Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 145: Chương 145: Nguy cơ của Hoắc Duật Hy




Hoắc Duật Hy thật không biết làm sao với hắn, nói hắn ngốc thì ngốc thật, nhưng đôi khi cũng thông minh đến bức người.

So với trước kia hắn luôn cứng rắn cô còn đá động nặng lười được, nhưng ngược lại bây giờ chỉ cần cô lỡ lời thì hắn sẽ giãy ngược, làm mình làm mẩy, bày ra vẻ mặt tổn thương.

Cô biết bây giờ cô không nói yêu hắn thì hắn sẽ giận dỗi, nhưng nếu nói ra thì hắn lại cho là cô đang gượng ép.

Cô thật muốn hỏi ông trời, vì sao trên đời lại có loại đàn ông khó chiều vậy chứ?

Hoắc Duật Hy nghĩ tới nghĩ lui chưa biết làm sao, người bên cạnh thì nằm lì một chỗ lặng thin giả chết.

Đột nhiên ngay lúc này cô nhớ đến một câu nói: Lấy độc trị độc.

Bây giờ tâm hồn của hắn đã mỏng manh thì cô phải mềm hơn cả hắn, hắn muốn cô dỗ dành thì cô phải yếu đuối hơn để bức hắn bộc phát thiên tính hay che chở của đàn ông mà dỗ dành ngược lại.

“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch... ra đây nào.” Cô đành phải làm nũng.

Tư Cảnh Hàn đang úp mặt vào gối bỗng nhiên giật bắn mình, vành tai đang nhiễm lạnh bất chợt cảm nhận được một nguồn nhiệt ẩm ướt đầy mẫn cảm.

Mặt của hắn nhanh chóng đỏ lên, kêu khẽ: “Bà xã, đừng cắn, ông xã nghe rồi.”

Hoắc Duật Hy mấp máy vành tai của hắn trong thích thú, đến khi thấy mặt hắn chín hồng mới dừng lại, bây giờ thì hắn dễ bảo hơn rồi. Quả nhiên cách này nhanh có tác dụng thật.

Cô xoay người của Tư Cảnh Hàn lại, để hai người đối diện với nhau, ánh mắt thật thâm tình mà nhìn hắn:

“Tiểu Bạch, em không biết anh nghĩ thế nào về chữ yêu của em nhưng anh phải thừa nhận, anh bây giờ không phải là anh của trước kia, anh không có ký ức, cho nên khi em nói ra lời này cảm giác của anh cũng không phải của một Tư Cảnh Hàn thực thụ, vì thế em không thể nói lời yêu với một người không có ký ức.”

Chính là như vậy, lời yêu cô chưa từng nói ra trịnh trọng đến cỡ nào, làm sao có thể chỉ vì dỗ dành một chút tâm tình nào đó mà dễ dàng thốt ra được.

Tiếng yêu đối với cô rất quan trọng và cũng chỉ dành lời yêu đầu tiên cho người đàn ông mà cô thật sự yêu thương như một lẽ tuyên bố, như một lẽ thề nguyền không thay đổi.

Tử Mặc trước kia cũng không có được, vậy nên bây giờ Tư Cảnh Hàn không trở về thì đời này cũng đừng ai mong nghe cô nói được câu yêu.

Tư Cảnh Hàn mím môi, hình như đã hiểu được vấn đề mà Hoắc Duật Hy nói nên hắn không nháo nữa, ánh mắt liếc qua rồi lại liếc lại như đang suy nghĩ.

“Anh đang nghĩ cái gì?” Hoắc Duật Hy dí mặt sát vào hắn, hỏi nhỏ.

“Ông xã nhất định phải làm Tư Cảnh Hàn mới được sao?”

“Không gọi là “làm”, mà anh chính là người đó.” Cô ôn tồn giải thích cho hắn.

“Ông xã thấy bây giờ rất tốt, bà xã không thích ông xã như bây giờ, hả?”

Lúc trước có lẽ là vậy nhưng bây giờ thì...

Hoắc Duật Hy mím môi, sờ lên má của hắn, cười khổ: “Ông xã rất tốt, nhưng bà xã thích Tư Cảnh Hàn hơn. Ông xã có biết khi biết điều này không?”

“Không, nếu người đó cũng là ông xã thì chẳng có gì buồn cả.” Hắn cười một cách thông cảm với cô, nhưng càng như vậy trong lòng cô lại càng khó chịu.

Hắn không hiểu, Tư Cảnh Hàn có thể trở thành Tử Mặc nhưng cả đời này Tử Mặc cũng không thể làm một Tư Cảnh Hàn.

“Tiểu Bạch ngoan...” Cô tựa đầu vào cổ hắn, lặng lẽ thở dài một hơi.

Ngược lại, Tư Cảnh Hàn thấy cô không tính toán chuyện Thẩm Vy với mình nữa thì cười thầm.

Bà xã của hắn vẫn dễ dụ như vậy, chỉ cần hắn giả vờ giận lẫy nói hai ba câu đã dẫn cô đi sang chủ đề khác mà không tức giận nữa. Trông kìa, cô nói còn rất nghiêm túc làm hắn có cảm giác mình đã vô tình nhặt được một món hời.

Trong bụng Tư Cảnh Hàn lúc này có bao nhiêu đen tối dĩ nhiên Hoắc Duật Hy không nhìn ra được, thấy hắn suy tư còn nghĩ hắn đang đánh giá lời của mình có bao nhiêu phần sự thật nên kiên nhẫn đợi, vuốt ve hắn nhiều hơn.

“Tiểu Bạch em đã nói đến vậy rồi cho nên sau này anh đừng nghi ngờ vị trí của bản thân ở trong lòng em nữa, cũng đừng mặc cả hay tự ti với người khác, anh là anh, hiểu không?”

“Ưm...” Tư Cảnh Hàn biết điều gật đầu, nhưng không quên nói thêm: “Vậy bà xã sau này không được quá gần gũi với Tề Thiếu Khanh, như vậy ông xã sẽ không mặc cảm. Bà xã hứa được không?”

Ồ? Phải thề thốt nữa cơ à?

Hoắc Duật Hy ngẩn ra, sao có vẻ càng nói càng có lợi cho tên này thế. Nhưng mà điểm xuất phát ban đầu là hắn và Thẩm Vy kia mà? Rốt cuộc thế nào nói đến cuối cùng là mình cô có lỗi thế?

“Sao vậy?” Tư Cảnh Hàn nghiêng đầu, mong đợi.

Hoắc Duật Hy nhìn vào mắt hắn quả thật vô tư, trong đầu cố gắng đánh bay cảm giác vừa rồi.

Chắc là nhầm thôi, tên này ngốc như vậy làm sao có thể dắt mũi cô?

Hơn nữa dáng vẻ cũng rất thật thà, không thể phúc hắc như Mặc Lạc Phàm hay thâm trầm như Tề Thiếu Khanh được.

Nhưng trước mắt tạm thời xoa dịu hắn trước đã: “Được rồi, bà xã hứa với ông xã.”

Bây giờ thì Tư Cảnh Hàn mới chịu cười, tuấn nhan đẹp như tranh vẽ khiến người đối diện nhất thời bị mê hoặc, cô không tự chủ dán sát vào người hắn, ai ngờ Tư Cảnh Hàn làm giá đẩy đẩy cô ra.

“Chúng ta đi ngủ.”

“Thì em có nói không ngủ đâu.”

“Nhưng bà xã ôm ông xã như vậy ngộp lắm, không ngủ được.”

Hoắc Duật Hy bị hắn xua đuổi như tránh tà thì tự thấy mất mặt, bắt lấy hai cổ tay thon thon kia chế trụ lên đầu: “Bớt nhiều chuyện, ngộp cái gì, dễ thở muốn chết!”

“Thôi, ông xã ngồi dậy uống sữa nhé?” Tư Cảnh Hàn viện lý do, lập tức ngồi dậy.

Trông theo dáng vẻ hăng hái của hắn Hoắc Duật Hy lại thấy buồn cười. Lúc nãy bảo uống sữa thì sống chết bảo không, bây giờ lại vì thoát khỏi nanh vuốt của cô mà bất chấp khẩu vị ngấu nghiến uống.

Nhưng... nếu là Tư Cảnh Hàn lúc trước đã không bao giờ đẩy cô ra.

__________

Mấy ngày hôm sau Tư Cảnh Hàn tiếp tục nhận được đề xuất trình diễn trong các show thời trang cuối tuần.

Trong suốt thời gian đó bởi vì Hoàng Tịch Liên phải di chuyển khắp nơi dự sự kiện cho nên hắn cũng phải đi theo, tuy rằng chỉ cần ngồi một chỗ chờ cô về nhưng trước mắt những người khác cũng được xem là bận rộn.

Đến ngày thứ ba Hoàng Tịch mới vắng lịch, tạm thời ngồi ở công ty khuây khỏa.

Thẩm Vy gần như chỉ đợi giây phút này mà lập tức xuất hiện, nhìn Tư Cảnh Hàn ngồi ở một chỗ không làm gì cũng được rất nhiều người vây quanh bắt chuyện trong lòng cô gái nhỏ ít nhiều có chút cảm thán và hâm mộ.

Ngồi một bên, Hoàng Tịch Liên trông chồng cho Hoắc Duật Hy cũng để ý rất kỹ, Tư Cảnh Hàn trước kia tuy cao ngạo, lạnh lùng nhưng giờ phút này khi trở thành một con người khác hắn có vẻ cởi mở hơn. Người ta hỏi gì hắn cũng đáp được, chỉ cần đối phương không có địch ý thì hầu như hắn đều tạo ra cho đối phương cảm giác thân thiện, vô hại, thậm chí có chút gì đó dễ thương.

Ồ, dễ thương sao?

Hoàng Tịch Liên tự hỏi rồi tự nhún vai, cô không diễn tả được xúc cảm của bản thân hiện tại, chỉ biết trước mắt thì mấy cô gái ở trường quay đều lân la nhòm ngó hắn, cứ cái gì của lạ, món ngon liền đem cho hắn ăn.

Phải nghĩ lại Hoắc Duật Hy ở nhà có ngược đãi hắn hay không vì đa phần thức ăn bên ngoài hắn chẳng biết mấy món, nên người khác mới nói hắn ngốc.

Hôm nay Thẩm Vy thực hiện lời hứa đem món mới đến cho Tư Cảnh Hàn ăn thử, lúc đó Hoàng Tịch Liên có mặt nên ba người cùng ăn chung.

Tuy rằng Hoàng Tịch Liên là thân cành vàng lá ngọc nhưng khẩu vị của cô rất tốt, đặc biệt không biết hai chữ kén ăn là gì, Thẩm Vy mời, cô liền gắp thử, ăn xong quả thực thấy ngon nên càng tự nhiên hơn.

Ngược lại là Tư Cảnh Hàn, sau cái hôm bị Hoắc Duật Hy dí, hắn có chút e ngại, lúc đầu Thẩm Vy mời hắn chỉ ừ nhưng không có ăn, lúc sau thấy lạ Thẩm Vy lại giục: “Tử Mặc, anh làm sao vậy, món này không hợp khẩu vị sao?”

“Không phải.” Hắn nói như vậy rồi lấy lý do chính đáng: “Thức ăn của cô không nhiều, tôi ăn phần của mình là được rồi.”

Ai ngờ hắn nói như vậy Thẩm Vy lại có cớ bỏ thức ăn vào chén của hắn: “Không không, tôi ăn thì được bao nhiêu, chủ đích tôi làm món này để mời anh ăn mà.”

Trong chén đầy ắp thức ăn đã dồn Tư Cảnh Hàn vào thế lưỡng nan, nếu ăn thì có lỗi với Hoắc Duật Hy, nhưng không ăn thì chẳng lẽ bỏ ngược lại?

Thấy hắn cứ chần chừ, Hoàng Tịch Liên liếm môi một cái rồi hỏi: “Tử Mặc sao vậy, món này ngon lắm, ăn thử đi.”

Bởi vì Hoàng Tịch Liên chăm dầu vào lửa nên rốt cuộc Tư Cảnh Hàn cũng phải ăn. Đương nhiên lỡ phạm tội rồi thì một món cũng là ăn, hai món cũng là ăn, thế là hắn ăn no Hoàng Tịch Liên no say một trận.

Ăn xong, lúc lau miệng hắn mới thấy sợ, đắn đo một lúc rồi đi tìm Hoàng Tịch Liên bảo cô ấy đừng nói với Hoắc Duật Hy hắn đã ăn thức ăn bên ngoài.

“Sao vậy?” Hoàng Tịch Liên khó hiểu.

Hắn không thể kể chuyện Hoắc Duật Hy ghen tỵ với cả thức ăn cho đành nói qua loa: “Cô ấy bảo không tốt cho sức khỏe, tôi dễ bị dị ứng.”

“À, hiểu rồi, anh yên tâm.” Hoàng Tịch Liên gật đầu ngay.

Thế là Tư Cảnh Hàn nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Chiều về.

Hắn đứng trước trước cửa công ty đợi Hoắc Duật Hy đến rước, cô đã nói với hắn sẽ đến bằng chiếc xe ô tô loại trung mà hôm đầu tiên hắn đi làm đã đi.

Chờ mãi, chờ mãi, không hiểu vì sao cô còn chưa đến, trong lòng hắn thoáng lo lắng, trước đó chẳng hôm nào hắn phải đợi cả, vì thế hắn mở điện thoại muốn gọi đi, thì cùng lúc này Hoắc Duật Hy đã gọi đến.

“Bà xã, sao bà xã chưa đến đón ông xã?” Hắn nhanh miệng hỏi, ủy khuất vì mỏi chân.

“Tài xế sẽ đến đón anh, em đang bận, cúp máy đây.”

Thế là bà xã của hắn cúp máy thật. Một buổi chiều không như kế hoạch diễn ra.

Tiếp đó Tư Cảnh Hàn cũng về tới nhà, sau khi tháo giày đi dép lê vào hắn lập tức tìm kiếm bóng dáng Hoắc Duật Hy. Rất nhanh cô đã xuất hiện, bộ tạp dề còn đeo trên người và tay cầm xẻng, chắc là đang nấu ăn.

“Bà xã.”

“Anh về rồi à? Mau vào rửa tay ăn cơm.”

Thấy cô thản nhiên như vậy Tư Cảnh Hàn thoáng nhẹ nhõm, cũng may không có gì bất thường.

Hôm nay Hoắc Duật Hy nấu rất phong phú, có cả mấy món mà trước kia hắn không biết.

Cả quá trình ăn đều giống như ngày thường, cô bồi cho hắn ăn đến không ăn được nữa thì mới buông tha, hắn cũng liên tục khen ngon để cho cô mát dạ.

Ăn xong hai người cùng dọn bàn, rửa bát, sau đó gọt trái cây, xem ti vi, uống sữa rồi chuẩn bị đi ngủ.

Mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi, đến nỗi Tư Cảnh Hàn chẳng nghĩ chuyện mình ăn cơm của Thẩm Vy sẽ bị bại lộ.

Lúc vào phòng ngủ, hắn đánh răng trở ra đã thấy Hoắc Duật Hy ngồi sẵn trên giường xem quyển sách hắn thường xem, thấy vậy hắn cũng bò lên, ngồi với cô.

Cảm nhận được bên cạnh lún xuống, Hoắc Duật Hy mới úp quyển sách lại mở đầu câu chuyện:

“Tiểu Bạch, hôm nay đi làm vui không?”

“Vui lắm.” Tư Cảnh Hàn vẫn lạc quan nở nụ cười chói mắt.

“Vậy sao?” Hoắc Duật Hy cũng cười. “Nhưng tại sao lại vui, ăn được người khác cho món gì ngon à?”

“Không có. Hôm nay thức ăn của bà xã nấu là ngon nhất rồi.”

“Ngon thế nào?”

“Thế này này.” Tư Cảnh Hàn tiếp tục trò giơ tay mô phỏng, bởi vì như vậy Hoắc Duật Hy có cớ hỏi thêm: “Ngon hơn Thẩm Vy kia nấu luôn à?”

“Không biết, ông xã không ăn đồ của Thẩm Vy nữa nên không nhớ được mùi vị đó ra sao rồi.” Hắn nhanh miệng nhưng não còn nhanh hơn, nói một câu không chút sai sót. Ý tứ rằng hắn đã không ăn đồ của Thẩm Vy nữa nên cô cứ yên tâm.

Cũng lanh trí thật! Hoắc Duật Hy thầm khen ngợi nhưng trong lòng thêm lạnh lùng.

“Thế sao? Anh chắc không nói dối em chứ, cho anh thêm cơ hội nói thật.” Cô nói cứ như đang đùa, dọa dẫm tâm ý của hắn.

Bề ngoài Tư Cảnh Hàn vẫn thản nhiên nhưng trong lòng không ngừng phân tích. Cô nói như vậy có thể là muốn dùng đòn tâm lý với hắn, ép hắn không đánh cũng tự khai nhưng sự thật cô không biết gì cả bởi vì Hoàng Tịch Liên có vẻ sẽ không bán đứng hắn, cho nên hắn cứ yên tâm mà dõng dạc.

Ai ngờ hẳn vừa gật đầu xong Hoắc Duật Hy đã thét ra lửa: “Tư Cảnh Hàn!”

Tiếp đó một phi hành đoàn gối và chăn bay tới tấp vào người hắn.

Tư Cảnh Hàn thực “ngơ ngác” nhưng bản năng vẫn né được bằng tốc độ chớp nhoáng. Hắn đứng bên giường nhìn bà xã nổi đóa mà kinh hãi: “Bà xã, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”

“Đừng mơ với giọng điệu này mà em dễ dàng sập bẫy anh lần nữa. Tư Cảnh Hàn, tại sao anh dám nói dối hả?”

“Ông xã không có...”

“Anh còn dám ngoan cố?!” Hoắc Duật Hy thịnh nộ mở điện thoại ra, đó là một đoạn hội thoại được âm cuộc, giọng của Hoàng Tịch Liên rất rõ ràng.

[Cô hỏi anh ấy có ăn gì khác không hả?]

[Không có, không có, yên tâm đi. Đồ ăn vặt người khác đem lại cho anh ấy đều từ chối... ừ, đúng vậy. Không ăn gì hết, lúc ăn cơm cũng vậy, ngoại trừ thức ăn của cô và một cô bạn Thẩm Vy mang tới thì anh ấy không ăn món nào lạ cả...]

Lần đầu tiên Tư Cảnh Hàn mới hiểu cảm giác bầu trời sụp đổ tan hoang bởi đồng đội là thế nào.

Có lẽ hắn đã nhầm khi nói quá ngắn gọn với Hoàng Tịch Liên, làm cô ấy hiểu nhầm ý tứ của mình.

Nhưng chuyện quan trọng bây giờ không phải là khiếp đảm hay sợ hãi mà là làm sao dỗ cho được Hoắc Duật Hy.

Bây giờ thì cô tức giận thật rồi, nếu ban đầu hắn chịu nói thật thì có khi cô giận không đến nôi nào, đằng này hắn lại nói dối, làm cho sự hy vọng của cô biến thành giận dữ và thất vọng.

“Bà xã, ông xã xin lỗi...” Tư Cảnh Hàn cúi đầu chủ động nhận lỗi.

Nhưng đã không còn kịp: “Một tiếng xin lỗi thì xong à? Tư Cảnh Hàn nghĩ mình cao giá với em quá nhỉ, lại còn dám gian dối với em.”

“Bà xã...”

“Đừng gọi em.” Hoắc Duật Hy càng thêm gắt gỏng, ném gối và chăn về phía hắn: “Mang đi, mang ra ngoài, em cho anh một đêm để suy nghĩ rốt cuộc anh đã sai ở đâu.”

“Không, bà xã... Ông xã ở đây, ông xã biết mình sai ở chỗ nào rồi, bà xã nghe ông xã nói.”

“Đi!” Hoắc Duật Hy rất quyết liệt.

Tư Cảnh Hàn mím môi, nhìn ra cửa lại nhìn Hoắc Duật Hy: “Bên ngoài lạnh.”

“Bịch.”

“Rầm!”

Sau câu đó hắn vẫn bị ném ra ngoài phòng.

“Cộp cộp cộp!”

“Bà xã...”

“Cộp cộp cộp!”

“Bà xã ơi bà xã, bên ngoài lạnh lắm...”

Hắn đập cửa liên tục nhưng chẳng ích gì, bà xã của hắn chẳng bận tâm, chọn cách im lặng làm câu trả lời.

Đập đến đau tay chân mỏi, hắn đành thôi, mím môi rồi đau lòng, nghĩ đến lúc nãy hình như mắt của bà xã đỏ hoe, hắn thực ân hận đã nói dối cô, thà rằng hắn nói thật, cô có hung dữ một tý nhưng không sao, cô sẽ không phải khóc và hắn cũng chẳng phải ngủ ở phòng khách.

Tư Cảnh Hàn càng nghĩ càng bứt rứt, hắn vò vò tóc, rối tung và nhếch nhác.

Lê đôi dép bông đi gối đi qua rồi lại đi lại, nhưng hắn không có ý định qua phòng khách ngủ.

“Bà xã, trời lạnh mà!”

“Đùng!”

Sau tiếng gào đó của hắn một âm thanh với cường độ mạnh đập vào cửa phòng, có thứ gì đó vừa đổ nát.

Tư Cảnh Hàn sợ hãi nín bặt.

Ít lâu sau hắn loay hoay trải chăn ra, rồi nằm xuống, không cầu xin nữa.

Đêm khuya dần, nhiệt độ lại càng hạ thấp.

Hoắc Duật Hy không sao ngủ được, sau một trận ấm ức dài cô vẫn còn trằn trọc không dứt.

“Tiểu Hy, Tiểu Bạch cho em chăm sóc tuyệt đối không để sơ xuất xảy ra.”

Lời của Mặc Lạc Phàm lại văng vẳng bên tai như niệm kim cô chú làm da đầu cô phải run lên.

Cô trở mình lăn qua, lăn lại, lăn đến vị trí của Tư Cảnh Hàn nằm.

Cô tự nghĩ mình bị làm sao thế này, lúc trước cứ nghĩ hắn đã chết cô luôn nhủ chỉ cần có cơ hội được nhìn thấy hắn lần nữa cô tuyệt đối sẽ không tổn thương hắn nữa, sẽ dùng cả tính mạng này bù đắp cho hắn, đối tốt với hắn.

Khi ông trời nghe được lòng thành của cô, đã cho cô tội nguyện nhưng cục diện ông ấy bày ra hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô. Tư Cảnh Hàn như bây giờ tuy rằng là của cô nhưng lại không phải Tư Cảnh Hàn, phải chăng ông trời chính là cố tình trừng phạt, để cho cô hiểu rằng ngoại trừ cô thì còn có biết bao nhiêu người phụ nữ khác có thể chăm lo cho hắn.

Lúc trước Tư Cảnh Hàn không ăn thức ăn bên ngoài, bây giờ lại vì một người phụ nữ lạ mặt mà ăn uống no say. Lúc trước trên môi hắn ngoại trừ cô ra thì chẳng bao giờ vui vẻ nhắc về người phụ nữ khác, bây giờ hắn lại nhắc.

Tư Cảnh Hàn tại sao anh lại trở nên như vậy?

Đồ ngớ ngẩn!

Hoắc Duật Hy vừa giận vừa lo.

“Soạt!”

Cô quay mặt đưa lưng về phía cửa phòng, có cảm giác càng ngày càng lạnh, không biết hắn đã ngủ chưa?

“Tại sao anh nói dối hả?”

Cô lẩm bẩm một mình.

Tuy rằng cô giận nhưng ra nông nổi này không phải vì hắn ăn cơm của Thẩm Vy, mà cô giận nhất là vì hắn đã nói dối cô, vì chuyện của người phụ nữ khác mà nói dối, cô không cảm giác được sự an toàn mà trước kia Tư Cảnh Hàn đã cho cô nữa.

Tư Cảnh Hàn phải là người nói một là một, hai là hai. Hoặc nói ra, hoặc thẳng thừng từ chối không cho cô biết, chứ không phải qua quít bằng một lời nói không có thật.

Phải chăng cô đã đòi hỏi quá nhiều ở chỗ của Tử Mặc mà quên mất rằng Tử Mặc là Tử Mặc, Tư Cảnh Hàn là Tư Cảnh Hàn, dù có luân thai chuyển kiếp thì trên một người cô cũng không thể nhìn thấy cả hai.

“Cạch!”

Cuối cùng vì nể tình Tiểu Bạch không phải Tư Cảnh Hàn nên Hoắc Duật Hy đành đi tìm hắn, để xem xem hắn có thể tự chăm sóc mình không, tuy rằng không hy vọng quá nhiều nhưng hẳn là không đến nỗi nào đi.

“Ôi trời!”

Thế mà vừa mở cửa phòng ra Hoắc Duật Hy đã giật mình đến kêu thảng thốt, che miệng kêu nhỏ.

Ở trước cửa Tư Cảnh Hàn nghe tiếng động thì ngẩn đầu, lòm còm ngồi dậy, tròn tròn mắt nhìn Hoắc Duật Hy đầy hy vọng.

“Bà xã...”

Bây giờ thì Hoắc Duật Hy đã hoàn hồn, thu chân lại, xém chút nữa cô đã đạp lên bụng hắn mà đi luôn rồi. Tên này có thể cư nhiên trải chăn ra mà nằm chắn ngay cửa, thật hết lời để diễn tả!

Ban đầu vốn định lén lút đến phòng khách xem hắn đã ngủ chưa rồi trở lại, nhưng bởi vì Tư Cảnh Hàn đã nằm ở đây nên Hoắc Duật Hy càng không thể tự nhận mình đi tìm hắn, đâu dễ gì cô bỏ qua như vậy.

Cho nên sau mấy giây im lặng cô lách qua một bên giả vờ xuống nhà bếp uống nước.

Tư Cảnh Hàn muốn đứng dậy đi theo liền bị quát lạnh: “Ngồi yên đó, không được đi theo.”

Cô quá hung hăng nên hắn không dám manh động, ngồi tại chỗ chờ cô lần nữa đi lên.

Hoắc Duật Hy thấy hắn nghe lời thì thở phào nhẹ nhõm đi xuống bếp, tu chỉnh tâm tình cho thật nghiêm nghị mới đạp dép lên tầng.

Lúc bước qua ổ chăn của Tư Cảnh Hàn cô không dừng lại, hắn thì đánh mắt nhìn theo cô nửa bước không dời cho đến khi cô chuẩn bị khép cửa lại hắn mới hít mũi, kêu khẽ một tiếng: “Bà xã...” Nhưng không dám năn nỉ.

Hoắc Duật Hy lạnh nhạt chịu nhìn hắn một cái hắn càng khẩn trương hơn, cao cao cái cổ nhìn cô, đôi môi ấm ức mím lại, rồi câu lên như một đứa trẻ vừa bị phạt muốn làm lành với phụ huynh.

Thế mà cô không động lòng sập cửa lại, Tư Cảnh Hàn bên ngoài đưa tay quệt mũi diễn một chiêu tủi thân cuối cùng trước khi mọi chuyện trở về điểm xuất phát.

“Cạch!”

Hoắc Duật Hy vẫn lạnh lùng đóng cửa lại, hắn nóng mắt đập cửa: “Bà xã!”

Cứ ngỡ mọi chuyện đã rồi nào ngờ cánh cửa sừng sững thật sự được đẩy ra kèm hai từ bay đến:

“Vào trong.”

Hoắc Duật Hy chỉ nói hai từ nhưng đối với Tư Cảnh Hàn tựa như án tử được khai ân, hắn tức khắc bật dậy ôm gối và chăn chạy vào phòng, cứ như sợ trễ một giây thôi cô cũng sẽ đổi ý.

Hắn rất biết điều, lên giường nằm chỉ nằm một chút nhỏ xíu bên mép giường, chừa cho cô một khoảng trống rộng rãi.

Chắc hắn nghĩ hai người đang chiến tranh nên cô không muốn nằm cạnh hắn chăng?

Hoắc Duật Hy nhìn dáng vẻ khép nép của Tư Cảnh Hàn trong lòng có chút mềm ra, trước giờ hắn có vì ai là e dè chịu thiệt như thế, cô đi đến bên giường, ánh mắt của hắn cũng di chuyển theo bước chân của cô, thấy cô nhìn mình hắn liền nhìn đi chỗ khác, nhưng trong đôi mắt màu lam đã thực sự hối lỗi.

“Soạt!” Hoắc Duật Hy giở chăn của hắn lên rồi nằm xuống bên cạnh, Tư Cảnh Hàn có chút bất ngờ nên nhích người ra lại bị cô giữ lại. Cô có thể cảm nhận được cơ thể hắn đang căng thẳng, cứ như một chú thỏ vừa bị sập bẫy đang hoảng loạn.

“Bà xã, xin lỗi...” Rất lâu sau hắn mới rù rì nói được một câu.

Hoắc Duật Hy không trả lời ngay làm hắn cứ tưởng cô đã ngủ nên ỉu xìu thở dài một hơi, nào ngờ bỗng nhiên cô lại đáp: “Đây là lần cuối, không có lần sau.”

Cô nói không đầu không đuôi nhưng Tư Cảnh Hàn có thể hiểu được, như mở cờ trong bụng hắn xoay người lại: “Ông xã hứa mà, sẽ không nói dối nữa đâu, có chuyện gì cũng nói cho bà xã nghe hết.”

“Vậy Bảo Bối đang ở đâu?”

“Không biết nữa.” Tư Cảnh Hàn theo phản xạ trả lời ngay tức khắc làm Hoắc Duật Hy không thể phân định được hắn là đang nói thật hay nói dối.

Hắn mất trí rồi nhưng tâm cơ vẫn rất đa đoan, khó mà lường được.

Hoắc Duật Hy tự hỏi cái tên này không biết là luyện được tinh thần sắt thép gì mà trong tình huống nào cũng thông minh một cách phi thường. EQ tuy thấp nhưng IQ vẫn cực cao làm cô khó mà đối phó.

“Bà xã, bà xã không tin ông xã sao?” Tư Cảnh Hàn thấy cô im lặng thì nghiêng đầu hỏi, hắn rất lý lẽ: “Nhưng bà xã chịu tha lỗi cho ông xã thì hẳn là chấp nhận việc tin tưởng ông xã không bao giờ nói dối nữa, phải không?”

“Em nói như vậy khi nào?” Hoắc Duật Hy lật lọng, hất cằm hỏi.

Tư Cảnh Hàn bị cô chơi xỏ thoáng kinh ngạc rồi cau mày: “Nhưng đó là chuyện tất yếu phải kéo theo.”

“Xin lỗi anh đi, lý thuyết đó không áp dụng vào chăm ngôn sống của em.”

Hình như không hòa nhập được với lý lẽ của Hoắc Duật Hy nên Tư Cảnh Hàn chọn im lặng, ngược lại bản thân hắn làm ra động tác có lợi cho mình là nhích người sát vào cô hơn, chuyển chủ đề: “Hôm trước đóng thế quảng cáo ông xã được trả tiền.”

Hắn thông báo chỉ một nửa thông tin, vế sau chắc chắn còn một vấn đề nhưng hắn muốn Hoắc Duật Hy phải nói chuyện với mình nên dừng ở khoảng gây tò mò cho cô.

Quả nhiên Hoắc Duật Hy mắc câu, hỏi: “Ở đâu?”

Được nước, Tư Cảnh Hàn mỉm cười, chỉ chỉ vào túi áo ngủ của mình: “Ở đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.