Mấy hôm sau, lễ đính hôn của Tề Thiếu Khanh và Hoàng Tịch Liên cũng diễn ra.
Dự báo của lúc trước quả nhiên vào thời khắc này linh nghiệm, quá trình tiến hành buổi lễ diễn ra chẳng mấy suôn sẻ do cô dâu đến trễ.
Hoắc Duật Hy là phụ dâu cũng đứng ngồi không yên khi thấy Tề Thiếu Khanh ngày càng trầm mặt, không nói năng gì.
Trước đó vì Tư Cảnh Hàn đột nhiên trả Đại Bạch về Hàn Nguyệt rồi “bỏ trốn” hòng thoát khỏi sự thổ lộ của cô nên hiện tại Tề Thiếu Khanh thiếu đi một đồng đội đắc lực giúp anh tìm ra cô dâu bỏ trốn của mình. Nếu có hắn ở đây thì tốt biết mấy, nghe nói Tề Thiếu Khanh trước kia là mềm mỏng với hắn nhất, hắn chịu khuyên vài câu biết đâu anh sẽ thoải mái hơn.
Đến sau hơn một giờ đồng hồ so với thời gian dự kiến tiến hành buổi lễ thì Hoàng Tịch Liên mới được áp giải đến nơi.
Lúc đó Tề Thiếu Khanh lại trở nên cực kỳ thản nhiên, không trách Hoàng Tịch Liên bắt cứ câu nào, chẳng giống ngày thường, có lẽ vì đại cục, cũng có lẽ xuất phát từ một nguyên nhân khác, nên khi đó, anh chỉ nói với Lạc Tư Vũ một câu: “Tiến hành buổi lễ.”
Khi buổi lễ chính thức bắt đầu, Đại Bạch cùng một bé gái trạc tuổi cực kỳ xinh xắn cầm giỏ hoa trong sự chứng kiến của quan khách bắt đầu tiến vào lễ đường, vừa đi vừa tung hoa lên không trung vô cùng bài bản.
Bởi vì diện mạo của hai cô cậu bé đều rất bắt mắt lại còn tự tin khiến người ta thích thú không thôi. Hoắc Duật Hy nhìn con trai làm hoa đồng với sơ mi trắng thắt nơ, bên ngoài áo ghi lê đen và quần tây ngắn cùng màu ngang gối rất ra dáng quý ông thì cười ra tiếng. Bé gái bên cạnh mặc váy công chúa màu hồng, da vẻ đường nét xinh đẹp trời ban cũng không phải dạng vừa, lai lịch bề thế chẳng kém ai.
Được biết cô bé là cháu gái của Mặc Lạc Phàm, cụ thể hơn chính là con gái của một trong hai chị gái song sinh cách anh tận mười tuổi. Bên ngoại có Mặc gia cùng họ Cameron chống lưng, bên nội cũng chẳng tầm thường bởi ba của con bé là người tiếp quản họ Tống. Dòng họ này có một chuỗi nhà hàng – khách sạn cao cấp xuyên quốc tế, rải rác hầu khắp các nước phát triển và các vùng kinh tế năng động, bên ngoài có vẻ khiêm tốn nhưng giới kinh doanh ai nấy đều phải nể ba phần.
Nhưng nói đi nói lại, ba của cô bé này không phải chú nhỏ của Tống Ly Khắc – tên luật sư đáng ghét của Tư Cảnh Hàn sao? Thật không ngờ gia thế đứng phía sao anh ta lại hoành tráng đến thế.
Không những vậy, nhân dịp này cô cũng nhận ra người phụ nữ bảy năm trước đứng ở khách sạn King ôm Tư Cảnh Hàn hôn má chính là mẹ của bé Nhược Nhược – chị gái của Mặc Lạc Phàm, lần đó chị ấy dúi vào túi Tư Cảnh Hàn cũng là thẻ tín dụng của anh ấy, vốn dĩ muốn trêu anh ấy một phen thật không ngờ đã gây ra hiểu lầm cho cô và hắn.
Nhưng nếu không có hiểu lầm lần đó thì có lẽ hai người đã không nhanh như vậy tiến rất xa. Sự tình trên đời đúng thật là…
Hoắc Duật Hy thầm cảm thán.
Lại nhìn một lượt quang cảnh của buổi lễ đính hôn, hôm nay ngoài những người có quyền thì còn lại là những có tiền, tai to mặt lớn từ các nơi như đổ bộ về để xem cuộc liên hôn thế kỷ, và sau đó – phần họ mong chờ nhất – chính là giao lưu và kiếm chát lợi ích từ nhau. Cô cũng không nhìn thấy lấy một người phóng viên, cả máy ảnh cũng là do nhân viên Tề thị đem đến. Có lẽ phần lớn nguyên nhân đến từ việc những người đến tham dự đều có thân phận đặc biệt nhất định, lộ diện trước công chúng sẽ là một điều đặc biệt nhạy cảm.
Không nhìn đi xa, xét về hai thành viên nhỏ tuổi nhất hôm nay là Đại Bạch và cháu gái của Mặc Lạc Phàm, nếu bị lộ ảnh ra bên ngoài thì rắc rối xảy đến chỉ là chuyện sớm muộn.
Hoắc Duật Hy làm phụ dâu nhưng trong lòng có vô vàn cảm xúc, vừa mới đây thôi Hoàng Tịch Liên còn làm phụ dâu cho cô thì bây giờ ngược lại, cô ấy trở thành nhân vật chính của buổi tiệc, không còn là cô. Mà chú rể của cô thì…
Chú rể của cô!
Dường như tâm linh tương thông là có thật, Hoắc Duật Hy vừa nghĩ đến chú rể của mình thì ánh mắt đã vô tình lia trúng một thân ảnh quen thuộc, phía sau đám đông, hắn với tây trang giày da chỉnh tề đang trầm tư thưởng thức rượu ngon.
“Tư Cảnh Hàn…” Cô không nhịn được nói khẽ một tiếng, không biết có phải do tai của hắn quá nhạy không mà lập tức nâng mắt, trùng khớp nhìn về phía cô.
Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, không hiểu sao trái tim của Hoắc Duật Hy lại đập dữ dội, khẩn trương đến độ tim đập chân run, cảm xúc bồi hồi xao xuyến y hệt lúc gặp sau bao ngày xa cách của mấy cô gái trẻ mới vào đầu tình yêu.
Cô như hồi xuân trở lại, cứ nghĩ mình đang là nhân vật chính hôm nay vậy, tưởng tượng ra câu chuyện hảo huyền, mong Tư Cảnh Hàn đột nhiên chạy nhanh đến nắm lấy tay cô kéo về phía mình giữa sự trầm trồ ngưỡng mộ giữa bao người có mặt.
Nếu được như thế chắc cô thích chết mất.
Càng nghĩ mặt của Hoắc Duật Hy càng thêm ửng hồng, còn e thẹn hơn cô dâu khi được chú rể trao nhẫn đính hôn.
Tư Cảnh Hàn ở bên dưới nhìn đột nhiên cô xấu hổ, trong lòng suy đoán được chút ít, trong lòng cười thầm nhưng tuyệt nhiên không để lộ ra bên ngoài, thật lạnh nhạt nhìn đi nơi khác.
Đương nhiên hắn đã thành công tạo cho Hoắc Duật Hy cảm giác hụt hẫng, cô giậm chân, trong bụng mắng tên của hắn hơn một ngàn lần mới buông tha.
Ở đây, hai nhân vật chính của buổi lễ cũng đã hoàn thành xong nghi thức, dưới sự chúc phúc của mọi người Tề Thiếu Khanh và Hoàng Tịch Liên đều nở nụ cười, nhưng có lẽ chẳng được mấy phần thật tâm cũng giống như sự hân hoan giả dối của họ.
Nói con cháu nhà thế gia mới là những diễn viên cừ khôi nhất quả j sai.
Lạc trong đám đông, Mặc Lạc Phàm như một khúc gỗ, lúcHoắc Duật Hy lúc trông thấy anh còn ngỡ rằng mình đã nhìn lầm.
Một khoảng thời gian không gặp anh của ngày xưa dường như đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó chỉ còn lại một con người vô hồn, lạnh lẽo.
Lý do ư?
Là vì Nam Nam.
Nam Nam là người của họ Cameron đặt bên cạnh anh.
Không phải là một cô nhóc ngốc nghếch mà anh vô tình gặp được trong buổi tuyển chọn học viên.
Không phải là sự trùng hợp do nhân duyên sắp đặt.
Càng không phải vì suy nghĩ vô tư mà lựa chọn ở lại bên cạnh anh.
Cô ấy có mục đích, và vì mục đích ấy mới bước vào cuộc đời của anh.
Chỉ thế thôi đã làm anh hoảng sợ, vì anh biết trên đời này ngoại trừ mẹ và hai chị gái, thì những người phụ nữ còn lại chủ động tiếp cận anh đều mang theo mục đích. Không ai tốt với anh thật lòng cả, họ đều muốn chuộc lợi từ thân phận hào môn của anh.
Cả Nam Nam, người anh tin nhất, bây cũng vậy.
Bọn họ đều như nhau cả, chẳng có ngoại lệ!
Mặc Lạc Phàm trước giờ lạc quan vui vẻ, nhưng không vì thế mà không có điều cấm kỵ, và Nam Nam, chính là người đã chạm vào cấm kỵ lớn nhất của anh, cũng là điều anh sợ hãi nhất – lợi dụng anh để chuộc lợi.
Bởi vì Tề Thiếu Khanh đính hôn cho nên Mặc Lạc Phàm mới quay trở về Trung Quốc một chuyến, nhưng sau khi cạn hết ly rượu chúc mừng anh ấy liền rời đi.
Hoắc Duật Hy có đuổi theo nhưng Mặc Lạc Phàm bước rất nhanh, cô không đuổi kịp, lần nữa trông thấy là khi anh đứng bên chiếc xe Audi cùng một cô gái níu kéo.
Nam Nam chờ đợi rất lâu mới có được cuộc gặp gỡ này, dĩ nhiên muốn cùng anh nói cho rõ ràng.
Mặc Lạc Phàm trước giờ không quen lạnh lùng, nhưng một khi nói cắt đứt liền đem đối phương trở thành vô hình, Nam Nam mà anh trước kia cưng chiều lên trời xuống đất cũng không ngăn cản được.
Một tiếng “buông ra”, tiếng thứ hai đã thẳng thừng giật tay lại, lui vào trong xe cố thủ, mặc kệ cô gái nhỏ ngã xuống đất.
Hoắc Duật Hy chạy ra, đỡ Nam Nam đáng thương đứng dậy, muốn nói một câu lý lẽ với anh nhưng sau đó chính bản thân cô cũng phải sợ hãi.
Thế là Mặc Lạc Phàm rời đi trong sự bất lực của hai người phụ nữ, một tuyệt vọng, một ngỡ ngàng.
Không chỉ riêng Nam Nam và Mặc Lạc Phàm, ngày hôm nay bản thân Hoàng Tịch Liên cũng không toàn mạng.
Sau khi tiễn quan khách về hết, Hoàng Nam Tam và Tề lão gia, Tề phu nhân cũng lui về dinh gia, Tề Thiếu Khanh có trách nhiệm đưa vị hôn thê của mình trở về biệt thự, là biệt thự riêng của Hoàng Tịch Liên.
Tuy rằng đã đính hôn nhưng Hoàng Nam Tam vẫn rất bảo thủ, không hy vọng con gái của mình bị Tề Thiếu Khanh bắt nạt. Bởi vì theo ông đàn ông thành đạt, đặc biệt là bây giờ, lại còn trẻ tuổi như Tề Thiếu Khanh thường không biết trân trọng những gì quá dễ dàng có được. Hơn nữa có biết bao nhiêu ong bướm vây quanh anh, trước khi chưa xác định chắc chắn, ông không thể để con gái mình mạo hiểm.
Tề Thiếu Khanh đưa Hoàng Tịch Liên tới biệt thự của cô, hầu nữ bên trong vừa muốn tiến lên hầu hạ đã được anh cho lui xuống.
Hoàng Tịch Liên không mấy quan tâm, thản nhiên lên tầng. Từ khi buổi lễ kết thúc hai người đã chẳng cùng nhau nói một lời, cô cho rằng đến nơi anh cũng chẳng lưu luyến mà rời đi ngay.
Thế nhưng, anh lại lặng lẽ theo bước cô.
Ban đầu hầu nữ lui xuống Hoàng Tịch Liên chưa thấy bất thường nhưng còn bây giờ khi cảm nhận được hơi thở lành lạnh của người đàn ông ở phía sau sắp vây lấy mình cô vô thức sợ hãi, bước chân mỗi lúc một vội, người phía sau cũng vì thế mà tăng tốc.
Cô lập tức muốn kêu cứu nhưng Tề Thiếu Khanh không để điều đó xảy ra, anh tóm lấy cô, khóa miệng lại, mặt khác kéo cô đi lên tầng, vào phòng ngủ khóa cửa lại.
Hoàng Tịch Liên tái xanh mặt mày trợn mắt nhìn anh, muốn dùng vẻ gan dạ thường ngày ngụy trang hòng thoát thân:
“Anh làm gì vậy, có biết như thế là thất lễ không?”
Tề Thiếu Khanh không trả lời, đưa tay nới lỏng lễ phục.
Hoàng Tịch Liên như con thú nhỏ phát hiện mình sắp bị tấn công vô cùng sợ hãi, muốn nhào ra cửa nhưng cánh tay dài của anh đã ngăn cô làm điều đó. Cứ như gọng kìm anh kéo cô lại rồi ném về phía sau.
Hoàng Tịch Liên loạng choạng, không ngờ được anh sẽ thô lỗ như vậy, cô nâng giọng: “Anh còn không ra ngoài, tôi sẽ gọi người lên đó.”
Để diễn tả sắc mặt Tề Thiếu Khanh bây giờ Hoàng Tịch Liên không biết phải dùng hình dung từ nào cho thích hợp, bởi trong mắt anh là một loại ánh sáng vô cùng phức tạp.
Đối với lời uy hiếp của Hoàng Tịch Liên anh chỉ nhếch mày, u ám nổi lên trong đôi mắt màu trà phẳng lặng: “Hoàng Tịch Liên, chúng ta tính rõ nợ nần đi.”
Vừa nói anh vừa chậm rãi tiến đến chỗ cô, cởi áo vest bên ngoài, giơ lên hướng về phía cô.
Hoàng Tịch Liên không hiểu, cứ liên tục lùi lại, thật chất không dám chọc vào anh của hiện tại.
Tề Thiếu Khanh thấy cô sợ mình ánh mắt phẳng lặng đột nhiên trở nên giận dữ, ném mạnh cái áo lên giường, gắt: “Qua đây!”
Vai Hoàng Tịch Liên vì kinh hãi mà run lên, nhỏ giọng: “Tề Thiếu Khanh, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói, anh bình tĩnh đi.”
“Bây giờ mới biết hạ giọng cầu xin có phải đã quá muộn rồi không?” Anh không có ý định bỏ qua, tiến đến bắt lấy tay của cô.
Hoàng Tịch Liên chưa từng sợ đến vậy, càng không có kinh nghiệm đối phó với tình huống này, vừa bị bắt lấy đã như con thỏ sập bẫy giãy chết mà không biết rằng bản thân càng giãy sẽ càng làm đối phương tức giận, khơi gợi một cách trực tiếp bản tính chinh phục của Tề Thiếu Khanh.
“Tại sao đi tìm tên đàn ông đó? Tôi hỏi em tại sao vào lễ đính hôn của chúng ta lại dám đi tìm hắn, Hoàng Tịch Liên, em muốn chết phải không?!”
Câu cuối cùng anh gần như rống lên, đem Hoàng Tịch Liên nhấc lên như xách một con gà nhỏ.
Từng chứng kiến cảnh anh ra tay hạ sát không biết bao nhiêu lính đánh thuê trong hôn lễ của Tư Cảnh Hàn nên Hoàng Tịch Liên biết một khi anh thịnh nộ sẽ đáng sợ đến thế nào, căn bản tất cả sức lực bình sinh của cô cũng không địch nổi một cánh tay của anh.
Nhưng cô không hiểu anh vì sao lại nổi nóng với mình, trước kia dù có tức giận anh cũng chưa từng có hành động thô lỗ, vậy mà hôm nay anh vứt bỏ hết giới hạn thường ngày, động tay động chân với cô.
Tề Thiếu Khanh mà cô biết không phải như vậy.
Mềm giọng cầu xin không được Hoàng Tịch Liên trở nên cứng rắn, mong rằng cùng anh nói rõ ràng anh sẽ nguôi giận.
“Sớm muộn gì chúng ta cũng hủy hôn, tôi tới lui cùng người khác sẽ giúp anh có cớ danh chính ngôn thuận hủy hôn, anh nên vui mới phải sao lại còn tức giận với tôi?”
Không nhắc đến Tề Thiếu Khanh còn có thể niệm tình nương tay, nhưng một khi đã nhắc đến hai từ “hủy hôn” thì định sẵn Hoàng Tịch Liên không còn đường thoát thân.
Phiến môi của anh trở nên lạnh lẽo vô cùng, khuôn cằm cũng cứng nhắc khó coi. Một tay còn lại của anh bóp lấy cằm của cô, nâng lên hướng về phía mình: “Ai nói tôi sẽ hủy hôn? Hoàng Tịch Liên, từ khi nào cuộc chơi này em có quyền tự quyết định?”
Hoàng Tịch Liên chịu đau nhưng chưa lớn bằng nỗi kinh ngạc, cô đánh đánh vào bàn tay đang cố nghiền nát cằm của mình mà phẫn hận quát: “Đau quá, buông ra, Tề Thiếu Khanh, anh không có quyền khi dễ tôi. Ba tôi sẽ không tha cho anh!”
Dù cô có uy hiếp nhiều hơn nữa thì Tề Thiếu Khanh cũng không sợ, anh hơi cúi đầu, vừa vặn chạm chóp mũi của mình vào sóng mũi của cô, thấp giọng: “Hoàng Tịch Liên, đừng cố giãy giụa nữa, vô ích mà thôi, cuộc chơi này tôi mới là người quyết định, cho dù là hủy hôn người quyết định cũng là tôi.”
“Khốn kiếp, Tề Thiếu Khanh anh đừng nghĩ chỉ có mình là vương tử. Tốt nhất anh hôm nay bóp chết tôi, nếu không, sau anh tôi nhất định chỉnh anh không ngày nào sống yên ổn.” Nghe anh độc đoán tuyên bố quyền hành, Hoàng Tịch Liên không nhịn được mắng chửi.
Hiện tại mũi chân của cô đã lơ lửng khỏi mặt đất, ở trong tay Tề Thiếu Khanh như một con thỏ chuẩn bị làm thịt. Cả chiếc váy cưới còn màu còn chưa kịp tháo ra đã bị anh kéo cho nhàu nhĩ, nhưng cô vẫn rất cao ngạo, nghênh mặt nhìn anh khiêu khích.
Nụ cười trên môi của Tề Thiếu Khanh vì thái độ này của cô càng trở nên quỷ dị, anh đột nhiên bế bổng cô lên đi về phía giường lớn.
Hoàng Tịch Liên mơ hồ ý thức được điều gì sắp xảy, liều mạng muốn thoát khỏi anh.
“Uỵch.”
Rất nhanh cô bị ném tự do xuống chỗ chăn gối mềm mại, người phía sau như một mãnh thú nhanh chóng vồ đến, vây khốn cô vào một gốc.
“Anh muốn làm gì tôi, tôi sẽ kêu lên đấy! Người đâu…” Cô còn chưa dứt lời cơn đau từ khuôn hàm đã truyền tới, Tề Thiếu Khanh khinh bỉ cười hừ một tiếng, sau đó đưa tay túm lấy chân của cô, kéo mạnh về phía mình.
“Làm cái gì? Đương nhiên là việc cả đời này Sở Chung Kiến cũng đừng hòng làm được. Em cứ kêu thử, để xem hắn có ta đến cứu em nổi không?”