Tư Cảnh Hàn nói xong thì bước ra cửa, Hoắc Duật Hy nhìn bóng dáng cao lớn của hắn sắp rời đi bất giác có phản ứng: “Anh muốn đi đâu?”
“Yên tâm đi, tôi đón Đại Bạch về thôi.” Hắn không nhanh không chậm đáp, sau đó cũng không đợi cô phản đối đã đi mất hút.
Lúc này Đại Bạch ở chỗ của Hàn thúc đã học chữ đến mức ngủ gật trên bàn, thúc ấy vừa định chỉnh lại tư thế cho nó thì Tư Cảnh Hàn bước vào.
“Nó ngủ rồi, con khẽ thôi.”
“Vâng.”
“Hay là tối nay để nó ở lại chỗ của thúc đi.” Hàn thúc ồn tồn nói.
Tư Cảnh Hàn lắc đầu: “Không cần đâu, có nó con cũng tiện hơn.”
Hắn đã cương quyết như vậy Hàn thúc cũng không ép, ông nhẹ nhàng xếp lại chỗ bút mực của Đại Bạch xong rồi mới nói: “Tiếp theo con định làm thế nào, dù gì vẫn còn Đại Bạch ở giữa.”
“Con chỉ muốn cô ấy trân trọng con hơn một chút.”
Hàn thúc nghe vậy liền cười: “Tiểu thư từ lúc cùng con tách ra đã rất khổ sở, thúc tin, con bé sẽ hiểu được cách trân trọng con. Nên là vẫn còn một nguyên nhân nữa phải không?”
Tư Cảnh Hàn không giấu giếm gật gật đầu: “Tạm thời con chưa sẵn sàng đối mặt với Hoắc gia, hơn nữa con cũng muốn xem biểu hiện của cô ấy thế nào, có phải hay không vẫn chưa quên được người trong quá khứ.”
“Ừm, nếu như con đã có suy tính cả rồi thì thúc cũng không nên xen vào nữa, chỉ là chỗ Đại Bạch con nên chú ý một chút, trẻ con thường dễ bị tổn thương tâm lý.”
“Vâng, con sẽ chú ý. Nếu không còn chuyện gì nữa con đưa Đại Bạch về ngủ, thúc cũng nên nghỉ ngơi sớm.”
Tư Cảnh Hàn đã nói vậy Hàn thúc khẽ gật đầu, nhìn bóng lưng của hắn khuất ở ngoặc cửa mới khẽ thở dài, tự nghĩ bọn nhóc ngày nào giờ đã lớn đến thế này cơ.
Đợi đến lúc Tư Cảnh Hàn ôm Đại Bạch đang ngủ say trở về đặt vào giữa giường Hoắc Duật Hy mới biết mục đích của hắn là gì.
Là để ngăn một khoảng giữa cô và hắn.
Tư Cảnh Hàn quả thật đa đoan, Đại Bạch say sưa nằm trên ngực của hắn đưa cái mông lên, có vẻ tư thế này khiến thằng bé dễ chịu, hoặc từ lâu đã quá quen thuộc với mùi hương trên người ba của mình cho nên ngủ rất an tĩnh, ai kéo ra có lẽ nó sẽ tỉnh dậy ngay.
Hoắc Duật Hy nhìn bọn họ nương tựa vào nhau cô lập mình ở một bên, cảm giác tủi thân dâng lên. Bởi vì Đại Bạch quá mức giống hắn, giống đến nổi không nhận ra đặc điểm gì từ cô trên diện mạo của thằng bé làm cô đôi lúc có cảm giác nó chỉ là của một mình Tư Cảnh Hàn mà thôi.
Cô phải làm sao đây, từ nhỏ thằng bé đã quen với việc sống ở bên cạnh hắn, bây giờ nếu hắn thật sự muốn cùng cô tách ra thì khả năng Đại Bạch muôn sống cùng với hắn là rất cao. Cô tuy là mẹ nhưng khoảng thời gian ở cùng thằng bé không nhiều, dù thật sự yêu thương nhưng đối với một đứa trẻ như Đại Bạch cảm giác gần gũi mà cô cho nhóc vẫn không bằng ba mình, huống hồ gì Tư Cảnh Hàn càng yêu thương nhóc không thua kém cô, thằng bé sẽ chẳng có lý do gì để rời khỏi hắn.
Trái tim của Hoắc Duật Hy chùng xuống, cô ngồi bên mép giường lặng lẽ ngắm hai cha con nọ. Tư Cảnh Hàn nằm nghiêng đầu vào trong, cơ bản cô không biết hắn đã ngủ thật hay chưa, chỉ thấy nhịp thở đều đều trên ngực hắn đưa Đại Bạch nhấp nhô lên xuống một cách khẽ khàng và theo tiết tấu.
Cô tự hỏi vì sao người đàn ông này đối với con trai của cô sinh dịu dàng đến thế, còn khi đối xử với mẹ của nó thì tính khí lúc nào cũng tệ.
Chẳng lẽ những điều lạ lùng trên thế giới này thường luôn đúng, có hai trường hợp thế này: Ba của một đứa trẻ sẽ vì yêu mẹ của nó mà yêu luôn nó, nếu mẹ nó không phải là người hắn yêu thì hắn sẽ không yêu luôn đứa trẻ. Nhưng cũng có trường hợp người ba chỉ cần nó thôi và chẳng xem mẹ nó là gì, chung quy chỉ khi đối với cái gọi là máu mủ của mình thì sẽ thiên vị hơn, còn mẹ của đứa bé là người dưng không cùng họ.
Lúc đầu cô nghĩ Tư Cảnh Hàn đối với cô và Đại Bạch là trường hợp thứ nhất, nhưng hành động hiện giờ của hắn lại cho cô thấy hắn là loại đàn ông bạc tình ở trường hợp thứ hai, cho đến cùng cô vẫn không biết bộ mặt nào mới là con người thật của hắn.
Chẳng lẽ giống như hắn đã nói hay sao, bây giờ khi hắn có cơ hội nhìn thấy ánh sáng thêm một lần nữa, hắn sẽ thôi, không yêu cô?Chẳng lẽ hắn muốn như vậy từ bỏ cô?
Không được! Cô không chấp nhận chuyện này. Yêu là yêu, sao có thể nói hết yêu thì hết yêu được, tình yêu không phải do hắn tự ý quyết định, là của hắn nhưng không do hắn.
Hắn yêu cô, cô cũng vậy... sao hai người có thể tách ra?
Sau bao nhiêu sóng gió còn vượt qua được, sao có thể vì một chút cản trở nhân danh hào môn kinh mộng mà gục ngã?
Có lẽ hắn nói đúng, cô nên bình tâm suy nghĩ một chút.
Nếu ngẫm nghĩ lại thì lời của hắn không phải là không có lý, đặc biệt là chuyện liên quan đến nhà ngoại Đại Bạch.
Cô cũng biết các bác và các chú cùng họ của mình vốn dĩ không muốn an phận một chỗ ở Hoắc gia, bọn họ lúc nào cũng sẵn sàng để làm trò gì đó gây khó dễ cho ba cô, cho dù là dòng chính trong họ nhưng lúc nào ba cô cũng phải cảnh giác trước các dòng thứ liên kết nhau đối phó mình, cả cô và em trai từ nhỏ đã phải thận trọng rất nhiều để không gây phiền phức cho ông.
Chỉ là bây giờ chuyện riêng của cô lại liên quan đến chuyện của cả họ, Tư Cảnh Hàn là người thừa kế Tư thị - con trai Tư Cảnh Uyên, có thể nói hắn vừa sinh ra đã định sẵn là kẻ thù của họ Hoắc, mà Đại Bạch lại là con trai của hắn và người thuộc dòng chính của Hoắc gia, thử hỏi nếu người trong họ biết được chuyện này thì sẽ đối xử thế nào với Đại Bạch?
Chắc chắn bọn họ sẽ lợi dụng chuyện này gây bất lợi cho ba cô, lần nữa khơi dậy chuyện của cô nhỏ để chèn ép ba cô buộc ông phải dùng quyền lợi của mình để bịt miệng bọn họ.
Thậm chí nếu có người còn dã tâm hơn thì khi biết Đại Bạch là người thừa kế tiếp theo của Tư thị nhưng lại là con cháu Hoắc gia, sẽ không lạ gì lợi dụng cơ hội này để động chạm vào lãnh địa của Tư Cảnh Hàn.
Dù ở khía cạnh nào thì việc hai người ở chung một chỗ cũng gặp bất lợi, huống hồ Tư Cảnh Hàn không phải là người thiếu nợ Hoắc gia, lòng của hắn cũng không đủ rộng lượng để gạt bỏ hết những tổn thương mà Hoắc gia đã gây ra cho mình rồi thản nhiên cùng Hoắc Duật Hy đến cầu xin bọn họ chấp nhận.
Suy cho cùng hắn không thiếu nợ Hoắc gia điều gì hết thì sao hắn phải hạ mình cầu xin?
Thật sự, tình thế tiến thoái lưỡng nan, dù cô có muốn ép hắn thì đôi lúc cũng phải thông cảm cho hắn ở điểm này.
Ai bảo số cô lại bốc trúng người đàn ông “rườm rà” như hắn.
Thật sự rất mệt mỏi, không chỉ hắn, mà cả cô cũng vậy.
Khi Hoắc Duật Hy lơ đãng thiếp đi bên gối cũng là lúc người đàn ông luôn ôm con trai nhỏ của mình khẽ cử động.
Hắn đem thằng bé nằm ngửa trở lại giường, nhưng vì tướng ngủ xấu tính giống mẹ cho nên chỉ được hai giây Đại Bạch đã lăn lộn ngược xuôi tìm chỗ để ôm, rốt cuộc lăn đến chỗ của Hoắc Duật Hy ôm chặt lấy cô.
Tư Cảnh Hàn bất lực thở dài, không thể tách thằng bé ra được nên đành nhích người theo nó tiến sát hơn đến bên cạnh Hoắc Duật Hy, kéo tấm chăn cẩn thận đắp cho hai mẹ con. Tiện thể cúi hôn lên má của con trai một cái.
Riêng phần Hoắc Duật Hy bên cạnh hắn chỉ nhìn mà không có thêm hành động nào khác, tuy vậy trong ánh mắt vẫn cuồn cuộn biến chuyển.
Sau cùng cũng chỉ dừng lại ở khoảnh khắc ngắm nhìn ấy rồi nghiêng người nằm xuống bên cạnh lưng của Đại Bạch, cũng là khoảng cách duy nhất từ chỗ hắn đến Hoắc Duật Hy, có thể nói là gần trong gan tất, khi hắn khoác tay lên đầu giường gần như đã bao trọn hai mẹ con trong phạm vi của mình.
Lúc này trong đôi mắt của hắn thật bình yên, dường như đã thả lỏng hết mọi giác quan, cũng buông xuống hết những phòng bị.
Thật ra mà nói tâm tư của hắn không giống người bình thường cũng là lẽ hiển nhiên, trước kia hắn lo được lo mất thế nào, cho dù hắn có là quân vương đứng trên vạn người thì đôi lúc cũng muốn hưởng thụ sự sủng ái, đặc biệt là sự sủng ái của người mình yêu, như vậy là quá đáng lắm sao?
Người ta khi đã mất đi hoặc sắp sửa mất đi một thứ gì đó thì mới hiểu điều đó quan trọng thế nào với mình.
Nến hắn mới đối xử với Hoắc Duật Hy như vậy.
Hắn chỉ muốn dụng tâm để câu được trái tim của người mình yêu, khiến cô yêu hắn chết đi sống lại, không thể không có hắn bên cạnh thì chính là hắn làm sai sao?
Hắn thừa nhận bản thân mình đê tiện, nhưng hắn sẽ chẳng cần cái danh xưng quân tử khi bản thân hắn còn chẳng có nổi tình yêu.
Không có được hạnh phúc mà mình mong muốn, làm quân tử thì có nghĩa lý gì?
Tư Cảnh Hàn nghĩ đến thở nhẹ một hơi, khẽ áp mặt vào gối nhìn về phía Hoắc Duật Hy cũng đang hướng về phía mình.
Bàn tay của hắn từ việc đặt trên mông Đại Bạch chậm rãi tiến lên thêm một chút, vượt qua cái rào cản ú mập ở giữa chạm vào eo của cô, rồi từ đó dọc theo tấm lưng xinh đẹp di chuyên về sau gáy, lại đi qua sườn mặt rồi dừng trên đôi môi mềm mại hồng hào.
Đôi mắt màu lam vào lúc này trở nên tối tăm, nhưng bên trong lại có những vì sao nhỏ không ngừng vụt sáng.
Hoắc Duật Hy, tình yêu trước kia vì tôi cho không, biếu không nên em xem thường chà đạp.
Nhưng em yên tâm...
Tình tôi đã cho đi rồi có bao giờ lấy lại được đâu?
Sáng hôm sau, tuyết rơi dày.
Hoắc Duật Hy và Đại Bạch nằm trong chăn không muốn dậy.
Đến khi hai mẹ con tỉnh dậy cũng là khi Tiểu Mễ đích thân lên phòng gọi theo lời dặn của Tư Cảnh Hàn, dù đã đến công ty hắn vẫn đặc biệt nhắc không được để Đại Bạch ngủ qua tám giờ, phải gọi thằng bé thức dậy ăn sáng.
Từ mộng đẹp đi ra, Hoắc Duật Hy mới tá hỏa phát hiện mình đã ngủ quên để Tư Cảnh Hàn đến công ty mà không kịp nói thêm lời nào.
Đêm qua hắn nói như vậy thì nhất định tối nay sẽ không về biệt thự, cô cũng đừng hòng gặp được hắn, bây giờ hắn đã đến công ty thì khả năng cùng hắn thương lượng lại càng ít đi.
“Mommy, mommy sao vậy?” Đại Bạch chòm người múc một muỗng rau mầm bỏ vào chén của Hoắc Duật Hy, chu môi quan tâm.
Hoắc Duật Hy nghe con trai gọi, tạm thời rời khỏi dòng tâm trạng suy tư, lắc đầu: “Mommy không sao, Đại Bạch ăn đi.”
“Có phải mommy lo lắng cho Tiểu Bạch không?” Bất ngờ Đại Bạch lại hỏi.
“Sao Đại Bạch biết?”
Đại Bạch búng tay kể: “Tối qua gia gia bảo sau này Tiểu Bạch có thể phải ra ngoài làm việc thường xuyên không về nhà. Nhưng Tiểu Bạch đã lớn rồi, sẽ không sao đâu, mommy yên tâm, lúc trước Tiểu Bạch cũng thường như vậy. Vài hôm lại về cho mà xem.”
“Ách!” Hoắc Duật Hy gượng cười: “Phải nhỉ? Nhưng Tiểu Bạch chẳng nói cho mommy biết Tiểu Bạch sẽ ở đâu, lỡ như Tiểu Bạch cần gì thì mommy cũng không thể tìm đến.”
“Vậy để Đại Bạch bảo gia gia gọi cho Tiểu Bạch nói mommy đang lo cho Tiểu Bạch lắm, bảo Tiểu Bạch nói chỗ Tiểu Bạch đang ở cho mommy biết.” Thằng bé nghĩ nghĩ rồi kết luận, quay sang hỏi Tiểu Mễ: “Gia gia của Đại Bạch rồi ạ?”
“Hàn quản gia đang ở ngoài nhà kính, Đại Bạch có muốn chị Tiểu Mễ gọi vào không?”
“Không cần đâu.” Hoắc Duật Hy lên tiếng trước, bảo Tiểu Mễ cứ ra ngoài làm việc, khi phòng ăn trong nhà bếp chỉ còn lại hai người cô mới ôn tồn nói với Đại Bạch:
“Đại Bạch, mommy và Tiểu Bạch đang giận nhau, nếu Đại Bạch nhắc đến mommy trước mặt ba Tiểu Bạch thì chắc chắn làm ba không vui. Cũng không nói Đại Bạch biết Tiểu Bạch đang ở đâu.”
Đại Bạch gật đầu đã hiểu: “Vậy Đại Bạch nên làm sao?”
Hoắc Duật Hy khẽ nghĩ, nếu cô nói với Đại Bạch ý tứ của mình thì có tính là đang lợi dụng thằng bé như lời Tư Cảnh Hàn đã nói không?
Thấy cô cứ mãi chần chừ Đại Bạch lại giục: “Mommy, mommy nói đi.”
Sau cùng Hoắc Duật Hy vẫn lắc đầu, tạm thời cứ thuận theo tự nhiên chiều ý của hắn, đợi ít hôm nữa hắn nhớ con trai sẽ tự động gọi nhóc đến chỗ mình mà thôi. Dù gì con trai vẫn đang ở trong tay cô, mà hắn thì đâu xa nó được.
“Đại Bạch không cần làm gì cả, chỉ cần chăm sóc bản thân mình thật tốt, không để Tiểu Bạch lo thì đã giúp mommy rồi.”
“Vâng ạ.” Đại Bạch nữa hiểu nửa không, nhưng vẫn gật đầu cho Hoắc Duật Hy an tâm.
Cô nhìn nó có lòng như vậy, trong tim càng thêm ấm áp.
Thẳng đến trưa, Hoắc Duật Hy lại dẫn Đại Bạch ra ngoài đi dạo phố cho khuây khỏa, ở khu vui chơi thiếu nhi tình cờ gặp lại Kha Triển Vương.
Lúc đầu cô còn không nhận ra anh mà đợi đến khi anh đến gần bắt chuyện cô mới giật mình nhận ra đại minh tinh của ngày trước bây giờ đã trở thành một doanh nhân chuẩn mực trong tây trang, giày da thẳng tắp.
Gặp cô, anh mới chịu tháo chiếc kính râm xuống, mà cũng vì nó và cái khăn choàng dày che quá cằm của anh mà cô không nhận ra được người bạn cũ.
Chỉ là cô ngạc nhiên một thì Kha Triển Vương ngạc nhiên đến mười khi trong tay cô dắt theo một đứa trẻ bụ bẫm là đà đi trên tuyết trắng, bắt mắt vô cùng.
Thật ra hôm nay anh đến đây mục đích là để khảo sát tình hình khu vui chơi này, muốn quy hoạch nó vào diện đầu tư sắp tới của mình, gặp được Hoắc Duật Hy đã là chuyện không ngờ, nay còn có thêm Đại Bạch thật khiến lòng anh như có một trận động đất dữ dội quét qua. Anh đã từng nhìn thấy Tư Cảnh Hàn cho nên dễ dàng đoán được thằng bé này là ai, nhưng vẫn hỏi:
“Thằng bé là con trai của em và hắn?”
Hoắc Duật Hy thành thật gật đầu: “Dạo trước em cũng không biết mình có đứa con này.”
Nghe xong, Kha Triển Vương cười nhẹ: “Thật ra gần một năm nay Tư Cảnh Hàn đột nhiên vắng mặt trong giới thương nhân đã có vô số đồn thổi liên quan đến hắn, đặc biệt có một tin nói việc hắn biến mất có liên quan đến một người phụ nữ. Lúc đó anh không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ thì đã hiểu được chút ít. Tiểu Hy, em có thể ở bên hắn lâu như vậy, giữa hai người còn có một con trai, vậy thì thật sự gia thế của em không phải bình thường như anh biết trước kia đi.”
Lời này của Kha Triển Vương hoàn toàn là trần thuật, ánh mắt của anh ấy đánh lên người Đại Bạch, thằng bé đang đắp hình người tuyết với một nhóm trẻ con khác, còn có hai con chó cưng theo cùng, nhưng dù ở góc độ nào trông nhóc cũng nổi bật hơn người.
Thời điểm này Hoắc Duật Hy cũng không giấu giếm Kha Triển Vương nữa, cô thở dài một hơi rồi gật đầu, sơ lượt tường thuật cả một quá trình dài cho anh hiểu mấy năm nay mình đã trải qua những thăng trầm gì. Chỉ có những điều tư mật không cần thiết cô sẽ không nhắc đến, chung quy lại là quá trình cô và Tư Cảnh Hàn hợp hợp tan tan, nghe ra thật đơn giản như không có gì trọng tâm.
Tuy nhiên Kha Triển Vương sau này đã trưởng thành lên không ít, cô nói một nhưng anh cũng có thể suy diễn ra bảy tám phần, chỉ là không vạch trần cũng không hỏi sâu thêm.
Khi câu chuyện kết thúc là lúc Đại Bạch chơi chán, mấy bạn nhỏ chới cùng nó cũng phải về, nhóc con mới mò đến Hoắc Duật Hy kêu đói một cách đầy ẩn ý: “Mommy... mommy mời chú chú ăn cơm nhé?”
“Hử?” Hoắc Duật Hy khó hiểu, sao đột nhiên nó hiểu chuyện vậy?
Không đợi Hoắc Duật Hy trả lời Đại Bạch đã sà tới ôm lấy chân của Kha Triển Vương, đáng yêu mở miệng: “Chú chú ăn cơm với mommy Đại Bạch nhé, lâu rồi mới gặp, có nhiều chuyện để... để nói.”
Kha Triển Vương nhìn đôi môi chúm chím hồng hồng của Đại Bạch câu lên trái tim khẽ mềm mại, hai tay bế nhóc đưa lên cao, hỏi: “Nhóc con gọi là Đại Bạch sao?
“Vâng... vâng ạ.” Đại Bạch lắc lư thân hình béo tròn giữa không trung, chẳng hề sợ sệt còn cong mắt cười nịnh nọt: “Chú chú đẹp trai ăn cơm của mommy rồi cho Đại Bạch xin... xin chữ ký nhé?”
Cả Kha Triển Vương và Hoắc Duật Hy đều bất ngờ.
“Đại Bạch biết chú là ai sao?” Kha Triển Vương hỏi.
Đại Bạch gật gật đầu, khua tay múa chân: “Chú chú đẹp trai giống trên tivi, trên báo nữa.”
Bây giờ thì Hoắc Duật Hy mới vỡ lẽ, hóa ra thẳng bé nhận ra Kha Triển Vương qua những vai diễn anh đóng trước kia, hơn nữa còn thần tượng anh mới đáng ngạc nhiên ấy chứ.
Xem bộ dạng của nó kìa, cứ như kẹo đường dán vào người ta, xem ra bảo cô mời anh ăn cơm đều có lý do hết, muốn mua chuộc người ta cũng dễ dàng cho nó nhỉ?
Bản tính gian thương này chẳng biết là di truyền từ ai nữa?
Chắc chắn không phải từ cô rồi!
Gen di truyền đặc tính xấu xa của Tư Cảnh Hàn cũng trội quá đi.
Sau khi chia tay Kha Triển Vương trở về biệt thự Hoắc Duật Hy trước tiên đem Đại Bạch đi tắm.
Nhóc tắm xong tự mình xuống phòng khách chơi với Hàn thúc, Hoắc Duật Hy thấy vậy mới an tâm đến lượt bản thân vào phòng tắm.
Trong lúc cô ở trên tầng, Hàn thúc có việc phải trở về phòng sách, Đại Bạch ngồi ở một chỗ không được lâu đã ngứa ngáy tay chân, chống tay đứng dậy là đà đi tìm chỗ chơi.
Đi qua đi lại thế là nhớ đến Tư Cảnh Hàn, gia gia của nó lúc nãy có bảo gọi điện cho Tiểu Bạch là một cách không tệ để giúp mommy, nhóc con bèn lật đật chạy đi tìm điện thoại, gọi cho ba của mình.
Bên kia Tư Cảnh Hàn coi bộ cũng đã rời khỏi công ty, cho nên nhanh chóng trả lời di động cá nhân: [Tôi nghe.]
“Alo? Tiểu Bạch hả, Đại Bạch đây.” Đại Bạch nghe được giọng của hắn càng thêm hớn hở, ôm điện thoại trèo lên salon nằm xòe hai chân ngắn ra hai bên, thi thoảng lại đá đá lên trời một cách tiêu khiển.
Bản thân Tư Cảnh Hàn nghe được giọng Đại Bạch ngữ điệu lập tức trở nên dịu dàng, pha vào vô vàn yêu thương mà đáp: [Đại Bạch sao, đã tắm xong chưa?]
“Rồi ạ, Tiểu Bạch đang ở đâu thế? Đại Bạch nhớ Tiểu Bạch nhiều... nhiều.” Dẻo mồm một cách vô tư chính là nghề kiếm cơm của Đại Bạch.
Nhóc con nói như vậy Tư Cảnh Hàn làm sao có thể từ chối trả lời, nói cho nhóc biết hắn đang ở khu biệt thự gần khu bất động sản Cảnh Giang.
Đại Bạch hết dạ rồi lại vâng, hỏi hắn đã ăn cái gì chưa, đã tắm chưa, khi nào thì đến thăm nhóc.
Bởi vì tốc độ nói chuyện của Đại Bạch khá chậm nên đợi đến lúc Hoắc Duật Hy tắm xong Đại Bạch vẫn còn đang nói, cô từ trên tầng đi xuống thì loáng thoáng nghe được nó nói thế này:
“Hôm nay Đại Bạch vui lắm, mommy cùng chú chú đẹp trai dẫn Đại Bạch đi ăn, ngon ngon.”
Đại Bạch đang để loa ngoài, cho nên Hoắc Duật Hy dễ dàng nghe được tiếng động xào xào trở giấy ở phía bên kia di động đột nhiên tắt đi.
Vốn dĩ cô còn muốn đợi phản ứng của Tư Cảnh Hàn ra sao nhưng Đại Bạch đã phát hiện ra cô, ngây ngô gọi: “Mommy, mommy tắm xong rồi hả?”
Hoắc Duật Hy không khỏi than trời trách đất, vì sao con trai của cô lại nhanh miệng như vậy cơ chứ?
Cô nháy mắt ra hiệu với Đại Bạch nhỏ tiếng, rồi chỉ vào nhà bếp: “Mommy vào nước ép cho Đại Bạch nhé?”
“Được ạ, mommy đi đi.”
Hoắc Duật Hy cười nhẹ rồi đi vào bếp, nhưng vừa tới cửa lập tức nép sang một bên, đưa tai nghe ngóng cuộc đối thoại của Đại Bạch và ba nó.
Quả nhiên khi không có sự xuất hiện của cô bên cạnh Đại Bạch, tên đàn ông chết tiệt kia nói nhiều hơn hẳn. Chỉ là giọng của hắn rất nhỏ cũng rất thấp, dù Đại Bạch mở loa ngoài nhưng phòng khách và nhà bếp cũng cách nhau một khoảng không ngắn nên cô chẳng nghe ra rõ âm tiết nào, họa chăng nghe rõ cũng là những lời của Đại Bạch.
Nhóc nói: “Chú chú đẹp trai trên ti vi, làm nhiều nghề ấy Tiểu Bạch, chú ấy làm bác sĩ, làm thầy giáo, làm... làm người cứu hỏa nữa.”
“Không ạ, mommy vui lắm, cười rất nhiều, còn nói lần sau sẽ đưa Đại Bạch đến chỗ chú ấy chơi. Thích thật.”
“Alo...? Tiểu Bạch, Tiểu Bạch có nghe Đại Bạch nói không?” Đại Bạch thắc mắc áp tai vào điện thoại nghe ngóng, chờ hồi âm từ ba mình.
Sau một lúc Tư Cảnh Hàn mới ừ được một câu thông báo cho Đại Bạch biết hắn vẫn còn nghe, thằng bé yên tâm tiếp tục nằm xuống, đá đá hai chân ngắn ngủn lên trời: “Tiểu Bạch, ngày mai Tiểu Bạch đưa Đại Bạch đến chỗ Tiểu Bạch chơi nhé?”
[Được.]
“Nhưng mà như vậy thì mommy ở nhà chỉ có một mình, chắc là buồn lắm, Tiểu Bạch cho mommy đi cùng luôn nhé?”
[Không được, mommy ở nhà còn nhiều việc phải làm.] Tư Cảnh Hàn muốn lừa Đại Bạch nhưng thằng bé đã biết tổng: “Không đâu, mommy không có bận, Tiểu Bạch cho mommy đi cùng nhé?”
[Đại Bạch ngoan, chỗ của Tiểu Bạch mommy không thể tới.]
“Tại sao vậy Tiểu Bạch?” Đại Bạch chu môi hỏi: “Tiểu Bạch không thương mommy và Đại Bạch nữa hả, sao đột nhiên lại dọn ra ngoài không sống cùng mommy nữa, lỡ như... lỡ như mommy thích chú chú đẹp trai thì Đại Bạch phải làm sao, mommy sẽ bỏ Đại Bạch cho mà xem, Tiểu Bạch...”
[Cô ấy không dám!] Tư Cảnh Hàn lập tức khẳng định, ngữ khí có phần cao hơn bình thường, [Đại Bạch, ngày mai cứ như vậy đi, chỉ mình Đại Bạch đến chỗ Tiểu Bạch thôi.]
“Hư... Tiểu Bạch không cho mommy đi thật hả?” Đại Bạch tủi thân, mếu máo chuẩn bị khóc.
[Đại Bạch, không được khóc, là mommy bảo Đại Bạch nói như vậy với Tiểu Bạch sao?] Tư Cảnh Hàn nghi ngờ, Đại Bạch lập tức lắc đầu: “Không có, mommy không có. Nhưng mà Tiểu Bạch... Tiểu Bạch không muốn giữ mommy lại cho Đại Bạch thật sao, mommy thích chú chú đẹp trai mất.”
Tư Cảnh Hàn nghe con trai khóc, trong lòng cũng bồn chồn đứng ngồi không yên, chẳng biết là vì xót xa nhóc con khóc hay là vì lời nhóc nói thật sự đã ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
[Đại Bạch đừng khóc, nghe Tiểu Bạch nói... Hiện tại ba Tiểu Bạch đang rất bận, không thể về nhà chứ không phải vì không thương mommy và Đại Bạch nữa. Cho nên Đại Bạch phải ở nhà bên mommy, không được để mommy thích chú đẹp trai, biết không?]
“Hic hic... vâng ạ.” Đại Bạch lau lau nước mắt trên má, đáng yêu buông một lời nhắn nhủ: “Tiểu Bạch cũng phải nhanh về nhà nhé, Đại Bạch không muốn mất mommy đâu.”
Tư Cảnh Hàn trong ánh mắt thoáng qua nhiều cảm xúc phức tạp, rốt cuộc ừ một tiếng.
Đại Bạch cùng hắn nói thêm mấy câu nữa thì tắt máy, sau khi để điện thoại xuống thằng bé trèo xuống ghế, lật đật chạy vào nhà bếp, báo với Hoắc Duật Hy:
“Mommy, mommy... Đại Bạch đã gọi cho Tiểu Bạch rồi, ngày mai Tiểu Bạch đến đón Đại Bạch đi chơi.”
Hoắc Duật Hy cũng gấp rút ngồi xổm xuống, hỏi chuyện Đại Bạch: “Tiểu Bạch lúc nãy còn nói gì nữa không?”
Thằng bé lanh lợi gật đầu: “Tiểu Bạch hỏi Đại Bạch đã tắm chưa, ăn cơm chưa, có ăn kem không...”
Cô thật muốn đi đầu xuống đất vì sự ngây ngô của con trai, nhẹ lau mồ hôi, cô kiên nhẫn hỏi tiếp: “Lúc nãy Đại Bạch nhắc đến chú đẹp trai, Tiểu Bạch có nói gì không?”
“Có có, Tiểu Bạch hỏi chú chú cho Tiểu Bạch ăn gì, chơi ở đâu, Đại Bạch xin được mấy chữ ký, cuối cùng còn nói Đại Bạch phải ở bên cạnh mommy để... để... ơ...” Nói được nữa đường thì Đại Bạch đột nhiên quên mất chuyện Tư Cảnh Hàn đã dặn mình là gì, nhóc đưa hai tay lên ôm đầu cố nhớ ra: “Ơ... cái gì nhỉ?”
Phải nói “cái gì nhỉ” mà Đại Bạch không nhớ ra cũng là thứ quan trọng và hấp dẫn nhất đối với Hoắc Duật Hy, bởi vì con trai không nhớ ra mà ruột gan của cô cũng loạn hết cả lên.
“Ơ... Mommy ơi, hình như Đại Bạch quên rồi.”
“Rầm!” Lần này là Hoắc Duật Hy đi đầu vào tường thật, dở khóc dở cười nhìn đứa con trai táo ngố của mình mà không biết là nên khóc hay cười.
Đại Bạch vẫn không hiểu được tình hình, đưa ngón tay trỏ lên môi vô tội nhìn mommy của mình, không hiểu vì sao tự nhiên mommy lại tỏ vẻ khổ sở như vậy.