Một trận hỗn loạn xảy ra, cuối cùng nhân viên cấp cao của bệnh viện cũng đã tới.
“Lâm tiểu thư, xin đừng làm loạn.” Bác sĩ nhíu mày, vài người đứng ra
ngăn không cho nàng nhào tới, động tác không khỏi có chút thô lỗ.
“Các người làm cái gì đó? Cút…” Lam Đóa rống lên một tiếng chạy xông
tới, mắt nhòa lệ ôm Hi Hi bảo vệ nàng, “Muốn giết người phải không? Cô
ấy vừa mới sinh con xong, các người có biết hay không hả?”
“Lâm tiểu thư, xin đừng kích động, con của cô thực đã mất.”
“Không cần . . . .” Trong làn nước mắt, Lâm Hi Hi rốt cục cũng nghe được tin này, cánh môi tái nhợt run lên, gắt gao nắm lấy cánh tay bác sĩ,
“Xin đừng mang con của tôi đi, nó là của tôi, tôi ngay cả liếc mắt cũng
chưa được nhìn nó một lần. Van cầu các người đừng như vậy. . . . Hắn dựa vào cái gì mà mang con của tôi đi mất?”
Từng giọt nước mắt như hạt đậu từ hốc mắt tuôn rơi, nàng tê tái hét lên, thân thể cùng tinh thần đều lâm vào tuyệt vọng. Không có người chú ý
tới, máu nóng từ bắp đùi của nàng chảy xuống, tẩm ướt quần áo, tràn tới
mặt đất.
“Lâm tiểu thư, bọn họ để lại cho cô cái này.”
Một chiếc hòm tinh xảo đưa qua, một chiếc di động màu trắng xinh đẹp ở bên trong.
Trong danh bạ, có lưu một dãy số.
Lạc Thành.
Vẻ mặt Lâm Hi Hi vẫn thảng thốt như cũ, run rẩy cầm lấy di động, bấm dãy số trên màn hình, đưa di động dán vào bên tai.
Đây là lần đầu tiên sau suốt nửa năm đến nay nàng trực tiếp liên hệ được với người của Tần Dịch Dương, lòng của nàng bị mũi dao sắc bén hung
hăng đâm cắt, con của nàng ngay ở trong tay hắn, cách một giây, nó rời
nàng càng xa.
Sau khi ba tiếng “đô đô” vang lên, điện thoại được kết nối.
“Alô?” Thanh âm trầm thấp của Lạc Thành vang lên, thực rõ ràng, rõ ràng
đến mức bọn họ có thể nghe thấy hô hấp vững vàng của hắn.
“Con tôi đâu?” Thanh âm suy yếu khàn khàn của Lâm Hi Hi hỏi.
Lạc Thành ngừng một chút không có nói gì.
“Con của tôi đâu?” Nàng hét lên.
Cuối cùng Lạc Thành cũng lên tiếng, qua lớp nhựa trong nhìn đứa bé mới
sinh đang ngủ say, thản nhiên nói: “Ở bên cạnh tôi. . . Nó ngủ.”
Một cỗ chua xót nhanh chóng dâng lên hốc mắt.
“Trả lại cho tôi. . . Anh đem nó trả lại cho tôi.” Lâm Hi Hi rưng rưng nước mắt thanh âm thảm thiết.
Lạc Thành liếc nhìn trợ thủ của mình, lạnh lùng nói: “Lâm tiểu thư, ba phút nữa máy bay sẽ cất cánh. Vất vả cho cô.”
“Anh muốn mang nó đi đâu?” Lâm Hi Hi sắp không cầm nổi di động nữa,
tuyệt vọng trong lòng ngập tràn, thanh âm kịch liệt run rẩy, “Lạc Thành, tôi với anh không có quan hệ gì, vì sao anh lại bắt con của tôi đi? Đến tột cùng các người muốn cái gì?”
Máy bay sắp cất cánh, hắn dừng ở vị bác sĩ của hoàng gia đang dốc lòng
chăm sóc đứa nhỏ, vẻ mặt lãnh đạm không có biểu tình gì, thờ ơ giải
thích: “Lâm tiểu thư, đây là cốt nhục của hoàng gia.”
“Vậy thì sao?” Nàng khiếp sợ, run giọng hỏi, khóe miệng nổi lên một nụ
cười tuyệt vọng, “Không phải của tôi đúng không? Tôi chỉ là công cụ,
mang thai mười tháng giúp các người sinh nó ra, sau đó chắp tay dâng nó
cho các người mang về Anh . . . . Lạc Thành, là như vậy phải không?”
Nước mắt nóng bỏng ngưng tụ ở hốc mắt vốn đã tro tàn nguội lạnh.
Sắc mặt Lạc Thành vẫn như thường, trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Thật có lỗi, Lâm tiểu thư, đây là ý tứ của tiên sinh.”
Thật có lỗi, làm các người cốt nhục chia lìa.
Một tia khí lực cuối cùng toàn thân Lâm Hi Hi bị hung hăng cướp mất, mặt nàng trắng bệch, giống như là bị ông trời đánh một tiếng sét vang dội
ngang tai, đó là con của nàng, hy vọng của nàng.
Từ thời khắc mà hắn vung tay vứt bỏ nàng, đây là lý do duy nhất để mỗi sáng khi mở mắt ra nàng có thể tiếp tục sống.
Nàng chưa kịp liếc nó lấy một cái.
Chiếc di động nhỏ bé trong tay bị khí lực lớn nhất có thể hung hăng ném vào bờ tường, tan nát rơi xuống.
Lạc Thành chỉ nghe thấy một tiếng nổ vỡ vụn vang lên, tiếp đó là thanh
âm “đô đô.” “Lạc tiên sinh, có thể cất cánh rồi.” Có người đi tới thấp
giọng nói, cũng dặn hắn phải thắt dây an toàn, sắc mặt Lạc Thành có chút lãnh liệt, xuất thần nhìn ngoài cửa sổ.
Mà khoa phụ sản trong bệnh viện, một vòng người vây quanh phòng trẻ sơ
sinh, cô gái đứng tận cùng bên trái kia cả người đều bị mồ hôi tẩm ướt,
dưới thân máu đỏ tươi loang lổ khiến người ta sợ hãi, nàng nhắm mắt lại, chìm vào hôn mê.
Bốn phía vang lên tiếng hét chói tai, tiếng la, một mảnh hỗn loạn.
Nàng cho tới bây giờ đều chưa từng hận hắn.
Cho tới bây giờ đều không có.
Cho dù là một lần kia, khi mà cầm tờ hiệp nghị từ tay Mục Thanh Ngôn nói cho nàng biết, hắn đã đồng ý ly hôn, trong giây phút kia nàng cũng như
trước không có hận.
Thương tâm, thống khổ, hoặc là mất mát, nhưng chính là không từng hận như giờ phút này, nàng hận hắn, hận đến tận xương tủy.
Dưới bầu trời xanh lam, Lam Đóa đẩy cửa từ trong cao ốc Bác Viễn Thế Kỷ
đi ra, ngẩng đầu nhìn đường lớn nhốn nháo, thở dài một hơi, thực thoải
mái.
“Cô nói xem, Lam Đóa bộ phận thư ký kia vì sao lại từ chức vậy?” Một
nhân viên nhỏ nhìn thấy nàng đi ra ngoài, giơ cao chân chạy đến trước
đại sảnh, nhịn không được tám chuyện.
“Ai mà biết được, từng tháng lĩnh tiền lương cấp ngôi sao, cũng không
thấy tư chất của cô ta cao bao nhiêu, lại không giống như là được bao
dưỡng, ai biết cô ta vì sao mà từ chức?” Tiểu nữ nhân trước đại sảnh bĩu môi nói.
Thanh âm phía sau râm ran mà vụn vặt, Lam Đóa thực đã không muốn nghe nữa, đối với nơi này một chút hứng thú đều không có.
Khi cô từ chức, quản lý bộ phận tài vụ có chút khó xử, tốt bụng nhắc nhở nói: “Lam tiểu thư, đơn từ chức của cô có thể sẽ không được thụ lí, cô
hẳn là biết nguyên nhân rõ ràng mà.”
“Tôi không biết gì hết.” Lam Đóa trả lời rất kiên quyết, đem đơn từ chức đẩy qua đó, “Tôi chịu, có để ý hay không không liên quan đến chuyện của tôi, từ hôm nay trở đi tôi sẽ không đi làm nữa, tiền lương của công ty
tôi cũng sẽ không lấy nữa, cám ơn nhiều.”
Nói xong, cô xoay người, nhìn sắc mặt xanh mét của quản lý ban tài vụ, trong lòng lại dâng lên một tia đắc chí.
Ra khỏi cửa lớn của công ty, cô bắt taxi đi thẳng đến bệnh viện.
Mùi thuốc tiêu độc thản nhiên quanh quẩn chóp mũi, Lam Đóa cảm thấy cái
mùi này rất là khó chịu, chính là Hi Hi đã nằm ở bệnh viện một tháng,
thân thể của nàng cũng đã có những chuyển biến tốt, hoặc là nói, quan
trọng là tinh thần không được tốt lắm.
Nhẹ chân đi vào trong phòng bệnh, cô hơi hơi nghiêng đầu ngó nghiêng,
lại nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên cạnh giường nhẹ giọng nói
chuyện với nàng.
Lưng của người đàn ông thực rộng, hơi hơi cúi người dừng ở Lâm Hi Hi trên giường.
“Mặc kệ như thế nào, thân thể là của chính mình, lần sau đừng bỏ không
ăn cơm nữa, được chứ?” Thanh âm của người đàn ông rất ấm áp, đem thân
thể dưới chăn đơn của nàng giúp dựa vào thành giường, thấp giọng nỉ non, “Vì sao lại không quý trọng chính bản thân mình chứ?”
Sắc mặt Lâm Hi Hi tái nhợt, cánh mi thật dài run rẩy, nhẹ giọng nói: “Thực có lỗi.”
Người đàn ông cười yếu ớt nhẹ giọng nói: “Không cần nói có lỗi với tôi,
cô nên cảm thấy có lỗi với chính mình, cô nhìn mình xem thành bộ dáng gì rồi, làm gì có người nào mới sinh con xong mà lại gầy như vậy chứ?”
Đột nhiên trong lúc đó người đàn ông biết mình đã lỡ lời, ở trước mặt nàng, mọi người luôn luôn tránh không nhắc tới chữ ‘con’.
Con của nàng, hình như là bị chồng trước của nàng ôm đi mất.
Quả nhiên sắc mặt của nàng lại càng thêm tái nhợt.