Chiếc xe màu trắng có rèm che tao nhã chạy trên quốc lộ ngoài thành vòng qua sườn núi.
“Tiên sinh . . . . Ngài xác định sẽ tự lái xe được sao. . .” Chị Tuệ cả
kinh nhìn thấy đường cong vun vút kinh hồn ngoài cửa sổ xe, liếc nhìn
nửa khuôn mặt tà mị thanh nhàn của Colin, không khỏi có chút lo lắng.
Colin một tay lái xe, tao nhã lượn một vòng, quay người nói: “Chị có cảm thấy được tôi đang làm gì không? Cô gái phía sau kia tôi cũng không dám làm cho cô ấy có chuyện gì, vậy nên, vị phu nhân này, cứ yên tâm.”
Chị Tuệ nghe được những lời này tựa như lạc vào cõi u mê, tiếng Anh chị
có hiểu một chút, nhưng mà cũng không phải nghe tất cả đều hiểu được,
chỉ có thể dốc lòng quan sát Lâm Hi Hi.
Tựa vào bên cạnh xe, dây an toàn vòng qua cái lưng mảnh khảnh của nàng, có một tia tái nhợt.
Đi tới bệnh viện.
Lập tức hướng khoa phụ sản đi tới, bước chân Lâm Hi Hi tận lực chậm
chạp, để ý chi tiết quang cảnh cùng mọi người xung quanh, đúng là không
có khả năng ai đó sẽ đi theo nàng vào bên trong, nhưng là chị Tuệ cũng
theo từng bước không rời.
Cánh tay mảnh khảnh giơ lên, khẽ bóp bóp trán.
Lấy được số thứ tự lúc sau sẽ là xếp hàng chờ, Lâm Hi Hi nghĩ nếu đợi
cho kiểm tra có kết quả đi ra, như vậy có phải hay không chính mình sẽ
không có cơ hội đào tẩu, nàng rốt cục có nên kiểm tra hay không?
Trời đầu thu mát rượi, lòng bàn tay nàng lại ẩm ẩm toát mồ hôi.
“Phu nhân, không phải sợ hãi, tôi cũng đã kiểm tra một lần giống thế
này, thoải mái một chút. . . .” Chị Tuệ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút
tái nhợt của nàng lại nghĩ rằng nàng đang rất khẩn trương, ngồi sát vào
bên cạnh, nhẹ giọng an ủi nàng, “Tôi ở ngay ngoài cửa chờ phu nhân.”
“Tôi . . . . Tôi không sao.” Lâm Hi Hi nhẹ nhàng nói, chần chờ một chút rồi đi vào.
Mà cùng lúc đó, Colin đứng ở ngoài cửa lẳng lặng chờ, di động trong túi áo đã rung lên gần mấy chục phút.
Ánh sáng vụn vặt không đủ ấm áp, chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, càng thêm mị hoặc.
Thật sự nhịn không được phiền phức của cái di động kia, cuối cùng cũng phải tiếp, nhíu mi nói: “Half, buổi sáng tốt lành.”
Phía bên kia, thanh âm của trợ thủ xuyên qua tín hiệu truyền tới đây:
“Colin, tên chết tiệt này, ai cho cậu một mình mang người phụ nữ của
Dương đi ra ngoài thế hả? Chúng ta đã nói như thế nào rồi? Cho dù muốn
làm cho cô ấy biến mất cũng không được tự chúng ta ra tay cơ mà, cậu
thấy được rằng mang cô ta ra ngoài rồi chúng ta lại bắt cóc cô ấy là
cách tốt sao? Cậu không nghĩ đến Vinson sao? Anh ta sẽ vì cậu là em trai mà buông tha cho cậu sao? Cậu đừng có ngây thơ quá.”
Đưa đi động tránh ra xa một chút, trên môi Colin có ý cười khiến người
ta không đoán trước được, “Tôi nói qua với cậu là sẽ bắt cóc Lâm sao?”
“Cậu . . . . .” Trợ thủ nghẹn lời, sắc mặt xanh mét, không biết hắn nghĩ lại muốn chơi trò gì.
“Hafl thả lỏng, thả lỏng chút . . . .” Colin có vẻ mềm giọng xem thường, hấp dẫn mà nỉ non: “Lâm không phải là một cô bé nhu nhược, sức bật của
cô ấy còn vượt xa tưởng tượng của cậu, trừ phi mình là kẻ ngu ngốc, nếu
không mình sẽ tuyệt đối không dám xuống tay làm chuyện gì với cô ấy,
mình chỉ muốn cô ấy rời khỏi Vinson, bất quá việc này chúng ta sẽ không
cần phải động vào, mà cô ấy sẽ tự mình muốn chạy trốn, cậu không biết
sao?”
Một chỗ khác, trợ thủ không nói gì.
Colin cười rộ lên, ưu thế lớn nhất của hắn chính là quan sát sắc mặt
cùng hành động, đến ở Tần trạch không đến 1 ngày, hắn đã sớm nhìn thấu
ra mối quan hệ dây dưa phức tạp của hai người kia. . . . Cũng đủ để xác
định, nhất định Lâm muốn nghĩ cơ hội rời khỏi Tần trạch.
Trợ thủ vẫn nhíu mày: “Cậu muốn làm cái gì?”
Colin mỉm cười tao nhã dựa vào thân xe, hướng tới những mỹ nhân đang
nườm nượp qua lại trạm canh gác ngòai cửa cổng, dáng người cao ráo cùng
khuôn mặt tuấn lãng lại thêm đôi mắt xanh biếc, mái tóc vàng hoe khiến
cho hắn tạo thành một vẻ mị hoặc quang cảnh xung quanh.
“Tôi chỉ là cố ý tạo cho Lâm một cơ hội để cô ấy tự đào tẩu mà thôi, đến lúc đó anh trai thân yêu của tôi sẽ không thể đổ mọi tội lỗi lên đầu
tôi được.”
“Cậu liền khẳng định được cô ấy có năng lực chạy thoát sao?”
“Chúng ta có nên cá một phen không Hafl? Nếu tôi thắng cược, mỹ nhân lai người Hà Lan kia sẽ thuộc về tôi, có đánh cuộc không?”
“Cút.” Trợ thủ nghiêm mặt hướng điện thoại phía hắn rống. Lộ ra vẻ tươi cười cúp máy, ngưng mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Phụ nữ đích xác là chỉ dùng để yêu thương, chính là nếu nàng không muốn
rời đi, cũng không phải cứ như vậy mà trói buộc nàng, kìm hãm sự tự do
của nàng là không tốt chút nào, đúng hay không anh trai thân yêu của
tôi?
Từ trong phòng siêu âm đi ra ngoài, không cẩn thận đụng phải một người
cũng đang xếp ngang hàng, Lâm Hi Hi đang suy nghĩ không được thanh tỉnh
lắm trên tay cầm tờ phiếu kết quả xét nghiệm, càng không buồn nhìn đến
người bị đụng phải là ai, chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, tôi
không phải cố ý.”
Người bị đụng phải rõ ràng là một cô gái trẻ, khẽ kêu lên một tiếng là đã ngừng rồi.
“Không sao cả, không sao cả.” Cô ấy cũng vung vung tay, hướng tới cái bóng dáng người chỉ va chạm nhẹ kia.
Rồi đột nhiên thấy có chút gì đó không thích hợp, cô gái nhỏ chạy tới
nhìn rõ mặt của nàng, kinh ngạc hô lên một tiếng nghi hoặc, thử gọi một
lần: “Lâm Hi Hi?”
Vừa muốn tiếp tục đi về phía trước Lâm Hi Hi bỗng nhiên dừng lại.
“Cô là. . . . . . . . . . .” Nơi này hơi tối, chỉ có chiếc rèm cửa ngẫu
nhiên được thổi nhấc lên mới làm lộ ra một chút ánh sáng, nàng căn bản
nhìn không rõ.
“Lam Đóa, tôi là Lam Đóa nha!”, thanh âm đột nhiên lớn hơn, cũng trở nên rất hưng phấn, “Cô thật sự là Hi Hi rồi, đã rất lâu rất lâu rồi tôi
không được gặp cô, này, cô còn nhớ tôi không? Còn nhớ hay không a?”
Tay bị người ta giữ chặt ra sức mà lắc, Lâm Hi Hi bình tĩnh lại, thấy cô ta hưng phấn như vậy đành phải gật đầu, nhưng lại phát hiện không thể
nhìn rõ cô ấy, bên môi không khỏi nở một nụ cười yếu ớt.
“Nơi này quá tối, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện đi!”, Lam Đóa rất
kích động, rất muốn tìm nàng ôn chuyện. Có trời mới biết hiện tại ở công ty Bác Viễn, Lâm Hi Hi là nhân vật như thế nào, tựa như là thần thoại
vậy, rất ít người chú ý đến năng lực có thể thu mua Nhạc Thị của nàng,
một bước đột phá duy nhất của nàng đó là từ một thư ký nho nhỏ trực tiếp tiến lên chức phu nhân chủ tịch.
Chúa ơi, cô muốn biết xem vị phu nhân của cô làm chức vị ấy như thế nào.
“. . . . . . . . . . . .”, Lâm Hi Hi đột nhiên dừng một chút, nhẹ nhàng
dùng sức ngăn trở Lam Đóa. “Từ từ đã, không thể đi ra được.”
Lam Đóa rất nghi hoặc, hết nhìn ra cửa rồi lại nhìn nàng: “Làm sao thế? Cô đang trốn ai sao?”
Dừng ở cửa, Lâm Hi Hi hình như có thể thấy chị Tuệ đang đứng bên ngoài chờ đợi, nhẹ giọng nói: “Phải.
Lam Đóa tựa như bừng tỉnh ngộ ra điều gì đó, cô cũng không biết.
“Vậy. . . . . . . . . Cô chờ một chút, bên này có một cửa nhỏ có thể
thông đến văn phòng bác sĩ bên cạnh, tôi đưa cô đi!”, Lam Đóa nắm lấy
tay nàng kéo đi về phía bên cạnh.
Lâm Hi Hi nhíu mày: “Không phải cô muốn khám bệnh sao?”
“Không có việc gì nữa! Chỉ là nguyệt sự của tôi không đều, còn năm lần
bảy lượt mà đến, tôi nghĩ là do giấc ngủ của tôi không tốt, thức đêm
điên đảo dẫn đến, có khám hay không cũng vậy mà thôi!” Lam Đóa kéo nàng
qua, nhẹ nhàng bâng quơ nói. Nói đùa chứ, thật vất vả mới có cơ hội để
tám chuyện, chẳng lẽ cô sẽ đem toàn bộ thời gian phí hoài ở đây sao?
“Hư. . . . . . . . . . . Cô nói nhỏ thôi, phòng bác sĩ cùng căn phòng
lớn bên ngoài thông với nhau, cô đừng lên tiếng, chúng ta lặng lẽ từ cửa sau trốn ra là được. Mà rốt cuộc là ai đang truy đuổi cô?”, Lam Đóa đã
bắt đầu buôn chuyện.
Lâm Hi Hi dừng một chút, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải người xấu, chỉ là người hầu ở Tần trạch mà thôi.”
“A”, Lam Đóa lại tỉnh ngộ, hóa ra là tiết mục phu nhân rời nhà trốn đi à? Chơi cũng vui lắm nha!
Tới chỗ có ánh sáng mới nhìn rõ cách ăn mặc của nàng, một thân váy dài
màu trắng tôn lên vóc người của nàng, tinh tế xinh đẹp, tao nhã động
lòng người, Lam Đóa nhìn một mắt cũng biết Lâm Hi Hi tuyệt đối có tư
cách đứng bên cạnh chủ tịch của các cô.
Nín thở, Lam Đóa đem chiếc áo khoác mỏng của mình cởi ra, khoác lên
người nàng, thở dài một tiếng, nhẹ nhàng giữ chặt tay nàng cùng nhau đi
ra ngoài, Lâm Hi Hi thấy rất rõ, chị Tuệ cách các nàng không quá năm
thước, tất nhiên, mọi sự chú ý đều dồn lên cánh cửa của căn phòng lớn
kia.
Hai cô gái tay trong tay, không nhanh không chậm rời đi.
“Hô. . . . . . . . . .”, chạy trốn tới nơi an toàn, Lam Đóa vỗ vỗ ngực,
ngoái nhìn đằng sau, “Hồi hộp chết mất thôi, lần đầu tiên tôi được chơi
trò chơi này nha, thật hồi hộp. . . . . . . . . . . Này, cô không sợ
sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh của co gái nhỏ kia, Lam Đóa tò mò hỏi.
Lâm Hi Hi lắc đầu, trong lòng chỉ có một tia vui vẻ vì đã chạy thoát
được, ít nhất lúc này bọn họ sẽ không tìm được nàng, nàng cảm thấy rất
nhẹ nhõm thoải mái, cởi áo khoác đưa cho Lam Đóa: “Cám ơn cô, tôi không
sao.”
Biết rằng sẽ không trốn ở đây được bao lâu, Lâm Hi Hi muốn rời đi, nhưng nàng biết xe vẫn còn đang ở ngoài cửa.
Lam Đóa như có thể nhìn ra ý nghĩ của nàng, lại gần nói: “Chỗ này có cửa sau mà, cô không biết sao?”
Lâm Hi Hi lại thành thật mà gật gật đầu.
Lam Đóa rối rắm, lại kéo tay nàng: “Thôi được rồi, đã giúp thì giúp cho
trót, nhưng mà cô trốn được rồi thì sau này nhất định phải cho tôi biết
nguyên nhân vì sao cô muốn chạy trốn, hơn nữa tôi hỏi cái gì cô cũng
phải trả lời, ví dụ như chuyện giữa cô và chủ tịch,. . . .” Chờ đã cô
cũng rất lắm chuyện nha, được rồi, cô thừa nhận.
Đôi mắt trong veo ánh lên một tia sáng, Lâm Hi Hi nhìn cô gái đơn thuần mà trong sáng trước mặt, bên nở một nụ cười.
“Được”, nàng nhẹ giọng đồng ý
Lam Đóa kìm nén suy nghĩ muốn nhảy dựng lên, kích động mà hoan hô, ánh
mắt sáng lên tựa như lượm được một cái phao cứu sinh, kéo nàng theo
hướng phòng nghỉ nhỏ mà đi: “Cô đi theo tôi.”
“Đến đây”
“Bây giờ trốn ở đây một lát, đợi những người cô đang trốn đi vào trong
phòng tìm cô, chúng ta sẽ bám sát góc tường mà đi qua, từ chỗ đó lui về
phía cửa sau.” Cô an bài đâu vào đấy.
Nhìn thấy phiếu xét nghiệm trong tay nàng, Lam Đóa hiếu kỳ nói: “Cô đến
bệnh viện kiểm tra cái gì? Hình như cô đã kiểm tra xong rồi, có muốn xem trên phiếu viết gì không?”
Tờ giấy mỏng kia hé ra, thì ra đã bị cầm trong tay rất lâu.
Lâm Hi Hi ngẩn ra một chút, trong đầu lúc này mới dâng lên một ý nghĩ
làm cho trái tim lo lắng đập thình thình, nàng không có quên nguyên nhân đến bệnh viện là vì dạ dày trống rỗng rất đau, không muốn ăn gì cả, ánh mắt trong veo của nàng ngoảnh đi, lại không dám nhìn nội dung trên
phiếu xét nghiệm.
Lam Đóa đứng trước mặt nàng hồi lâu, đánh bạo nhẹ nhàng thò tay rút tờ
phiếu xét nghiệm trong tay nàng ra, tò mò mở ra nhìn nhìn, lập tức khiếp sợ mà đứng tại chỗ, thật lâu mới lên tiếng: “Cô mang thai? Hi Hi cô có
thai rồi? !”
Như có một tiếng sét nổ tung trong đầu nàng.
Sắc mặt Lâm Hi Hi trong nháy mắt tái nhợt đi đôi chút, đôi mắt ướt át nhìn qua, không tin mà nhìn tờ phiếu đang mở kia.
“Tôi không có lừa cô, cô xem. . . . . . . . . . .”, Lam Đóa thành thật
mà mở ra cho nàng xem, thật cẩn thận xem xét vẻ mặt của nàng, “Hi Hi, cô vì sao lại muốn chạy trốn, cô đang mang thai, đang có đứa nhỏ, vì sao
còn muốn chạy tới chạy lui đi đâu?”
Mang thai, đứa nhỏ. Hai chữ này giống như nhát dao lạnh như băng, đâm thật sâu vào lòng nàng.
Nàng theo bản năng vuốt ve bụng mình, xác định đó là kết quả sau khi
kiểm tra, nơi này quả thực đã có một sinh mệnh sao? Vì sao nàng chưa
từng có cảm giác, cũng không hề biết?
Ngày đó rõ ràng là lần đầu tiên hắn không dùng biện pháp an toàn, nhưng
chính mắt hắn đã nhìn nàng uống thuốc! Trước đây mỗi lần quan hệ đều có
sử dụng biện pháp tránh thai nghiêm ngặt có khả năng phòng tránh đến
98%, chẳng lẽ lúc đó đã mất hiệu quả sao?
Nàng nhớ rõ hắn đã từng nói: “Có con anh cũng sẽ nuôi, đừng lo lắng rằng anh sẽ bỏ mặc em.”
Hiện tại nàng rất muốn biết, rốt cuộc ý của hắn là gì?
Ngón tay mảnh khảnh tái nhợt, có chút run rẩy, có lẽ là nàng mẫn cảm, có lẽ nàng thật sự không nên nghĩ như vậy, nhưng nàng rất muốn biết rốt
cuộc là chuyện gì đã xảy ra! Nàng không muốn lại bị lừa gạt cùng lợi
dụng, huống chi đối tượng bị lợi dụng lại là con của bọn họ. . . . . . . . . Tần Dịch Dương, chuyện này anh nên nói sao đây? Nói cho tôi biết,
rốt cuộc anh có biết trước chuyện này hay không?
“Hi Hi. . . . . . . . . . .”, Lam Đóa nhẹ nhàng gọi một tiếng, bị vẻ yếu ớt cùng tái nhợt trên mặt nàng hù dọa, “Hi Hi cô không sao chứ? Tại sao cô. . . . . . . . . . tại sao lại khóc a”
Lấy tay lau mặt cho nàng, lại cảm thấy không đúng, vội vàng móc khăn
giấy từ trong túi ra đưa cho nàng. Nàng không có rơi lệ, nhưng trong đôi mắt to có nước, cắn môi như là đang chịu đựng điều gì, làm người khác
nhìn thấy mà đau lòng.
“Chúng ta có thể từ cửa sau đi ra ngoài phải không?”, Hồi lâu sau, thanh âm mềm nhẹ mang theo chút khàn khàn hỏi.
Lam Đóa nhìn nàng thật vất vả xoa dịu cảm xúc, vội vã gật gật đầu.
“Bây giờ đi, có được không?”, Lâm Hi Hi nhìn cô, biết rằng cô gái này là sự giúp đỡ và cứu vớt duy nhất của mình, không có cô ta, nàng vốn không thể chạy trốn được.
Lam Đóa suy nghĩ một chút, lại đem áo khoác cởi ra cho nàng mặc, ôm lấy
cô mới nói: “Hi Hi, tôi không biết cô đã gặp phải chuyện gì, nhưng bây
giờ cô đừng buồn, chờ mọi chuyện rõ ràng rồi đau buồn cũng không muộn,
bây giờ cô chạy trốn lại không cho ai biết, chủ tịch mà phát hiện nhất
định sẽ rất lo lắng. Hai người trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì cũng
không đáng sợ, nhưng mà đừng vì chưa có tìm hiểu rõ mà hiểu lầm đối
phương, được không?”
Đôi mắt trong veo ngước lên nhìn Lam Đóa, Lâm Hi Hi gật gật đầu.
Hai người từ phòng nghỉ đi ra, hướng thẳng về phía trước mà đi, mắt nhìn thấy cảnh người qua lại vô cùng hỗn loạn, ánh mắt mát lạnh của Lâm Hi
Hi đảo qua một chút liền dời đi, người đi đến bệnh viện vô cùng hỗn tạp, cũng không có người chú ý đến hai cô gái đang tay trong tay rời đi kia.
Cửa sau bệnh viện thực trống trải, chỉ có một vài chiếc xe đang đỗ. Rất ít người qua lại.
Bọn họ bắt taxi, đi thẳng về nhà trọ nơi Lam Đóa đang ở.