Đến ngày thứ ba thì trên cơ bản Hoắc Duật Hy đã hồi phục.
Tuy vậy, đến bây giờ cô vẫn chưa hé miệng với người khác điều gì, cô trong bệnh viện Tiểu Mễ và Hàn thúc đều không đến thăm. Suốt mấy ngày liền chỉ có y tá của bệnh viện chăm sóc, ngay cả Mặc Lạc Phàm và Nam Nam cũng không vào khiến cô ít nhiều hiểu được là có nguyên do khác.
Ở bên ngoài có hai vệ sĩ đứng túc trực, đến giờ thì sẽ thay ca trông chừng. Quá rõ ràng đây là phân phó của ai.
Sau bữa sáng thì đến trưa mới có y tá vào kiểm tra cho cô lần nữa, cho nên bây giờ cả căn phòng trắng toát chỉ còn cô với cái trần nhà cao vời vợi nhìn nhau.
Đến hôm nay thì cô không còn khóc nữa, nghĩ đến chuyện trước đó cũng không khóc một giọt nước mắt nào.
Có lẽ đã chấp nhận, hoặc cũng có thể là một loại buông xuôi.
Theo đông đếm thì hôm nay là thứ hai, chuyến đi cổ trấn nếu đúng theo lịch trình thì đã kết thúc từ ngày hôm qua rồi.
Cô có hứa với anh Thiếu Khanh sẽ sớm liên lạc với anh ấy nhưng đến bây giờ thì vẫn bạc tin. Không biết anh ấy đã biết cô ở đây hay chưa mà vẫn chưa đến đón?
Hoắc Duật Hy lần nữa đảo đôi mắt to tròn của mình nhìn xung quanh, bên trong là một mảng trong suốt không chứa đựng bất cứ cảm xúc gì, bình thản đến lạ lùng, cứ y hệt như cô ngày thường đang nằm trong phòng ngủ của mình chán ngắt giết thời gian, thi thoảng sẽ nhìn cái gì đó, rồi lại đợi chờ.
Thêm một lúc cô hơi nhổm người ngồi dậy, đưa tay vuốt ve lại mái tóc hơi rối của mình, rồi đem tất cả sự chú ý dồn vào cổ tay có vết bầm xanh chưa kịp tiêu tán hết, cô khẽ đưa tay còn lại xoa xoa cho nó. Hẳn là trên người còn rất nhiều vị trí cũng thê thảm như vậy, nhưng là không chạm vào cô cũng không thấy đau.
Đúng lúc này có một nữ y tá đẩy xe chuyên dụng của bệnh viện, tiến đến. Hai vệ sĩ bên ngoài nhìn thời gian thì đưa tay ngăn cản ngăn cản, nữ y tá lập tức trình bày:
“Bên bệnh viện thông báo trưa hôm nay Hoắc tiểu thư có thể xuất viện rồi, tôi được phân công đến kiểm tra cho cô ấy lần cuối.”
“Được.” Hai vệ sĩ lập tức tránh sang một bên để nữ y tá kia tiến vào. Thiếu chủ bọn họ có dặn khi nào bệnh viện cho Hoắc Duật Hy xuất viện thì đưa cô ấy trở về Hàn Nguyệt, ngoài ra không nói thêm lời nào nên bọn họ chỉ theo đó hành sự.
Thấy nữ y tá tiến vào, Hoắc Duật Hy cũng không dừng động tác trên tay, cô vẫn gỡ mái tóc bị rối của mình một cách chăm chút.
Nữ y tá bày dụng cụ ra, thấy Hoắc Duật Hy vẫn giống mấy ngày trước không nói gì thì nhẹ nhàng bảo: “Tiểu thư, kiểm tra xong thì cô có thể xuất viện rồi.”
Hoắc Duật Hy không để tâm lắm gật đầu.
“Tiểu thư, xin phiền cô một chút.” Nữ y tá chuẩn bị xong dụng cụ, hướng Hoắc Duật Hy thông báo. Cô rất hợp tác, chủ động đưa tay cởi áo bệnh nhân của mình ra.
Vậy mà cô còn chưa cởi được nút thứ ba nữ y tá kia đã chặn động tác của cô lại, cô không hiểu lắm ngước nhìn cô ta.
Nữ y tá kia cũng nhìn cô không né tránh. Rồi cởi khẩu trang của bản thân ra, nói: “Tiểu thư, kiểm tra đã xong, cô không cần phải cởi áo.”
Hoắc Duật Hy vừa nhìn liền nhận ra là người phụ nữ mấy lần trước giúp cô liên lạc với Mục Đương, hôm đầu tiên cô đến bệnh viện cô ta cũng có xuất hiện một lần, hôm nay không ngờ cô ta lại đến thêm lần nữa. Đem bất ngờ của mình cất vào đáy mắt, cô bình thản:
“Ra là cô đến.”
“Đúng vậy, nên là Hoắc tiểu thư, đề nghị của chúng tôi cô đã suy nghĩ kỹ rồi?” Cô ta trực tiếp vào vấn đề
“...” Hoắc Duật Hy nhìn cô ta, nhưng không trả lời, trong mắt nói lên nét âm trầm.
Cô ta kiên nhẫn nói tiếp:
“Hoắc tiểu thư, lão đại của chúng tôi không trách cô nhất thời xúc động làm hỏng đại sự vừa qua. Cô còn trẻ, thiếu lòng kiên nhẫn là chuyện hiển nhiên, cho nên lão đại chúng tôi chỉ muốn cô có thể cân nhắc lại đề nghị trước đó của chúng tôi. Nhưng mà cô cũng thấy, cái giá của việc thiếu lý trí khi ở cạnh Tư Cảnh Hàn là gì rồi, cho nên để làm đại sự, cô cần sự sáng suốt của chúng tôi.”
“...”
______________
Tề Thiếu Khanh nghiêng đầu tựa cằm lên khuỷu tay, trước mặt là màn hình máy tính với những con số khiến người ta đau đầu, dựa vào điều kiện trước mắt anh đưa ra với chủ mảnh đất thì việc đưa Hoắc Duật Hy trở về chỉ còn trong sớm muộn.
Chỉ là anh hiện tại chưa muốn đề cập chuyện này với Hoắc Duật Thiên, càng không nhắc đến việc ở Canada có gặp thêm một người khác với hắn.
Trí Quân đi vào mang theo một văn kiện đưa cho anh xem.
“Thỏa thuận đều đã đề cập trong đây, anh có thể xem lại thêm một lần nữa.”
Tề Thiếu Khanh đón lấy, trông anh có vẻ bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng của cô. Nhưng cũng phải, Trí Quân tự cho là tất cả đã nằm trong tầm tay, anh có việc gì mà phải vội, dẫu sao đợi lâu như vậy, tận hưởng một chút cảm giác gần đi đến chiến thắng cũng không phải chuyện gì không tốt.
“Anh rất tự tin nhỉ?” Cô vừa giúp anh xếp lại số giấy tờ trên bàn vừa hỏi.
“Không phải tự tin, mà là nhẫn nại.” Anh khá thoải mái đáp, đồng thời úp sấp tài liệu cô vừa đưa lại, hơi chỉnh cổ áo sơ mi của mình về đúng vị trí, áo ghi lê bên ngoài màu xám càng tôn lên vóc người cao lớn, đạt chuẩn hơn cả mẫu mực của anh.
Trí Quân vẫn có điểm chưa hiểu: “Vậy sao anh không trực tiếp đến chỗ Tư Cảnh Hàn trao đổi điều kiện mà phải ở đây nhẫn nại?”
Anh khẽ nâng khóe môi, hơi tựa lưng vào ghế, trong lời nói mang chút ẩn ý: “Có rất nhiều cách để đưa Tiểu Hy đi, nhưng chỉ có một số cách trong đó có thể giúp cô ấy đoạn tuyệt, mà chuyện này thì tôi làm không được. Nhưng hắn thì có thể.”
Nghe anh nói, Trí Quân ít nhiều hiểu được dụng ý.
Anh là muốn mượn tay Tư Cảnh Hàn để kéo Hoắc Duật Hy về với mình nhưng cô không phải luyến tiếc điều gì với chỗ kia, mà cái này chỉ có một cách là làm cô hận triệt để.
“Chỉ là Hàn tổng tài với anh không cùng chiến tuyến thì làm sao có thể...”
Tề Thiếu Khanh không bất ngờ khi Trí Quân nghĩ vậy, anh nhẹ nhàng giải thích: “Thật ra mà nói, tôi chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi, cục diện bây giờ giữa Tư Cảnh Hàn và Tiểu Hy sớm hay muộn gì cũng xảy ra. Ngược lại là tôi giúp cậu ta đi nhanh hơn một bước.”
Sự ngờ vực của Trí Quân phút chốc dâng lên: “Tổng tài, tôi thật sự không biết lần trước anh ở Canada đã biết được chuyện gì, nhưng có vẻ điều đó giúp anh quyết định được rất nhiều chuyện khác.”
Anh cười khẽ, nụ cười sáng như hoa lê, ôn nhu như nước, phẳng lặng như mặt hồ mùa đông, nhìn nữ thư ký của mình, anh ngắn gọn trả lời: “Gặp được Mộc Tích.”
“Chỉ gặp được Mộc Tích?” Trí Quân muốn khẳng định lại.
Anh nhướng mày, “Cô nói thử xem?”
“Vậy tại sao anh không đưa cô ấy về bên cạnh chúng ta, dẫu sao đôi mắt của cô ấy cũng không phải là trở ngại hay cố kỵ gì.”
“Mộc Tích vốn dĩ ở trong tay ai đã không còn quan trọng, quan trọng ở chỗ cô ấy làm sao cho cô ấy tin tưởng chúng ta là người đã giúp cô ấy trong suốt mấy năm qua.”
“Anh không định cho cô ấy biết sự thật sao?”
Tề Thiếu Khanh lắc đầu, “Đối với một cô gái lương thiện như Mộc Tích thì không nên biết quá nhiều chuyện, đặc biệt là việc Tử Mặc biến thành Tư Cảnh Hàn và thân thế của Tiểu Hy là công chúa của Hoắc gia.”
Anh cũng biết dù Mộc Tích trong tay hay không, thì đến một thời điểm nào đó Tư Cảnh Hàn cũng không thể giữ Hoắc Duật Hy ở bên người nữa. Chẳng qua hắn chỉ nhân danh cô ấy để trên danh nghĩa đó trói buộc Hoắc Duật Hy mà thôi. Một phần lý do của việc này lại xuất phát từ một nguyên nhân khác.
Vạn nhất không ngờ trên đời lại có sự trùng hợp đến như vậy, giữa Mộc Tích và Bảo Bối của Tư Cảnh Hàn...
Trí Quân nhìn trong ánh mắt của Tề Thiếu Khanh là một nỗi suy tư xa xôi mà cô không đoán được, cô cũng không hỏi thêm lời nào nữa. Rất biết giữ kẽ làm tiếp công việc của mình.
Một lát sau Tề Thiếu Khanh dặn dò thêm: “Chuyện này bên phía Hoắc thiếu gia khoan hãy thông báo cho cậu ấy, khi nào Tiểu Hy về đây thì tôi sẽ tự giải quyết.”
“Vâng.”
Sau đó hai người không nói gì nữa, im lặng nhìn nhau.
____________
Hoắc Duật Hy được đưa về biệt thự Hàn Nguyệt, có một sự thay đổi đến bất ngờ. Hai người mà cô tin tưởng nhất và yêu thương cô nhất là Hàn thúc và Tiểu Mễ không còn ở đây nữa, họ đã được Tư Cảnh Hàn cho trở lại nơi trước kia làm việc, mà cô còn chẳng biết đó là nơi nào, chốn nào.
Khẽ cười, cô cũng phải, có Hàn thúc ở đây thì làm sao thúc ấy nỡ để cô bị bán đi. Tư Cảnh Hàn làm như vậy chỉ muốn cắt đứt hết mọi cứu cánh của cô mà thôi.
“Tiểu thư, tạm thời cô cứ ở đây tịnh dưỡng.” Hai vệ sĩ đi phía sau lên tiếng đem cô trở lại thực tại.
Xoay người nhìn bọn họ, cô thản nhiên hỏi: “Tạm thời? Có nghĩa là không ở đây lâu dài nhỉ?”
Hai người kia không biết trả lời làm sao cho thõa đáng nên im lặng, cô phẩy phẩy tay, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sa lon ở phòng khách: “Vậy bao giờ thì tôi phải đến thành Tây?”
“Tiểu thư... chuyện này...”
“Cứ nói, dẫu sao tôi ở đây cũng không thể trốn đi đâu, phải không?”
Hai vệ sĩ nhìn nhau rồi trả lời: “Khoảng ba ngày nữa.”
“À...” Cô tỏ vẻ như đã hiểu, khi những dấu vết trên người vừa tan hết thì cũng là lúc món quà như cô được dâng lên, hẳn rằng Tư Cảnh Hàn đã có tính toán hết.
“Được rồi, hai người ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Cô phát tay.
Hai vệ sĩ lui ra ngoài thì có hai hầu nữ tiến vào, đều là người mới, không ai thân thuộc với cô.
Hoắc Duật Hy nhướng mày, nếu đã thế thì cô tự mình tìm một chỗ yên tĩnh. Nghĩ vậy cô bèn đứng lên, hướng tầng ba có phòng ngủ của mình đi lên.
“Tiểu thư, để em giúp chị.” Một trong hai hầu nữ lập tức đi theo, đỡ lấy tay của Hoắc Duật Hy nhưng cô lại giật ra, quay lại nhìn cô ấy, nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng: “Không cần, dẫu sao tôi cũng sắp rời khỏi đây rồi, không cần phải lấy lòng.”
Nữ hầu hơi giật mình khi nhìn vào ánh mắt màu hổ phách của cô đầy giá rét, thật sự bối rối không biết làm gì tiếp theo.
Nói xong lời kia Hoắc Duật Hy vốn định xoay người rời đi nhưng bỗng sực nhớ ra một việc, lại nhìn hầu nữ phía sau mình, cười nhẹ:
“Còn nữa, nếu sau này muốn lấy lòng ai thì nên nhìn người đó có phải mợ chủ của căn biệt thự này hay không, đừng để lấy lòng nhầm một người dùng để bán đi thì thật hoài công vô ích!”
Sau cùng khi quay lưng lên lầu, đôi mắt của cô khẽ khàng nhưng cũng đầy sắc bén lướt qua chiếc camera đặt ngay vị trí chiếc đèn tường gần cầu thang. Rốt cuộc thật nhẹ nhàng biến mất ở ngoặc cầu thang để lại một mình nữ hầu đứng đấy cứng đờ như tượng.
Tư Cảnh Hàn trong phòng làm việc nhìn ánh mắt của Hoắc Duật Hy hướng nhìn về phía chiếc camera cũng như đang nhìn chính mình, hắn nhấp chuột cho dừng lại ở đoạn hình đó, rồi phóng to lên để quan sát khuôn mặt của cô.
Trên đó không còn nét tang thương nào cả, cũng không có những dấu vết mà hắn đã gây ra trong đêm điên cuồng đó. Đôi môi cô không giống một bệnh nhân mới từ trở về từ bệnh viện, ngược lại sắc thái rất hồng hào, ngũ quan mười phần sắc nét nhưng lại hững hờ.
Bàn tay của hắn trong vô thức hơi nâng lên muốn sờ lên hình ảnh của cô trong màn hình, nhưng khi gần chạm đến rồi thì động tác lại dừng ở giữa không trung, cuối cùng dứt khoát rút lại.
Mao Lập Tát đứng một bên nhìn nãy giờ vẫn không hiểu làm sao, anh muốn tiến đến gần thì Tư Cảnh Hàn lại nâng mắt lên nhìn ann, anh hốt hoảng, ngập ngừng vờ nhìn sang chỗ khác.
Tư Cảnh Hàn lại di chuyển con chuột, nhấp vào màn hình camera lắp trong phòng ngủ.
Đúng lúc này Hoắc Duật Hy đã vào phòng, cô không trở về giường nằm sải dài cả người như thói quen bình thường mỗi khi đi đâu về. Ngược lại cô đi một vòng quan sát.
Sau một vòng cô lại đi ra ngoài, lúc trở vào có mang theo một cây gậy chơi gofl, đi đến trước chiếc camera lắp trong phòng mình, chỉ nhìn vào một cái liền nâng tay.
“Phụt.”
Màn hình trước mặt Tư Cảnh Hàn lập tức tối đen.
Mao Lập Tát đang giả vờ lau lau cái tượng ngọc trên giá sách thì nhận được điện thoại. Anh ấy bắt máy, alo một tiếng thì sắc mặt hơi tối lại, cúp máy xong mới khó khăn thông báo cho Tư Cảnh Hàn: “Tổng tài, camera đặt trong phòng ngủ bị Hoắc Duật Hy đập nát rồi.”
“Ừ.” Tư Cảnh Hàn lạnh nhạt đáp.
Hả? Chỉ có thế sao?
Mao Lập Tát không tin hỏi lại lần nữa: “Tổng tài, mấy cái còn lại xung quanh phòng ngủ và cầu thang, chỗ nào với tới cô ấy đều đập hết rồi.”
“Đã biết. Cậu ra ngoài đi.”
Lần này thì Mao Lập Tát há hốc mồm thực sự. Ngay cả tức giận cũng không có sao?
“Tổng tài, có cần tôi cho người lắp lại không?”
“Không cần.” Tư Cảnh Hàn khẳng định, bây giờ thì Mao Lập Tát mới tin mình không nghe lầm, xem ra hắn hiểu anh đang nói cái gì mà.
Bỗng nhiên, anh sực nhớ ra một việc, đập hai bàn tay vào nhau kêu lên: “Có phải hay không tổng tài, anh đã lắp camera tinh vi ở chỗ nào đó mà Hoắc Duật Hy không biết để đề phòng phải không?”
Chắc chắn là vậy hắn mới bình thản như thế!
“Không có.”
Sặc!
Mao Lập Tát lung lay bước chân, “Hả? Vì sao vậy? Thế sao anh không cho tôi đi lắp lại?”
“Hoắc Duật Hy không muốn cho tôi thấy mặt thì không nhìn nữa.” Nói rồi Tư Cảnh Hàn úp máy tính lại, tự mình mở điện thoại cá nhân gọi cho một số di động tên Lăng Túc Thiên.
Mao Lập Tát thấy ý đuổi người của tổng tài thì lặng lẽ tỏ thái độ, nhưng cũng tự động đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Bên trong Tư Cảnh Hàn gọi điện thoại, đầu kia rất nhanh bắt máy.
[Alo?]
“Có một món quà muốn tặng cho Lăng tổng, Lăng tổng có nhận không?”
Bên kia thoáng im lặng, một thoáng thì cười khẽ, giọng nói trầm thấp nhưng đủ nội lực: [Đều là chỗ quen biết, không cần khách khí.]
“Đều là chỗ quen biết... Lăng tổng và Tề gia cũng là cùng chỗ quen biết.” Tư Cảnh Hàn cũng cười khẽ, nhưng lại vạch trần.
Đầu dây bên kia càng cười thêm sảng khoái. [Xem ra Thượng nhân... À không, Tư tổng rất để tâm chuyện lần trước?]
“Chuyện lần trước? Ý Lăng tổng là chuyện nào?” Tư Cảnh Hàn tỏ vẻ không hiểu việc người kia đề cập đến giao dịch mảnh đất ở thành Tây. Người tên Lăng Túc Thiên cười trừ, [A, nói vậy Túc Thiên đã nghĩ nhiều rồi.]
Tư Cảnh Hàn thuận ý rành mạch giải thích mối quan hệ của hai người: “Lăng tổng, chúng ta đều là cá thích sống trong ao nước đục, nước trong một chút sẽ sợ lộ mình. Tuy rằng nói không là bạn bè nhưng cũng là...”
[Cùng một loại?] Lăng Túc Thiên tiếp nữa lời còn lại, Tư Cảnh Hàn không đáp, nhưng cười một ý.
Lăng Túc Thiên lại nói: [Thế nên hôm nay đích thân Tư tổng gọi đến cho Túc Thiên là để bàn chuyện cùng có lợi?]
“Không phải cùng có lợi, mà là để giúp Lăng tổng có thể làm ngư ông đắc lợi, tìm được giá cao hơn gấp nhiều lần so với giá của “miếng bánh” mà Lăng tổng đang có.”
[À... ra vậy.] Tư Cảnh Hàn nói đến đó, Lăng Túc Thiên đã hiểu. Hắn thích thú chuyển điện thoại sang tay còn lại: [Không ngờ mảnh đất này trong tay tôi có một ngày lại được giá đến thế này. Mà đích thân hai ông chủ lớn phải tranh giành, đúng là không uổng công lần này về đây.]
“Thế nên Lăng tổng sẽ không từ chối việc cùng tôi bơi chung một dòng nước chứ?”
Người tên Lăng Túc Thiên không thay đổi thái độ, đáp: [Vậy còn phải xem món quà Tư tổng biếu cho tôi có giá thế nào.]
“Phụ nữ tôi rất yêu thích.”
[A a... Là sủng vật sao? Chậc chậc chậc, đồ của Tư tổng vừa nghe đã rất thích rồi. Nhưng là hàng đã qua sử dụng thì có chút...]
“Tề gia cũng rất thích.” Tư Cảnh Hàn không nhanh không chậm cắt ngang ý của Lăng Túc Thiên, bổ sung một vế sau đầy ý vị.
Bên kia lại im lặng thêm lần nữa, đã hiểu ra ý tứ của hắn, hắn ta càng hứng thú hơn: [Vậy Tư tổng muốn trao đổi thế nào mà cho rằng tôi sẽ là ngư ông đắc lợi?]
“Mảnh đất thành Tây trở thành của tôi. Người trở thành của anh. Còn giá anh muốn đề với Tề Thiếu Khanh thì tùy anh lựa chọn.”
[Xem ra sủng vật này của anh rất lợi hại, có thể khiến Tề gia bỏ ra bất cứ giá nào để đổi lấy sao?] Lăng Túc Thiên vẫn có điểm nghi hoặc.
“Lăng tổng không cần ngờ vực. Tôi dùng uy tín trước giờ để thế chấp, anh đã hài lòng?” Tư Cảnh Hàn dứt khoát khẳng định, cũng không giải thích gì thêm.
[Thành giao.] Bên kia Lăng Túc Thiên trực tiếp trả lời, đương nhiên hắn rất tin tưởng uy tín của Tư Cảnh Hàn. Nhưng hình như hứng thú hắn ta đối với người mà Tư Cảnh Hàn đã đề cập vẫn chưa tận, có chút chờ mong nói:
[Thật sự muốn xem mặt mũi của sủng vật kia thế nào, có phải mùi vị rất tốt không nên các người đều tranh giành đến như vậy? Có khi tôi sẽ không đổi với Tề gia nữa mà để dành thưởng thức cũng nên.]
Tư Cảnh Hàn nâng mắt nhìn về chậu lan hồ điệp trên bàn trà, không vui không buồn trả lời: “Là người của anh thì tùy anh xử trí.”
Bên kia Lăng Túc Thiên lập tức bật cười, [Quả nhiên là Tư tổng của Tư thị tài phiệt trong truyền thuyết, đối với đàn bà trước giờ luôn hào phóng nhưng cũng thật vô tình. Dù là bán đi sủng vật một chút cũng không luyến tiếc, hào phóng, quả thật hào phóng.”
Tư Cảnh Hàn không vội ngắt lời Lăng Túc Thiên, cũng không đáp lời nói vừa rồi mà trực tiếp đề cập thời gian trao đổi.
Lăng Túc Thiên tuy là thương nhân nhưng trước giờ trong thương giới hắn được ví như một hiệu cầm đồ. Làm ăn với hắn không dùng đến nghĩa uy tín, chỉ có giá cả, dù có giấy trắng mực đen nằm trên hợp đồng đi nữa thì một khi chưa công bố ra ngoài đều có thể thay đổi được. Chỉ cần trả cho hắn một cái giá thích hợp thì trắng lập tức thành đen, tên người này liền có thể biến thành người khác.
Hắn là giảo quyệt trong giảo quyệt. Không chọn trắng cũng chẳng chọn đen, hắn thích màu xám.
Hắn là con sói tham lam, dã tâm không ai sánh được. Tuy vậy, chỉ cần là có nhu cầu phù hợp thì bất cứ ai trong thương giới hay hắc đạo đều có thể tìm đến hắn mà không cần phân biệt địch hay ta, hắn cũng không có bạn hay thù, chỉ có trao đổi lợi ít sòng phẳng, từ đó nước sông không phạm nước giếng là được.
Cho nên, đối với Tề Thiếu Khanh cũng được, Tư Cảnh Hàn cũng được, chỉ cần cho hắn một cái giá và sự hứng thú nhất định thì trong cuộc làm ăn đó đều trở thành bạn bè.
Cứ như bây giờ vậy.
[Được, cứ quyết định như thế. Nếu không có gì nữa thì tôi cúp máy đây.] Lăng Túc Thiên nói.
Tư Cảnh Hàn cũng ừ một tiếng, nhưng khi Lăng Túc Thiên định ngắt tín hiệu thì Tư Cảnh Hàn lại lên tiếng: “À, tôi còn chưa nói anh một chuyện. Sủng vật của tôi có lẽ rất hợp với khẩu vị của anh.”
[Thế sao? Thế thì tôi phải giữ lại để thưởng thức rồi.] Lăng Túc Thiên có điểm thõa mãn.
“Đúng vậy. Là Hoắc Duật Hy, con gái Hoắc gia, Lăng tổng nếu không ngại thì cứ tự nhiên.”
[...] Lăng Túc Thiên bên kia không nói được gì.