Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 166: Chương 166: Mười phần thành ý




Đêm màu nhiệm, đối với Hoắc Duật Hy chưa từng thấy đêm đông nào lại sinh động đến vậy.

Gặp lại Tư Cảnh Hàn cứ nghĩ như gặp lại tình lang.

Khi hắn đưa cô trở về biệt thự, Đại Bạch đã ngủ say.

Đón lấy thằng bé từ cô, hắn nói khẽ: “Tạm thời thằng bé về lại chỗ của tôi. Buổi chiều rảnh tôi sẽ đưa thằng bé sang chơi với em.”

“Được thôi.” Không cần suy nghĩ Hoắc Duật Hy đã đồng ý ngay. Càng không nhắc đến chuyện trước đó hai người cãi nhau, cứ như chưa từng xảy ra mâu thuẫn.

Đột nhiên thấy cô hợp tác như vậy Tư Cảnh Hàn cảm thấy bất ngờ, cứ nghĩ cô sẽ cố gắng giữ hắn ở lại biệt thự hoặc nói lời gì đó đại loại như xin hắn tha thứ chuyện lần đó hoặc theo lời Đại Bạch hướng dẫn thổ lộ với hắn.

Tuy nhiên đợi mãi cô vẫn không nói gì thêm, chỉ có như vậy thì hắn không thể tiếp tục câu chuyện, đành nói: “Vậy tôi về đây.”

“Được, anh về cẩn thận.” Hoắc Duật Hy lập tức đẩy cửa xuống xe, vẫy tay tạm biệt hắn, tuyệt nhiên không mặt dày đeo bám.

Tư Cảnh Hàn liếc cô một cái, cô liền cong mắt cười vẫy vẫy tay, dễ thương lắm cũng là một nụ hôn gió sau đó nhanh chóng xoay người đi vào biệt thự.

Mang tâm trạng khó diễn tả trở về, Tư Cảnh Hàn đem Đại Bạch gọi tỉnh dậy. Sau một ngày ăn uống, vui chơi no say, thằng bé có vẻ rất mệt, mèo nheo lười biếng ôm chặt lấy hắn không muốn nhúc nhích.

Thương con trai, Tư Cảnh Hàn giúp nhóc con đánh răng, thay quần áo rồi bế trở lại giường. Lần nữa phá lệ không giải quyết công việc mà cùng nhóc đi ngủ.

Chỉ là vừa nắm xuống, điện thoại bên cạnh đèn bàn lại nổ chuông.

Là Hoắc Duật Hy gọi đến.

Nghĩ rằng cô muốn hỏi thăm Đại Bạch nên hắn nhận máy rất nhanh. Tuy nhiên, vẫn vờ hỏi:”Có chuyện gì?”[Anh mở Wechat đi.]Ai ngờ Hoắc Duật Hy chỉ nói như vậy đã cúp máy.

Tư Cảnh Hàn thật không biết cô đang nghĩ gì nhưng vẫn theo lời mở Wechat của mình ra xem.

Vừa thấy hắn hoạt động, Hoắc Duật Hy lập tức gửi tin sang: [Tư tổng, chúng ta đổi hình thức nói chuyện đi.]

“Lại muốn giở trò gì?”[Em muốn nấu cháo điện thoại với anh.] Hoắc Duật Hy đính kèm một icon trái tim. Xem xong, Tư Cảnh Hàn phải giật mình, nhắn lại:

“Say rồi thì nên ngủ đi.”[Em không say.] Sau đó Hoắc Duật Hy lại gửi một sticker làm nũng, [Tư tổng, cho em theo đuổi anh nhé, hôm nay trông thấy anh rất đẹp trai, em say nắng rồi.]Đọc tin nhắn này của cô Tư Cảnh Hàn tự thấy rờn rợn người, không quen cách nói chuyện màu mè của Hoắc Duật Hy.

“Đầu bị kẹp cửa?”

Bên này ngược lại Hoắc Duật Hy nhận được tin nhắn của hắn muốn nhảy dựng lên mà mắng: Anh bị kẹp thì có!

Nhưng cũng may, là nhắn qua điện thoại nên cô nghĩ một đằng và viết một nẻo: [Tư tổng, sao anh chẳng hiểu phong tình gì cả? Anh bảo không muốn người khác làm phiền nên em liền ngoan ngoãn ngồi ở nhà đợi anh, dùng cách thức yên tĩnh nhất để thể hiện thành ý của mình, anh còn không cảm động sao?]

Đúng vậy, Đại Bạch bảo rằng hắn muốn cô thể hiện thành ý cho nên cách tốt nhất là ngưng việc bám đuôi làm phiền, chuyển sang giai đoạn hồi xuân vừa học vừa yêu đương của mấy cô cậu sinh viên yêu xa, chỉ có thể hỏi thăm qua điện thoại thâu đêm.

Thật là lãng mạn biết bao, đặc biệt đối với tâm hồn già cõi của Tư Cảnh Hàn đây lại là món ăn mới.

Càng nghĩ Hoắc Duật Hy càng thích chí, chắc chắn với phương thức này Tư Cảnh Hàn cũng phải khâm phục thành ý của cô, có thể vô điều kiện chiều theo tất cả tâm tư của hắn.

So với lý thuyết của Hoắc Duật Hy thì thực tế ở bên này răng của Tư Cảnh Hàn đã đánh vào nhau kèn kẹt.

Bởi vì hắn quá tức! Chưa từng thấy người phụ nữ nào lại ngốc nghếch như Hoắc Duật Hy.

Thành ý của cô chỉ có vậy thôi sao?!

Trong khi đánh trực diện còn không ăn thua thì với loại hình gián tiếp này đã muốn đánh đổ được đế chế của hắn?

Quả nhiên EQ bình thường của Đại Bạch thấp là bắt nguồn từ mẹ của nó.

Hắn chưa từng nghĩ ai đó muốn theo đuổi hắn mà chính hắn lại là người dày công sắp đặt, hướng dẫn cho người đó đi theo hướng nào thì mới có thể thuận lợi theo đuổi thành công.

Nhưng quá đáng nhất là Hoắc Duật Hy này đã được chỉ đề vậy mà làm bài cũng không xong, nói với cô phải thể hiện thành ý thì chí ý cô nên thừa thắng xong lên, tấn công dồn dập. Và không, cô chẳng những không tiến công, còn lùi về phòng thủ dù quân địch đã mở sẵn cổng thành.

Cho dù Tư Cảnh Hàn có muốn đầu hàng cũng không có cớ để đầu hàng, thật sự bức hắn tức đến chết đi sống lại.

“Hoắc Duật Hy, có phải em rất rảnh rỗi không? Nhưng tôi bận lắm, phải ngủ rồi.” Sau cùng, hắn gần như đè nát màn hình điện thoại mới giận dỗi gõ được những chữ này.

Hoắc Duật Hy vừa đắp mặt nạ, vừa trả lời: [Sao vậy, Đại Bạch không ngoan à?]

Làm gì có chuyện Đại Bạch nào không ngoan, thằng bé vẫn ngủ rất hăng say. Tư Cảnh Hàn bận trả lời tin nhắn của mẹ thằng bé nên chỉ kịp qua loa chỉnh lại tư thế nằm của hai cha con.

“Con trai của tôi không giống như em, chơi cả ngày cũng phải biết mệt, đã ngủ lâu rồi.”[Vậy à? Vậy còn anh, mệt không, có cần em qua đó giúp anh giải khuây không?] Cô công khai tán tỉnh, còn tự chụp một tấm ảnh gửi qua cho hắn.

Màn hình điện thoại của Tư Cảnh Hàn lập tức chấn động, bởi khuôn mặt được đắp mặt nạ trắng của Hoắc Duật Hy hiện tại y hệt dạ xoa.

Quả nhiên đàn ông không có hứng thú và không thể chịu nổi quá trình phụ nữ làm đẹp vất vả cùng khổ sở ra sau, cuối cùng bọn họ chỉ cần hưởng thụ thành quả, Tư Cảnh Hàn cũng như vậy, may mà Đại Bạch không thấy bằng không sẽ bị dọa cho giật mình. Hắn viết tin ở cuối câu toàn để dấu chấm than:

“Hoắc Duật Hy! Tôi không đùa với em! Nếu còn không đi ngủ cũng đừng đem bộ dạng xấu xí này dọa người khác thức cùng em!”

Hoắc Duật Hy cười ngoắt ngoéo, quả nhiên chọc hắn phát điên lên mà.

Thật giống mấy cặp tình lữ quá đi.

Nhưng nói thế nào thì cô và hắn cũng là cặp tình lữ đã có một con trai, thế nào thì đôi lúc cũng cần những cuộc trò chuyện trưởng thành hơn chứ!

Cô nhắn lại: [Ảnh này chỉ mình anh được xem thôi đó, canh chừng Đại Bạch.]

Sau khi gửi tin nhắn đi, cô thấy Tư Cảnh Hàn định viết gì đó trả lời, có lẽ hắn nghĩ ảnh mà cô nhắc đến là bức ảnh cô đắp mặt nạ vừa rồi. Nhưng không phải, ảnh mà cô muốn nói là bức ảnh sắp chụp kế đấy.

Tư Cảnh Hàn còn chưa viết xong câu: “Đương nhiên tôi không muốn thằng bé bị dọa” thì Hoắc Duật Hy đã gửi cho hắn một tấm ảnh khác. À không, mà là một loạt những bức ảnh rõ nét chụp cô ở từng góc độ khác nhau nhưng vấn đề đáng quan tâm chính là không tấm ảnh nào cô ăn mặc kín đáo, đoàn bộ đều là khoe dáng vóc mê người sau chiếc váy ngủ ren trong suốt màu đỏ khiến đàn ông chảy máu mũi.

Tư Cảnh Hàn đã phải giật mình theo bản năng đưa tay che mắt Đại Bạch lại, sau đó mới chực nhớ thằng bé đã ngủ say nhưng chính hắn lại cảm thấy cứ như lúc nào nhóc con cũng có thể tỉnh dậy bắt quả tang mình và mommy của nó trò chuyện.

Mặc dù hắn chẳng làm gì nhưng vào lúc này cứ như đang yêu đương vụn trộm cứ chột dạ lo lắng, sợ bị ai đó phát hiện.

Một cảm giác vô cùng đặc biệt khiến loại người quen vô cảm như hắn cũng phải đứng ngồi không yên.

Lẽ nào hắn lại ngại ngùng?

Đại Bạch sau lần giật mình của hắn đã bị động, muốn trở mình. Tư Cảnh Hàn muốn giúp nó nhưng Hoắc Duật Hy lại nhắn một tin nữa cho hắn: [Đẹp không?]

Thế là hắn chẳng còn tâm tư nào chuyên tâm cho con trai, để thằng bé tự xoay sở, thiếu trách nhiệm y hệt một ông bố vì tiểu tam bên ngoài mà bỏ bê con thơ.

Đương nhiên Hoắc Duật Hy hiện tại chính là tiểu tam chuyên câu dẫn đàn ông đó.

Theo bản năng Tư Cảnh Hàn muốn gõ một chữ ừ, nhưng lý trí không cho phép hắn thật lòng như vậy, còn thanh cao đáp: [Em nghiêm túc một chút đi.]

Bên này Hoắc Duật Hy cười khúc khích khi Tư Cảnh Hàn cũng biết thả icon phẫn nộ, cô làm liều gọi điện video cho hắn.

Tư Cảnh Hàn không ngờ cô sẽ chuyển sang gọi điện cho mình, do dự nhìn Đại Bạch một cái rồi cũng bắt máy, thấp giọng quát khẽ: “Em điên rồi phải không?”[Ư, sao anh lại nói như vậy chứ, người ta không chịu đâu…] Càng nói, giọng của Hoắc Duật Hy càng mềm mại, như mật rót vào tai đối phương.

Tuy nhiên, đây không phải là gu của Tư Cảnh Hàn, nghe cô ỏng ẹo hắn chỉ thấy hãi hùng, “Thôi ngay điệu bộ đó, nếu không tôi lập tức cúp máy.”

Vì sợ hắn cúp máy thật nên Hoắc Duật Hy lập tức im bặt, chỉ có thể chu môi dỗi hờn, đôi mắt to tròn long lanh nhìn chằm chằm vào màn hình vô tội.

Tư Cảnh Hàn nhìn trên đầu cô còn đeo hai cái tai thỏ, phía trước cổ đeo thêm một cái nơ liền hiểu cả set đồ cô đang mặt là đồ cosplay “chuyên dùng”, sắc mặt của hắn nói tốt thì không phải tốt, tệ cũng không tệ, nói chung rất khó diễn tả.

“Lại nhặt từ đâu ra bộ đồ chết tiệt này?” Lúc sau hắn trầm giọng hỏi.[Hư…] Hoắc Duật Hy lắc vai làm nũng: [Sao lại nói vậy, người ta đã tốn rất nhiều tiền mới mua được mặc cho anh xem mà.] Nói rồi, cô chủ động đứng dậy, xoay một vòng trước ống kính, và hiển nhiên rất biết cách khoe những đường cong nóng bỏng của mình, đặc biệt nửa kín nửa hở phô bày những thứ vốn liếng trời sinh càng tăng thêm sức hấp dẫn.

Tư Cảnh Hàn ngoài miệng lạnh lùng nhưng từ lúc cô đứng lên chưa bao giờ ánh mắt hắn dời đi nơi khác, nói không bị câu dẫn chính là nói dối, ai bảo cô lại là người phụ nữ hắn, đã cùng hắn thân mật không thể thân mật hơn nữa.

Sau khi kết thúc động tác, Hoắc Duật Hy lần nữa nằm sấp xuống giường, chống tay nhìn vào điện thoại, hỏi: [Sao hả, đã thấy thành ý của em chưa? Anh thích không, Cảnh Hàn…]

“Khụ.” Tư Cảnh Hàn ho khẽ, vờ nhìn xuống Đại Bạch, bây giờ mới tiện tay chỉnh lại tư thế nằm cho nó.

Hoắc Duật Hy đợi câu trả lời không lên tiếng, người đàn ông chỉnh cho Đại Bạch một hồi vẫn không thuận mắt, quyết định nằm hẳn xuống giường, một tay cầm điện thoại, một tay ôm con trai như ôm gấu bông, bên dưới đắp chăn kín chân y hệt dáng vẻ của một thanh niên đã sẵn sàng cùng người yêu nói chuyện xuyên đêm.

Hoắc Duật Hy cực nóng lòng chờ hắn chấm điểm, sau một hồi hắn cũng chịu lên tiếng nhưng lại hỏi một câu: “Hết rồi?”

“Hết rồi.” Cô thật thà.

“Thành ý của em chỉ có như vậy?” Hắn ở đây là chê quá ít.

Nhất thời Hoắc Duật Hy bị câu nói của hắn làm cho sững sờ, thầm ước lượng lại thành ý của mình rồi hỏi hắn bằng giọng thành khẩn học hỏi: [Vậy trước đây hồ ly tinh của anh cho anh nhiều lợi lộc lắm sao?]

Tư Cảnh Hàn tốt bụng giải đáp thắc mắc của cô: “Đối với kim chủ đừng bao giờ hỏi câu đã đủ chưa, nếu em muốn tiền của họ thì phải cố gắng tìm cách học thêm thật nhiều chiêu trò khác nhau để đối phương không còn hứng thú đối với người khác nữa.”[Vậy anh chờ em học được không?] Hoắc Duật Hy lập tức nói, bằng khuôn giọng hết sức thản nhiên và ngây thơ.

Đương nhiên Tư Cảnh Hàn sẽ không đáp cô rồi, cho cô bứt rứt chính là điều thú vị nhất của cuộc chơi này.

Hoắc Duật Hy hết nằm sấp rồi lại nằm ngửa, giơ điện thoại lên cao, nhìn Tư Cảnh Hàn nghiêng mặt nằm đó nhẫn nại trò chuyện cùng mình cô cảm thấy rất có động lực: [Hay là tối mai em đến chỗ anh nhé, em hứa sáng sớm sẽ lập tức rời đi, chúng ta hẹn hò đi, như những người yêu nhau vậy.]

Lời chiêu dụ của cô không phải hoàn toàn vô giá trị trong mắt Tư Cảnh Hàn, hắn thử xem xét qua: “Nói cho tôi lý do vì sao tôi phải chấp nhận lời đề nghị của em.”[Thì… người ta lo cho sức khỏe của anh, hơn nữa cũng sợ anh thiếu thốn sẽ đi tìm hồ ly tinh.] Cô thẳng thắn nói nhưng không phải là điều cốt yếu Tư Cảnh Hàn muốn nghe.

“Để thuyết phục một người đầu tư vào hạng mục của mình, một trong những việc em cần làm là tạo ra sự hấp dẫn cho đề án của mình. Như vừa rồi, chưa đáp ứng yêu cầu của tôi.] [Ba của Đại Bạch, anh không cần đề phòng em đâu, hiện tại anh cũng biết bà dì của em chỉ vừa về quê thôi, đặc biệt an tâm. Chỉ cần anh cùng em hẹn hò, nhất định anh không chịu thiệt, hồ ly tinh biết chuyện gì em liền biết nhiều hơn ả, anh chấp nhận em đi.] Hoắc Duật Hy xem như biết nói chuyện.

Tư Cảnh Hàn vỗ về mông của Đại Bạch, ánh mắt có chút tư lự, hắn trở mình nằm nghiêng sang phải, tay trái vẫn để Đại Bạch áp vào người.

“Chính bản thân em hai ngày trước mạnh miệng bảo “cóc cần”, bây giờ lại thuyết phục tôi chấp nhận em, Hoắc Duật Hy em là thế nào đây?” Đây là đề tài bất tận để hắn ngược đãi tâm tư Hoắc Duật Hy, cô đã rất đau đầu để nghĩ ra lý do biện hộ cho mình suốt hai hôm nay.[Lời phụ nữ nói lúc nóng giận sao có thể tính chứ, người ta là ganh tỵ anh rước phụ nữ khác về đuổi người ta đi. Thật sự là đáng thương hơn đáng trách mà.]“Vậy nếu tôi vẫn đưa phụ nữ khác về thì sao?”

Em sẽ lập tức hoạn anh!

Hoắc Duật Hy định thốt ra câu này ngay lập tức nhưng vì đại cục lâu dài mà sửa miệng, cười dịu dàng thùy mị: [Đương nhiên em sẽ khiến cho hồ ly tinh biết khó mà lui rồi, anh chỉ được làm ba của con em và chồng của em thôi, không là của ai khác.]

Thật sự hiếm khi Tư Cảnh Hàn nhàn rỗi nói chuyện phiếm, còn là chủ đề không lối ra của phụ nữ, có lẽ là vì những lời cầu xin của Hoắc Duật Hy quá thiết tha đi nên hắn rộng lượng hỏi thêm:

“Nói xem em sẽ làm gì bọn họ?”[Anh không được nói em hung dữ, cũng không được nghĩ xấu về em đâu đó.] Hoắc Duật Hy phòng trước.

“Ừ.”[Ư… nói sao nhỉ, cũng chẳng có chiêu thức gì rõ ràng. Nói chung anh thích ả ở điểm nào em liền xé nát ưu điểm đó, để xem anh còn ăn nổi không?]Tư Cảnh Hàn im lặng vài giây, Hoắc Duật Hy cũng im lặng vài giây, chớp chớp mắt nhìn hắn.

Bất ngờ Tư Cảnh Hàn lại hỏi một câu: “Vậy bản thân em nghĩ bản thân mình trong mắt đàn ông tốt ở điểm nào?”[Tất nhiên là chỗ nào cũng có ưu điểm rồi. Nhưng sao anh lại hỏi em chứ, quan trọng là người em yêu có cảm nhận thế nào về em cơ, anh thấy em không đẹp dù em tốt đến đâu cũng vô dụng. Phải không?]“Tự hỏi người em yêu, sao lại hỏi tôi.” Tư Cảnh Hàn vẫn rất nhạy bén né tránh cái bẫy của cô.

Hoắc Duật Hy cười hì hì như không có chuyện gì, lật người úp mặt vào gối, ngắm Tư Cảnh Hàn thêm một lúc mới the thé giọng: [Tư Cảnh Hàn, em nhớ anh quá, ngày mai anh cho em qua chỗ anh đi. Mấy trước bà dì đến thăm đau bụng gần chết, lại nghĩ đến anh trước kia nấu nước đường đỏ cho em, hic… Cảnh Hàn, được không?]

“Ừ.”

Tư Cảnh Hàn nhất thời không cưỡng lại được sự dịu dàng của Hoắc Duật Hy, vô thức đồng ý. Nhưng hắn còn chưa kịp luyến lưu vẻ hiểu chuyện cô bao lâu thì hình tượng đó đã bị chinh cô đạp đổ ngay và luôn.

“Ga… Tư Cảnh Hàn, anh thật đáng yêu!” Gần như Hoắc Duật Hy đã nhảy dựng, chiếc điện thoại theo chân cô tung lên không trung quay mấy vòng mới chịu nặng nề rơi xuống giường.

Tư Cảnh Hàn không nén được tiếng thở dài, thật hối hận khi vừa rồi đã mềm lòng giao mình cho giặc.

Rồi đêm sắp tới, hắn phải làm sao?

Vừa nghĩ, ngón tay của hắn không tự chủ lướt đến mục ảnh lúc nãy cô gửi cho mình, hầu kết khẽ chuyển động lên xuống.

Sau khi Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy nói chúc ngủ ngon trời đêm cũng đã vào khuya.

Tư Cảnh Hàn để điện thoại sang một bên, cách xa giường một chút rồi quay lại tiếp tục ôm lấy Đại Bạch vào lòng.

Nghĩ đến thằng bé là thành phẩm của mình và Hoắc Duật Hy trong lòng hắn càng thêm mềm mại, cảm thán tạo hóa thật kỳ diệu có thể gắn kết hai cá thể hoàn toàn tách biệt lại với nhau bằng một sinh linh mới mang theo hình dáng của cả hai.

Đại Bạch vừa trông qua đúng là giống hắn y như đúc nhưng thật sự, tính cách của nó như đem sự hiện diện của Hoắc Duật Hy thổi vào cuộc sống của hắn trong những ngày xa cách cô.

Trước kia nhìn thằng bé, hắn tưởng chừng đang có Hoắc Duật Hy ở ngay bên cạnh, thấy hạnh phúc nhưng lại càng nhớ nhung.

Tự hỏi Đại Bạch là con trai đã giống cô đến vậy, nếu là con gái có phải còn giống hơn không?

Hắn nghĩ nghĩ, khóe môi lại rướn lên, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vào cái má bánh bao rất đàn hồi của Đại Bạch.

“Cũng may, chỉ là giống tính cách thôi.” Nếu không, hình dáng cũng giống luôn thì có phải sẽ xấu chết con trai hắn rồi?

Hoắc Duật Hy tuy không phải là cô gái hoàn hảo nhưng vẫn có điểm tốt, vậy cớ gì Đại Bạch lại toàn giống tính xấu của cô: hám ăn, hám tiền, tướng ngủ cũng xấu, đặc biệt chậm tiêu, EQ đôi lúc quá thấp làm hắn chỉ biết dở khóc dở cười.

Đôi lúc hắn cũng không hiểu bản thân mình bị sao nữa. Bao nhiêu phụ nữ tốt, tâm tính đúng ý hắn, vậy mà hắn chỉ chấp nhận được mình cô, nhìn tính xấu của cô cũng thấy đáng yêu.

Bây giờ Đại Bạch nhìn mommy nó bát nháo lại cười sằng sặc bảo đáng yêu. Chẳng lẽ là di truyền từ hắn sao, hắn đã vô tình làm liên lụy con trai? Chỉ vì hắn có sở thích kỳ quái này mà Đại Bạch sinh ra cũng giống hắn!

Tư Cảnh Hàn thầm tội nghiệp cho Đại Bạch, cuộc đời của hắn để dành đối phó Hoắc Duật Hy đã vất vả đến chết đi sống lại rồi, thế mà đến đời con trai cũng chẳng khá hơn.

Hóa công thật sự có ân oán với nam nhân họ Tư hắn rồi?

Sáng hôm sau.

Đại Bạch cùng Tư Cảnh Hàn như thường lệ ăn sáng.

So với độ tập trung cao của thằng bé thì hắn chốc chốc nâng điện thoại lên nhìn, sau đó thì khư khư cầm mãi.

Từ sáng sớm Hoắc Duật Hy đã gửi tin chào buổi sáng cho hắn, chụp cho hắn xem cô đã thay chiếc váy nào vào hôm nay.

Bây giờ ở biệt thự chẳng có ai, người hầu dọn dẹp xong xuôi đã được cô cho lui về nhà nghỉ ngoài hậu viên, Hàn thúc cũng đã ra ngoài cùng mấy người bạn già chơi cờ, cho nên hiện tạo c chính là duy ngã độc tôn của căn biệt thự xinh đẹp.

Để câu dẫn Tư Cảnh Hàn cô thoải mái vận một chiếc váy dây màu xanh đơn giản bên ngoài, ở bên trong khi cô cúi người sẽ cho Tư Cảnh Hàn liếng thoáng thấy được cả một vườn xuân.

Hắn ho khẽ một cái, chột dạ để muỗng xuống, nhìn sang Đại Bạch, thằng bé vô tư chẳng biết gì vẫn đang múc rau cho vào miệng, bây giờ hắn mới an tâm xem điện thoại tiếp.

“Tỉnh dậy đã ăn sáng?” Hắn không giống lúc trước hà khắc bắt buộc cô thay vào một bộ quần áo đàng hoàng, bởi vì chắc chắn lúc này chỉ mình hắn nhìn thấy dáng vẻ mê người này của cô.

Hoắc Duật Hy nhanh chóng chụp cho hắn xem bữa sáng của mình thay câu trả lời.

Tư Cảnh Hàn thầm hài lòng.

Lúc này Đại Bạch đã ăn xong, hắn tiện tay cấp thằng bé bỏ lên tay cho nó câu cổ mình, một tay cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào đó đi ra ngoài.

Ngồi trên tay hắn Đại Bạch chăm chú nhìn về phía bàn ăn, cho đến khi ra tới phòng khách nó mới mỉm cười vỗ vỗ vào vai ba mình: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch để quên ca táp kìa.”

Bước chân của Tư Cảnh Hàn khựng lại, ý thức được mình đã quá chú tâm trả lời Hoắc Duật Hy mà quên mất cặp tài liệu, hắn đành quay vào trong lần nữa, đưa ca táp cho Đại Bạch ôm, lần hai đi ra ngoài.

Chỉ vì bận trả lời tin của Hoắc Duật Hy mà sáng sớm Tư Cảnh Hàn đã dặn Mao Lập Tát qua rước mình. Đại Bạch tính ra vẫn rất tốt số, ba của nhóc vẫn còn nhớ phải mang nhóc theo, bằng không đã vì mẹ trẻ mà quăng đại nó ở một xó nào.

Trên xe, Đại Bạch được thả tự do bò tới rồi lại bò lui, Mao Lập Tát chẳng nói được với Tư Cảnh Hàn lời nào vì hắn cứ liên tục nhìn điện thoại, anh thật sự tò mò đến chết đi sống lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đại Bạch bò một hồi đã chán, nhích lại chỗ ba mình, ôm đùi của hắn làm nũng: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mua búp bê cho Đại Bạch nha?”

Tư Cảnh Hàn còn chưa phản ứng ở phía trước Mao Lập Tát vừa nghe hai chữ “búp bê” từ Đại Bạch đã phải nhảy dựng lên, loạng choạng tay lái.

Ngay lập tức anh nhận được ánh mắt cảnh cáo từ phía Tư Cảnh Hàn, nhưng cũng may, hôm nay sắc xuân trên người hắn rất dư thừa nên Mao Lập Tát vẫn còn toàn mạng. Quay sang Đại Bạch, hắn cho là thằng bé ý muốn nói đến gấu bông, nên đáp: “Con lại muốn con gấu bông nào, không phải con vật nào cũng có ồi sao?”

Đại Bạch lập tức lắc đầu, chu môi bảo: “Không phải gấu bông, Đại Bạch muốn búp bê cơ.”

“Robot?” Tư Cảnh Hàn xác nhận thêm lần nữa.

“Không phải ạ, búp bê là búp bê ấy, búp bê bé trai và… và búp bê bé gái dễ thương to thế này này.” Vừa nói Đại Bạch vừa giơ tay mô phỏng.

“Phụt!” Mao Lập Tát chết ngất vì nhịn cười.

Ngược lại Tư Cảnh Hàn phải sửng sờ.

Điện thoại trên tay không tự chủ đặt xuống ghế rồi nhấc Đại Bạch lên, nghiêm trọng hỏi: “Đại Bạch, con… tại sao lại muốn chơi búp bê?”

“Ử, không được sao ạ?” Đại Bạch cắn ngón tay, ngây thơ không hiểu.

Tư Cảnh Hàn nghẹn lời: “Không phải là không được, nhưng mà… vì sao Đại Bạch muốn có búp bê.”

“Búp bê dễ thương, Đại Bạch muốn chơi nấu ăn và may quần áo nữa, giống như chị Nhược Nhược vậy.”

Chị Nhược Nhược mà Đại Bạch nhắc đến ở đây chính là cháu gái của Mặc Lạc Phàm.

Sợ Tư Cảnh Hàn không mua cho mình nên Đại Bạch nói thêm: “Chị Nhược Nhược bảo con gái ai cũng thích búp bê cả, nên… nên Đại Bạch nghĩ lớn lên để được chị xinh đẹp bao nuôi phải biết chơi búp bê với chị xinh đẹp, thì chị xinh đẹp mới thích Đại Bạch… nuôi Đại Bạch được.”

Lý lẽ hết sức thuyết phục mà Mao Lập Tát vừa nghe xong buồn cười đến trụy tim.

Anh thầm thương tiếc cho Tư Cảnh Hàn, khẳng định rằng đại tổng tài như hắn trải qua trăm ngàn sóng gió cũng chưa khi nào đau đầu như lúc ở cạnh đứa con trai duy nhất này.

“Khụ…” Tư Cảnh Hàn ho khẽ một tiếng, bất đắc dĩ không biết nói từ đâu: “Đại Bạch, nhưng mà búp bê không quá phù hợp cho con… À, ý của ba là không phải không muốn mua cho Đại Bạch, nhưng mà thật sự hiện tại vẫn chưa cần thiết.”

“Chưa cần thiết?” Đại Bạch lặp lại.

“Đúng vậy.”

“Thế khi nào thì phù hợp ạ?” Đại Bạch hiểu chuyện chưa bát nháo.

Tư Cảnh Hàn tự đào hố chôn mình, nhất thời cứng miệng. Cũng may Mao Lập Tát nhanh trí đỡ lời cho hắn: “Khi Đại Bạch lớn bằng chị Nhược Nhược.”

Tư Cảnh Hàn nhạy bén bắt lời ngay lập tức: “Đúng vậy, khi nào Đại Bạch lớn rồi sẽ biết búp bê cần thiết cho Đại Bạch hay không?”

“Lâu vậy sao?” Đại Bạch thoáng qua thất vọng.

Tư Cảnh Hàn thương con trai nhưng chẳng biết an ủi làm sao, xoa xoa đầu thằng bé. Lần nữa cầm điện thoại lên, gõ cho Hoắc Duật Hy mấy chữ:

“Con trai của em muốn chơi búp bê.”

Hoắc Duật Hy lập tức hả một tiếng rồi trả lời: [Con trai của em là thế nào? Không phải cũng là con trai của anh sao?]

“Con trai của tôi không dạy ra được như vậy, đây là thành quả của em.”[Anh vô lý.]Chỉ có như vậy đã tạo thêm đề tài cho Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy trò chuyện xuyên cả thời gian, bỏ quên cả chủ đề đang nói với Đại Bạch.

Thậm chí trong buổi họp cổ đông hắn còn mấy lần thiếu tập trung nhận tin nhắn khiến Mao Lập Tát hết trợn mắt rồi lại đổ mồ hôi, vì giữ hình tượng cho hắn và trấn an những người khác trong phòng họp anh đã phải thay hắn nói suốt. Rốt cuộc cũng hết lý do, đành đẩy trách nhiệm sang cho Lạc Tư Vũ trong khi người kia vẫn tiếp tục chuyện trò yêu đương, tự xem điện thoại rồi tự cười một mình khiến các cổ đông “bối rối” không thôi.

Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy thật sự bắt đầu mối quan hệ “bắt chính” khi tối đêm đó Đại Bạch vừa kịp ngủ say hai người đã bỏ mặc thằng bé cùng nhau sang phòng khác chơi trò “động phòng hoa chúc”.

“Đại Bạch có phát hiện không? Em hình như đến hơi sớm.” Hoắc Duật Hy lo lắng hỏi.

Tư Cảnh Hàn lắc đầu.

Vì tránh Đại Bạch thấy cô sẽ bát nháo giữ ở lại nên cả hai thỏa thuận chỉ gặp nhau khi thằng bé vắng mặt.

Thật sự là y hệt tình yêu vụng trộm.

Nhưng ở đây là có lỗi với con trai.

Không có quá nhiều thời gian để lo nghĩ, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Hoắc Duật Hy uyển chuyển cởi áo khoác lông ra, lập tức áo ren trong suốt bên trong lộ ra.

“Phịch.”

Áo khoác nặng nề rơi hẳn xuống sàn, theo ánh đèn mập mờ Tư Cảnh Hàn hoàn toàn nhận ra được từng đường cong bắt mắt trên cơ thể của cô ẩn sau lớp áo ren màu đen. Cô cũng không quên đeo trên đầu hai cái tai thỏ quen thuộc hắn thấy ngày hôm qua, theo sự chuyển động lại nhịp nhàng lúc la lúc lắc.

Cô trực tiếp kéo hắn về phía giường lớn, không để cho hắn có một giây đổi ý.

“Tiểu Hàn Hàn thơm quá.” Sau lần chạm mũi qua lại với nhau cô không hỏi cảm thán.

Tư Cảnh Hàn nửa nằm, hai khuỷu tay chống lên giường, để cô hai chân cô quàng qua quỳ giữa bụng dưới của mình, được cô khen hắn chẳng mấy làm vui vẻ, bản tính tự tin trời sinh đã quen thói được người ta khen ngợi.

Hoắc Duật Hy biết tính hắn, không quá chấp nhất, dù sao cô cũng là đến để câu dẫn hắn, làm sao có thể dễ dàng một câu nói đã thành công, cho nên cô còn phải cố gắng thêm nhiều nữa.

Ôm lấy khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông, cô nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt bên trái bắt mắt nhất, rồi chẳng ngần ngại liếm khẽ, phát hiện được sự ngọt ngào cô mổ dần sang những vùng bên cạnh trong khi Tư Cảnh Hàn vẫn nằm bất động cho cô làm gì thì làm.

Hiếm khi hắn ngoan ngoãn như vậy khiến Hoắc Duật Hy vừa mừng vừa lo, bởi có hai trường hợp, hắn im lặng đồng nghĩa với việc sẽ không từ chối cô, nhưng cô đã nằm trong lòng của hắn luôn rồi hắn vẫn im re không phản ứng, có thể nào là do không hứng thú?

Lo được lo mất khiến động tác của Hoắc Duật Hy có chút trúc trắc, cô vội hơn dự định lẹ tay lần mò xuống giữa eo hắn tìm dây rút của áo choàng ngủ.

Lúc cởi được ra rồi lại phải giật mình rụt tay lại, trầm trọng nuốt nước bọt, mặt mày xanh xao nghĩ đến tàn tích lần trước bị giày vò đau đến chết đi sống lại, mấy ngày còn chưa khỏi. Nếu như hôm nay không thành công chiều lòng hắn mà lại chọc phải tâm tình gì của hắn, có phải chăng cô sẽ thịt nạt xương tan với “khí thế” kia không?

Mặc kệ!

Vì tương lai tươi sáng của Đại Bạch và Nhị Bạch, cô phải mạnh mẽ lên, không được sợ!

Cùng lắm cứ xem Tư Cảnh Hàn là một tên mặt trắng chính hiệu là được, hôm nay cô ăn hắn chứ không phải hắn định đoạt cô.

Thế là bên mép giường, Hoắc Duật Hy trượt khỏi bụng của Tư Cảnh Hàn rồi quỳ xuống sàn. Đôi tay mềm mại như nước theo đó linh hoạt vuốt ve từng đường nét tinh tráng trên người hắn từ cơ ngực cho đến phần cơ gồ ghề ở bụng dưới, cạnh đường nhân ngư, trở về tâm điểm, xuống thêm một chút, rồi một chút nữa, cho đến khi…

“Tiểu Hàn Hàn…” Trước khi động thủ Hoắc Duật Hy ngước mắt nhìn người đàn ông của mình một lần, xác định xem ý kiến của hắn là thế nào.

Tư Cảnh Hàn vốn đang mãi miết đuổi theo mấy ngón tay của cô nào chú ý cô nhìn mình, cho đến khi phát hiện ra hắn lại giả vờ thanh cao quay mặt nhìn đi chỗ khác như không mấy cam tâm.

Thái độ này của hắn làm Hoắc Duật Hy bối rối, chẳng biết là phản đối hay đồng ý nhưng cô biết, có hỏi hắn thì với tâm hồn cao khiết của hắn cũng chẳng chịu trả lời cô.

Cậy vào chữ “ừ” của hắn ngày hôm qua, cô cứ liều vậy.

Khi cô cúi đầu xuống cũng là lúc quay lại Tư Cảnh Hàn nhìn cô, ánh mắt hắn lúc này đã nhuốm đầy sương mù.

Hoắc Duật Hy đã luôn lo lắng cho đến khi trên đỉnh đầu cảm giác được một nguồn lực nhè nhẹ ấn mình xuống.

Cô ban đầu mừng thầm nhưng không lâu sau đó đã phải tròn mắt, há hốc vì không thở nổi bởi đòi hỏi của người đàn ông.

Hắn xem cô như một con thú cưng mà liên tục xoa đầu, khi cần thiết lại khẽ ấn đầu cô xuống khiến cô nghẹn lại không thể hít thở được.

Nhưng quả thật, trông cô bây giờ y hệt một con thỏ thú cưng, đang nằm dài trên sàn và dụi đầu vào lòng hắn làm nũng. Bộ bikini cosplay không chỉ dừng lại ở việc tạo cho cô có đôi tai thỏ, mà còn có cả cái đuôi tròn vo nằm phía sau mông.

Phải nói đêm nay, điểm làm hắn để mắt nhìn nhất chính là cái đuôi đó, khi Hoắc Duật Hy vô thức lắc mông hầu kết của hắn sẽ không tự chủ mà chuyển động. Chỉ là có nằm mơ cô cũng đừng hòng nhìn thấy biểu hiện này của hắn.

Hoắc Duật Hy đáng thương vẫn không biết người đàn ông kia nghĩ gì, sau một hồi khởi động đã quên hết những gì mình học được ở nhà, sau cùng còn lại chỉ là bản năng, cho nên rất nhanh cô đã lúng túng không biết làm gì tiếp theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.