Đầu váng mắt hoa, đèn pha lê trong phòng khách chiếu những tia sáng vụn vặt.
Khuôn mặt tuấn lãng của Tần Dịch Dương vô cùng bình tĩnh, có chút xanh
mét, chỉ có cặp mắt kia là sáng chói, lộ ra ý nghĩ muốn thôn tính nàng,
ôm chặt nàng hướng trên lầu đi lên.
“Tần Dịch Dương . . . . Tần Dịch Dương anh thả tôi xuống. . . . . Thả
tôi xuống dưới!” Có thể cảm nhận rõ ràng được mục đích của hắn, Lâm Hi
Hi hoảng hốt, mắt vẫn còn ướt át, nàng chỉ có thể túm chặt lấy áo sơ mi
của hắn, ở trong lồng ngực hắn giãy dụa.
Cầu thang vòng tròn xoay quanh gọn gàng mà lãnh bạc, nàng không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt người đàn ông này, chỉ có thể nhận ra lực đạo
trên tay hắn không có lỏng đi.
Lầu hai.
Nàng cực kỳ quen thuộc lầu hai, cực ỳ quen thuộc căn phòng của hắn.
Ra trải giường màu xanh dương phập phồng như sóng biển, vẽ lên một đường cong lạnh lùng nàng hét lên một tiếng cả người đều bị ném lên trên mặt
giường, thở phập phồng, tim đập kịch liệt, váy dài tuyết trắng bị vén
tới tận đùi, nàng cố gắng kéo kéo ngồi dậy.
Hô hấp trở kên ồ ồ.
“Anh muốn làm gì?” Thanh âm của Lâm Hi Hi run rẩy, nhìn thấy hắn cởi cà – vạt, ngày càng tới gần.
“Làm chuyện vợ chồng nên làm.” Thanh âm Tần Dịch Dương lẫn tạp tiếng thở ồ ồ, từ trong lồng ngực phát ra, tựa như tràn ra một cỗ lửa giận.
Chiếc giường lớn thực mềm mại, nàng lắc đầu lùi về phía sau, không muốn
để cho hắn tới gần, lại càng không muốn một lần nữa dùng phương pháp này để giải quyết vấn đề. “Tôi muốn ly hôn với anh . . . . Tôi không cần
làm vợ chồng với anh!”
Những khớp xương của ngón tay thon dài trở lên trắng bệch, mang theo khí lực lãnh liệt, Tần Dịch Dương tiếp tục cởi cúc áo sơ mi, cười lạnh,
“Không phải muốn thương lượng với anh sao? Cũng tốt . . . Anh có thể nói cho em biết, Lâm Hi Hi, anh không đồng ý.”
Nàng cứ lùi về phía sau,
“Anh. . . .” Lâm Hi Hi bị cường thế cùng bá đạo của hắn chặn tất cả
đường lui, cảm giác cả bầu trời đều sụp đổ chỉ còn lại đêm tối, mắt nàng dâng lên cỗ chua xót, lộ ra nặng nề, không chút nghĩ ngợi men theo mép
giường chạy xuống dưới, tuyệt đối không để hắn thực hiện được ý đồ.
“A! ” một tiếng thét chói tai!
Lâm Hi Hi cảm giác được cổ tay chính mình lại lần nữa bị bóp nát, lần
nữa té ngã ở trên giường, ngay sau đó là thắt lưng, một cánh tay mang
theo lực đạo mạnh mẽ vắt ngang thắt lưng nàng đem cả người nàng kéo về
giữa giường. Giường rất mềm mại, nhưng nàng lại cảm thấy bị chà sát thật là đau, rên nhẹ một tiếng dịu đi đau nhức bên sườn, ngay sau nụ hôn
nóng rực đã bao trùm cổ nàng.
“Không muốn . . . . Không muốn. . . . .” Cần cổ mẫn cảm không có cơ hội
thoát khỏi, Lâm Hi Hi kêu không được, cánh môi bị hắn gắt gao chặn lại
chỉ có thể ngâm nga đứt quãng, hắn hôn rất mạnh mẽ, hô hấp trong cổ họng của nàng đều bị hắn cướp đi.
“Ngoan . . . . Đừng nhúc nhích. . . .” Tần Dịch Dương ôm nàng càng chặt, lửa giận ngút trời vừa va chạm vào thân thể nàng trong nháy mắt đều đã
tan biến, trong đáy mắt chỉ còn đau đớn cùng dục vọng chưa tan. Hắn đem
toàn bộ váy dài trên người nàng cởi ra, ngăn chặn cổ tay mảnh khảnh của
nàng cố định trên đầu, khiến cho toàn bộ đường cong xinh đẹp của nàng
đều bại lộ trước mặt hắn, lâu lắm không có giữ lấy nàng, hắn đã sớm nhịn không được.
Chua xót mãnh liệt dâng trào ngưng tụ trong đáy mắt.
“Không được . . . Tần Dịch Dương anh không được đụng vào tôi.” Tiếng hét bén nhọn từ trong lồng ngực tràn ra, Lâm Hi Hi tuôn trào lệ nóng liều
mạng trốn tránh, “Tôi sẽ không ngu mà hưởng thụ anh cưỡng gian, anh đừng có đụng vào tôi. Khống nạn.”
Ẩn nhẫn lâu như vậy, nàng rốt cục không thể chịu nổi hắn cứ như vậy mà đoạt lấy.
Nàng nhớ rõ lần đau đớn và khuất nhục đó, nhớ rõ ngày nào đó khi tỉnh
dậy nàng tuyệt vọng muốn tự sát. Vậy mà sau hai năm đó, nàng thế nhưng
không thể nhận ra người đàn ông này, không thể nhận ra khuôn mặt, càng
không thể nhận ra thân thể của hắn. Nàng thậm chí còn khát vọng đến
nhường nào được trở thành người phụ nữ của hắn.
Nhục nhã này . . . . Là chính hắn ta mang tới cho nàng.
“Lâm Hi Hi! ! ! ! ! ! !” Một tiếng rống giận nổ vang trong căn phòng.
Đem người phụ nữ trong lồng ngực đẩy ra, nặng nề mà áp vào đầu giường,
làm cho nàng ngồi thẳng lên đối diện với chính mình. Trong bóng đêm lờ
mờ, sắc mặt Tần Dịch Dương tái nhợt, môi cũng trắng bệch không chút
huyết sắc, như là đang mãnh liệt áp chế gì đó, đau đớn đã ngập tràn con
ngươi. Hắn thật không ngờ người phụ nữ này có thể nói ra những lời như
vậy, trên mặt nàng có nước mắt khiến cho hắn đau lòng, nhưng một câu
này, cũng thực sự giống như một con dao nhọn sắc bén đâm vào trái tim
hắn.
“Cưỡng gian . . .” Khuôn mặt tái nhợt tới trắng bệch, con ngươi lóe lên
sự tuyệt vọng, tay Tần Dịch Dương nâng gáy nàng lên, khoảng cách gần sát hô hấp phả vào mặt nàng, “Em nghĩ là như vậy. . . . Phải không?”
Nhiều đêm như vậy, hoặc kịch liệt hoặc ôn nhu, bọn họ ở trong thân thể
lẫn nhau đòi lấy khoái cảm cùng dục vọng nguyên thủy giao hòa . . . . Cứ như vậy bị một câu “cưỡng gian” mà gạt bỏ tất cả sao?
Bàn tay chậm rãi nắm chặt lại, mỗi một khớp xương đều gắt gao cứng lên,
hắn xanh tại hai bên hông nàng, ánh mắt sắc bén như mũi dao, đâm thủng
linh hồn của nàng.
“Em nói những thứ kia sai anh đều đã thừa nhận, em muốn bồi thường thế
nào đều có thể . . . . Cuộc sống ở Tần trạch anh đối đãi em như thế nào
em hẳn là có thể cảm nhận được . . . .” Nhẹ nhàng mà hấp một hơi, môi
khẽ hé mở, hơi thở phun ra nuốt vào đều khiến trái tim kịch liệt đau
đớn, “Lâm Hi Hi, em không có tim sao?”
Một câu cũng khiến cho cô gái nhỏ trong lồng ngực mặt cũng trắng bệch ra, ánh mắt trong veo không ngừng lóe lên.
Tra tấn lẫn nhau, nhất định phải tra tấn lẫn nhau đến đau lòng mới thôi, ngay cả triền miên cùng một chỗ đều phải kịch liệt như chém giết sao?
Rốt cục nàng cũng im lặng.
Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ khác nhau, nàng nghĩ không được rõ ràng lắm những thứ kia, càng không rõ ràng lắm ẩn ý trong lời nói của hắn.
Những gì nên tin tưởng? Những gì không nên tin? Nàng sợ bị lừa gạt,
chẳng qua là nhớ tới những ngày mà bọn họ ở chung, nàng không có không
vui vẻ, cũng không có bị bắt nạt quá. Nàng tưởng niệm những điều tốt đẹp đó, chẳng qua là bị lừa gạt lâu quá, từng bước mà nàng đi đều dẫn nàng
vào cạm bẫy. Trải qua bị lợi dụng vẫn cảm thấy đó là hạnh phúc.
Nước mắt vô thức dâng lên, hốc mắt một mảnh ấm áp. . .
Ai tới nói cho nàng biết, rốt cục đâu là thật? Rốt cục câu nào của hắn là lừa dối?
Trên chiếc giường lớn màu xanh dương, thân thể nhỏ bé của nàng từ từ
cuộn lại, ánh mắt trong veo tràn ngập nước mắt, hai tay ôm chặt lấy
người mình, nhắm mắt lại, thanh âm nghẹn ngào đứt quãng: “Tôi không biết . . . . Tôi thực sự không biết . . . Chúng ta ly hôn đi, được không?
Tôi không cần anh . . . . . Không cần . . . .”
Nàng nức nở, suy nghĩ của bản thân thực đã loạn đến không thể khống chế, chỉ có thể khẩn cầu hắn buông tha cho nàng.
Tình hình thực tế len lỏi vào trong lồng ngực, Tần Dịch Dương chỉ cảm
thấy cả buổi tối hôm nay hắn hết chìm trong băng tuyết rồi lại bị nhấn
chìm trong biển lửa. Cho dù làm như vậy cũng không thể nào khiến cho
nàng tin tưởng hắn, thậm chí nàng chỉ có một ý nghĩ muốn “Ly hôn.”
Ánh mắt lóe lên tia sắc bén bức người, cả người hắn tản ra hơi thở lạnh như băng.
“Điều đó là không thể . . .” Hắn vuốt ve khuôn mặt của nàng, khóe miệng
nổi lên một nụ cười yếu ớt, hoãn thanh nói: “Trừ bỏ điều này cái gì anh
cũng có thể đáp ứng em . . . . Nói cho anh biết, em muốn gì?”
Lâm Hi Hi lắc đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung, trừ bỏ tự do cái gì nàng cũng không muốn.
Trong bóng tối, khuôn mặt góc cạnh tuấn lãng bức người của Tần Dịch
Dương tản mát ra hơi thở mị hoặc, cánh tay mạnh mẽ tiếp nhận thân thể
nàng kéo vào ngực, cúi đầu hôn lên trán nàng, nàng giãy dụa, tay hắn
liền chế trụ sau gáy nàng, cường ngạnh mà hôn.
“Ở trên giường của anh vĩnh viễn cũng đừng giãy dụa.” Tiếng nói của hắn
du dương trong trẻo mà lạnh lùng, tự do men tới vành tai nàng, “Người bị thương sẽ chính là em.”
Chẳng qua là nàng không muốn.
“Tôi không muốn . . . . Tôi nói không muốn, Tần Dịch Dương anh không có
nghe thấy hay sao?” Lâm Hi Hi khóc thảm thiết, giọng nói khàn khàn mà
bén nhọn kịch liệt giãy dụa.
“Không . . .”
Người trong lồng ngực vẫn còn giãy dụa, Tần Dịch Dương không tiếp tục
khách khí nữa, hôn thật mạnh lên cánh môi nàng. Thân thể đàn ông to lớn
áp chế lên người nàng, cố định cổ tay của nàng đặt lên đỉnh đầu, gắt gao xiết lại. Mọi giãy dụa nức nở của nàng, đều bị hắn nuốt vào trong
miệng!
Tay xé bỏ váy dài, mãnh liệt kéo căng hai chân oánh nhuận của nàng, xé
đi từng lớp bảo hộ của nàng, lửa nóng sát lại gần. Không có dạo đầu,
không có âu yếm, hắn đè chặt thắt lưng của nàng, trực tiếp xâm nhập vào
trong cơ thể nàng.
“Không . . . !” Đau đớn đánh úp thần kinh Lâm Hi Hi, nàng ngẩng đầu lên, nước mắt tuôn xuống, cả người nàng kịch liệt run rẩy.
Gắt gao chôn chặt thật sâu trong cơ thể nàng, lúc này Tần Dịch Dương mới chậm rãi buông lỏng cổ tay nàng.
“. . . . .” Nước mắt còn liều mạng tuôn rơi, muốn ngừng cũng không được, không biết là vì đau đớn thể xác hay là vì nguyên nhân nào khác. Lâm Hi Hi chỉ cảm giác được sự bạo ngược của hắn, càng cảm nhận rõ ràng được
thân thể bị lửa nóng gắt gao chiếm giữ cùng đau đớn thấu xương.
Bàn tay nàng run rẩy đẩy lồng ngực hắn sớm đã vô lực.
“Đau không?” Cướp lấy chút ngọt ngào từ cái miệng nhỏ nhắn của nàng, Tần Dịch Dương tàn sát cánh môi nàng, tùy ý để nàng đau đớn rên ra tiếng,
môi áp chặt vành tai nàng, ôn nhu an ủi, “Là anh không đúng, anh sẽ ôn
nhu một chút . . . .”
Thân thể của nàng đẹp quá, nơi nhỏ hẹp kia co rút cực nhanh, hắn chìm
đắm muốn chết, nhẹ nhàng rút ra lại đâm vào thật sâu, cố gắng tìm kiếm
sự ẩm ướt của nàng.
Từ đau đến không đau, tiếng ngâm của Lâm Hi Hi ngày càng đứt quãng, nước mắt lại càng ngày càng nhiều, nàng không có khí lực, chỉ có thể túm
chặt ga giường mặc cho hắn tiến lên cướp lấy ngọt ngào của chính mình,
hắn có chút không thể ngừng, lại yêu thương tất cả của nàng, không đi
vào quá sâu như vậy.
Bàn tay ôn nhu vuốt ve bụng của nàng, nhẹ nhàng mà kìm nén không đi sâu
thêm vào, làm dâng lên khoái cảm của nàng, cũng như đang mơ hồ bảo hộ
cái gì vậy. “Hi Hi. . .” Giọng nói khàn khàn từ trong lồng ngực vọng ra, trầm bổng vây quanh hai người đang dây dưa.
Nàng cắn môi ngăn không cho khoái cảm kia đánh úp lại, một lần lại một
lần giống như mỗi lần giao hòa trước đây, yêu thương vỗ về những nơi mẫn cảm nhất trong cơ thể, càng lúc càng mãnh liệt, nàng trằn trọc giãy
dụa, cả người đều ửng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch cũng trở nên
ửng hồng, còn có nước mắt trong suốt vương ở trên đó.
Tần Dịch Dương hạ thấp người cúi đầu gọi tên của nàng, động tác dưới
thân cũng không ngừng lại, bàn tay bao trùm trên bụng nàng vẫn ôn nhu
vuốt ve.
Hắn áp chế cuồng dã, tận lực thong thả ra vào, hôn lên trán đẫm mồ hôi của nàng, tận lực mà yêu thương.
Nàng vô cùng mẫn cảm, ý thức bị tan rã.
Thân thể vặn vẹo hòng trốn chạy, lại bị Tần Dịch Dương ngăn lại, trấn an cảm xúc của nàng, làm cho nàng đón nhận khoái cảm đang ập đến. Toàn bộ
thân thể nàng run rẩy giống như chìm trong băng tuyết, run rẩy đến không thể áp chế nổi, Tần Dịch Dương cúi đầu hôn lên môi nàng, thanh âm trầm
thấp nói: “Em không cảm nhận được anh yêu em sao . . . ?