Một chiếc máy bay tư nhân lượn một đường cong tuyệt đẹp trên nền trời xanh biếc, chậm rãi hạ cánh.
Cửa cabin mở ra, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh bước ra, toàn thân
hắn mặc đồ hưu nhàn phẳng phiu mà tuấn nhã, đôi mắt trong sáng xanh lam
như ngọc bích, dưới làn gió nhẹ cùng ánh mặt trời có vẻ chói mắt không
gì sánh được.
“Colin! Nếu không chúng ta gọi cho Vinson một cuộc điện thoại bảo anh ấy sai người đón tiếp đi?’’ Trợ lý đi phía sau niềm nở nói, miệng tuôn ra
một tràng dài tiếng Anh lưu loát nói với hắn.
Người đàn ông nheo mắt nhìn quang cảnh xung quanh, khóe miệng nổi lên một nụ cười tà mị.
“Đây chính là nơi anh ấy muốn ở lại?”, tay vịn vào lan can bảo vệ, Colin trầm ngâm nhìn rừng xanh núi cao xanh um tươi tốt mê hoặc ánh mắt người ta, ý cười càng đậm, “Bất quá nghe nói thứ níu chân anh ấy ở lại đây
không phải là cảnh đẹp mà là một cô gái. . . . Thật tò mò nha, rốt cuộc
là cô gái này như thế nào?
Quay đầu lại nhìn người trợ lý, nhíu mày: “Cậu thích phụ nữ Trung Quốc không?”
Trợ lý nhún vai: “Tôi thích phụ nữ có mông có ngực, bất kể cô ấy là người nước nào”
“Ha ha ha. . . . . . . . . . .”, Colin cười ha hả, đi qua vỗ vỗ vai hắn, tà ý nơi khóe miệng càng thêm sâu, “Chính là Vinson lại cố tình bỏ rơi
cô gái có dáng người bốc lửa yêu mị như Lily để chọn một cô gái Trung
Quốc . . . Tóc đen, mắt đen, nghĩ đến người này nhất định cũng có năng
lực nha.”
Giọng nói London chính thống, tiếng cuối cùng tiêu tan trong không khí, khiến cho bầu không khí nơi này có chút quỷ dị.
“Đi thôi, lúc này hẳn cô ấy đã chuẩn bị tốt rồi.” Giơ tay nhìn đồng hồ,
Colin đút tay vào túi, mang theo nụ cười khúc khích rời đi.
Nơi này.
Tần trạch thật yên tĩnh.
Một thân ảnh xinh đẹp nửa đứng nửa ngồi xổm trước tủ quần áo, đào đào bới bới, đang tìm cái gì đó.
Nàng để chân trần, mái tóc dài đen như mực rơi lả tả trên vai, da thịt
mềm mại sáng bóng bị bao trùm bởi những dấu hôn thâm tím, cả người cũng
suy nhược vài phần.
Tìm không thấy.
Đôi mắt trong veo hiện lên tia mỏi mệt cùng suy sụp, nàng đứng dậy, đầu
có chút choáng váng, ngồi ở bên giường. Có tiếng gõ cửa vang lên: “Phu
nhân, mời cô xuống dưới ăn sáng.”
Lâm Hi Hi đi tới mở cửa, quả nhiên là chị Tuệ đang đứng trước cửa, vẻ
mặt lo lắng vừa nhìn thấy nàng đã tiêu tan hết, lên tiếng hỏi: “Phu
nhân, cô không sao chứ?”
Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy như vậy cũng đủ biết khi thân mật đã xảy ra chuyện gì.
“Chị Tuệ”, Lâm Hi Hi nhẹ giọng gọi chị, lúc này mới cảm giác được thanh
âm của mình có chút khàn khàn, dịu đi một chút mới tiếp tục nói, “Chị có nhớ, anh ấy cất thuốc tránh thai ở đâu không? Tôi đi tìm. . . . . . . . nhưng tìm không thấy.”
Nhớ lại lúc thân mật hỗn độn kia, nàng không biết rốt cục hắn. . . . . . . . . . . . Có sử dụng biện pháp phòng tránh hay không, lúc ấy nàng mệt mỏi nên ngủ thiếp đi trong ngực hắn, sau đó trí nhớ liền không rõ ràng
lắm.
Chị Tuệ cả kinh, giống như biết được điều gì, căng thẳng nói: “Phu nhân, loại thuốc này không thể uống lung tung đâu, đối với cơ thể có thương
tổn rất lớn”, nhưng mà. . . . . . . . . . . Còn có biện pháp khác sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi tái nhợt, lùi về phía sau một bước,
nghĩ cách đối phó.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện làm cho nàng trở tay không kịp. Khi thân mật hắn cũng rất lãnh khốc, không có khả năng hắn đồng ý ly hôn với
nàng, thậm chí nàng còn tìm các giấy tờ liên quan đến thủ tục kết hôn ở
trong phòng nhưng cũng không có tìm thấy.
Rõ ràng ánh sáng mặt trời dư dả như vậy, nàng lại cảm thấy thật vô vọng, không biết nên làm gì bây giờ.
“Anh ấy lại đến công ty phải không?”
“Đúng vậy, phu nhân, cô muốn gọi điện cho tiên sinh sao? ?”
Lâm Hi Hi suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
Nàng không thể bị trói buộc trong ngôi nhà này cả đời này được, tìm hắn là lối thoát duy nhất.
“Phu nhân, phu nhân. . . . . . . . . . . . .” Dưới lầu truyền lên một
tiếng gọi khe khẽ, người hầu đi lên nói: “Phu nhân, có khách đến.”
Lâm Hi Hi nghi hoặc, không nghĩ tới ai sẽ đến vào lúc này.
“Là ai? Có quen biết không?”, chị Tuệ lên tiếng giúp nàng hỏi vấn đề này.
Tia sáng lặng trong mắt người hầu có chút gợn sóng, nhẹ nhàng nói: “Là
người ngoại quốc nhưng tôi mới đến Tần trạch được hai năm nên không
biết. Chị Tuệ, chị biết không?”
Chị Tuệ thoáng suy nghĩ một lúc, lúc này mới nghĩ ra đó có thể là ai,
ngoảnh lại nói với Lâm Hi Hi: “Phu nhân, đó có thể là người trong gia
tộc của tiên sinh ở London, cô có muốn chuẩn bị trước một chút không?”
Đầu óc Lâm Hi Hi thực mờ mịt, đối với thân thế và gia đình của Tần Dịch
Dương nàng đều không rõ, đột nhiên lại xuất hiện người như vậy, nàng
thực không biết xử sự như thế nào bây giờ. Cả Tần trạch rộng lớn như vậy có lẽ chỉ có nàng có thể ra đó tiếp khách mà thôi.
“Mọi người chờ tôi một lát, bố trí cho họ đợi ở phòng khách, tôi tới ngay.”
Nói xong nàng khép hờ cửa, nhưng hình như nhớ tới chuyện gì nên nhẹ
giọng tiếp tục nói: “Chị Tuệ, gọi điện báo cho tiên sinh, tôi cũng không biết đó là ai, nếu là vì anh ấy mà đến, tốt nhất là báo cho anh ấy
biết.”
Chị Tuệ gật gật đầu, nàng lại nhẹ nhàng đóng cửa, trong lòng xẹt qua một tia phức tạp.
Mà người hầu đứng bên cạnh lại nở nụ cười trộm, che miệng cố gắng không phát ra tiếng.
Chị Tuệ nhìn nhìn nàng: “Cười cái gì? Không nghe phu nhân dặn sao? Còn không mau đi làm đi!”
Người hầu thè lưỡi nói: “Chị Tuệ, chị không phát hiện bây giờ phu nhân
đối với tiên sinh không còn bài xích sao? Nói thật, nhìn cái kiểu thân
mật của hai người họ em thực sợ muốn chết, em cũng không biết chuyện gì
làm tiên sinh và phu nhân cãi nhau, nhưng mà chị xem bây giờ không phải
là rất tốt rồi sao? Em thấy phu nhân chỉ mạnh miệng còn tim thì mềm nhũn yếu ớt, cũng không phải là tiên sinh bao nuôi người đàn bà khác ở bên
ngoài, thì có gì để tức giận chứ, chị nói xem?”
Chị Tuệ nghe xong chân mày cũng cau lại, vỗ vỗ lên khuôn mặt của người
hầu nhỏ kia: “Được rồi, lắm chuyện cái gì? Đi làm việc đi.”
Trong phòng khách rộng lớn, trên ghế sofa có hai người đàn ông nhã nhặn đang ngồi.
Colin lật xem quyển tạp chí trên kệ, ngưng mắt nhìn cách trang trí và
màu sắc của phòng khách, khóe miệng gợi lên ý cười châm chọc, cách trang trí nhã nhặn mềm mại cùng màu sắc này không phải là phong cách của
Vinson, theo hiểu biết của hắn, cái người kia trong phòng chỉ cần hai
màu trắng đen là đủ rồi, những thứ khác đều là dư thừa.
“Phu nhân, chính là hai vị kia.” Chị Tuệ đón nàng đi xuống dưới.
Lâm Hi Hi đơn giản chỉ rửa mặt chải đầu, trên người mặc một chiếc áo sơ
mi kẻ caro màu vàng nhạt khiến nàng trở nên hoạt bát rất nhiều, phong
cách tao nhã mà không mất đi sự trang trọng , ánh mắt nàng kiên định
nhìn hai người trong phòng khách, rồi đột nhiên bị ý cười trong ánh mắt
màu lam của người đàn ông kia làm cho hoảng hốt.
Gương mặt rất quen thuộc, không biết đã từng gặp ở đâu.
“Xin chào. . . . . . .” Colin cười chào hỏi, theo lễ nghi Trung Quốc đưa tay ra: “Tôi là em trai cùng cha khác mẹ của Vinson, tên là Colin, xin
được thỉnh giáo quý danh của vị tiểu thư mỹ lệ này?”
Hắn nói thứ tiếng Anh lưu loát làm Lâm Hi Hi trở tay không kịp.
Nhưng may mắn trước đây nàng đã từng học qua chuyên ngành điện tử thương mại mà ngành này có quy định rất nghiêm ngặt về ngoại ngữ, tuy rằng đã
lâu không dùng đến nhưng phản xạ vẫn còn, hơn nữa khi cùng người khác
đối thoại thì cũng có chút quen thuộc.
“Tôi là Lâm Hi Hi, hoan nghênh hai người đã đến.”, nàng nhìn người trợ lý đứng bên cạnh hắn, “Hai người vừa tới sao?”
Tiếng Anh của nàng không tính là có ngữ điệu đặc biệt, nhưng phát âm
đúng và chuẩn làm cho Colin sợ run, lại cười rộ lên, nắm tay nàng thật
chặt: “Phải. . . . . . . . Chúng tôi vừa mới xuống máy bay, đến đây lại
được gặp một tiểu thư mỹ lệ như cô.”