Sáng sớm.
Không biết tại sao nàng có cảm giác mình đã ngủ thẳng tới sáng sớm.
Lâm Hi Hi từ trên giường thức dậy, thực hoài nghi có phải mình đã mê man một ngày một đêm, trên người còn có một chiếc chăn mỏng, trong gian
phòng vẫn còn phảng phất hơi thở của hắn.
Nàng đứng dậy, đầu óc thực choáng váng, tấm chăn từ trên người rớt xuống.
Nhìn tờ lịch trên vách tường mới biết đã qua một ngày.
Nàng ngủ lâu như vậy?
Nàng đi rửa mặt cho khoan khoái nhẹ nhàng một chút rồi mới xuống lầu,
thấy trong phòng khách có hai thân ảnh xa lạ, chị Tuệ nghe được tiếng
vang cũng ngẩng đầu lên, kinh hỉ nói: “Phu nhân, cô thức dậy rồi? !”
Lâm Hi Hi giật mình, bắt gặp tia mỉm cười trong mắt người trợ lý, có chút xấu hổ, hồi lâu nhẹ giọng hỏi : “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Sắp được một ngày một đêm rồi.” chị Tuệ nói. Ban ngày tiếp khách xong nàng đã bắt đầu ngủ say, đến tận bây giờ mới dậy.
Lâm Hi Hi kéo ghế ra ngồi xuống cùng họ bắt đầu ăn bữa sáng.
“Tiên sinh đã dùng bữa từ sớm để đến công ty rồi, phu nhân cô nên ăn
nhiều một chút để bồi bổ cơ thể.” chị Tuệ đi tới đi lui làm công việc
dặn dò, “Còn hai vị khách này, tiên sinh nói bọn họ làm gì tùy họ, phu
nhân không cần phải để ý tới.”
Chị Tuệ cho rằng hai người kia nghe không hiểu tiếng Trung, hạ thấp
giọng nói với Lâm Hi Hi: “Nói cách khác, bọn họ nói cái gì phu nhân cũng không được làm theo.”
Ngồi cùng một bàn ăn, Lâm Hi Hi có chút khó hiểu không biết vì sao Tần Dịch Dương lại dặn dò như vậy.
“Anh ấy đang lo lắng tôi bắt cóc cô sao?”, Colin bày tỏ biểu tình bị
thương tổn, dùng thứ tiếng Anh trôi chảy nói: “Lâm, cô xem Vinson kìa!
Thiên vị cỡ nào, tốt xấu gì tôi cũng là em trai của anh ấy, chúng tôi đã sống cùng nhau rất nhiều năm nha, cô xem coi.”
Khóe miệng Lâm Hi Hi cong lên, không nén được mà mỉm cười.
Sau khi cười mới phát hiện điều bất thường, nàng. . . . . . . . . không có bài xích hắn như vậy.
Trong tay là một ly sữa nóng, thời điểm nàng uống xong đột nhiên dâng
lên một cỗ buồn nôn, nhíu mi nhịn nuốt vào. Trong khoảng thời gian ngắn
cỗ hương vị kia tựa hồ xoay quanh yết hầu từng trận từng trận đòi xông
ra ngoài.
Nàng không thể làm gì khác hơn là im miệng, chịu đựng.
Colin nhìn thấy nàng cười cười.
“Vinson đích xác là người có bản tính kiêu ngạo nhất trên cõi đời này,
thời gian mới có ba năm mà anh ấy đã thâu tóm được hết các công ty ở
nước Mĩ, lại trong vòng một năm đã hoàn thành xong việc chiếm lĩnh thị
trường Châu Á, quy mô bất động sản e rằng chúng ta không thể tưởng tượng được . . . . . Trong lúc đó anh ấy đã hoàn thành ba hạng mục mua bán,
mỗi một cái đều lợi hại hoàn mỹ, a, đúng rồi, Lâm tôi nghe nói cô cũng
đã từng giúp anh ấy đúng hay không?” Nói đến đây Colin giống như cực kỳ
có hứng thú, nhíu mi, ánh mắt mị hoặc chăm chú nhìn về phía nàng.
Ngón tay Lâm Hi Hi run lên, phát hiện có điều gì đó không đúng từ những lời hắn nói ra.
Ánh mắt mát lạnh ngẩng lên, nàng nhẹ nhàng liếc sang . . . . Nhỏ giọng
hỏi: “Ý anh đang muốn nói, việc anh ấy hoàn thành thu mua tất cả các nhà máy xí nghiệp điện tử cùng các công ty dịch vụ là đã được lên kế hoạch
từ trước sao?”
Ánh mắt thâm thúy của Colin hiện lên một tầng sáng, cười rộ lên, con
ngươi xanh biếc sáng trong, “Cô nghĩ là vì sao? Mục đích đến Trung Quốc
cũng chỉ là vì nơi này có hệ thống buôn bán mở rộng toàn cầu, anh ấy
đương nhiên là muốn lấy đây làm trung tâm để hoàn thành việc thu mua ở
Châu Á, thế nào? Bảo bối cô không biết sao?”
Quá nhiều điều khiến nàng kinh hãi, giống như ngọn sóng triều chậm rãi đánh úp vào lòng nàng.
Trái tim co rút một chút, Lâm Hi Hi thế mới biết, kế hoạch thu mua Nhạc
Thị nguyên lai đã được hắn dự tính bắt đầu từ hai năm trước, lúc mà hắn
chưa có tới Trung Quốc, khi mà ở Mỹ hắn đã kết thúc thời kỳ huy hoàng
thu mua, hắn liền đã có kế hoạch này.
Việc hắn đến Trung Quốc hẳn là không có chút liên quan gì với nàng đi.
Người con nối dõi của Công Tước hoàng gia Anh, có thời gian đi để ý đến
một người con gái mà do bản thân mình nhất thời chiếm đoạt sao?
Lâm Hi Hi nhẹ nhàng giơ tay lên bóp trán, che kín khuôn mặt tái nhợt, nhẹ giọng lắc đầu: “Tôi thực sự không biết.”
Thời điểm chị Tuệ bưng món điểm tâm ngọt lại đây, nhìn đến sắc mặt của
Lâm Hi Hi có chút giật mình, có điểm đề phòng mà nhìn nhìn hai người đàn ông đối diện, lúc nãy sắc mặt phu nhân còn tốt lắm, như thế nào mới
chớp mắt đã kém như vậy rồi.
“Thật sự rất có lỗi, Lâm . . . . .” Trong lòng Colin tràn ngập ý cười
nói, lắc đầu: “Tôi không nên cùng cô nói những chuyện nhàm chán như vậy, cô không ngại nói cho tôi biết cô cùng Vinson nhận thức như thế nào
chứ? Nhất định là tình huống vô cùng thực tế nha, tôi đoán xem nào . . . . Là ở quán bar sao?”
Hắn hứng chí dạt dào, đột nhiên Lâm Hi Hi lại không có tâm tình.
Buổi sáng sớm trong lành, thân thể nhỏ bé yếu ớt mặc một thân màu trắng
của nàng ngồi trên ghế dựa, dạ dày có chút không thoải mái.
“. . . . .” Nàng đột nhiên che miệng lại, tay chống đỡ lên bàn, biểu tình rất thống khổ.
Lông mày rậm rạp của Colin chợt nhíu chặt lại, nhìn đến vẻ mặt của nàng
cũng bỗng nhiên bị dọa tới, quát to ra tiếng: “Lâm, cô không có việc gì
chứ?”
Người đàn ông cao lớn đi đến bên cạnh nàng, bàn tay to giữ chặt cánh tay của nàng, nghĩ muốn xem tình hình của nàng.
Lời bọn họ nói có gì quá đáng sao? Hay là cô gái Phương Đông này quá mẫn cảm?
“Phu nhân, phu nhân, cô không có việc gì chứ?” Chị Tuệ đứng bên cạnh
kinh hô vội vàng chạy tới, mắt thấy cô gái nhỏ ngồi trên ghế bởi vì dạ
dày co rút mà biến thành bộ dáng thống khổ, chạy nhanh đến hô to: “Tiên
sinh, ngài tránh ra, để tôi giúp phu nhân đi đến nhà vệ sinh.”
Colin ngơ ngác. Một người đàn ông ở đó mà không biết nên làm thế nào, chỉ có thể nhíu mày chờ đợi.
“Được, . . . Được thôi.” Colin vô thức giơ tay lên ôm đầu, theo bản năng mà lùi về phía sau.
Cỗ mùi vị trong miệng quá mức ghê tởm, Lâm Hi Hi bất chấp lễ nghi một
đường chạy thẳng đến nhà vệ sinh, “Uạ.” Một tiếng vang lên, đem toàn bộ
bữa sáng đã ăn vào ói ra tất cả.
Trong dòng nước mát lạnh, nàng cọ rửa tay chính mình, cũng dùng ly nước
tiếp tục súc miệng, lúc này mới cảm giác tốt hơn một chút.
Dạ dày có chút đau thắt, vì trống trơn mà đau, nàng nhắm mắt lại, cảm thấy một trận choáng váng.
“Phu nhân, không có việc gì chứ . . . .” Sắc mặt chị Tuệ trắng bệch, một mực giúp nàng vuốt lưng, cảm thấy rất kỳ quái với tình huống của nàng,
hẳn sẽ không phải là ăn phải thứ gì không sạch sẽ dẫn đến ngộ độc chứ,
nhà bếp của Tần trạch luôn coi vấn đề tiêu độc làm trọng, vô cùng sạch
sẽ, hơn nữa cũng đã học qua việc phối hợp dinh dưỡng, tuyệt đối sẽ không thể phát sinh vấn đề gì được.
Lâm Hi Hi lắc lắc đầu, nhẹ nhàng lau bọt nước còn dính trên miệng, yếu ớt nói: “Không có việc gì.”
Nàng cũng không biết chính mình bị làm sao vậy, cư nhiên mấy thứ này nọ cũng ăn không được.
Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu chị Tuệ rồi đột nhiên hỏi thành lời:
“Phu nhân, chu kỳ của cô tới rồi chứ?” Câu hỏi này khiến cho Lâm Hi Hi
chợt giật mình, lúc này mới nghĩ đến, thời gian từ lần trước đến bây giờ hình như đã trải qua 2 tháng rồi.
Nàng theo bản năng vuốt ve bụng chính mình, nhẹ nhàng cắn môi, ôn nhu
nói: “Tháng này chưa có đến.” Chẳng qua là tháng này đều không phải đã
sắp hết rồi sao?
Chị Tuệ kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng hoảng hốt vậy là dự đoán đã được chứng thực, chính là nhìn thấy sắc mặt Lâm Hi Hi vẫn tái nhợt như
trước, hai bên má sợi tóc còn dính ướt, dán vào làm nàng trông càng thêm suy yếu, nhẹ giọng nói: “Không có khả năng.”
Lần trước nàng có uống thuốc tránh thai mà, trừ bỏ lần kia những lần khác rất ít có khả năng.
Nếu như là tối hôm qua cũng không thể nhanh như vậy.
“Sao lại thế này?” Colin đến gần nhà vệ sinh, nhíu mi khi nhìn Lâm Hi
Hi, ánh mắt xanh biếc nổi lên tia lo lắng. Nghe được lời nói của Lâm Hi
Hi chị Tuệ vô cùng kinh ngạc.
Lâm Hi Hi đứng thẳng khẽ động thân thể, xuyên thấu qua gương nhìn thấy
Colin, lắc đầu: “Tôi không sao, lập tức là có thể đi ra ngoài.”
Colin lại không nghĩ chỉ đơn giản như vậy, khóe miệng nhếch lên một nụ
cười, “Không cần làm bộ không có việc gì đâu, nếu không thoải mái, tôi
có thể đưa cô đi bệnh viện.”
Bệnh viện. . . . . .
Trong lòng dâng lên một cỗ e ngại khó hiểu, nàng theo bản năng lắc đầu,
“Không được . . . . Vẫn là không nên đi bệnh viện . . . .”
Chị Tuệ vừa nghe được nhũng lời ngắc ngứ này, vội bắt lấy cổ tay Lâm Hi
Hi: “Đúng rồi đó phu nhân. Chúng ta không cần phải đoán mò làm gì, đi
bệnh viện kiểm tra không tốt hơn sao? Vị tiên sinh này cũng có thể cùng
phu nhân của chúng tôi đi bệnh viện có đúng hay không?”
Colin sợ run, khóe miệng vừa khép lại đã nhếch lên, lộ ra nụ cười sáng lạn mà mị hoặc, “Đương nhiên.”
Chị Tuệ vì thế càng hăng say khuyên Lâm Hi Hi, dù sao loại chuyện này
cũng là đại sự, nếu phu nhân thực sự mang thai như vậy tiên sinh nhất
định sẽ không hồ đồ với cô ấy nữa. Loại sự tình này như thế nào có thể
nói không cần là không được.
Lâm Hi Hi nhìn Colin qua gương, ánh mắt trong veo vừa có tia lo lắng
cùng nghi hoặc, nàng nhớ tới lần trước cùng Lily đi bệnh viện, tuy rằng
hai việc này không phải là trùng hợp, nhưng mà trong lòng nàng vẫn có
tia e ngại. Mà quan trọng hơn nàng không nghĩ đi kiểm tra có đứa nhỏ hay không? Hẳn là sẽ không đâu. Nhưng là lại làm thế nào giải thích được
chu kỳ của nàng đây.
“Phu nhân, cô phải đi đi. Chỉ là kiểm tra đơn giản một chút, không có
việc gì đâu, tôi bây giờ sẽ nói trước với tiên sinh. Tôi cũng sẽ đi cùng cô. Sẽ rất an toàn.”
Con ngươi xanh biếc của Colin lộ lên một tia hiểu biết nghĩ đến sự tình
trước đây, coi như là cố tình, cười nhạt đến gần, dán vào bên tai Lâm Hi Hi, thanh âm du dương mà thản nhiên: “Yên tâm đi, Lâm . . . . Chúng tôi sẽ không làm gì với cô đâu, khi phụ nữ ghen tị sẽ thực đáng sợ, chính
là tôi làm gì có lý do mà thương tổn cô, cô lại là người phụ nữ của anh
trai tôi, có phải hay không? Chị dâu.”
Giọng hắn rất có làn điệu, làm cho tia đề phòng trong Lâm Hi Hi khẽ buông lỏng.
Cũng tốt. . . . . .
Đi bệnh viện, ít nhất có thể đi ra khỏi Tần trạch . . . . Một khi nàng có thể đi ra ngoài, sẽ không trở về nữa.