Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 146: Chương 146: Bảo Bối xuất hiện




Hoắc Duật Hy rất tự nhiên giờ tay ra mò mẩn, lấy hết số tiền có trong túi Tư Cảnh Hàn ra rồi đưa lên đếm đếm.

Đếm xong, cô nhíu mày: “Đóng thế thôi cũng trả nhiều vậy ư, Tề thị đúng là chịu chi thật.”

“Vì ông xã giỏi.”

“Ừ, anh giỏi.” Hoắc Duật Hy qua loa đáp rồi giơ tay lên đầu giường lần mò ví cầm tay của mình, không cần hỏi ý hắn đã thật tự nhiên bỏ tiền vào trong, khi cất ví về chỗ cũ cô mới nhìn đến Tư Cảnh Hàn, hắn cũng nhìn cô, mà nói đúng hơn là đang nhìn số tiền cô vừa cất.

Có lẽ thấy ngại nên cô hắng giọng nói: “Anh giữ nhiều tiền làm gì, để em cất hộ cho. Sau này cũng vậy, khi nào nhận được tiền đều phải đưa cho em.”

“Bà xã không cần dặn, tiền là kiếm về cho bà xã mà. Ý của ông xã khác hơn cơ?”

Hoắc Duật Hy ngẩn ra: “Là ý gì?”

“Tiền bà xã nhận rồi thì không được nghĩ oan cho ông xã, không tính toán chuyện của Thẩm Vy nữa, nhận tiền rồi thì không được đổi ý.”

“Này, anh đào cái luật rừng này ở đâu vậy, lúc nãy sao anh không nói trước? Không tính, không tính.”

Trời ạ, cô mới thấy cái gì gọi là binh bất yếm trá.

Tư Cảnh Hàn đắp chăn kín người, bất quá không cãi lý: “Vậy à, vậy lần sau ông xã sẽ nói trước, nhưng chí ít bà xã cũng đã lấy tiền rồi thì chúng ta hòa nhau đi.”

Bởi vì có tiền nên Hoắc Duật Hy cũng dễ nói chuyện hơn hẳn: “Được, nhưng em nói rồi, đây là lần cuối.”

“Ông xã hứa.”

Nhưng mà có lẽ hai người đã quên mất một câu: Cuộc sống này thường không diễn ra như cách mà chúng ta mong muốn.

Tư Cảnh Hàn phạm lỗi hai lần đã biết tội, đến lần thứ ba tuyệt nhiên hắn cố tránh xa những gì mà Hoắc Duật Hy không thích, chỉ là Thẩm Vy không cho hắn cơ hội đó.

“Tử Mặc, Tử Mặc...” Dù đã cố tình đi hướng khác song, Tư Cảnh Hàn vẫn bị Thẩm Vy bắt gặp, cô ấy gọi với, lúc đó những người đi cùng hắn đã nghe thấy nên bảo hắn quay lại.

Thật khó xử, hắn không thể nói rằng mình đang cố tình lãng tránh Thẩm Vy nên gượng cười rồi dừng bước: “Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Vy khuôn mặt đỏ bừng vì đã chạy nhanh, sau khi cố gắng điều chỉnh hơi thở mới nói: “Cái này cho anh.”

“À, trưa nay tôi sẽ ra ngoài ăn nên cô cứ giữ lại đi.”

“Không sao đâu, đây là món ăn vặt thôi, để chiều ăn cũng được.”

Tuy nói vậy nhưng Tư Cảnh Hàn vẫn muốn từ chối: “Thẩm Vy cảm ơn cô, nhưng mà cái này cô cứ giữ lại đi, tôi không thể nhận thức ăn của cô nữa?”

“Tại sao vậy?” Thẩm Vy chưa hiểu mấu chốt. “Là tôi nấu không hợp khẩu vị của anh sao?”

“Không phải vấn đề đó, mà tôi không muốn làm phiền cô nữa, nấu ăn rất mất thời gian.”

Thẩm Vy đã đại khái hiểu được lời của Tư Cảnh Hàn: “Nhưng Tử Mặc, cái này là tôi cam tâm tình nguyện, thấy anh thích món của tôi làm, tôi cũng rất vui.”

Bây giờ thì Tư Cảnh Hàn cả kinh, cái này không phải là hướng đến hắn thổ lộ sao? Mọi thứ dường như đã đi quá xa khỏi dự liệu ban đầu của hắn. Như Hoắc Duật Hy đã nói hắn không được dây dưa thêm nữa, bèn dứt khoát nói rõ:

“Thẩm Vy, thật ra ở nhà tôi đã có người mỗi ngày đợi tôi về ăn cơm rồi.” Hắn nói ít nhưng Thẩm Vy sẽ hiểu được nhiều, ánh mắt của cô gái nhỏ từ kinh ngạc rồi chuyển sang thất vọng, nhưng rất nhanh đã nở được nụ cười, tuy rằng gượng gạo nhưng thấu cảm: “À... ra thế, đáng lẽ tôi nên dự liệu được chuyện này chứ, anh xuất sắc như vậy làm sao có thể thiếu người tự nguyện nấu cơm cho anh mỗi ngày. Xin lỗi, hẳn là mấy ngày hôm nay đã làm anh khó xử.”

Tư Cảnh Hàn nhìn ra trong mắt Thẩm Vy lúc này toàn là nỗi buồn nhưng cô ấy vẫn cố gắng tỏ ra thản nhiên, lòng của hắn có một chút cảm giác khó nói, nhưng hắn không thể an ủi cô ấy vì như vậy chẳng khác nào gieo cho ấy thêm hy vọng.

“Nhưng cái này tôi đã lỡ làm rồi, một mình tôi cũng không thể ăn hết, anh xem như ăn giúp tôi lần nữa được không?” Thẩm Vy giơ hộp thức ăn lên rồi lại hạ xuống.

Tư Cảnh Hàn hơi khó xử: “Cái này tôi không...”

“Không cái gì mà không, anh không ăn thì em ăn.” Đột nhiên trên trời rơi xuống một Hoàng Tịch Liên, cô ấy lập tức nhận lấy cái giỏ trong tay Thẩm Vy: “Hai người cứ dùng dằng mãi như vậy cũng không hết được đồ ăn, ăn không hết sao, cứ để em ăn. Được không hả?”

Thấy Hoàng Tịch Liên chớp chớp mắt nhìn mình, Thẩm Vy gượng cười:

“Đương... đương nhiên là được.”

“Bộp!” Hoàng Tịch Liên vỗ tay hoan hô một cái rồi cầm tay Tư Cảnh Hàn dẫn đi trong sự ngơ ngác của Thẩm Vy, thành công cứu hắn một mạng.

Vào phòng nghỉ riêng, Hoàng Tịch Liên thật sự hứng thú mở hộp thức ăn ra, mời lơi Tư Cảnh Hàn: “Anh ăn không?”

“Không, em ăn đi.” Tư Cảnh Hàn kiên trung từ chối, đi đến ghế ngồi xuống mở quyển sách ra.

“Chẹp.” Hoàng Tịch Liên mút ngón tay: “Ngon đấy, chân gà nướng cay.”

“Chân gà?” Đột nhiên Tư Cảnh Hàn đang tịnh tu lại có phản ứng.

Hoàng Tịch Liên nghĩ là hắn đang muốn ăn nên đem tới: “Nè, thơm lừng luôn đấy. Anh thử đi.”

“...”

Hôm nay, Hoắc Duật Hy lại phải ra ngoài làm việc không về sớm được nên Tư Cảnh Hàn phải tự bắt xe trở về biệt thự.

Tuy vậy cô vẫn cố gắng tranh thủ về sớm, trước là nấu cơm cho hắn, sau là vì cô thấy nhớ hắn rồi.

Đến tận lưng chừng tối cô về đến biệt thự, nghĩ rằng sẽ thấy ngay bộ dạng chân sáo của Tư Cảnh Hàn chạy ra đón mình thế nhưng trái với sự mong đợi, hắn lại không.

Thấy có điểm lạ kỳ, lái xe vào gara xong, Hoắc Duật Hy xách ví đi thẳng vào phòng khách, Tư Cảnh Hàn không ở đó cô lại đi tiếp vào nhà bếp, gọi thử: “Tiểu Bạch?”

Bây giờ thì đã thấy bóng lưng của người kia đang loay hoay, nghe tiếng cô gọi hắn giật mình quay lại, đẩy thứ gì đó ra sau lưng rồi đi vội đến chỗ cô: “Bà xã về rồi à, lên tầng tắm rửa đi.”

“Hửm? Sao hôm nay nhiệt tình vậy?” Hoắc Duật Hy nghi ngoặc muốn nghiêng người nhìn về phía sau hắn nhưng Tư Cảnh Hàn cố tình chắn lại.

“Bà xã tắm trước đi rồi chúng ta ăn tối. Đi đi...”

“Làm gì mà thần thần bí bí vậy, đừng nói với em là anh tự tay nấu ăn đấy nhé?” Hoắc Duật Hy vừa buồn cười vừa khiếp sợ: “Tốt nhất là không phải, không thì biệt thự của em cháy giờ nào cũng không hay.”

“Ứ, bà xã cằn nhằn mãi, đi tắm đi.” Tư Cảnh Hàn thiếu kiên nhẫn nhấc bổng Hoắc Duật Hy đem ra ngoài bếp, xua đuổi cô lên tầng.

Dù lấy làm lạ nhưng Hoắc Duật Hy cũng đành thôi, nghe lời hắn đi lên lầu ngâm nước ấm một hồi rồi mới đi xuống.

Lúc này trong nhà bếp Tư Cảnh Hàn đã ngồi săn trên bàn ăn, vẻ mặt mong đợi chống cằm nhìn bàn thức ăn.

“Tiểu Bạch...”

“Bà xã, qua đây ngồi đi.” Nghe cô gọi hắn liền đứng dậy, nhiệt tình kéo sẵn ghế ra cho cô.

Cô ngồi xuống, thử nhìn một lượt các món ăn trên bàn, không khỏi nghi hoặc: “Ở đâu mà thịnh soạn vậy?”

“Ông xã nghĩ bà xã đi làm về muộn chắc là mệt lắm, không muốn bà xã vất vả nấu ăn nữa nên gọi nhà hàng đem đến.”

Nghe xong lời này của hắn Hoắc Duật Hy thật ấm lòng, nhưng lập tức phản ứng: “Nhưng mà tiền đâu anh có?”

“Ông xã có tiền.” Tư Cảnh Hàn tự hào mò vào túi, lấy ra vài tờ tiền mệnh giá lớn, đưa cho cô: “Công ty lại trả tiền cho ông xã này.”

Nói xong ánh mắt mong chờ một lời khen ngợi từ phía cô.

Vậy mà Hoắc Duật Hy lại nói: “Cái tên hoang phí này, vừa có tiền đã gọi cả bàn thức ăn rồi, rõ là có tiền xong muốn tự chiêu đãi bản thân mình còn ba hoa nói tốt muốn em không phải nấu cơm.”

“Không đâu.” Tư Cảnh Hàn lập tức đính chính: “Ông xã muốn bà xã đỡ vất vã là thật, hơn nữa cho bà xã ăn ngon làm sao gọi là hoang phí?”

Hoắc Duật Hy biết thành ý của hắn là thật nên cười mỉm, đánh yêu một cái lên vai hắn: “Dẻo miệng.”

Nói rồi cô cầm đũa lên.

Để xem có món gì ngon không nào?

Thấy cô hứng thú nhìn một lượt, Tư Cảnh Hàn bên cạnh nhanh nhẹn gắp cho cô một con tôm đã được bóc vỏ: “Bà xã ăn thử.”

Không từ chối, cô ăn ngon lành, lại thầm nghĩ Tiểu Bạch hôm nay đúng là hiểu chuyện.

“Bà xã ăn thêm đi.” Tư Cảnh Hàn thấy cô ăn ngon nên rất vui, gắp cho cô thêm vài món khác. Cho đến khi:

“Hử, món gì đây?” Hoắc Duật Hy thắc mắc.

“Chân gà.”

Cô biết món hắn mới gắp cho mình là chân gà, nhưng vì sao lại là món này? Chẳng phải trên bàn toàn là món Nhật sao, tự dưng lại xuất hiện món chân gà?

Hoắc Duật Hy nhíu mày cúi đầu ăn thử, bên môi hương vị tuy rất ngon nhưng hoàn toàn không giống với hương vị những món còn lại trên bàn, mi tâm của cô càng nhíu chặt, không khỏi nghi ngờ.

“Tiểu Bạch, hôm nay anh có được Thẩm Vy cho ăn thứ gì không?”

“Có, nhưng ông xã từ chối rồi.”

“Vậy sao, nhưng mà mấy món cô ấy nấu chắc là ngon lắm?” Cô thăm dò ý của hắn, nhưng trong lòng đã có phần ảm đạm.

Tư Cảnh Hàn không nghĩ quá nhiều, tự gắp vào chén mình một cái chân gà nướng cay, rồi nói: “Ngon lắm, ông xã đã từng nói rồi đấy, Hoàng Tịch Liên cũng thích món của cô ấy, nếu bà xã muốn hôm nào ông xã sẽ đem về cho bà xã ăn thử.”

“Cạch.”

Hoắc Duật Hy ném đũa xuống bàn: “Cái đó thì không cần!”

Tư Cảnh Hàn giật mình, ngước nhìn cô: “Bà xã sao vậy?”

Đôi môi lúc này của hắn ánh chút hồng hào, quanh miệng còn vương nước sốt của món chân gà, da vẻ trắng trẻo làm hắn trở nên trong trẻo hơn, tinh khiết như một viên đá quý.

Chỉ là đối với Hoắc Duật Hy lúc này hắn càng tỏ ra vô tội thì lòng cô càng thêm nặng nề. Nhìn ra vẻ ăn ngon miệng nổi trên mặt hắn, cô mím môi: “Thẩm Vy đó nấu ngon hơn bà xã của anh?”

“Sao bà xã lại hỏi như vậy?” Tư Cảnh Hàn có vẻ khó xử: “Bà xã là bà xã, sao phải so với người khác?”

Bởi vì thái độ lấp lửng này của hắn tâm tình Hoắc Duật Hy càng tệ hơn, cô nói thẳng: “Trước kia anh không ăn nổi cay mà, sao hôm nay lại ăn chân gà cay ngon lành như thế?”

“Ưm... vì nó ngon, bà xã không thích sao?” Tư Cảnh Hàn hỏi vậy thôi nhưng hắn biết Hoắc Duật Hy rất thích các món làm bằng chân gà, trước đây và bây giờ đều như vậy.

“Đừng đặt câu hỏi ngược cho em, Tư Cảnh Hàn, em hỏi anh, chân gà này ở đâu anh có?” Bất quá thái độ của cô không dịu đi, còn gay gắt hơn.

“Là ông xã mua.”

“Nói dối!” Hoắc Duật Hy quát lạnh: “Một bàn thức ăn này chỉ có mỗi món chân gà này là khác mùi vị, anh nói mua ở đâu hay thực chất là đem về từ chỗ Thẩm Vy?”

“Không, chân gà này không phải của Thẩm Vy.” Tư Cảnh Hàn vội vàng giải thích: “Tuy rằng cô ấy có đem chân gà nướng cay đến cho ông xã thật nhưng ông xã đã từ chối.”

“Nên anh đem về cho em ăn, em ăn thì anh cũng có thể ăn rồi?”

“Bà xã, sao bà xã lại nói thế? Ông xã đã hứa với bà xã không nói dối nữa thì nhất định sẽ không nói dối, bà xã phải tin.”

Trước lời giải thích của hắn Hoắc Duật Hy chỉ cười nhạt: “Tư Cảnh Hàn, anh làm em quá thất vọng, anh không còn giống trước kia nữa rồi.” Nói rồi cô đứng dậy, đẩy ghế ra muốn rời đi nhưng Tư Cảnh Hàn kịp thời kéo tay cô lại.

Hắn cũng đứng lên: “Bà xã, bà xã không tin ông xã ư, tại sao vậy?”

Hoắc Duật Hy nhìn hắn, rất lâu sau mới mở miệng: “Bởi vì người đàn ông em tin sẽ không vì người phụ nữ khác dối lừa em.”

“Ông xã không nói dối.” Tư Cảnh Hàn nâng giọng, một mực khẳng định, nhưng suy cho cùng hắn không muốn cùng cô bất hòa nên chuyển sang thương lượng: “Bà xã, chuyện này chúng ta nói sau được không, trước tiên bà xã vẫn nên ăn cho xong bữa.”

Hoắc Duật Hy gạt tay hắn ra, khăng khăng không thông cảm: “Thức ăn của người phụ nữ khác em ăn không vào.”

“Bà xã tại sao không chịu hiểu, hay là bà xã hoàn toàn không có chút lòng tin vào ông xã?”

“Anh chất vấn em tại sao không tin anh, vậy lúc anh nói dối thì có nghĩ rằng em bị lừa gạt niềm tin cũng rất đau lòng?”

“Anh không có!” Tư Cảnh Hàn không tự chủ được nên có phần lớn tiếng. Hoắc Duật Hy hoàn toàn không nói lý lẽ, cô đã nhận định hắn nói dối rồi, cho nên bây giờ lời nào hắn nói ra cũng làm cô phản cảm.

Cô cười nhạt: “Anh... lại vì cô gái kia mà nổi giận với em? Ha a... buồn cười thật đấy.”

Thái độ này của cô làm Tư Cảnh Hàn hoảng hốt, lập tức hạ giọng cầu xin:

“Bà xã, vừa rồi ông xã lớn tiếng là không đúng, bà xã đừng đi, ngồi xuống ăn cơm.” Hắn giữ chặt tay của Hoắc Duật Hy, cứ nghĩ buông ra thì cô sẽ lại bỏ rơi mình.

Cũng bởi vì hắn nhanh chóng chuyển sang hòa hoãn nên Hoắc Duật Hy càng khẳng định hắn đang chột dạ, cô phản ứng dữ dội hơn: “Buông em ra.”

“Bà xã, đừng giận lẫy, ăn cơm xong chúng ta hãy nói, cả ngày không ăn gì rất dễ hại dạ dày.” Tư Cảnh Hàn không buông tay, dù cãi nhau hắn vẫn ân cần quan tâm.

Nhưng nhắc đến bữa ăn Hoắc Duật Hy thêm phần cay cú: “Ăn sao? Có thì tự anh đi mà ăn!”

Để cắt đứt trạng thái dùng dằng cô hất một cái, kèm theo đó là âm thanh vỡ nát của chén đĩa.

“Bà xã!” Tư Cảnh Hàn nhìn đĩa chân gà bị Hoắc Duật Hy xô xuống đất văng tứ tung thì cau mày, cô lại hất cằm: “Bây giờ thì anh hiểu em có phải là đang giận lẫy hay không? Tư Cảnh Hàn, em đang phẫn nộ đấy!”

Tư Cảnh Hàn ban đầu không nói, trước tiên cúi xuống muốn nhặt lại những mảnh vỡ và thức ăn nhưng sau đó lại vì câu nói của cô mà nhanh chóng đứng lên, thật sự tức giận: “Bà xã, bà xã không ăn cũng được, sao lại ném đi?”

“Thế nào, anh lại muốn cùng em to tiếng?”

“Bà xã không nói lý lẽ!” Vì tức giận nên giọng của hắn cũng pha chút lạnh lùng.

Hoắc Duật Hy không ngờ hắn sẽ phản ứng dữ dội như vậy, ngốc như hắn mà cũng biết tức giận, còn là vì người phụ nữ khác?!

Mất đi bình tĩnh, cô sẵn sàng công kích đối phương: “Muốn lý lẽ thì đi mà tìm Thẩm Vy của anh đấy, em đây không có!”

Đến đây thì hai người cùng thi gan, không ai nhường ai. Tư Cảnh Hàn tức giận cũng không nghĩ đến sẽ nhượng bộ Hoắc Duật Hy: “Thật quá đáng!”

“Anh nói ai quá đáng? Nếu không phải anh năm lần bảy lượt nói dối thì em đã không tức giận.”

“Ông xã nói rồi, anh không nói dối. Bà xã muốn tin hay không thì tùy tiện đi, không phải lúc nào ông xã cũng là người nhận lỗi.” Nói xong, hắn xoay người, một nước đi ra ngoài.

Ở đây Hoắc Duật Hy nhìn theo bóng lưng cao ngạo của hắn, cắn môi mấy giây lại gắt gỏng: “Anh đi đâu?”

“Không phải ở chỗ này!”

“Có giỏi thì anh đi luôn đi! Đi cho khuất mắt em, đừng để em nhìn thấy anh! Khốn kiếp, đến khi đói thì đừng có mò về đây!”

“Rầm!” Đổi lại cho cô là tiếng sập cửa của Tư Cảnh Hàn.

Nỗi uất nghẹn trong lòng khiến cô ngột ngạt đến mức bậm môi, giậm chân. Nhưng cô mặc kệ, Tư Cảnh Hàn của bây giờ thì lá gan lớn được bao nhiều, cùng lắm đi lanh quanh biệt thự, chịu lạnh không nổi thì tự tìm đường về, cô mới không tin mình phải là người nhận sai trước.

Chiến tranh nổ ra, Tư Cảnh Hàn ban đầu đi khỏi biệt thự thật sự không có mục tiêu sẽ đi đâu. Hắn đi rồi lại đi, xa đến nỗi không thể bộ hành trở về, xung quanh hắn không biết khi nào đường phố đã nhộn nhịp hơn hẳn, các con xe nối đuôi nhau mà chạy cứ như một dải lụa màu không dứt.

Bỗng nhiên hắn thấy sợ hãi, từ lúc nào hắn đã lạc vào giữ thành phố rộng lớn.

Bây giờ thì hắn đã cảm giác được cái lạnh, bộ đồ ngủ màu sữa với họa tiết gấu trúc quá mỏng manh để giúp chống chọi lại thời tiết khắc nghiệt. Thân hình cao lớn mảnh khảnh của hắn lúc này có chút lung lay, lê đôi dép bông trên mọi ngõ đường đều gây ra sự chú ý.

Hắn không đi nổi nữa bèn tìm một góc trong công viên rồi ngồi xuống, khoanh hai tay ôm gối giữ thân nhiệt, lại nghĩ đến Hoắc Duật Hy đuổi mình đi, không cho hắn về biệt thự thì yếu đuối đến mức hốc mắt đỏ lên.

Hắn ngồi đó như một bức tượng, bông tuyết lấm tấm rơi lên mái tóc đen dày như một nụ hôn đang vỗ về tâm tình của một thiên thần xinh đẹp đang hờn dỗi chuyện thế tục.

Hắn khẽ thu đôi chân, lại tự hỏi vì sao Hoắc Duật Hy không chịu tin tưởng mình, dù chỉ một chút, trong lòng bất chợt phím đau, một chút ký ức nào đó vọng về..

Tư Cảnh Hàn... thà rằng tôi bị anh Thiếu Khanh lừa dối, hôm nay cũng không đời nào tin tưởng anh!

“Ư...” Chỉ một câu nói vậy thôi đã làm đầu hắn đau muốn chết. Tư Cảnh Hàn sợ đau nên không nghĩ nữa, khổ sở đánh nhẹ vào thái dương mới biết ngón tay mình đã lạnh đến tê cứng.

Hắn ngồi đó một lúc lâu với bộ đồ ngủ thật quá khác biệt với người qua kẻ lại ở đây, mấy cô gái trẻ trung dạo phố đêm nhìn thấy hắn đẹp đẽ như một vị thần thì rất bạo dạn, chủ động đến bắt chuyện: “Anh trai này, sao lại ngồi ở đây, không thấy lạnh sao?”

Tư Cảnh Hàn nhìn lên, ánh mắt màu lam vừa chạm vào đôi môi đỏ chói mắt của cô gái thì lập tức cảm thấy khó thở, hắn bèn nhìn sang chỗ khác, không trả lời.

Cô gái nhẫn nại cười hỏi thêm mấy câu nữa nhưng cũng bằng không, bị những người đi cùng trêu chọc nên có chút mất mặt, nổi cáu chỉ vào Tư Cảnh Hàn: “Cái tên này chắc là thần kinh rồi, cả nói chuyện cũng không biết! Chẳng ai ăn mặc thế này ngồi ngoài đường cả, có khi bị bạn gái chán chê đuổi ra đường cũng nên! Hứ...”

Cô gái theo bên cạnh người này lập tức níu tay bạn mình lại, nói khẽ: “Thôi đi.”

“Sao vậy?” Cô gái kia vẫn chưa hiểu nhưng sau đó nhanh chóng cảm nhận được không khí xung quanh đã lạnh nay còn lạnh hơn, vai cô ta thoáng cái cứng đờ.

Ánh mắt của Tư Cảnh Hàn như đã nói luôn là thứ vũ khí lợi hại nhất, hắn sau đó vẫn không nói câu nào nhưng với một cái nhìn đã đủ khiến đối phương run rẩy vội vàng bỏ đi, tránh hắn như tránh tà.

Bị người khác đoán ra mình đã bị bạn gái đá ra đường nên Tư Cảnh Hàn không còn vui vẻ ngồi ở chỗ cũ nữa, hắn đi vào trong quảng trường để tìm chút hơi ấm của dòng người đông đúc.

Nhưng rất nhanh hắn đã không còn nghĩ đến chuyện giữ ấm nữa, mà một thứ khác đã thu hút được sự chú ý của hắn.

“Kem?”

Khi nhìn thấy hàng kem giữa những tuyết bất giác thứ gì đó đã giữ chân hắn lại.

Mùa đông không được ăn kem.

Một câu nói đột ngột vang lên, nhưng không hiểu vì sao câu nói đó càng rõ thì Tư Cảnh Hàn lại càng tiến gần hơn đến chỗ bán kem.

Hắn sờ vào người, tìm kiếm ba đồng.

Nhưng chẳng có đồng nào cả, hắn liếm môi nhìn những người đã mua được món kem yêu thích vừa ăn lại vừa thổi khí lạnh mà đôi chân nhấp nhỏm không yên.

Hắn phát hiện ra bụng mình đang kêu, hắn muốn ăn kem, thực muốn ăn, nhưng hắn chẳng có đủ ba đồng.

Đôi tay hắn trống rỗng.

Hắn thất vọng, cũng đứng xếp hàng nhưng thật buồn bã.

Hắn sờ soạn lần nữa, mong mỏi tìm ra chút ít hy vọng, nhắm mắt nắm tay lại đưa ra trước mặt, mong rằng có phép màu xảy đến, chỉ cần mở tay ra thì tự dưng sẽ có ba đồng xuất hiện.

Hắn làm thật, nhắm mắt rồi từ từ mở tay ra, từ từ, từ từ...

“Lạch cạch.”

Âm thanh của tiền xu vang lên.

Tư Cảnh Hàn nhanh như chớp mở mắt, trong tay ba đồng chân thực không thể chân thực hơn, hắn còn chưa kịp phản ứng thì kèm theo ba đồng đó bên chân hắn một cái gì đó âm ấm, mềm mềm đang câu chặt lấy, ống quần của hắn bị ai đấy giật nhẹ và một bàn tay năm ngón múp míp bỗng nhiên xuất hiện, xòe ra chỉ chỉ vào ba đồng xu: “Tiểu Bạch, mua kem... kem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.