Ánh nắng chói chang ngày hè hắt cả vào trong xe taxi….., nhiệt độ ngoài trời cũng đủ đem người ta nướng cháy.
Lâm Hi Hi lẳng lặng nghe Nguyễn Húc nói, có cảm giác tựa như vỡ vụn..
Nàng muốn cười một tiếng cười bất đắc dĩ, nhưng thật sự là cười không
nổi, đối với rất nhiều chuyện đều đã trở lên vô lực, ngay cả từ chối
cũng là mệt mỏi, nàng mệt chết đi được, thân thể nhu nhược dựa vào ghế
ngồi, tay nắm chặt cửa kính xe, thật lâu không nói gì.
“Cảm ơn anh, Nguyễn Húc, tôi tự mình đối mặt là được rồi.” Lâm Hi Hi nhìn cửa sổ, nhẹ nhàng nói.
Nguyễn Húc không nói gì nữa, chỉ kêu một tiếng “Được”,sau đó cúp máy.
Nếu không cúp máy, hắn sẽ bắt đầu thương tiếc không thôi.
Cô gái này.. Nguyễn Húc nắm điện thoại di động chậm rãi suy đoán, nhưng
từ đầu đến cuối cũng không thể hiểu nổi nàng có ma lực gì, khiến cho hắn cùng Tần Dịch Dương để ý nàng như vậy, hay chỉ là đồng tình. Là như vậy sao?
Xe taxi từ từ dừng ở trước cổng bệnh viện.
“Tiểu thư, nơi này không thể dừng xe .” Tài xế quay đầu lại nói, cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Lâm Hi Hi khôi phục bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Tôi xuống chỗ này là được rồi, cảm ơn.”
Không khí nóng bức trong nháy mắt bao trùm lấy nàng, nàng đóng cửa xe,
lần thứ hai gọi số của Viện Y, nhưng vẫn như trước, không có ai bắt máy, nàng hướng đi đến phòng bệnh, không cảm nhận được một chiếc xe to lớn
màu đen theo sát phía sau nàng, tại một góc khuất, chiếc xe đó bỗng
nhiên quay ngược lại.
Trong giây phút lạ lùng đó, Lâm Hi Hi cảm gác được từ phía sau xông lên
một cỗ nguy hiểm, trong chớp mắt nàng vô thức xoay người né tránh, nhưng không ngờ tới bị xe va vào người, túi xách bay lên kính trước xe, cả
người lảo đảo, khổ sở hét lên một tiếng cả người ngã xuống đất. “Két —–
!” tiếng phanh xe bất thường vang lên.
“…” Toàn bộ người Lâm Hi Hi cuộn tròn trên mặt đất, cảm giác nửa người
đều là đau đớn cứng ngắc, đặc biệt là lúc ngã sấp đập đầu xuống đất,
nàng đau đến mức choáng váng, cánh tay bị thủy tinh xẻ đau đớn, một dòng chất lỏng ấm nóng vây quanh nàng, nàng không biết kia là cái gì.
Cửa xe mở ra, một thân ảnh hướng nàng đi tới.
Cô gái nhỏ ngã trên mặt đất thống khổ cuộn mình, cánh tay bị thương bê
bết máu, nghe thấy tiếng bước chân, nàng gian nan mở mắt, chỉ nhìn thấy
một thân Âu phục màu đen phẳng phiu, giày da sáng bóng, từng bước một
tựa như bức bách hướng nàng đi tới.
Không hề xin lỗi, cũng không hề kinh ngạc, đối phương rõ ràng là cố ý.
Trong long Lâm Hi Hi hiểu rõ sự tình, tay chống xuống đất yếu ớt muốn
đứng dậy, lại không nghĩ rằng đối phương sẽ cúi người xuống đem nàng ôm
lấy,ôm vào trong lòng, giọng nam trầm nói : “Hi Hi, làm sao vậy? Sao lại không cẩn thận như vậy ?”
Ngực hắn cọ vào vết thương trên cánh tay nàng, Lâm Hi Hi đau đến ngừng thở, nước mắt đều đã ướt cả viền mi !
Nàng bỗng nhiên nghe được tiếng nói của Nhạc Phong, chỉ là…khi nào? Hắn lại đi theo nàng tới bệnh viện.
“Thả tôi ra…Đau quá!” Lâm Hi Hi đau đớn giãy dụa, cảm giác như đang bị ma quỷ ôm lấy.
“Đừng nhúc nhích, em chảy rất nhiều máu,” Nhạc Phong trấn an nàng, cầm
lấy cánh tay nhỏ bé đang giãy dụa của nàng áp vào trong ngực, bộ dáng
một mực yêu thương, “Tôi chỉ là dọa em, không nghĩ muốn đả thương em,
thế nào lại thành ra như vậy? Hả?”
Lâm Hi Hi đau đớn run rẩy, cảm giác được tay hắn luồn vào trong tóc
nàng, có vẻ yêu thương tuột độ, thân thể nàng không nhịn được mà run cầm cập.
“Nhạc Phong anh buông ra, nơi này là bệnh viện, rất nhiều người đều đang nhìn! Anh là cố ý làm như vậy… Anh đến tột cùng là muốn làm thế nào?”
Cuối cùng nàng cũng khóc nức nở, hoàn toàn bị va chạm vừa rồi dọa cho sợ hãi.
Nàng si ngốc không né tránh, ngốc nghếch nghĩ nếu chiếc xe chạy nhanh hơn một chút, nàng thực sự sẽ mất mạng.
Trước đây nàng vẫn cho rằng tâm lý Nhạc Phong không bình thường, nàng
thật không ngờ hắn có thể làm ra loại đả thương này tới tính mạng con
người. Thế nhưng có chuỵên gì mà hắn không làm được, hắn biết rõ cưỡng
bức là phạm pháp nhưng vẫn làm, còn có chuyện gì hắn không dám làm ———!
“Hi Hi, đừng khóc, ” Nhạc Phong giúp nàng lau đi nước mắt, tựa như yêu
thương giữ lấy khuôn mặt nhỏ bé của nàng, cúi đầu hôn nàng, tuyệt không
để ý đến trên người nàng dính đầy vết máu, “Em biết không hôm nay tôi
đến tòa án chỉ là muốn nhìn thấy em, tôi rất nhớ em, không nghĩ nhanh
như vậy em đã đi, em biết tôi có bao nhiêu luyến tiếc— tôi một mực theo
em, sao em cũng không quay đầu lại nhìn tôi một cái?
Nàng dĩ nhiên sẽ không quay đầu lại, nàng làm sao biết hắn ở phía sau?
Trong lòng Lâm Hi Hi cả kinh, sợ hãi càng lúc càng nhiều, nàng đau quá, tất cả các khớp xương bị đụng vào đều đau quá.
“Không nên lại theo tôi, chúng ta không có liên quan gì hết, biến
thái!’’ Nàng không thể chịu nổi nữa, rưng rưng lắc đầu, liều mạng giãy
dụa.
“Lâm Hi Hi, em đừng ép tôi…” Thanh âm của Nhạc Phong u ám, có chút chật
vật mà cố sức ôm chặt nàng, gạt bỏ giãy dụa của nàng, gắt gao đè chặt
cái đầu lộn xộn của nàng, cúi đầu hướng phía cánh môi đỏ bừng của nàng
hung hăng mà cắn.
“A …không.” Lâm Hi Hi thống khổ rên nhẹ, tay gắt gao vặn chặt cánh tay hắn, muốn chạy thoát khỏi sự kiểm soát của hắn.
Trên môi rất đau, hắn không phải là hôn mà tựa dã thú đang cắn xé.
Hai người dây dưa không chú ý tới xung quanh, một chiếc Ferrari màu đen
với tốc độ cả kinh, mang theo luồng khí nghiêm nghị lao đến, thân thể
Nhạc Phong bỗng nhiên cứng ngắc, bị sức lực kia làm cho kinh hãi…., tận
đến khi chiếc xe bỗng nhiên dừng lại trước mặt, mới thấy rõ đó là chiếc
xe tuyệt đẹp.
Cát bụi bốc lên, thời gian phảng phất tựa như dừng lại.
Tần Dịch Dương từ trong xe bước xuống, đôi mắt thâm thúy tĩnh lặng giống như đáy biển, nhìn tình cảnh trước mặt.
“Ầm.” cửa xe vang lên một tiếng, hắn hướng về phía hai người bọn họ mà đi tới.
Lâm Hi Hi nhân cơ hội này từ trong lòng Nhạc Phong giãy ra, cố gắng đẩy
ra kìm hãm của hắn, tay đầy máu chống đỡ mặt đất, đôi mắt chứa đầy nước
mắt có chút sợ hãi, tóc dài tựa thác nước bao phủ đôi vai nhu nhược, gầy yếu của nàng.
Tần Dịch Dương đi tới, cúi người ôm lấy cô gái nhỏ trên mặt đất, đan
cánh tay ôm chặt thắt lưng của nàng để nàng dựa vào thân thể hắn, đem
nàng thu vào trong lòng. Hắn đơn giản xem xét, ngoại trừ cánh tay phải
trầy da không còn vết thương nào khác, còn trong người thế nào hắn nhìn
không được.
“Thế nào, Nhạc tổng cảm thấy rất hứng thú đối với người đàn bà của tôi
sao?” Xác định nàng tạm thời không có việc gì, Tần Dịch Dương nhẹ xoa
tóc nàng khiến nàng ngoan ngoãn dựa vào trong lồng ngực mình, mi mắt
ngước lên, mang theo lực đạo mạnh mẽ nhìn chằm chằm Nhạc Phong.
Trên người tán loạn vết máu, Nhạc Phong chật vật đứng dậy, khóe miệng nổi lên một loạt tiếng cười, rất lạnh lẽo.
“Anh là ai…?” Nhạc Phong nhìn hắn, tiếng nói có vẻ âm u tối sầm.
Tần Dịch Dương nhìn thoáng qua Lâm Hi Hi trong lòng, trong mắt nàng chứa đầy lệ, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, cánh môi sưng đỏ, nhu thuận vùi
đầu vào trong lồng ngực hắn.
Đôi mắt thâm thúy của hắn thoáng hiện lên một tia chiếm giữ, hắn hướng
về phía Nhạc Phong chậm rĩa vươn tay: “Tần Dịch Dương, chồng của cô ấy.”