Nhạc Phong tựa như bị sét đánh, sắc mặt trở lên tái mét, hồi lâu mới phản ứng, vươn ra bắt tay với hắn.
Chồng????
Cho tới bây giờ hắn cũng không biết, Hi Hi của hắn đã kết hôn chứ?
Đồng thời trong lúc đó, Tần Dịch Dương cảm thấy thân thể trong lòng bỗng nhiên run nên, trong ngực hắn Lâm Hi Hi sửng sốt ngẩng đầu, thật không
ngờ hắn lại mạnh dạn tuyên bố như vậy, đáy mắt hắn hiện lên vẻ lạnh lùng rõ ràng như vậy, nàng không có biện pháp mở lời phủ nhận, bởi vì đối
phương là Nhạc Phong, đối với kẻ ác ma, cầm thú kia nàng đã sớm không có biện pháp chống lại, chỉ có thể ngừng thở, nhu thuận dựa vào trong lòng Tần Dịch Dương.
“A …Phải không?” Nhạc Phong nhìn Lâm Hi Hi, trong mắt hận không thể đem
nàng bóp chết. “Tôi trước đây thế nào tôi lại không biết, em đã kết hôn
rồi?”
Sống lưng Lâm Hi Hi cứng ngắc, trước giờ đều chưa cảm thấy sợ hãi như
vậy, cánh tay của nàng vùi vào khuỷu tay Tần Dịch Dương, còn chưa mở
miệng nói, cánh tay đã cảm thấy căng thẳng, một cỗ khí lực bá đạo mà
lạnh lùng đè ép xuống.
“Muốn kết hôn hai người là đủ rồi, không cần thiết phải báo cho những
người không quan trọng,” Tần Dịch Dương nhàn nhạt nói, chỉ có Lâm Hi Hi
có khả năng thấy được đáy mắt nghiêm nghị lạnh lùng của hắn, mắt hắn
hướng phía Nhạc Phong nổi lên nhất loạt ý cười, “Nhạc tổng hiện tại đã
hiểu chưa? Sau này nếu muốn động đến, cũng nên biết trước mình đang cùng ai đối mặt, không phải lúc nào cũng không gặp phiền phức, anh nói xem
có phải không?’’
Trong lòng Nhạc Phong căng thẳng, sắc mặt xanh đen hắng giọng.
“Hi Hi, cô lừa tôi bao lâu rồi?” Đầu hắn cũng không thể suy nghĩ cái gì được nữa, nghiến răng nghiến lợi mà hỏi.
Lâm Hi Hi mở lớn đôi mắt, lông mi thật dài giống như cánh bướm thức tỉnh, uể oải mà lộ ra kiên trì.
Nàng quay đầu trừng mắt nhìn hắn, trong mắt không chút sợ hãi.
“Không lâu sau đó, tôi không có lừa anh bao lâu, Nhạc Phong,” Lời lẽ của Lâm Hi Hi rõ ràng, “Nếu như tôi muốn gạt cũng chỉ có chuyện này, mà
không phải giống như anh, lúc tôi thực sự rời xa anh tôi mới nhìn rõ anh là loại người như thế nào.”
Tiếng nói của nàng có chút run run, ổn định tâm tình, tiếp tục nói.
“Chuyện của Viện Y, tôi nhất định khiến anh bị trừng phạt đích đáng, nhất định là vậy.’’
Bàn tay bị ánh nắng làm bỏng rát, Nhạc Phong gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Hi Hi, ánh mắt lạnh lùng không gì sánh được.
Thân thể nàng có chút chống đỡ không được, Tần Dịch Dương nhạy cảm nhận
thấy, siết chặt eo nàng, làm cho nàng một hồi dựa vào người hắn, ánh mắt Tần Dịch Dương lạnh lùng, nhàn nhạt nói một câu: “Xin lỗi, thật ngại
quá, không thể tiếp chuyện với anh rồi”, ôm lấy nàng đi đến phòng cấp
cứu .
Cồn iốt lạnh lạnh sát vào da thịt, thoạt nhìn bị một mảnh xanh tím ngấm vào.
Rèm trắng bị giật lại, bác sĩ xoay người dặn nàng: “Đều là ngoại thương, tĩnh dưỡng cho tốt, Lâm tiểu thư sau này cẩn thận một chút, tôi thấy cô gần đây rất hay bị thương.
Lâm Hi Hi giúp y tá giữ chặt băng gạc, một miếng gạc cuối cùng màu trắng dán vào.
Nàng ngước đôi mắt trong veo lên, thân mật mà đáp lại: “Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ chú ý.”
Bác sĩ đẩy kính để mắt nhìn một chút phía sau nàng, cười rộ lên : “Khẩn trương lên, chồng cô vẫn đang chờ cô đấy.”
Lâm Hi Hi giật mình, quay đầu lại, ngây ngốc nhìn thân ảnh cao ngất của Tần Dịch Dương phía cửa.
Nhớ tới vừa rồi hắn nói với Nhạc Phong hắn là chồng nàng, Lâm Hi Hi đột nhiên có chút không dám đối mặt với hắn.
Cánh tay phải bị một vết thương rất sâu, động một chút là đau nhức, Lâm
Hi Hi dè dặt cắn môi, đi tới trước mặt hắn, “Tần tiên sinh, vừa rồi cảm
ơn ngài”. Nàng rất thành thật nói.
Ánh mắt hắn nhìn nàng, kéo tay nàng, cánh tay to lớn đem nàng ôm lấy.
“Lần sau nên đổi câu khác đi.” giọng điệu hắn rất lãnh đạm. “Ngoại trừ cám ơn tôi, cô không có việc gì khác để nói à?”
Một câu nói khiến cả người Lâm Hi Hi run lên.
Da thịt tiếp xúc, khiến nàng nhớ tới động tác cuồng nhiệt không hề che
giấu dục vọng của hắn trong phòng làm việc, tưởng như một giấc mơ thoảng qua, nàng đột nhiên cảm thấy không thực tế. Miệng khô, lưỡi khô, nàng
không thể làm gì khác là chuyển hướng trọng tâm câu chuyện mà nói.
“Ngài làm sao lại có mặt ở bệnh viện?” Lâm Hi Hi có chút kỳ quặc.
Ánh mắt Tần Dịch Dương thâm thúy nhìn nàng, giống như muốn đem nàng nhìn thấu hết sạch. Hắn không thể mở miệng nói, bởi vì nàng yếu đuối, để
tránh không có phiền phức cùng lo lắng, hắn tự mình đi xem nàng mới tốt.
Nàng không cảm nhận được sao—, nàng một mình đi ra đều là nguy hiểm, cư
nhiên còn có thể bình thản đến vậy, lòng dạ sao lại đơn thuần đến thế.
“Còn cô?” Hắn dùng thanh âm du dương êm tai, không dấu vết mà rời đi sự chú ý.
Đôi mắt Lâm Hi Hi quả nhiên không để ý nhiều như vậy, chăm chú suy nghĩ
một chút, lúc này mới nhớ tới nguyên nhân ban đầu là muốn đến thăm Viện
Y.
“Tôi tìm đến Viện Y hỏi xem cô ấy sao không cùng tôi đến buổi hòa giải,
hơn nữa tôi…” Lâm Hi Hi có chút không muốn nói ra, tập trung dũng khí
can đảm nói “Tôi đã phá hỏng, Nhạc Phong căn bản là không có ý sám hối,
ngài vừa rồi hẳn cũng nhìn ra.”
Khóe miệng Tần Dịch Dương nổi lên một mạt ý cười.
Việc này, cư nhiên bây giờ nàng mới cẩn thận suy nghĩ đến.
Nàng không cần nhắc nhở cũng không cần bảo hộ, mà cần tự mình tiếp thu một chút, thấy đau nhức tự nhiên sẽ lùi về.
Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận vừa rồi nóng vội cứu nàng.
“Phải” Hắn nhàn nhạt nói một câu, giấu diếm vết tích.
Lâm Hi Hi đánh mắt nhìn hắn, kỳ thực còn muốn nói rất nhiều chuyện, ví
dụ như hợp đồng mà hắn đưa ra, ví dụ như hội nghị cấp cao ngày may. Ví
dụ như nguy cơ nàng phải ra hầu tòa, nàng biết đến, kia tất cả đều nằm
trong tay của người đàn ông này, thế nhưng nàng không thể mở miệng nói.
Cầu xin hắn, có cái gì khác chăng, nàng không thể mở miệng nói được.
Nàng đúng là cô gái ngốc nghếch nhát gan, chỉ có thể trốn tránh mọi việc, nàng luôn luôn ở phút cuối mới dám đối mặt.
“Tôi muốn…đi thăm Viện Y, thuận tiện khuyên cô ấy ra tòa.” Lâm Hi Hi nhẹ giọng nói.
Nàng không phải không có khả năng rời khỏi hắn, mà là tay nàng vẫn bị
hắn nắm lấy, nắm rất chặt, một chút nàng cũng không có khả năng thoát
khỏi. Quan hệ này rất kỳ lạ, rõ ràng lúc trước nàng gọi hắn hắn đều rất
xa cách, động tác thân mật của hắn với nàng, nàng cũng rất gượng ép.
Tần Dịch Dương chỉ cảm thấy bản thân mình sao có thể kiên nhẫn đến vậy.
Hắn ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, nhàn nhạt nói một câu: “Được”
Để mặc cho nàng lần cuối cùng lăn lộn, qua ngày hôm nay, nàng không còn quyền quyết định chính hành động của mình nữa.
***
“Không nên nói những lời này với mình, chúng ta không phải đã thống nhất rồi sao? Cậu còn tìm mình làm gì nữa?”
Tống Viện Y rõ ràng không muốn đối mặt nàng, vội vã né tránh, thu thập đồ đạc của chính mình, chuẩn bị xuất viện.
Lâm Hi Hi đứng bên cạnh giường bệnh lẳng lặng nhìn cô, chịu đựng vết
thương mơ hồ còn đau, mềm mỏng mở miệng: “Thế nhưng mình đã hỏi qua luật sư, nếu cậu không có mặt, chúng ta thực sự rất khó thắng kiện, không
dám đối đầu giằng co, làm sao có khả năng thắng?”
Tay Tống Viện Y bỗng chốc run rẩy.
“Mình không muốn giằng co…mình cùng kẻ cầm thú kia giằng co cái gì?” Cô
đã sớm thay ra quần áo bệnh nhân, thoạt nhìn giống tiểu nha đầu Y Y
trước kia, “Hi Hi mình đã sớm nói cậu không phải mình, cậu thay đổi rồi, cậu cũng dũng cảm hơn.”
Trong ngực Lâm Hi Hi dâng lên một tia tuyệt vọng, nàng rốt cục bắt đầu hiểu được, nàng thực sự không thể thuyết phục cô ấy.
“Viện Y, vụ kiện lần này tốt cho cậu …” Lâm Hi Hi đè xuống thống khổ, nhẫn nại nói ra một câu.
“Có cái là tốt cho mình?” Tống Viện Y kích động đứng lên, xoay người đối diện với nàng, “Cậu hỏi qua mình chưa? Cậu có từng nghĩ đến mình có
đồng ý hay không? Giúp mình đòi lại công bằng, kỳ thực là vì cậu hận
Nhạc Phong không phải sao? Cậu đừng nói là giúp mình!”