Thời gian sinh nở chính thức sớm hơn một tuần so với dự tính.
Bầu trời âm u nặng trĩu nước, Lâm Hi Hi ở trong phòng sửa sang lại đống
tạp chí, bụng truyền tới một trận đau đớn run rẩy cả người, quyển báo
trong tay rớt xuống mặt đất.
Nàng nhíu mi, rên nhẹ một tiếng cắn môi, chống đỡ vào giá sách.
Cơ hồ theo bản năng, nàng biết chuyện gì đang xảy ra, sau đó đau đớn thổi quét toàn thân.
Rõ ràng là thời tiết đầu mùa xuân, cả người nàng lại mồ hôi đầm đìa,
chống đỡ thân thể men tới bên sofa, ấn dãy số điện thoại mà Lam Đóa lưu
lại trên bàn uống nước.
“Hi Hi, cô chống đỡ một chút, tôi lập tức gọi xe của bệnh viện tới đó.”
Đối diện là thanh âm ôn hòa hiền hậu của đàn ông , nhẹ nhàng trấn an
nàng, nhưng là cũng lộ ra một chút lo lắng, cúp máy vội vàng an bài tất
thảy.
Cắt đứt điện thoại, trong phòng tĩnh lặng không tiếng động.
Chỉ còn lại tiếng TV trên vách tường, dùng thanh âm cứng ngắc lặp lại
bản tin sáng sớm, Lâm Hi Hi tận lực thả lỏng người ngồi vào sofa, cảm
thụ được đau đớn run rẩy từ bụng truyền đến, lọai cảm giác này thực mãnh liệt, một trận lại một trận khiến toàn thân nàng chấn động.
Nàng than nhẹ, có thể cảm nhận được sinh mệnh trong cơ thể mình, nó muốn ra rồi.
Vẫn cô đơn cố gắng vượt qua lâu như vậy, thật cẩn thận bảo hộ nó lâu như vậy, rốt cục nó cũng sắp chào đời.
Lâm Hi Hi chưa từng biết phụ nữ làm thế nào để vượt qua 10 tháng mang
thai, chính là sự cô đơn tàn nhẫn như vậy nàng đã phải trải qua, cảm
giác cũng không có gì tệ lắm, chính là khi thời khắc này đến, nàng mới
biết được mình cô tịch biết bao.
Cô quạnh đến mức đau đớn hoặc là vui vẻ, đều phải một mình gánh chịu.
Cách khoảng cách ngàn dặm xa xôi, nàng vẫn luôn nhớ tới người đàn ông mà nàng yêu sâu đậm, nhớ đến vẻ mặt cùng tâm tình của hắn, trước sau như
một. Nhẹ tay chạm đến bụng mình, nàng chậm rãi khép lại cánh mi tuyệt
đẹp, chờ đợi trong đau đớn.
Nhưng tất thảy những điều này, đều không liên quan gì đến hắn.
“Công tước hoàng gia Anh tuyên bố, đã xác định được thế lực đứng sau gây ra cuộc khủng bố trắng tàn sát London, đem toàn bộ những tư liệu được
điều tra gần đây công khai trước ánh sáng, mà thế lực xấu âm mưu phá
hoại cuộc tham tuyển đã hoàn toàn bị đẩy lùi nhờ vào sự đoàn kết của
những cá nhân trong hoàng gia, đây là sự đoàn kết trước nay chưa từng có của những người có danh vọng đối với vị trí công tước . . .”
Từ ngữ nhạy cảm, tại không gian yên tĩnh này, truyền vào tai nàng.
Lâm Hi Hi hé mở cánh mi, nhìn thấy hình ảnh rõ ràng trên màn hình, thân
ảnh Tần Dịch Dương cao ngất xuất hiện ở tòa lâu đài cổ kính xa hoa, một
mình đứng trên đài tuyên truyền giảng giải thế lực kinh sợ lòng người,
thứ tiếng Anh thành thục lưu loát của hắn mang theo từ tính từ đại sảnh
xoa hoa vang vọng đến trời cao.
Giống như là thần thoại vậy.
Nàng không xem lại, chịu đựng kinh đào hãi lãng trong lòng, giơ tay cầm điều khiển đem TV tắt đi.
Đó là thế giới của hắn, nàng không thể chạm tới.
Lâm Hi Hi cắn môi, mặc cho đau đớn cùng cô tịch trong lòng bao trùm . . . .
“Cái gì? Thực đã đi vào bệnh viện sao?” Cô đập mạnh bàn khẩn trương căng thẳng đứng lên, nhịn không được quát lớn, “Đã vào rồi anh mới gọi điện
thoại cho tôi, lúc sớm anh đi chết đâu?”
Cô đều vội đến muốn chết, đợi lâu như vậy đều không có sinh, lại cố tình vào lúc cô vắng mặt mà sinh, cô vứt tất cả công việc trên tay, nói một
tiếng : “Từ từ tôi lập tức chạy tới.” Phóng qua phòng quản lý xin phép.
“Thật có lỗi quản lý, tôi phải đi ngay lập tức. Tôi lần sau sẽ không
ngang ngược như vậy nữa, bạn của tôi thực sự đang ở khoa phụ sản, đã
được đưa vào phòng sinh, cô ấy chỉ có một mình tôi là bạn, tôi phải đi . . . .”
“Chồng của cô ta đâu? Tại sao việc này lại đến phiên cô?” Quản lý giật mình hỏi.
“Cái này. . . . Không nói rõ được, cô ấy là người mồ côi cả cha lẫn mẹ. Quản lý tôi chậm mất rồi, anh cho tôi đi đi.”
Quản lý khép lại tài liệu trong tay, ánh mắt vẫn bình tĩnh: “Vậy đi đi thôi, trở về nhớ bổ sung đơn xin phép.”
“Tôi sẽ, cám ơn quản lý.”
“Vâng, tôi sẽ, cám ơn quản lý nhiều.”
Lam Đóa không ngừng chân lao đi, cầm túi xách hướng phía thang máy bỏ chạy.
Cao ốc Bác Viễn Thế Kỷ, vẫn nghiêm túc trật tự như xưa, không khí làm
việc nghiêm túc, quản lý xuyên qua cửa kính nhìn cô gái nhỏ kia, lấy
điện thoại bấm đến một dãy số.
“Vâng, cô ấy đã đuổi theo đến đó, bất quá không thể nhanh chóng đến ngay được.” Hắn cung kính nói chuyện.
Điện thoại một nơi khác, dĩ nhiên là Lạc Thành đang đứng ở một nơi sặc
mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, Âu phục màu đen nổi bật trên nền
trắng bốn phía, thản nhiên: “Ừ” một tiếng, cắt đứt điện thoại.
Ở một nơi cách đó không xa, hắn có thể nhìn thấy đèn sáng của phòng sinh, trong lòng cũng dâng lên một cỗ đề phòng.
“Chuẩn bị một chút, bốn tiếng nữa cho máy bay cất cánh.” Hỏi qua một
chút hộ sĩ vừa mới đi vào, Lạc Thành chống tay vào hông, thản nhiên dặn
bảo người bên cạnh.
“Vâng, Lạc tiên sinh.”
Trong phòng sinh, tiếng kêu đau đớn có chút thê thảm đã kéo dài tới tận 2 tiếng.
Đứt quãng, hoặc lớn, hoặc nhỏ, là cho người nghe có chút nhụt chí.
Lam Đóa đã chạy tới đây, trán đầy mồ hôi, úp sáp vào cửa phòng sinh nghe ngóng, trong lòng cũng đau đớn, tâm hoảng ý loạn đập cửa nói vọng vào
trong: “Hi Hi. Tớ đã đến rồi. Tớ đợi ngay ở bên ngoài. Cậu đừng sợ, đừng sợ nha.”
Trời biết phụ nữ sinh nở đau đớn thế nào, tay chân Lam Đóa đều run rẩy, sợ nàng chọn sinh tự nhiên sẽ gặp bất trắc gì.
Cô quá mức khẩn trương, thậm chí còn không có phát hiện ra có người với
tư thế đề phòng quan sát người trong phòng sinh, một đôi mị tử màu nâu
dừng ở cô, ngẫu nhiên lại nâng cổ tay lên, nhìn xem thời gian.
Thực đã trôi qua một nửa thời gian.
Đợi cho đến khi tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên, người vẫn ở bên
ngoài cửa – Lam Đóa giật mình, lúc này mới từ ghế dài nhảy dựng lên,
nước mắt cũng tuôn rơi, trong lòng mừng vui cùng đau xót đan xen, chỉ
còn chờ đến lúc cửa phòng sinh mở ra.
“Hi Hi, cậu có việc gì không?” Vừa thấy nàng được đẩy ra, Lam Đóa chạy
nhanh đến đón lấy, nhìn cô gái đôi mắt sũng nước cùng mồ hôi đầm đìa
trên giường sinh, mặt nàng tái nhợt, hơi thở yếu ớt, tóc dính đầy sườn
mặt.
“Không có việc gì . . . .” Tận đến khi nhìn thấy màu trắng của trần nhà, ánh mắt mơ màng của Lâm Hi Hi mới khôi phục một chút, trong tình trạng
kiệt sức phun ra mấy chữ.
“Cậu làm mình sợ muốn chết. Thực xin lỗi, tha thứ cho mình muộn như vậy
mới chạy tới, cậu còn đau hay không?” Lam Đóa gắt gao cầm tay nàng.
“Không nên nói nhiều với cô ấy như vậy!” hộ sĩ ngăn cản, nhíu mi nói,
“Cô ấy vừa mới chảy quá nhiều máu, thật vất vả mới cầm lại được, trước
tiên để cô ấy nghỉ ngơi một chút.”
“Vâng, vâng. .” Lam Đóa có chút nghĩ mà sợ lùi về phía sau, lo lắng nhìn Lâm Hi Hi, “Bác sĩ, vậy đứa bé đâu?”
“Là con trai, 6 cân 4 lạng, rất khỏe mạnh, yên tâm đi.”
(theo đơn vị đo của Trung Quốc 1cân Trung = 0.5kg)
Lam Đóa đi theo vào phòng bệnh, tuy rằng bị bác sĩ cảnh cáo, nhưng là vẫn không thể áp chế được hưng phấn trong lòng.
“Hi Hi, cậu nghe được không, là con trai nha, rất khỏe mạnh. Mình rất muốn đi xem cục cưng ngay lập tức nha.”
Lâm Hi Hi mở to mắt, lông mi đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp, nàng nâng đầu
lên, đau đớn hiện tại khiến chân tay đều run rẩy, nhưng nhìn đến biểu
tình hưng phấn của Lam Đóa, tưởng tượng đến bộ dáng của đứa bé, trong
lòng nàng lại nhộn nhạo dâng lên một cỗ lo lắng.
“Vậy chờ mình một chút, cùng đi xem đi.” Nàng cười nhợt nhạt một tiếng, giơ tay nắm lấy tay cô ấy.
Lam Đóa trợn tròn hai mắt: “Thân thể cậu không sao chứ? Vừa mới chảy rất nhiều máu mà, có phải bây giờ cậu đang rất mệt đúng không?”
Lâm Hi Hi gật gật đầu, “Có một chút.”
Ánh mắt trong veo của nàng nhìn ra cửa phòng, áp chế một cỗ ấm áp trong
lòng, trong đầu đều là cục cưng của nàng: “Bất quá không sao đâu, mình
nghỉ ngơi một chút rồi cùng cậu đi xem, vừa nãy đau quá, mình còn chưa
có kịp nhìn nó.”
Lam Đóa gật mạnh đầu, giúp nàng sửa sang lại cho tốt vị trí gối đầu, muốn cho nàng nghỉ ngơi một chút.
Ngay sau đó, hộ sĩ đột nhiên đẩy cửa chạy vào, thần sắc kinh hãi, đi tới trước mặt Lâm Hi Hi nói: “Lâm tiểu thư! Con của cô . . . Con của cô bị
ôm đi mất rồi. Tôi cũng không biết sao lại thế này, chính là đối phương
bảo hắn là ba của đứa nhỏ. Sớm đã có liên hệ với bệnh viện, đứa bé vừa
sinh ra họ liền mang đi . . . Lâm tiểu thư.”
Nữ hộ sĩ trẻ này là người đỡ đẻ của nàng, khi nàng tiếng vào phòng sinh
còn trêu đùa nàng, nói thật hiếm thấy người mẹ nào dũng cảm như nàng, cô ta vừa tới bệnh viện không lâu cũng không hiểu biết hết quy định trong
bệnh viện là như thế nào, chính là đứa bé vừa mới sinh ra, như thể nào
nói ôm liền ôm đi luôn chứ.
Lâm Hi Hi kinh hãi, khuôn mặt vốn còn tái nhợt lập tức có một tia huyết sắc.
“Cô nói cái gì?” Nàng mặc thân thể đau đớn, chống đỡ ngồi dậy.
“Tôi cũng không hiểu nổi sao lại thế này.” Hộ sĩ trẻ dường như sắp khóc, “Tôi có ngăn cản bọn họ, nhưng mà đối phương rất nhiều người, có một
người đàn ông đeo kính đứng ở trước mặt tôi, tôi ngăn không được . . .”
Người đàn ông đeo kính.
Trong đầu Lâm Hi Hi lóe lên một ý nghĩ, trong lòng không ngừng tranh đấu, nhắc đi nhắc lại một cái tên “Lạc Thành.”
Người kia hẳn là Lạc Thành.
Lâm Hi Hi tung chăn đơn trên giường xuống, không để ý đến thân dưới còn
đau đớn xé rách, trực tiếp lao xuống giường, tái nhợt hướng tới phòng
trẻ sơ sinh chạy đi, nàng chống tay vào tường, đi từng bước một, rất
kiên định.
Không phải đã biến mất sao? Không phải đã đi Anh không quay về nữa sao?
Vì cái gì sau khi biến mất nửa năm bây giờ lại xuất hiện ở đây, ôm con
của nàng đi? Dựa vào cái gì?
“Hi Hi . . . . Hi Hi cậu đừng đi nhanh như vậy. Mình giúp cậu đi xem
được không? Hi Hi cậu đừng làm mình sợ!” Lam Đóa nhìn thấy bộ dáng của
nàng bị dọa cho ngây ngốc, chạy nhanh tới, làm sao có thể để cho phụ nữ
vừa mới sinh đứa nhỏ chạy khỏi giường chứ? Nàng không đau đến chết sao?
“Buông tay. . . .” Lâm Hi Hi đẩy tay Lam Đóa ra, chịu đựng đau đớn muốn
ngất đi, ở mỗi gian phòng trong hành lang vội vàng tìm kiếm, càng chạy
càng nhanh, rốt cục chạy tới phòng trẻ sơ sinh, ngoài cửa mấy vị bác sĩ
hét ‘cô không được đi vào’, nàng xuyên qua cửa thủy tinh nhìn xuyên thấu bên trong, cái giường có số hiệu của nàng kia, cư nhiên không có bóng
dáng con của nàng.
“Không. . . . Các người buông ra. Con của tôi đâu?” Tiếng hét bén nhọn xé tan lòng người vang vọng trong không khí.
“Cô nằm giường nào? Ở đây loạn cái gì hả?”
“Trả lại cho tôi . . . Đem con trả lại cho tôi. Đó là con của tôi, không có liên quan gì đến bọn họ hết.” Lâm Hi Hi đau đớn hét thành tiếng, đau đớn cùng chua xót ngập đầu trong nửa năm nay cuộn trào dâng lên, nàng
thực đã đau đến mức không thể trụ vững nữa, “Vì sao lại bắt nó đi? Lạc
Thành! Anh đem con trả lại cho tôi!”