Sắc mặt Mục Thanh Ngôn bắt đầu ngưng trọng, thân thể cứng đờ không thể nhúc nhích.
Rõ ràng biết sẽ có một ngày như hôm nay, chẳng qua là lúc trước biết là
lừa gạt nhưng vẫn xuống tay đi làm, hiện tại nhìn nàng lãnh đạm như vậy, nhưng là mấy người đường đường là đàn ông bọn họ ngay cả một chút biện
pháp đều không có.
Trên đời này yếu điểm trí mạng chính là một khi động tới lòng của phụ
nữ, một khi làm nó bị tổn thương, sẽ rất khó để khiến nó lành lại.
Tuy là một người đàn ông, nhưng giờ phút này cũng không hề có biện pháp nào.
Cho nên. . . Tràng cảnh như hiện tại mới là thống khổ nhất.
Không ai đuổi hắn đi, cũng không ai tiến lên tiếp đón hắn, chỉ có chị
Tuệ đến gần nhẹ giọng nói với hắn hai câu cũng là mấy câu nói của người
ngoài cuộc mà thôi, Mục Thanh Ngôn đè nén áp lực trong lòng nói: “Tôi
ngồi một chút rồi sẽ đi ngay lập tức,” Nhặt lên mấy tờ giấy rơi vãi trên mặt đất tựa như trên đó vẫn còn hơi ấm của nàng, Mục Thanh Ngôn thản
nhiên cười khổ một chút cả người rơi trên sofa, cầm mấy tờ giấy lên,
tiếng nói trầm thấp: “Tự làm bậy, không thể sống. . . .”
Tay vịn lan can cầu thang cũng thực lạnh lẽo, Lâm Hi Hi đi vào trong
phòng đóng cửa lại, thân thể suy nhược dọc theo cánh cửa mà trượt xuống. Cổ tay tái nhợt không thể kiên trì được nữa. . . . Nàng trượt xuống
trên mặt đất. Không có người nào có thể tin tưởng, không có bạn bè,
không có tự do.
Cánh tay mảnh khảnh có chút tái nhợt, nàng chậm rãi ôm lấy hai bờ vai
của chính mình, thanh âm như đang cầu nguyện nói “Thả tôi đi. . .” Nước
mắt giàn giụa, nàng đã ẩn nhẫn đến cực điểm, cả người đều run rẩy.
Trong đầu tràn ngập hình ảnh của người đàn ông kia, khuôn mặt khí suất
của hắn, thanh âm bá đạo của hắn, vòng ôm giam cầm như thủy triều của
hắn. . . “Thả tôi đi. . .” thanh âm bén nhọn từ trong cổ nàng phát ra,
cánh tay mảnh khảnh cầm lấy một thứ gì đó rơi xuống bên cạnh hung hăng
ném về phía xa.
Hai bên thái dương của Tần Dịch Dương hõm sâu xuống.
Giấc ngủ không đủ ảnh hưởng lớn đến tinh thần của hắn, nhưng công việc
quan trọng trước mắt làm cho hắn không có biện pháp chợp mắt dù chỉ một
lúc.
Cổ phần của Nhạc Thị đến trong tay, việc sát nhập sau đó cũng không có
đơn giản như Hoành Cơ trước đây, việc duy trì và kết nối cả một hệ thống công ty con cùng với công ty liên doanh là một công việc khổng lồ,
nguyên lai Nhạc Thị so với Hoành Cơ xí nghiệp quả là lớn hơn rất nhiều.
Công văn trước mặt cũng chả thèm động vào, hắn cứ ngồi im trên ghế nhìn
chiếc di động vẫn nằm im lìm, một cỗ xúc động dâng tràn bên trong thân
thể mệt mỏi.
Chờ đợi hồi lâu, không có kết quả, chiếc di động màu xanh dương trong
lòng bàn tay cũng đã được hắn buông ra để ở bên cạnh người.
Công việc thực tế không cho phép Tần Dịch Dương tiếp tục phân tâm nữa.
Suốt hai ba tiếng đồng hồ phòng làm việc nườm nượp người đến người đi,
công việc căng thẳng hiện tại giúp hắn tạm thời quên đi sự việc kia.
“Reng, reng.” di động vang lên.
“Thưa chủ tịch, tôi có thể vào chứ?” Ngoài cửa, Lam Đóa vẻ mặt cẩn trọng dè dặt nói.
Tần Dịch Dương nín thở, ngưng mắt nhìn dãy số hiển thị trên màn hình di
động, tuy đây là số của Tần Trạch nhưng cũng đủ khiến hắn thỏa mãn, ngón tay hắn để trên môi bất động vài giây rồi mới tiếp lấy.
“Alô?” Thanh âm trầm thấp có chút nghẹn.
Lam Đóa ở ngoài cửa không biết cho nên tiến cũng không được mà lùi cũng
không xong, ngẫm lại vẫn là cắn răng tiến vào đi, dù sao bản thân mình
cũng chỉ là đi vào sửa lại tài liệu, thực sự quyết định như vậy, hẳn là
sẽ không kinh động đến chủ tịch đi.
“Tiên sinh.” Thanh âm của chị Tuệ ở một nơi khác truyền đến.
“Làm sao vậy?”
“Tiên sinh, phu nhân muốn nói chuyện với ngài, di động của phu nhân
không thấy, chỉ có thể dùng điện thoại của Tần Trạch gọi đến cho ngài. . .”
Quả thực là không tìm thấy di động của nàng.
Chỉ có Tần Dịch Dương biết, chiếc di động kia đang ở ngăn kéo bàn làm
việc của hắn nơi mà chưa có người thứ ba dám động tới, di động chưa từng mở nguồn.
Ngón tay thon dài khẽ vuốt mi tâm, đè nén đau lòng do những lời này mang tới, thong thả trầm giọng nói: “Đưa cho cô ấy nói chuyện.”
Cô gái nhỏ của hắn, rốt cục cũng đồng ý nói chuyện với hắn sao?
Tai nghe nơi đó được chị Tuệ trao vào tay Lâm Hi Hi, không khí ảm đạm xung quanh bỗng nhiên sống động hẳn lên.
“Buổi tối anh có trở về hay không?” thanh âm của nàng vẫn trong trẻo như cũ, chẳng qua là có chút ủ rũ. Tần Dịch Dương lẳng lặng nghe, cảm giác
trái tim của mình đang bị bàn tay nhỏ bé của nàng từ từ bóp nghẹt.
Môi dán chặt lên di động hắn thấp giọng nhu hòa hỏi: “Muốn anh trở về sao?”
Điện thoại ở một chỗ khác, vọng đến tiếng hấp hơi nho nhỏ, hắn không
nhìn được khuôn mặt của nàng, nhưng lúc này lại có dục vọng mãnh liệt
muốn ôm nàng, hỏi nàng còn tức giận hay không, dù sao có thể tự gọi điện cho hắn cũng không nói lên điều gì, không phải sao?
“Em không biết. . . . Em một mình ở trong này chuyện gì cũng không làm
được, em không muốn mình bị đối xử như tội phạm . . . Anh về nhà được
không? Em muốn cùng anh nói chuyện.” Thanh âm của nàng thực yếu ớt, khi
nói hai chữ ‘được không’ nghe rất nhỏ lại mang theo tia khẩn cầu. Làm
xiêu lòng người.
Tần Dịch Dương tựa người vào ghế, thân thể cao ngất khoan khoái giãn ra, trong mắt có tia lấp lánh.
“. . . . Được!” hắn thấp giọng trả lời, ngữ khí nhẹ nhàng mà chua xót, “Buổi tối anh sẽ về, chờ anh.”
Hồi lâu sau khi nàng cúp máy, hắn lúc đó mới chậm rãi đưa điện thoại từ bên tai dời đi.
Nàng rất ít khi như thế này, cho tới bây giờ cơ hồ đều không có.
Tần Dịch Dương hắn không ngu ngốc đến đi tin tưởng việc mới một ngày
trước nàng phản ứng kịch liệt đến như vậy, hiện tại lại bình tĩnh nhu
thuận như vậy, ôn nhu nhẹ giọng gọi hắn trở về. . . Hắn hiểu rõ cô gái
nhỏ kia, không thể có chuyện đó.