô định từ chối, nhưng cũng muốn nghe họ nói chuyện gì, cũng muốn giải quyết với nhà họ cho xong
- Được thôi, 15 phút. Chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Nói xong cô quay bước rời đi trước.Tinh Vũ cùng Tiểu Dĩnh không nói gì, nhìn cô rời đi. Họ tôn trọng quyết định của cô.