Nàng cũng thực thông minh, biết không có mệnh lệnh của hắn, giam cầm ở
Tần Trạch sẽ không lơ là cho dù là một chút. Cho nên nàng gọi điện thoại lại đây, dùng phương pháp hạ thấp tư thế cầu xin hắn, làm cho hắn xuất
hiện ở trước mắt nàng.
Rốt cuộc nàng đang toan tính cái gì đây?
Ngón tay tao nhã ấn ấn mi tâm chậm rãi bóp chặt, trên môi Tần Dịch Dương nổi lên một nụ cười thản nhiên mà chua xót, mặc kệ mục đích của nàng là gì, hắn đã từng lừa nàng nhiều như vậy, hiện tại bị nàng lừa một lần
cũng nên cam chịu, chỉ cần nàng vui vẻ.
Dù sao. . . . . . Hắn rất muốn nàng. Rất muốn rất muốn.
Lam Đóa bên kia vẫn còn đem tài liệu trong văn phòng đảo lộn lên, quả
thực có thể nói là loạn thành một đống, cô tranh thủ thời gian vội vã
đánh mắt nhìn, sắc mặt cũng kinh hãi còn sót lại một tia oán trời, cô
không có nghe nhầm nha, chủ tịch của các cô lại có thể ôn nhu nói chuyện điện thoại với người ta nha. Sau khi mà Tần Dịch Dương thấp giọng nói
câu ‘chờ anh’ xong, thì tiểu nha đầu bộ phận thư ký này cũng không xong
rồi, cô rơi bịch từ trên ghế xuống đất mà tập văn kiện trên đỉnh đầu đã
được chuẩn bị tốt cũng theo đó mà bay tứ tung xuống đất.
Tai họa . . . . Tần Dịch Dương tuyệt đối là tai họa.
“Chủ tịch thực xin lỗi!” Lam Đóa vội vàng cụp mắt xuống, sắc mặt tái
nhợt, “Không phải tôi cố ý đâu, tôi không cẩn thận mới làm loạn lên, lập tức sẽ chuẩn bị tốt lại!”
Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương đảo qua bên đó, chẳng qua là chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, không có chút động tĩnh.
“Từ từ mà làm!” hắn chỉ nói một câu như vậy sau đó không nói nữa, sau
khi tiếp được điện thoại của nàng xong tâm tình thực tốt hơn nhiều, hắn
cũng phá lệ không lãnh khốc với nhân viên như trước đây nữa.
Vì thế, hai mắt Lam Đóa đang một hồ lệ lại chấn kinh chạy nhanh đi thu
dọn thật tốt đống văn kiện rồi vội vàng chạy ra ngoài, nếu không chạy
nhanh đi, cô chắc chắn sẽ bị khí chất mị hoặc của người đàn ông này
khiến cho tắc thở mất.
Mà Tần Dịch Dương vẫn là chưa biết tới, cô gái trước mắt này, tương lai
chính là chướng ngại khiến hắn năm lần bảy lượt điều tra không ra, đơn
giản là nhân viên này quá nhỏ bé, khó mà khiến hắn để mắt đến, cũng
không ngờ rằng cô sẽ có lá gan to như vậy giấu kín người con gái mà hắn
cưng chiều và thương yêu nhất.
Màn đêm buông xuống.
Chị Tuệ vô cùng khẩn trương, yên lặng đứng canh giữ ở cửa phòng bếp ánh
mắt chăm chú nhìn động tác của Lâm Hi Hi, mắt cũng không dám chớp.
Ngón tay mảnh khảnh lột vỏ hành tây, đặt lên trên thớt thái, một chút lại thái, có chút run rẩy.
“Phu nhân. . .” Nàng đặt lệch suýt nữa cắt đứt ngón tay, chị Tuệ kinh hãi hô một tiếng, sợ tới mức sắc mặt đều trắng bệch.
“Phu nhân, cô không sao chứ, tôi nói rồi, nấu cơm là chuyện vặt không
cần cô tự tay làm, muốn ăn cái gì phân phó hạ nhân làm là được rồi, tội
gì phải tự mình làm mà tiên sinh cũng sẽ không cho phép cô làm như vậy.” Chị Tuệ đứng ở phía sau khuyên nàng, kinh hồn khiếp vía, cũng không có
để ý tới mình có nói sai cái gì hay không.
Mắt bị hơi hành tây bốc lên cay cay, bàn tay nhỏ bé yếu ớt của Lâm Hi Hi dừng lại.
“Tôi không có việc gì để làm, chẳng qua muốn nếm qua mấy món do chính
tay mình làm.” Nàng lãnh đạm nói, nhẹ nhàng mà bâng quơ, ánh mắt trong
veo như nước, tựa như một nữ chủ gia đình trẻ tuổi, thậm chí còn thản
nhiên cười cười, “Anh ấy cũng chưa từng được nếm thử đồ ăn do tôi làm,
đúng không?”
Chị Tuệ nghẹn lời, khiếp sợ bất động đến nửa ngày, tựa như cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy nàng mỉm cười.
“Phu nhân . . . Cẩn thận, trước nên cắt từ bên này đi . . .” Dù sao chị
Tuệ so với nàng cũng có nhiều năm kinh nghiệm hơn, một bên quan sát một
bên hướng dẫn, âm thầm nhẹ nhàng thở phào một hơi, thoạt nhìn có vẻ như
phu nhân đã không còn tức giận với tiên sinh nữa, không biết có đúng
không?
Dù sao cũng là vợ chồng, giằng co như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, may mắn phu nhân có thể nghĩ thông suốt.
Ngoài cửa phòng khách thanh âm của người hầu truyền đến “Tiên sinh đã trở về.”
Tay Lâm Hi Hi dừng lại một chút, suýt nữa thì lại cắt vào tay.
Chị Tuệ nghĩ phải đi ra ngoài chào một chút, chẳng qua là không thể bỏ nơi này, chị thật khó xử.
“Chị đi ra ngoài xem xem, nói anh ấy chờ tôi một lát, ở đây cũng chỉ còn có một nồi canh, mọi thứ khác đều ổn, chị đi ra ngoài đi.” Thanh âm của nàng trong trẻo, tựa như là rất vừa lòng với thành quả lao động của
chính mình.
Chị Tuệ cẩn thận quan sát, cảm giác được tâm tình của nàng thật sự tốt hơn, lúc đó mới lên tiếng trả lời đi ra ngoài.
Đồ ăn từ từ được bưng lên có chút khác so với mọi ngày.
Tần Dịch Dương vừa cởi áo khoác vừa ngó bốn phía xung quanh, không nhìn thấy thân ảnh của nàng.
“Cô ấy đâu?” Thanh âm trầm thấp của hắn không hiểu lộ ra một tia thất vọng.
“Tiên sinh, phu nhân đang hầm canh ở phòng bếp.” Chị Tuệ cười yếu ớt,
tiếp nhận Âu phục treo lên móc, “Bữa cơm hôm nay làm những hai tiếng,
vừa đúng lúc tiên sinh trở về, ngài ngồi xuống trước, phu nhân lập tức
xong ra đây thôi.”
Nàng ở trong phòng bếp, vì hắn mà nấu cơm, suốt hai tiếng liền?
Lông mày Tần Dịch Dương giãn ra, ánh mắt thâm thúy có một tia sáng lạng.
Hắn đi vào phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh tinh tế mà hắn nhung
nhớ suốt một ngày, hắn khoanh hai tay lại dựa lên cửa chăm chú nhìn
nàng, xem nàng đem tất cả đồ đã chuẩn bị đổ vào nồi, dùng thìa nhẹ nhàng khuấy, lại suýt nữa bị nước nóng trong nồi bắn vào tay.
Ánh mắt Tần Dịch Dương tối lại, đi qua đó, cầm cái thìa trên tay nàng, đưa cánh tay từ phía sau ôm nàng vào trong ngực.
Hơi thở thơm ngát chân thật mà nhập vào.