Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 164: Chương 164: Mật mã Tư Cảnh Hàn




Sáng sớm Đại Bạch đã gọi điện thoại cho Hoắc Duật Hy.

“Tút tút tút…”

“Sao nhỉ?” Thằng bé nhìn điện thoại mãi không được hồi âm thì thắc mắc tự hỏi.

Tư Cảnh Hàn làm xong bữa sáng vừa dọn qua bàn vừa nói: “Người mẹ ngoan của con không nghe máy nổi đâu.”

“Sao vậy ạ?” Đại Bạch lập tức hỏi, thì ra Tiểu Bạch biết lý do.

Ánh mắt Tư Cảnh Hàn thoáng gợn sóng, bên trong vẫn là vẻ “thâm hiểm” giống tối hôm qua khi nghĩ tiếp theo nên xử lý Hoắc Duật Hy như thế nào. Hắn cười như không cười, dịu dàng nói với con trai: “Bởi vì đêm qua mommy của con phải thức khuya đi tìm anh trai xinh đẹp để bao nuôi.”

Đại Bạch lập tức ngẩn ra, bên trong ánh mắt màu lam chứa đựng hoang mang: “Mommy muốn bao nuôi anh trai sao?”

“Ừ.” Tư Cảnh Hàn để bát súp xuống bàn, sau đó tự mình an vị.

Đại Bạch nhìn điện thoại lại nhìn ba mình: “Vậy Tiểu Bạch và Đại Bạch phải làm sao?” Nếu vậy thì ai bao nuôi hai người nữa?

“Ba không biết, nhưng cũng không phải không sống được, cùng lắm thì không có Nhị Bạch, sau này Đại Bạch chịu vất vả một chút tự mình đi làm, xem như sống tạm vậy.”

Hắn vừa nói xong, khuôn mặt bánh bao của Đại Bạch càng thêm hoảng hốt, “Không được đâu, Đại Bạch không thích vậy đâu, Đại Bạch muốn có Nhị Bạch, Đại Bạch muốn được bao nuôi, không vất vả đi làm đâu, sẽ xấu lắm.”

“Đại Bạch, việc này không phải do ba quyết định. Mommy của con muốn, ba cũng chẳng làm được gì.” Ý của hắn rất rõ ràng, muốn thay đổi cục diện thì nhóc phải đi thuyết phục mommy của mình.

Quả nhiên Đại Bạch hiểu ngay: “Đại Bạch sẽ gọi cho mommy, nói với mommy không được đi tìm anh trai xinh đẹp, chỉ được bao nuôi Tiểu Bạch và Đại Bạch thôi, phải không Tiểu Bạch?”

Phải hay không, Tư Cảnh Hàn không trả lời, mà đưa cho Đại Bạch một bát súp.

Sinh ra trên đời này, Đại Bạch đúng là bảo bối của hắn.

Đại Bạch ăn muỗng súp đầu tiên, vẫn lo lắng, gặm muỗng tròn mắt nhìn ba mình: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng phải giúp Đại Bạch lấy lòng mommy, như vậy thì cuộc sống sau này của chúng mới… mới sung túc được. Tiểu Bạch có đồng ý không?”

Thằng bé đặt để cho Tư Cảnh Hàn một câu hỏi khó.

Muốn hắn lấy lòng Hoắc Duật Hy ư? Người phụ nữ thấy trăng quên đèn đó.

“Vậy còn phải xem mommy của con có cần ba không.”

“Mommy cần Tiểu Bạch mà.” Đại Bạch vội nói.

Tư Cảnh Hàn xoa đầu thằng bé: “Đại Bạch, ba đã nói chuyện gì cũng phải mắt thấy tai nghe, đặc biệt chính là phải có thành ý, con hiểu không?”

Đại Bạch gật đầu như giã tỏi, mặc kệ hiểu hay không: “Để… để Đại Bạch nói cho mommy biết, được không Tiểu Bạch?”

“Được.” Bây giờ thì Tư Cảnh Hàn rõ ràng gật đầu.

Hoắc Duật Hy, là do em có lỗi trước nên đừng trách vì sao tôi nhẫn tâm.

Biệt thự Hàn Nguyệt.

“Ừm…”

“Soạt soạt.”

“Sột sột.” Đây là lần thứ n Hoắc Duật Hy trở mình, sau một hồi gãi ngứa khắp người cô mới lờ mờ mở mắt.

Cảm giác quen thuộc và mùi hương cố hữu từ chăn mền khiến cô ý thức được bản thân đang ở đâu.

Tối hôm qua cô say bí tỉ hẳn là Trí Quân hay ai đó đưa về rồi, đám chị em cũng nghĩa khí thật, không đến nỗi nào.

Nhưng mà không biết lúc say cô có nói gì không nhỉ?

Thật đau đầu quá đi mất.

“Bụp bụp.” Cô đá đá chân vào giường nghĩ đến bản thân tê liệt như thế này đều tại tên đàn ông xấu tính Tư Cảnh Hàn gây ra.

Họa chăng biết được cô đêm qua đi uống rượu có khi hắn sẽ nổi điên lên mắng cô một trận té tát rồi.

“Hừm…”

Cô nhớ ra rồi, đêm qua cô mắng hắn nhiều lắm, còn đòi đi tìm người khác bao nuôi, đúng là sướng miệng thật còn hắn lại chẳng biết gì còn ngẩn ngơ ở nhà chăm Đại Bạch cho cô.

Trước đây cô không hiểu, bây giờ mới hiểu đám đàn ông sướng thật.

Suốt ngày dạo chơi bên ngoài, có chuyện buồn, chuyện vui hay chẳng cần vui buồn gì cả chỉ cần có đám anh em tụ họp lại liền có thể tưng bừng như trẩy hội, chẳng cần phải lo nghĩ chuyện ở nhà.

“Tư Cảnh Hàn! Tư Cảnh Hàn, cho anh chết! Cho anh chết!”

Hoắc Duật Hy quá hưng phấn, chụp lấy cái gối Tư Cảnh Hàn hay nằm đấm thùm thụp lên đó, tưởng tượng ra vẻ mặt cau có của hắn liền muốn đánh một trận cho hả hê.

“Bà đây gặp được anh liền cho anh biết tay, sau này anh phải quỳ gối dưới chân bà cầu xin thì bà đây mới tha thứ cho anh. Nếu bà đây còn chân chó chạy theo anh bà liền không phải họ Hoắc! Bà sẽ theo Tư!”

“Mommy… Mommy… Mommy…”

“Hả?” Hoắc Duật Hy giật mình, ngẩn đầu nhìn giáo dác.

Đại Bạch đã về rồi sao?

Giọng của Đại Bạch lần nữa lảnh lót vang lên nhưng lại xuất phát từ túi sách của cô, bây giờ cô mới ý thức được đó là tiếng chuông điện thoại của mình, cô đã đặt thông báo bằng giọng của Đại Bạch từ khi biết nhóc con là con trai ruột của mình với mong muốn mỗi ngày đều có thể nghe được giọng của nó.

Cô trườn người với tay xuống giường nhặt chiếc túi xách lên, ngọt ngào nở nụ cười nhìn khuôn mặt bánh bao của Đại Bạch trước khi ấn máy: “Đại Bạch, mommy nghe đây.”[Mommy, mommy dậy rồi sao?]“Mommy dậy rồi, Đại Bạch đang ở đâu vậy?”[Đại Bạch đang trông chừng Tiểu Bạch cho mommy đây ạ. Mommy yên tâm, Tiểu Bạch bận lắm, phải không Tiểu Bạch?] Thằng bé còn quay sang hỏi ba mình.

So với dáng vẻ vừa ngồi trên bàn làm việc vừa đung đưa chân xiên trái cây ăn của Đại Bạch thì ba của nhóc lại không tốt số như vậy, hắn vẫn đang xử lý một núi tài liệu với vô số văn kiện khác nhau. Nghe nhóc gọi hắn hơi ngẩn đầu rồi lại cúi xuống, đưa bút kí tên.

Đại Bạch mặc kệ việc hắn không trả lời, nó nói với Hoắc Duật Hy: [Mommy thấy không, Tiểu Bạch bận đến nỗi không có thời gian trả lời Đại Bạch.]

“Cái gì? Ba con cũng đang ở đó sao?” Hoắc Duật Hy nghe danh Tư Cảnh Hàn thì giật cả mình, theo quán tính lòm còm bò dậy, ngồi ngay ngắn cứ như thể hắn thấy được bộ dạng nhếch nhác của cô hiện giờ.

Đại Bạch cho một miếng cam vào miệng, rồi tươi cười đưa điện thoại đến trước mặt Tư Cảnh Hàn: [Tiểu Bạch, mommy gọi Tiểu Bạch này.]

Hoắc Duật Hy ở bên đây giật thót, vội nói: “Khoan đã Đại Bạch, ai… ai nói mommy gọi hắn chứ, mommy mới không thèm tên đàn ông đó.”

Vừa vặn Tư Cảnh Hàn chuẩn bị nhận điện thoại từ Đại Bạch nghe được lời này của Hoắc Duật Hy lập tức “giận hờn” trả lại cho thằng bé.

Ánh mắt hắn nhìn Đại Bạch như thế muốn nói: Con đã thấy chưa?

Đại Bạch vội vàng ôm lấy điện thoại trở về, nói với mommy của mình: [Mommy, sao mommy lại nói như vậy, Tiểu Bạch sẽ rất buồn.]

Hừ? Hắn mà cũng biết buồn sao, loại đàn ông lăng nhăng như hắn đã quen lời ngon tiếng ngọt nên bây giờ cô vừa đá động một chút cũng là mang tội tày trời với hắn sao?

Hoắc Duật Hy thầm nghĩ, tuyệt đối không nhượng bộ, nói vào điện thoại với con trai:

“Đại Bạch, mommy thương Đại Bạch lắm, nhưng bây giờ mommy không tiện nói nữa, khi nào Đại Bạch ở một mình rồi điện cho mommy, biết không?”

Cô mong rằng với thái độ quyết tuyệt này của mình thì Tư Cảnh Hàn sẽ không nhận ra điểm gì khác lạ phát ra từ giọng nói còn khàn khàn của cô.

Bây giờ đang lúc chiến tranh với hắn, để giữ thế công bằng cô tuyệt đối phải chứng tỏ bản thân mình trong sạch thì mới có thể nói chuyện hiên ngang. Bằng không để hắn bắt được thóp của mình thì xem như chưa kịp giao chiến cô đã bị xử thua.

Nghe cô nói trong điện thoại như vậy sắc mặt của Tư Cảnh Hàn thêm sa sầm. Đại Bạch thấy vậy cuống cuồng níu kéo mommy của mình:[Mommy, mommy đừng ngắt máy mà, nghe Đại Bạch… Đại Bạch nói đã.]“Bịch bịch bịch.”

Hoắc Duật Hy nghe được tiếng bước chân của Đại Bạch, có lẽ nhóc đang chạy.

Khi đến được chỗ nào đó, Đại Bạch che miệng khẽ tiếng lại: [Để Đại Bạch nói cho mommy nghe một chuyện mà Tiểu Bạch không muốn Đại Bạch nói với mommy…]

“Là chuyện gì?”[Tiểu Bạch nói phải mắt thấy tai nghe mới tin mommy yêu Tiểu Bạch được.]“Sao?” Hoắc Duật Hy lập tức bật dậy: “Tiểu Bạch nói thế sao?”[Vâng ạ, Tiểu Bạch đã nói như vậy, còn bảo mommy phải có… phải có ơ… Phải có cái gì nhỉ?] Đại Bạch nói được một nửa thì quên thoại, xoa xoa đầu tròn cố nhớ ra.

Hoắc Duật Hy đang nóng lòng muốn chết, con trai muốn chỉ cho bí kíp nhưng lại ngốc nghếch chữ được chữ quên.[A đúng rồi, Tiểu Bạch bảo mommy phải có thành ý nữa. Đúng không Tiểu Bạch?] Đại Bạch ngó đầu ra khỏi cái góc mình đang nấp để xác định lần nữa vấn đề, chắc chắn là mình không nhắc bài sai cho mommy.

Cả Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn đều hoảng hốt.

“Đại Bạch… suỵt… Đại Bạch đang nói bí mật cho mommy mà sao lại hỏi Tiểu Bạch, nhỡ hắn biết thì phải làm sao?”

Ngược lại từ phía Đại Bạch, Tư Cảnh Hàn cũng đỡ trán thở dài, cũng may tư duy của Hoắc Duật Hy không quá nhanh để nhận ra thằng bé vì theo “chỉ thị” mới đi nhắc bài cho cô nhưng lại quên thoại, phải chờ hắn nhắc bài.

Đại Bạch đã ý thức được nên che miệng lại, những vẫn hỏi ba mình bằng giọng gió: [Đại Bạch nói vậy đúng rồi phải không Tiểu Bạch, ơ… Tiểu Bạch đi thế?]

Đương nhiên đi ra ngoài để trốn chạy sự ngây thơ của thằng bé rồi, nếu hắn còn ngồi đây cho nó hỏi nữa sớm muộn gì Hoắc Duật Hy cũng sẽ phát hiện ra.

Sau khi được Đại Bạch mách bảo, Hoắc Duật Hy lập tức cúp máy để xây dựng chiến thuật.

Hóa ra nhìn Tư Cảnh Hàn có vẻ khó chinh phục như vậy, à, không phải khó mà là tưởng chừng không thể chinh phục thì ra cũng có bí quyết để giải mã.

Y hệt cái cảm giác đi vào mật thất trong phim ảnh, nhân vật chính phải giải được mật mã ẩn giấu sau những bức tường để tìm được lối ra. Bình thường cứ nghĩ đó là những bức tường nhẵn bóng và khép kín, nhưng một khi chạn đúng cơ quan liền có thể đột phá thành công.

Tâm tư của Tư Cảnh Hàn chính là mật thất, và theo lời Đại Bạch thì mất thất đó có cũng một chiếc chìa khóa để giải mã.

“Đúng nhỉ!” Hoắc Duật Hy vỗ tay bộp một cái, bật dựng đứng sững trên giường, mặc kệ dáng vẻ kỳ quái mà nhảy múa không ngừng.

Tại sao cô không nghĩ ra chứ, trước giờ cô chưa từng chính miệng nói yêu hắn!

Thảo nào, lúc trước vừa nói cô theo đuổi hắn, hắn liền nói cô không hiểu được hắn muốn gì.

Thì ra hắn không cần cô bù đắp gì cả, thứ hắn một là một lời khẳng định trong tình yêu.

Đúng vậy! Nếu cô không yêu hắn vậy cô theo đuổi hắn làm cái gì? Nếu cô không cho hắn biết cô yêu hắn thì tại sao hắn phải đáp trả một người không yêu mình?

“Tư Cảnh Hàn, Tư Cảnh Hàn… Anh quả nhiên đa nghi hơn người, chuyện gì cũng phải rành rành trước mắt.” Hoắc Duật Hy tự cảm thán rồi lại nhảy dựng lên hoan hô.

“A…” Đại Bạch thật đáng yêu quá đi, không uổng công cô vất vả sinh nó ra, đặt ở bên cạnh Tư Cảnh Hàn làm gián điệp vô cùng hiệu quả.

Lần này thì Tư Cảnh Hàn chạy trời cũng không khỏi nắng.

Cái đuôi của Hoắc Duật Hy vì vui mừng mà ngoe nguẩy ra dáng.

Thế là có thể thuận lợi theo họ Tư rồi, không uổng công vừa rồi thề thốt.

Ha, cô biết ông trời muốn nghịch ý con người, cô bảo sẽ không đi cầu xin Tư Cảnh Hàn thì ông ấy liền cho cô có cớ đi cầu xin.

Tính đi tính lại cô còn tính kế được cả ông trời, chứng tỏ cô rất lợi hại nha.

“Ha ha ha…”

_________

Xong xuôi phận sự của mình, Đại Bạch lập tức để điện thoại xuống chạy đi tìm Tư Cảnh Hàn lãnh thưởng.

Cũng may hắn không đi đâu xa chỉ ra ngoài lấy sữa về cho nhóc, thấy ba ba đi vào thằng bé lập tức chạy đến ôm chân hắn, cười dễ thương: “Tiểu Bạch, Đại Bạch nói như vậy đã được chưa?”

Tư Cảnh Hàn vừa đi vừa nhấc Đại Bạch ôm chân đi theo, cho đến khi ngồi xuống ghế làm việc mới ném thằng bé lên bàn: “Tạm được.”

“Tạm được thôi sao?” Đại Bạch sờ sờ cái má bánh bao suy nghĩ mình đã thiếu sót ở đâu.

Tư Cảnh Hàn giúp nhóc giải đáp: “Chuyện mommy đi tìm anh trai xinh đẹp Đại Bạch có nói chưa?”

Và đương nhiên đây cũng là vấn đề mà hiện tại hắn gai mắt nhất. Người phụ nữ kia đêm qua đã hùng hồn tuyên bố bỏ hết chồng con đi tìm trai đẹp để bao nuôi mà.

Đại Bạch đã nhớ ra, “Vậy phải làm sao đây, hay là để Đại Bạch gọi lại cho mommy nhé?”

“Không được.” Tư Cảnh Hàn lắc đầu, nếu như vậy Hoắc Duật Hy sẽ nhìn ra điểm lạ, lúc trước hắn trách Hoắc Duật Hy lợi dụng Đại Bạch để diễn trò, bây giờ chính hắn cũng để thằng bé trổ tài diễn xuất mà đối tượng bị lừa lại chính là mẹ của nó.

Nhưng vì sao hắn chẳng áy náy chút nào?

Là vì thuận mua vừa bán chăng, đôi bên cùng tự nguyện, hơn nữa là chính Đại Bạch đề xuất ý kiến giúp hắn, hắn chỉ là thuận nước đẩy thuyền.

Nhìn ngờ nghệch nhưng thằng nhóc con này cũng chẳng phải tay vừa, nếu không phải vì một phần lợi ích tương lai của mình nó đã chẳng nhiệt tình đến vậy.

“Thế khi nào thì Đại Bạch mới được nói?” Đại Bạch hỏi.

“Khi nào mommy tìm đến.”

Đại Bạch vâng tiếng nữa.

Tư Cảnh Hàn cười dịu dàng xoa đầu nhóc con, rồi thưởng cho bình sữa ấm: “Uống từ từ thôi.”

Đại Bạch không từ chối mà ôm ngay chiến lợi phẩm, nhưng bánh bao nhỏ hôm nay không định hài lòng chỉ với bấy nhiều quà tặng, nó vừa cầm bình sữa, bàn tay múp míp còn lại vừa chìa ra, cất giọng non nớt, xin: “Tiểu Bạch cho Đại Bạch thêm ba tệ nữa nhé?”

Tư Cảnh Hàn vừa đặt bút xuống giấy, nghe thằng bé nói vậy thì ngẩn lên: “Không phải đã thỏa thuận chỉ ba tệ thôi sao?” Hắn đã trả cho nó trước khi gọi điện còn gì?

“Chẹp chẹp.” Đại Bạch nuốt ngụm sữa xuống, sau đó từ tốn giải thích: “Nhưng Đại Bạch phải nói với mommy thêm chuyện của anh xinh trai nữa mà.”

“Cái đó không phải là do con quên bài à?” Nếu nói nghiêm túc đáng lẽ nó còn phải bồi thường họp đồng cho hắn.

Bị ba mình bắt bẻ Đại Bạch cũng không mấy nao núng, thằng bé nắm nhẹ ngón chân hồng hào của mình mà rằng: “Đại Bạch nghĩ lại rồi, có tới hai việc phải nói, nên… nên là mỗi việc phải lấy 3 tệ. Nếu Tiểu Bạch không cho Đại Bạch 3 tệ nữa, Đại Bạch… Đại Bạch sẽ…”

“Được rồi, được rồi. Ba đưa cho con là được chứ gì?” Tư Cảnh Hàn cũng phải chịu thua lý lẽ của nó, đến lúc bán mommy của mình rồi mà nó vẫn còn tỉ mỉ đến vậy.

Đại Bạch nhìn Tư Cảnh Hàn lấy ví ra, khuôn mặt bánh bao càng thêm rạng rỡ, đặt hẳn bình sữa sang một bên, giơ hai tay ra đón sẵn.

Tư Cảnh Hàn thân sĩ mở ví, liếc nhìn Đại Bạch lại nhìn vào ví, đếm đúng 3 tệ rồi lấy ra đưa cho nhóc.

“Cảm ơn Tiểu Bạch.” Đại Bạch chân sáo quên cả nói lấp, nhận lấy ba tệ, sau đó từ trong áo choàng tìm ra thêm sáu tệ nữa, nhập chung chúng lại, từ từ đếm.

Thấy con trai vui vẻ như vậy, khóe môi Tư Cảnh Hàn cũng vô thức rướn lên.

Thầm nghĩ sao nó có thể giống mommy của mình đến thế!

“Một tệ, hai tệ, ba tệ, bốn tệ…” Đại Bạch đếm được nửa chừng thì dừng lại, tâm tư có chút cắn rứt mà hỏi: “Chúng ta làm vậy có tội… tội nghiệp mommy lắm không Tiểu Bạch? Lúc nãy mommy có vẻ vui lắm.”

Đã đến bước đường nào rồi, bán cũng đã bán xong, bây giờ nó mới bắt đầu hối hận?

Tư Cảnh Hàn dù thấy buồn cười vẫn an ủi thằng bé: “Không sao đâu, Đại Bạch là gợi ý giúp mommy thôi. Nếu không, mommy ngốc như vậy biết khi nào mới hiểu được vấn đề?”

Nói cũng phải.

Đại Bạch được trấn an lập tức hết lo nghĩ, lần nữa tập trung đếm tiền.

Tư Cảnh Hàn lần nữa mỉm cười, nhưng ánh mắt đã không còn trong suốt như vừa rồi, hiện tại nghĩ đến Hoắc Duật Hy đã theo manh mối mà hắn gợi ý trong nay mai chuẩn bị đến đây, đôi con ngươi màu lam càng thêm đắc ý.

Khi hắn đem chính bản thân mình ra làm phần thưởng cho một cuộc đi săn, thì chắc chắn người chủ trì cũng phải là hắn và người dành chiến thắng phải do hắn quy định.

Tất cả đã được sắp xếp từ trước, bẫy ái tình không còn bủa vây con mồi mà là bủa vây người chơi.

Hoắc Duật Hy, cho tôi thấy thành ý của em đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.