Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 104: Chương 104: Cống phẩm bán đi




Không đợi Lăng Túc Thiên trả lời Tư Cảnh Hàn đã cúp máy.

Hắn cũng không ở đó tiếp tục xử lý công việc mà đứng dậy, từ từ đi vào nhà tắm trong phòng nghỉ riêng.

Đưa tay xả nước, muốn cúi đầu xuống rửa mặt nhưng khi chạm đến vết thương trên mặt còn được bôi thuốc thì khựng lại, đổi thành động tác lấy khăn tay giặt với nước, vắt ráo rồi nhẹ nhàng lau lên mặt.

Hắn rất cẩn thận chăm chút cho bản thân, mà nói chính xác hơn là rất để ý đến diện mạo của bản thân hiện tại.

Lời của Mặc Lạc Phàm đối với hắn mà nói thật sự có tác động rất lớn. Người làm đặc công rất sợ trên người để lại dấu vết, bị kẻ khác nhận ra chính là tự tìm đường chết, sẹo là một khuyết điểm lớn huống hồ lại ngay trên khuôn mặt. Bao lâu này hắn giữ mình trong thân phận Thượng nhân của Vong, khuôn mặt thật thế nào thế giới bên ngoài đều không biết rõ.

Trước đây, người biết được thân phận thứ hai này của hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, trừ chỗ thân cận thì hầu như ai cũng cho rằng Tư Cảnh Hàn chỉ là của một thương nhân của bạch đạo. Nhưng sau này, khi mà Mục Đương tìm đến, hắn cũng phát hiện ra Mạc Quyết là nội gián ở bên cạnh thì mọi việc đã không còn thuận lợi như trước nữa. Dù rằng với những người sống dưới ánh sáng hắn luôn là ẩn số, nhưng ngược lại, với những đồng loại sống trong bóng tối thì từ lâu hắn đã bị lột mất lớp áo giáp rồi.

Cũng từ giây phút những điều kín kẽ này được công khai, có bao nhiêu sự việc sẽ chuyển biến mà bản thân hắn chỉ có một không sao quán xuyến được hết, muốn vẹn toàn tất cả thì cũng chỉ là cố gắng hoài công.

Đặc biệt là trong thời gian này.

Điểm thời gian vô cùng nhạy cảm khi dã tâm của Mục Đương lần nữa trở mình thức dậy, hắn càng phải cẩn trọng, không thể vì lý do của cá nhân bản thân mà ảnh hưởng đến toàn cục.

Huống hồ ngoài lý do này, thì khuôn mặt của hắn chẳng phải là rất giống với Tử Mặc sao?

Hắn nhìn bản thân trong gương thêm một lần nữa, trong đôi mắt không hề xuất hiện tơ máu của một người thiếu ngủ, vì dằn vặt mà mệt nhoài. Ngược lại mấy ngày nay hắn còn ngủ rất nhiều là đằng khác, hoàn toàn có đủ tinh thần để bắt đầu một cuộc sống mới.

Nhếch môi tự khinh bỉ mình một tiếng, hắn lại đưa tay tắt vòi nước, lau khô tay rồi xoay người trở ra. Đến bàn làm việc của mình mở ngăn kéo tìm lọ thuốc giảm đau, đổ ra vài viên cho vào miệng, cầm cốc nước trên bàn hớp một ngụm, nuốt xuống.

“Cạch.”

Đặt cái cốc trở về vị trí ban đầu, trên môi mỏng nước còn động lại tạo nên đường sáng bóng loáng, đẹp mắt. Hắn hơi mím lại, ánh mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, nhẩm tính mấy ngày rồi chưa về Hàn Nguyệt.

Là bắt từ hôm ép buộc Hoắc Duật Hy rồi rời khỏi thì đến hôm nay cũng đã năm ngày.

Lúc cô ở bệnh viện hắn không đến lần nào, cũng không gọi điện hỏi thăm Mặc Lạc Phàm, cho đến lúc nãy nhìn qua camera thì mới biết được dáng vẻ của cô không phải tiều tụy, mất sức sống như hắn đã nghĩ.

Cô kiên cường nhiều hơn tưởng tượng của hắn.

Rất tốt!

Tư Cảnh Hàn nhẩm một câu này, hắn lại với tay lấy điện thoại, tìm một số quen ấn gọi đi.

[Alo?] Đầu dây bên kia nhanh chóng lên tiếng.

“Chuẩn bị một người phụ nữ.”

[...]

“Sạch sẽ một chút.” Hắn lại nói tiếp. Bên kia cho đến bây giờ vẫn im lặng, hình như là bất ngờ với lời vừa rồi của Tư Cảnh Hàn, sau cùng mới mới hỏi: [Muốn đem đi đâu?]

“Về biệt thự. Khi nào tôi gọi thì mang qua.”

“Phịch.”

Dặn dò xong, hắn cũng không nó thêm câu nào ngoài lề đã buông điện thoại trong tay ra cho nó trượt tự do xuống bàn làm việc.

Sau âm thanh cứng nhắc của cái điện thoại rơi xuống thì căn phòng hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng, trong chốc lát đó không biết làm gì, Tư Cảnh Hàn cũng học theo bộ dạng của Tề Thiếu Khanh lần mò tìm bao thuốc lá.

Là Mao Lập Tát mua giúp hắn, anh ấy đã chọn loại được đặc chế làm riêng hạn chế hàm lượng nicotin đến tối đa. Tuy rằng rất không vui khi đưa thứ này cho tổng tài của mình, nhưng là lệnh anh cũng không thể trái ý, dù sao cũng lớn hết rồi, không thể suốt ngày quản thúc y hệt trẻ đi mẫu giáo.

Chỉ là nói thì nói như thế nhưng mấy ngày nay anh vẫn như một tên trộm thường xuyên lén nhìn vào phòng làm việc của Tư Cảnh Hàn. Đại khái chính là như bây giờ, anh nhè nhẹ đẩy cửa ra rồi he hé liếc nhìn vào trong, ai ngờ đúng lúc thấy hắn mở bao thuốc, bật lửa xoạch một tiếng rồi đưa thuốc lên miệng.

Anh nhíu mày, rất bực bội, lật điện thoại ra gọi gấp cho Mặc Lạc Phàm:

“Anh đâu ở đâu nhỉ?”

[Có chuyện gì?] Bên kia có vẻ uể oải trả lời.

“Mau qua đây đi, “Tiểu Bạch của anh” đang hút thuốc. Hoặc là anh gọi cho hắn ngay, dọa rằng hút thuốc cũng có thể làm dị ứng vết thương trên mặt càng tốt. Còn nữa...”

“Khụ khụ khụ...”

“Khụ khụ khụ...”

Nhưng anh còn nói chưa hết thì bên trong phòng đã truyền đến tiếng ho khan do bị sặc khói thuốc.

Tư Cảnh Hàn ho rất dữ, ngón tay kẹp điếu thuốc cũng run lên, làm nó lửng lơ, run rẩy theo lồng ngực phập phồng của hắn, chẳng mấy chốc thì rơi xuống đất, tàn thuốc vỡ thành tro bụi tang thương y hệt đôi vai đang run lên đó của người ngồi trên ghế.

Hắn vẫn ho không ngừng.

“Khụ khụ khụ...”

[Alo? Alo? Mao Lập Tát, cậu sao thế, sao đột nhiên im lặng vậy?]

Mao Lập Tát đứng nhìn đến quên luôn cuộc trò chuyện với Mặc Lạc Phàm, nghe nhắc anh chớp chớp mắt, trong lòng khó chịu từng chút lan tràn. Cảm giác bức bối này khiến anh muốn trút giận vào bất cứ một cái gì đó nhưng không biết phải làm sao. Anh thực không nhìn nổi nữa đành đong sập cửa phòng lại, bỏ đi.

Đi được bốn năm bước mới áp điện thoại vào tai, ngắn ngủn nói: Không cần qua nữa, rồi cúp máy.

Mạc Doanh đúng lúc đi đến, thấy anh thất tha thất thểu không nhìn đường thì muốn trêu một chút nên hỏi: “Thế nào, lại bị đuổi thẳng cổ à?”

“Tránh ra!”

Mao Lập Tát lạnh lùng lách sang một bên, ngay cả một ánh nhìn cũng không cho Mạc Doanh khiến cho cô kinh ngạc chỉ biết đứng yên một chỗ nhìn theo, đến khi bóng lưng của anh khuất sau thang máy chuyên dụng thì vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.

“Đồ đàn ông thối!” Cô hơi cáu, gắt lên.

Nhưng mà không hiểu vì sao trong lòng cô lại khó chịu, đặc biệt là khi nhìn thấy đôi mắt của Mao Lập Tát lúc nãy chẳng hề có mình.

Càng nghĩ càng thấy ấm ức, cô một hơi giậm gót đi vào phòng làm việc ở cuối dãy rồi đóng sập cửa lại.

“Rầm!!!”

_____________

Đến hôm nay vẫn chưa liên lạc được với Hoắc Duật Hy thì Tề Thiếu Khanh bắt đầu thấy nghi hoặc, lại thêm việc mảnh đất ở thành Tây vốn đã hoàn thành xong việc ký kết nhưng vì Lăng Túc Thiên đột ngột xuất ngoại khiến việc này phải trì trệ thêm ba hôm.

Không còn nghi ngờ gì nữa việc này chắc chắn là do Tư Cảnh Hàn chen chân vào, chỉ là anh chưa hiểu rõ hết mục đích của hắn trong chuyện này là gì, vì sao phải kéo cả Lăng Túc Thiên vào cuộc. Đối với chuyện của Hoắc Duật Hy mà nói, chuyện hắn bán cô cho anh đã đủ tàn nhẫn, sao còn phải chần chừ cho thêm vướng bận.

Trí Quân đem cà phê vào cho anh, đúng lúc thấy anh ngồi trầm tư thì bảo:

“Đã sốt ruột?”

Cô không hay tỏ thái độ này, trước đây đối với anh thì càng không, nhưng hôm nay lại phá lệ khiến anh phải nâng mắt lên quan sát của một tý, rồi cười nhẹ:

“Quả thật có một chút.”

Trí Quân gật đầu, dẫu sao người ở trong tay Tư Cảnh Hàn cũng không phải là điều gì quá tốt đẹp, huống hồ là anh ra giá với hắn để đòi lại người, với kiểu đàn ông có lòng sĩ diện cực mạnh như Tư Cảnh Hàn không nổi giận thì mới là chuyện kỳ lạ.

“Bên Lăng tổng hôm nay sẽ trở về, trước ngày mai nhất định chúng ta sẽ hoàn thành xong thủ tục.” Ý cô ở đây chính là nhắc anh không cần phải nóng lòng thêm nữa, sau khi lấy được mảnh đất, trực tiếp tìm gặp Tư Cảnh Hàn là có thể đưa Hoắc Duật Hy đi.

Chỉ là Tề Thiếu Khanh không cho mọi chuyện lại quá đơn giản như thế, mặc dù theo lý thuyết ban đầu anh dùng bước này với Tư Cảnh Hàn thì đây là phần kết quả tất yếu. Nhưng đột ngột Lăng Túc Thiên lại dùng trở ngại ba ngày để cản bước tiến của anh làm cho dự liệu đi trễ lộ trình, dù rằng không lệch hướng nhưng vẫn gây ra cảm giác mất đi thăng bằng.

Dù sao trước giờ tung hoành trên thương trường anh đã quen là người nắm quyền chủ động, từng bước đợi con mồi rơi vào lưới mềm anh đã giăng ra. Nhưng hiện tại đã kéo trúng một tảng đá cứng lại còn biết phá lưới, đương nhiên có chút không vui.

Tuy vậy, cái nào cũng có hai mặt của nó, tuy rằng việc khó hay gây ra trở ngại nhưng lại mang đến nhiều bất ngờ thú vị, một khi đã đạt được chiến thắng thì mùi vị lại càng được nâng cao. Đó chính là cái giá phải trả cho một phần thưởng lớn.

Hoắc Duật Hy chính là phần thưởng tuyệt mĩ mà anh phải trả giá đắc đó.

Ngay lúc yên tĩnh, đột ngột điện thoại của Tề Thiếu Khanh lại vang lên. Không phải là máy bàn của công ty mà từ số di động cá nhân.

Anh có chút nghi ngờ nhìn vào dãy số của người gọi đến, không phải ai khác mà là Lăng Túc Thiên. Anh không nghĩ ngợi thêm nữa, trực tiếp bắt máy.

“Lăng tổng, tôi là Tề Thiếu Khanh.”

[Tề gia, thật thất lễ lại chọn giờ này gọi cho cậu, hẳn là đang trong phòng làm việc?] Lăng Túc Thiên cười nhẹ hỏi.

“Quả thật như vậy. Nhưng Lăng tổng không cần khách khí, chỉ cần là chuyện cần thiết thì đối với tôi không bao giờ gọi là làm phiền.”

[À, ra vậy.] Lăng Túc Thiên như đã ngộ ra, hắn lại nói: [Chỉ là hôm nay gọi cho Tề gia cũng không phải là chuyện công việc gì quan trọng, mà có một chút việc riêng muốn hàn huyên với cậu. Tề gia có thể cho Túc Thiên một chút thời gian chứ?]

“Anh cứ nói.” Tề Thiếu Khanh đáp, ngã lưng vào ghế tựa phía sau, thoải mái cất giọng: “Thật ra tôi cũng rất muốn biết ngoài bản hợp đồng của chúng ta sắp ký thì đối với Lăng tổng còn có thứ nào đáng hứng thú hơn, trước giờ được biết việc gây cho anh hứng thú không nhiều.”

Như cá gặp nước, Lăng Túc Thiên cười rộ: [Gia, đúng là vậy, trước giờ tôi chưa từng nghĩ có một ngày lại có chuyện khiến tôi đau đầu như thế, cậu nói xem nên giải quyết thế nào?]

Không đợi Tề Thiếu Khanh nói tiếp, hắn lên tiếng nói tiếp: [Chuyện là hôm nay tôi có nhận được một món quà, mà món quà này có giá trị liên thành. Tôi vừa trong thấy đã thật thích mắt, nhưng là, cậu biết không Tề gia...]

[Nhìn kỹ một chút hình như đã gửi nhầm địa chỉ, thế nào tôi lại tiếc nếu phải trả lại, còn nếu đem dùng thì lại sợ đền không nổi cho người ta. Chúng ta dù gì cũng là chỗ quen biết, nếu như trở thành của cậu thì tôi cũng không mấy tiếc, chỉ là không biết Tề gia có hứng thú hay không?]

Nói đến đây Lăng Túc Thiên đã bộc lộ dụng ý của mình, không đơn thuần là một câu chuyện của riêng cá nhân hắn, người nhanh nhạy như Tề Thiếu Khanh thì làm sao không đánh hơi ra được, dù trong lòng có một dự tính không hay nhưng anh vẫn thật bình thản tiếp lời, thậm chí là mang ý cười ôn hòa vốn có.

“Món quà mà Lăng tổng nhắc đến hẳn là từ chỗ người chúng ta đều quen biết?”

[Đúng vậy.] Lăng Túc Thiên không phủ nhận.

Tề Thiếu Khanh cười trầm: “Lăng tổng giải thích cặn kẽ đến như vậy hẳn là “miếng bánh” ở Tây thành không đến lượt Thiếu Khanh chạm đến rồi.”

[Đây cũng là một nuối tiếc lớn của Túc Thiên.] Lăng Túc Thiên cảm thán. Bất quá Tề Thiếu Khanh cũng không tỏ thái độ gì, càng không lập lại vấn đề này nữa, anh im lặng một chút rồi vào thẳng vấn đề:

“Món quà đó của Lăng tổng tôi rất có hứng thú, nếu như anh đã có hảo ý vậy thì Thiếu Khanh cũng không thể từ chối. Thời gian, địa điểm tùy Lăng tổng quyết định, tối nay lấy thân phận một người bạn tôi mời anh.”

[Được, vậy chúng ta tối nay gặp. Dù có chút tiếc nuối nhưng món quà này tôi sẽ thay Tề gia chiếu cố, lúc đến đây thế nào liền trình diện anh như thế ấy.]

“Được.”

___________

Cùng lúc này ở biệt thự Hàn Nguyệt.

Đã là ngày thứ ba Hoắc Duật Hy trở về, ngoại trừ những vết thương ở vùng da non chỉ mình cô nhìn thì các vết thương khác đều hồi phục không còn dấu vết.

Hôm nay cô biết mình sẽ được đưa đi, từ đầu giờ chiều đã có người thông báo. Bọn họ thông báo một tiếng bởi vì muốn cô tự chuẩn bị, không cần dùng đến biện pháp cưỡng chế, có lẽ Tư Cảnh Hàn đã dặn như vậy.

Hắn khá hửng hờ đối với việc cô rời đi, càng không muốn làm ồn ào, huyên náo chỗ của mình.

Những người chứng kiến cứ nghĩ rằng cũng giống như những phụ nữ khác khi bị kim chủ của mình đá đi, Hoắc Duật Hy sẽ khóc lóc inh ỏi hoặc làm ra một hành động điên cuồng nào đó để kéo dài thời gian.

Nhưng cho đến bây giờ, ngoài sức tưởng tượng, cô lại bình thản một cách lạ lùng, ngay cả một nét nhíu mày cũng không có, cứ như vậy ngồi trên ghế salon ở phòng khách xem tivi.

Tiểu Vương đứng bên ngoài ngó vào, anh y hệt một người sắp thi hành án tử, bên ngoài tuy lạnh nhạt nhưng bên trong lại cảm thấy tội lỗi muôn phần, nhất là khi chính mình phải đưa Hoắc Duật Hy rời đi.

Có thể nói, đến thời điểm hiện tại ở cái biệt thự này người thân cận nhiều nhất với Hoắc Duật Hy chính là anh, tài xế riêng mà Tư Cảnh Hàn cử cho cô. Vậy mà cuối cùng, đến lúc cô rời khỏi chỗ này cũng là chính tay anh đưa đi.

Thiếu chủ và tiểu thư của anh cứ như vậy mà tách ra sao?

“Thiếu chủ về.”

Đang lúc anh còn nghĩ ngợi thì bên ngoài truyền đến lời thông báo của người gác cổng.

Qua bộ đàm người hầu trong nhà lập tức cung kính bước ra sảnh chờ nghênh đón.

Từ cổng chính cách biệt thự 200 mét, chiếc xe thương vụ màu bạc chạy dọc qua những hàng cây trơ trọi lá có tuyết bám đầy trên cành cuối cùng đã dừng ở trước sân, hai vệ sĩ đứng ở sảnh chính lập tức bước đến cung kính mở cửa.

Người hầu đứng hai bên lối vào phòng khách đều hô một tiếng: Thiếu chủ. Chỉ có Hoắc Duật Hy là thản nhiên ngồi bất động ở một chỗ, ánh mắt không suy suyển khỏi màn hình tivi.

Cứ ngỡ Tư Cảnh Hàn theo thông lệ sẽ vào phòng khách nhưng hôm nay hắn ngược lại đứng chờ một chút. Bên trong chiếc xe thương vụ thế nhưng còn có một người nữa, khi đẩy cửa bước ra người bên ngoài mới biết đó là một cô gái trẻ, ngũ quan tuyệt đối đẹp mắt.

Tiểu Vương nhìn thấy trong chốc lát cũng thoáng giật mình, sau đó thì chuyển sang hoảng sợ nhìn vào phòng khách, thế nào Hoắc Duật Hy còn ở đây mà Tư Cảnh Hàn lại dẫn phụ nữ khách vào nhà, chẳng khác nào là muốn tuyên bố với cô hắn đã chơi chán cô và chuẩn bị có người mới.

Cô gái đi trẻ kia vừa nhìn thấy ngôi biệt thự sang trọng mà cả đời chưa từng tận mắt chứng kiến thì có chút lo sợ, rụt rè đi đến bên cạnh Tư Cảnh Hàn, kêu nhỏ một tiếng: Tư tổng.

Tư Cảnh Hàn không trả lời, ánh mắt thoáng nhìn vào phía trong phòng khách, rồi khoác tay lên vai cô gái kia đi vào trong.

Đến phòng khách quả thật nhìn thấy Hoắc Duật Hy đang ngồi ở đó, cô không nhìn về phía bên này, hắn cũng chẳng lên tiếng, kéo tay cô gái kia ra rồi nhạt mạt bảo: Ngồi đi.

Cô gái thấy Hoắc Duật Hy ở đó lúng túng chưa biết phải chào hỏi thế nào thì nghe tiếng Tư Cảnh Hàn gọi liền a một cái, ngập ngừng lựa chỗ ngồi xuống.

Lần này đến lượt Hoắc Duật Hy bị thu hút sự chú ý, cô nghiêng đầu nhìn, thấy trong nhà có thêm một người phụ nữ khác thì lặng lẽ quan sát nhưng không hề lén lút, rất công khai đánh giá cô gái kia từ trên xuống dưới.

Một cô gái còn trẻ tuổi hơn cô, độ khoảng 20 tuổi, vóc người nhỏ nhắn, thanh mảnh, khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp qua lớp trang điểm nhạt, dù ở góc độ nào cũng rất tươi trẻ và thanh mát có thể làm người ta thích mắt từ ngay lần đầu trong thấy.

Chỉ là đối với Hoắc Duật Hy bây giờ mọi thứ đều trở nên chai sạn, cô cũng chỉ nhìn một lần như thế rồi tiếp tục quay đầu lại nhìn tivi của mình. Lúc này hầu nữ của biệt thự đã đem nước lên mời cô gái kia, Tư Cảnh Hàn thì lên tầng thay quần áo bỏ lại hai cực đối lập đang ở phòng khách nhìn nhau.

Cô gái kia có vẻ yếu thế hơn, bị Hoắc Duật Hy nhìn một cái liền rụt lại không dám nâng mắt lên nhìn cô thêm lần nào nữa. Đặc biệt là khi thấy đôi mắt màu hổ phách vô cùng đặc biệt của cô thì cô gái kia lại càng sợ hãi, cũng có chút ghen tị.

Cô ta tuy là đẹp thật, từ trên xuống dưới đều hoàn hảo không tỳ vết, nhưng bây giờ khi trông thấy Hoắc Duật Hy lại thiếu tự tin mất mấy phần. Bởi vì đơn giản một điều, trên người cô ta không có điểm nào quá đặc biệt, có thể nói rất đẹp nhưng không phải sắc sảo.

Ngược lại Hoắc Duật Hy chẳng những ngũ quan tuyệt mỹ mà còn phát ra loại mị lực khiến người khác khó cưỡng lại, không phải đơn giản nhìn vào thấy thích mắt như người ta thích cái đẹp, mà là khiến người khác bị mê hoặc, sức hút đó đến từ đôi mắt, từ nét mày đến ánh nhìn của cô, vô tình nhưng đầy màu sắc.

Mà quan trọng hơn cả, cô ta cũng vô cùng tò mò về thân phận của Hoắc Duật Hy. Một người xinh đẹp như vậy ở trong biệt thự danh giá thế này thì với Tư Cảnh Hàn có quan hệ gì? Loại trừ khả năng là người thân của hắn thì còn lại chính là mối quan hệ thân như vợ chồng nhưng không bao giờ cưới.

Càng nghĩ thì cô ta càng thêm lo lắng, đặc biệt là với đối thủ cạnh tranh mạnh như vậy. Nhưng mà nếu trong biệt thự đã có mỹ nhân như thế thì vì sao Tư Cảnh Hàn còn đưa cô ta về đây, hơn nữa người phụ nữ này lại có vẻ không mấy để tâm đến sự tồn tại của cô ta như vậy?

So với cô gái kia suy nghĩ trăm chiều thì Hoắc Duật Hy lại chăm chú đổi kênh, trong lòng chẳng đặt để cô ta ở vị trí nào, thản nhiên như nước. Mà cho dù cô ta có cố tình gây chú ý với cô thì cũng thế thôi, bây giờ cô chẳng nghe được lời của ai hết.

Thế là cả hai không nói với nhau lời nào cho đến khi Tư Cảnh Hàn trở lại trong thường phục ở nhà màu khói. Cô gái kia vừa thấy hắn thì cứ như bắt được cái phao cứu sinh, lập tức đứng lên chạy đến cầu thang, muốn khoác lấy tay hắn nhưng Tư Cảnh Hàn đã tiến nhanh hơn một bước đi đến chỗ bàn trà đối diện Hoắc Duật Hy, ngồi xuống.

Cô gái kia hơi hụt hẫng, cười gượng quay trở lại chỗ bàn trà, ngồi xuống cạnh bên hắn.

Tư Cảnh Hàn im lặng nhìn Hoắc Duật Hy, Hoắc Duật Hy nhìn tivi, còn cô gái kia thì nhìn hắn, sau cùng vì muốn hắn chú ý đến mình nên cô ta bèn ngọt ngào nói: “Tư tổng, để em rót trà cho anh nhé.”

Nói xong thấy người đàn ông cạnh mình vẫn không nói gì nên cô gái có chút xấu hổ, vội nâng ấm rót vào ly rồi bưng lên.

Tư Cảnh Hàn đón lấy, vẫn nhìn Hoắc Duật Hy nhưng lại hỏi cô gái: “Phòng ngủ tầng 1, tầng 2, tầng 3, cô chọn một đi.”

Nghe được giọng nói trầm thấp của Tư Cảnh Hàn cô gái kia trong lòng mừng sắp phát khóc, khẩn trương cắn cắn môi không biết nên nói thế nào cho thích hợp.

Sau cùng cũng nảy ra được một ý: “Tư tổng, vậy phòng của anh là ở tầng mấy?”

“Tầng 3.” Hắn không hề do dự nói, ánh mắt vẫn khóa chặt về phía Hoắc Duật Hy.

Cô gái kia mở cờ trong bụng, e thẹn nói nhỏ: “Vậy... vậy em cũng chọn tầng ba.”

Bất ngờ Tư Cảnh Hàn lại hừ giọng mũi cười một tiếng, không nói gì. Vết thương trên mặt hắn cũng như vết thương trên người Hoắc Duật Hy, đã không còn để lại dấu vết rõ ràng, dấu răng sâu hoáy mà cô đã in lên đó nếu không nhìn kỹ thì chẳng phát hiện ra.

Lại thêm một lúc im lặng chỉ có âm thanh từ tivi phát ra, Tư Cảnh Hàn khoác tay lên ghế, chân phải vắt lên chân trái ngồi như bậc quân vương, cô gái kia thuận thế muốn tiến vào lòng hắn nhưng vì hơi thở của hắn quá lạnh nên có hơi chần chừ.

Đúng lúc, hắn lại hỏi: “Lần đầu đến có muốn đi một vòng tham quan không?”

Đây là hỏi ý kiến của cô ta sao?

Cô gái kia phát ngốc mấy giây rồi vui vẻ gật đầu, đương nhiên là muốn, muốn đến sắp phát cuồng lên.

Tư Cảnh Hàn cười nhạt: “Được, vậy ngồi nghỉ chút nữa rồi tôi đưa cô đi.”

“Vâng, cảm ơn anh, Tư tổng.” Cô gái kia lập tức nói.

Ngay lúc này chương trình Hoắc Duật Hy đang xem cũng kết thúc, cô ấn tắt tivi rồi lạnh nhạt đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng, một cái nhìn về phía hai người đối diện cũng chẳng có đã xoay lên lầu, về phòng ngủ vốn ở tầng ba của mình.

Tư Cảnh Hàn và cô gái kia đều nhìn theo, nhưng khi bóng dáng của cô đã khuất sau ngoặc cầu thang Tư Cảnh Hàn vẫn chưa thu hồi tầm mắt, trong lòng của cô gái thoáng qua khó chịu, không cam tâm.

“Tư tổng, chị ấy là ai vậy mà đối với anh một chút lễ phép cũng không có?”

Bây giờ thì Tư Cảnh Hàn mới thu liễm lại, nhìn vào tách trà trong tay nước đã phẳng lặng rồi hỏi vặn lại cô gái kia: “Cô nói thử xem?”

Cô gái sửng sờ hai giây rồi nở nụ cười khó xử, vuốt vuốt lại mái tóc: “Tư tổng thật biết nói đùa, cái này, thật khó cho em.”

Tư Cảnh Hàn đánh mắt về phía cô ta, có khi nào hắn lại nói đùa với ai đó để làm tiêu khiển?

Cô gái kia nhìn thấy nét lãnh khốc trong đôi mắt màu lam sâu thăm thẳm kia thì hoảng hốt, trái tim đánh thùm thụp không dám cười nữa.

“Soạt.” Tư Cảnh Hàn đột ngột đứng dậy, đặt tách trà chưa từng chạm đến môi đó xuống bàn, rồi lạnh nhạt: “Là người dưng.”

Mà đã là người dưng thì không phải là người thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.