Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 157: Chương 157: Tư Cảnh Hàn giăng lưới




“Tư tổng ngài yên tâm, tình trạng của Hoắc tiểu thư không quá nghiêm trọng, là do ăn uống không điều độ dẫn đến kiệt sức cộng thêm kích động nên mới dẫn tới ngất xỉu, hiện tại nghỉ ngơi cho tốt, bổ sung dinh dưỡng thì sẽ khá hơn.” Bác sĩ đặt tai nghe xuống, chậm rãi nói với Tư Cảnh Hàn.

Hắn vẫn không quay lại, một mực nhìn ra cửa sổ, Mạc Doanh thấy thế bèn thay hắn hỏi han: “Vậy vết thương ở chân của cô ấy thì sao?”

“À, chỉ là vết thương ngoài da, các vị không cần lo lắng.”

“Cảm ơn bác sĩ, ông có thể ra ngoài trước.”

Bác sĩ gật đầu, không chần chừ đi ngay. Nhìn vẻ vội vã của ông ấy Mạc Doanh không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, chỉ thế thôi cũng bị Tư Cảnh Hàn dọa cho bủn rủn tay chân.

Ở đây Tư Cảnh Hàn không còn thản nhiên như lúc trong văn phòng, sau khi Hoắc Duật Hy ngất xỉu hắn là người đầu tiên bắt lấy cơ thể cô, thật sự không thể che giấu nội tâm lo lắng, cứ nghĩ chuyện kinh thiên động địa nào đó lại sắp xảy đến với mình nào ngờ người phụ nữ lắm chuyện này lại vì đói bụng mà ngất xỉu, nghĩ đến đây đôi môi mỏng của hắn có chút biến chuyển.

Lúc này Mao Lập Tát và Lạc Tư Vũ cũng lục đục đi vào, nhìn đến hắn đứng đó trầm tư, lại nhìn về phía Hoắc Duật Hy còn đang mê man, không khỏi rùng mình, thầm nghĩ: loại đàn ông thâm độc này tuyệt đối không nên đụng vào.

Có ai đời lại độc ác đến nỗi cho người khác có được tất cả nhưng lại ngoại trừ người họ yêu thương. Thế thì còn nghĩa lý gì để hạnh phúc?

Càng nghĩ càng thấy tội cho Hoắc Duật Hy. Tư Cảnh Hàn làm vậy chẳng khác nào nhử mồi câu, để cho cô gặp mình nhưng không cho cô thời gian giải thích, như thể lừa đối phương chồm lên đớp mồi thì hắn ở đây sẽ giật dây thu về, khiến người ta mắt thấy mồi ngon nhưng không sao ăn được, nửa vời như vậy, ai mà không điên lên.

Độc, thâm độc thật!

“Công việc thế nào rồi?”

Trong lúc hai người còn đang suy nghĩ thì Tư Cảnh Hàn lên tiếng hỏi.

Lạc Tư Vũ thu hồi tầm mắt, nhìn sang hắn: “Rất tốt, họ chỉ khá bất ngờ với mẹ của con trai cậu thôi.”

Biết hắn cố tình nhấn mạnh những từ sau cùng Tư Cảnh Hàn cũng không chấp nhặt, ngược lại Lạc Tư Vũ có điểm muốn nói: “Dù sao cậu cũng còn nguyên vẹn, nói thế nào nhìn Tiểu Hy bây giờ vẫn rất đáng thương.”

“Là phụ nữ thì có nhiều đặc quyền hơn đàn ông nhỉ?” Tư Cảnh Hàn mỉa mai hỏi.

Lạc Tư Vũ biết hắn không vui, nhún vai: “Chí ít cậu không thể mang thai mười tháng, nhưng mà, phụ nữ của cậu, cậu không xót thì mình cũng chẳng có gì để nói.”

“Cút!”

“Được, mình sẽ đi nói chuyện này với Tề gia.” Đột nhiên Lạc Tư Vũ nổi lên thú trêu người.

“Mình không sợ anh ta.” Tư Cảnh Hàn khẳng định. Lạc Tư Vũ lại cười: “Mình cũng đâu nói như vậy, cậu vội gì chứ, trừ phi cậu tự cảm thấy việc mình đang làm là sai trái nên mới chột dạ thôi.”

“Lạc Tư Vũ đừng tưởng mình không dám làm gì cậu.”

Giọng điệu dọa nạt của Tư Cảnh Hàn chẳng làm ai trong phòng khiếp sợ, cả Mạc Doanh và Mao Lập Tát đều đang nhịn cười ra tiếng. Không làm khó hắn nữa, Lạc Tư Vũ phẩy tay: “Được rồi, mình chỉ muốn qua xem Tiểu Hy một chút, nếu đã không sao mình phải về đây, cậu tự nhìn gương mà cau có một mình đi.”

“À, nếu boss về thì tôi cũng phải về đây, Tư tổng, anh vất vả rồi.” Mạc Doanh rất tinh ý, vơ vội túi xách nối đuôi Lạc Tư Vũ. Đương nhiên cô rời đi thì Mao Lập Tát cũng muốn theo cùng, anh nhìn nhìn Tư Cảnh Hàn rồi mỉm cười một cách khuôn phép: “Tổng tài, tạm biệt.”

“Cạch!”

Chỉ còn một mình với Hoắc Duật Hy, lúc lâu sau Tư Cảnh Hàn mới tiến đến chỗ cô nằm, tuần tự nhìn một lượt rồi đưa tay chỉnh lại chắn đắp cho cô.

Tối qua chân cô không hề bị thương, sáng nay lại bầm đen như thể va vào cạnh nhọn, cô đã vội thế nào mới để lại những vết tích ghê người thế kia? Cô không thấy đau sao, còn bỏ luôn bữa sáng để chạy đi tìm hắn, mang dáng vẻ vừa xấu xí vừa lượm thượm này đi khắp nơi, cô không còn cần mặt mũi nữa rồi?

Khổ sở như vậy để cho ai xem, đáng thương như vậy để cho ai xem? Còn không phải hắn sao!

Đáy mắt Tư Cảnh Hàn phảng phất chút ý tiếc thương, tuy Lạc Tư Vũ nói hơi khó nghe nhưng lời nào cũng là sự thật.

Người phụ nữ của mình hắn không xót thì ai xót đây?

Nhưng hai người trải qua nhiều biến cố như vậy nếu hạnh phúc đến quá dễ dàng thú thật hắn chẳng thể nào yên tâm. Người ta thường bảo trong mắt bạn thứ gì càng khó có được thì đó mới là thứ quý giá nhất. Bản thân hắn nếu ví như một loại đồ vật bên người Hoắc Duật Hy thì hiện tại hắn chính là thứ cô đang khao khát, nếu hắn tự động hiến dâng sẽ làm cô mau chán ngấy.

Gian nan như vậy cũng đã vượt qua giây phút khó khăn, thêm ít thời gian nữa cũng đâu phải là dài đúng không, bé Duật Hy?

_____________

Khi Hoắc Duật Hy tỉnh dậy thì bản thân đã nằm trên giường lớn của biệt thự. Hình ảnh trước khi ngất xỉu không nhanh không chậm lại hiện ra, cô choàng người ngồi dậy muốn tìm kiếm nhưng chẳng có ai cả, Tư Cảnh Hàn lại càng không.

“Mommy...?”

Từ đâu dưới chăn âm thanh nhỏ xíu của Đại Bạch vang lên, thằng bé vẫn nằm canh từ lúc cô được đưa trở về tới giờ, mới thiếp đi một chút đã nghe tiếng động nên giật mình tỉnh dậy. Hoắc Duật Hy nghe giọng của nó chợt thấy hoảng hốt, lần mò dưới chăn vội bế nó ôm vào trong lòng.

“Đại Bạch...” Cô gọi khẽ, có chút nức nở.

Đại Bạch lập tức ngẩn đầu lên, lo lắng hỏi: “Sao thế mommy?”

“Đại Bạch thương mommy không?” Hoắc Duật Hy vừa lắc đầu vừa hỏi.

“Có ạ.”

Nào ngờ nó vừa dứt lời Hoắc Duật Hy càng xúc động hơn, sụt sùi khóc.

Phải làm sao đây? Tư Cảnh Hàn không chịu tin cô, không tin cô thật sự mong chờ hắn nhớ lại.

Lúc nãy hắn cư nhiên tuyệt tình đến nổi đuổi cô đi, không cho cô giải thích một lời có phải hay không đã quyết định cùng cô cắt đứt thật sự? Cô thật sự rất sợ hắn rồi đây sẽ tách cô và Đại Bạch khỏi nhau, không cho hai mẹ con thấy nhau nữa và hắn sẽ cùng con trai biến mất, như một cách để trừng phạt cô!

Mặc Lạc Phàm nói rất đúng, Tư Cảnh Hàn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, một khi hắn đã tỉnh lại thì sẽ thực hiện cho bằng được lời thề độc trước kia của mình, cô phải làm sao đây? Những tưởng cố gắng hết sức thì mọi chuyện sẽ được đáp đền, ngày hắn nhớ lại cô sẽ hạnh phúc biết bao, thật không ngờ sự thật thường phũ phàng và tàn nhẫn, ngày hắn nhớ lại cũng là lúc cô phải đối diện với việc hai người sẽ phải chia xa.

Trước kia cô không tin, đế bây giờ thì nỗi niềm âu lo đã thành ra sự thật cô lại không kịp trở tay.

“Mommy, mommy đừng khóc, có chuyện gì mommy hãy nói cho Đại Bạch nghe, Đại Bạch nhất định giúp mommy mà.” Thấy cô khóc nhiều Đại Bạch cũng sợ, nước mắt rưng rưng.

Hoắc Duật Hy vẫn ôm thằng bé, thật không biết nói từ đâu cho con trai hiểu, lại sợ tổn thương đến tình cảm của nó, chỉ có thể ôn tồn giả dụ:

“Đại Bạch, Đại Bạch nghe mommy nói nhé, hiện tại Tiểu Bạch và mommy giận nhau vì một lý do rất rất khó làm lành, thậm chí sau này có thể Đại Bạch sẽ không thể sống với cả mommy và Tiểu Bạch được nữa.”

Quả nhiên nghe Đại Bạch liền nhảy nhỏm, rất khẩn trương nắm vạt áo của cô: “Sao lại như thế, Đại Bạch... Đại Bạch không muốn vậy đâu. Đại Bạch muốn sống cùng Tiểu Bạch và mommy, nếu không Đại Bạch sẽ buồn lắm, Đại Bạch không muốn giống trước kia, chỉ có thể ngắm mommy qua ảnh, rất nhớ cũng không biết làm sao...”

Nghe con trai nói nước mắt của Hoắc Duật Hy không giữ được vô thức lăn dài, cô ôm chặt lấy thằng bé: “Nhưng Tiểu Bạch lần này sẽ giận mommy rất lâu, nếu không làm Tiểu Bạch hết giận thì có lẽ mommy sẽ phải rời khỏi đây. Đại Bạch, chúng ta phải làm sao đây?”

“Ô ô ô...” Đại Bạch cũng khóc: “Không muốn đâu, Đại Bạch không muốn vậy đâu, Tiểu Bạch xấu tính, tự dưng... tự dưng lại đi giận mommy. Đại Bạch phải gọi cho Tiểu Bạch, bảo Tiểu Bạch đừng giận mommy nữa, được không?”

Hoắc Duật Hy lắc lắc đầu: “Lần này thì không được nữa rồi Đại Bạch, ba Tiểu Bạch...”

“Hoắc Duật Hy, em có thôi ngay không?”

Bất ngờ Tư Cảnh Hàn ở bên ngoài đẩy cửa đi vào kèm theo đó là giọng nói khá bất mãn. Hắn nhìn Đại Bạch ngồi trong lòng cô rơm rớm nước mắt càng thêm tức giận, đi đến bồng nó lên dỗ, một bên lại nói với cô:

“Lợi dụng con trai để cứu vãn quan hệ của mình, như vậy em cũng làm được sao?”

“Em không có, anh đừng hiểu lầm.”

“Có hay không tự em hiểu.” Dứt lời hắn xoay người ra cửa, nói với Đại Bạch: “Đại Bạch, chúng ta ra ngoài.”

Ai ngờ thằng bé lại lắc đầu không chịu: “Không không, Đại Bạch muốn ở cùng mommy, Tiểu Bạch đừng giận mommy nữa có được không?”

Tư Cảnh Hàn cả kinh, không ngờ Đại Bạch sẽ phản ứng mạnh mẽ như vậy, nhìn Hoắc Duật Hy ngồi trên giường ủy khuất, hắn hỏi: “Thành quả của em phải không?”

“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đừng mắng mommy, Đại Bạch sẽ theo ba ra ngoài mà.” Đại Bạch tiếp tục lên tiến bênh vực mommy của mình.

Tư Cảnh Hàn nóng mắt, ôm nó đi tìm Hàn thúc gửi nhờ cho ông trông chừng, sau đó ngược đường quay lại gặp Hoắc Duật Hy.

Cô ngồi trên giường còn chưa kịp nghĩ gì đã thấy hắn quay trở lại, dáng vẻ âm trầm khó thương lượng, cứ nghĩ hắn sắp đuổi mình khỏi biệt thự nên liều lĩnh nói: “Em có thai rồi.”

Tư Cảnh Hàn đúng là bị dọa cho kinh hồn bạc vía, nhưng không phải là chuyện cô mang thai vào lúc này, mà kinh sợ bởi tưởng tượng của cô, vì vào giờ phút này cô còn dám nói ra những lời vô căn cứ như vậy. Hắn hừ lạnh.

Hắn không tin, Hoắc Duật Hy lại hét: “Anh có nghe em nói gì không? Em có thai rồi, đêm qua Nhị Bạch đã chui vào bụng em rồi. Em có thai rồi.”

“Hoang tưởng.” Tư Cảnh Hàn chống tay, lạnh lẽo phun ra một câu. “Tôi chưa thấy ai lạc quan được như em đó Hoắc Duật Hy.”

“Em không hoang tưởng, em có thai rồi.” Cô vẫn chắc nịch, bước xuống giường bắt lấy tay của hắn: “Anh phải tin em.”

Tư Cảnh Hàn thu tay lại, đẩy cô ra xa, ý tứ nói: “Ba ngày nữa.”

“Ba ngày nữa?” Hoắc Duật Hy không hiểu: “Thì sao cơ?”

Tư Cảnh Hàn không nhẫn nại giải thích cho cô, hướng tay ra cửa: “Chọn đi, hoặc là tôi đi, hoặc là em đi.”

Thế nào hắn lại tuyệt tình như vậy? Hoắc Duật Hy trừng to mắt, răng đánh vào nhau ken két: “Anh trở lại đây là để đuổi em đi sao?”

“Chọn đi.”

“Tư Cảnh Hàn!”

“Em không đi phải không, vậy tôi đi.”

Người đàn ông quá mức hững hờ, hoàn toàn không cho cô thời gian suy nghĩ, vừa dứt lời đã xoay người rời đi. Hoắc Duật Hy làm sao có thể đứng yên, bước vội theo kéo hắn lại, nhưng Tư Cảnh Hàn quá nhanh, cô vừa tỉnh dậy còn suy yếu, đuổi theo không kịp lại mất đi thăng bằng, loạng choạng mấy bước ngã nhào về phía hắn.

Thế mà người đàn ông nỡ trơ mắt nhìn, chẳng dang tay ra đỡ. Hoắc Duật Hy rên đau lòm còm ngồi dậy, bây giờ mới bắt gặp cánh tay cứng nhắc và ánh mắt hờ hững của đối phương, lập tức trở nên căm phẫn, gạt tay hắn đi.

Tuy rằng không đến nỗi bị thương nhưng khuỷu tay của cô cũng đỏ ửng một mảng, đương nhiên Tư Cảnh Hàn đã nhìn thấy, trong mắt thoáng qua hối hận, chỉ là nhanh chóng giấu đi, lúc mở miệng giọng điệu lại trở nên khó chấp nhận được: “Là em không biết tự lượng sức, bây giờ còn muốn giận dữ với tôi?”

Hoắc Duật Hy không ngờ hắn sẽ nói như vậy, lông mẹ lông con cũng nhảy dựng lên: “Tư Cảnh Hàn, sao anh nói chuyện khó nghe vậy hả? Dù sao em cũng là mẹ của con trai anh, anh không thể niệm tình nó đối xử với em tử tế một chút sao?”

“Hoắc tiểu thư có lầm ở đâu không? Trên pháp luật Đại Bạch vẫn là con trai của một mình tôi. Hàn Nguyệt cũng là nhà riêng của tôi, tôi muốn giữ ai đuổi ai, đó la quyền của tôi.”

“Khốn kiếp! Tư Cảnh Hàn anh có chịu nói lý lẽ không vậy?” Hoắc Duật Hy tức giận đến nổi thét lên, “Anh đừng nói pháp luật với em, anh có viện cớ đến đâu thì Đại Bạch vẫn là con trai của em, hơn nữa trước kia anh cũng đã làm giấy đăng ký kết hôn cho chúng ta rồi, em chính là vợ hợp pháp của anh. Anh còn gọi em là Hoắc tiểu thư nữa em sẽ ghét anh thật đấy!”

Lời của Hoắc Duật Hy không hề sai, trước kia để ngăn cản Tề Thiếu Khanh cướp cô trở về hắn đã dùng cách này hợp thức hóa quan hệ của hai người trên pháp luật, rồi cũng dùng cách này để sang tên tài sản của mình cho cô. Cô biết hắn có khả năng làm giấy chứng nhận kết hôn thì chuyện làm thủ tục ly hôn càng thêm dễ dàng, nhưng cô vẫn muốn vin vào cớ này để bắt bẻ hắn.

Quả nhiên Tư Cảnh Hàn nói ngay: “Đơn ly hôn tôi đã làm xong, trên thực tế chúng ta không phải vợ chồng.”

“Cho dù là vậy em vẫn là vợ trước của anh, là mẹ của con trai anh. Đừng nghĩ em không biết anh làm giấy kết hôn còn là vì hợp thức hóa thân phận của Đại Bạch, không để thằng bé làm con ngoài giá thú, thật chất thì trên pháp luật em vẫn là mẹ của nó, Tư Cảnh Hàn em không ngốc tin lời anh nữa đâu.”

Có vẻ như cô đã đoán đúng nên Tư Cảnh Hàn không tranh cãi vấn đề này nữa, nhưng hắn vẫn đẩy cô ra cách mình vài bước, đi về phía đầu giường tìm một lọ thuốc vặn nắp, mở ra lấy mấy viên cho vào miệng.

Hoắc Duật Hy nhìn dáng vẻ mệt mỏi này của hắn thì có hơi bình tĩnh hơn. Trông Tư Cảnh Hàn bây giờ giống như đang uống thuốc trợ tim để có thể nói chuyện tiếp với cô vậy. Và tất nhiên đó chỉ là cảm giác của cô thôi, sự thật thì đó là thuốc bồi dưỡng Mặc Lạc Phàm kê cho hắn.

Sau khi đặt cốc nước lọc trở lại bàn, Tư Cảnh Hàn lại đi tìm ví da đặt trong quần âu của mình, mở ra lấy một tấm séc đưa về phía Hoắc Duật Hy: “Nếu em muốn tôi bồi thường chuyện tối qua, thì đây, em nhận đi. Về sau đừng nói những lời tương tự lúc nãy với Đại Bạch nữa, thằng bé không giúp giải quyết được vấn đề của chúng ta đâu.”

Càng nói lại càng quá đáng, khuôn mặt Hoắc Duật Hy trở nên cứng đờ khi nhìn đến tấm séc nơi xinh đẹp của hắn: “Anh có ý gì?”

Tư Cảnh Hàn cũng không do dự, thật lạnh nhạt nói: “Tình trạng tài chính của tôi chắc em cũng hiểu được đôi chút, cùng lắm đối với Tư thị hiện giờ tôi cũng chỉ là người làm công ăn lương cho Đại Bạch, so với nguồn tài chính của em tấm séc đó chẳng đáng là bao nhưng cũng xem như là tất cả tài sản hiện có của tôi rồi. Em nhận đi. Tôi không có ý định cùng em ở chung một chỗ, cho nên nhận được bồi thường rồi mong em có thể rời khỏi nhà riêng của tôi.”

Sau đó lời đó của Tư Cảnh Hàn, trong phòng ngủ trở thành một khoảng im lặng dài giữa hai người đang đứng đối diện nhau.

So với sự thản nhiên của Tư Cảnh Hàn thì Hoắc Duật Hy vẫn còn há hốc, sau đó biến thành cười gượng gạo: “Ha... ha ha...”

Hắn lần một rồi lại lần hai nhấn mạnh nhà riêng của hắn, thẳng thừng muốn dùng tiền để đuổi cô đi, và trong đôi mắt của hắn không có một nét gì gọi là đùa bỡn. Lời nào của hắn cũng là thật!

Trái tim Hoắc Duật Hy trong giây phút này phím đau, hô hấp cũng trở nên khó khăn, chớp mắt liên tục mấy cái để không cho cảm xúc nào đó từ khóe mắt trào ra, cô không muốn nhanh như vậy đã phô bày sự yếu đuối và lo lắng của mình, cô cần một sự lạc quan và tin vào sự lạc quan của mình sẽ giúp cô thuận lợi vượt qua mọi chuyện.

Chỉ cần hắn đừng thẳng thừng và tuyệt tình như thế.

“Tư Cảnh Hàn, anh thâm hiểm thật. Trước kia anh thế nào giữ lại căn biệt thự này cho riêng mình là vì chừa đường lui sao? Nếu như anh còn sống thì may ra còn có chỗ để đối phó với em, vẫn còn tên con trai mập mạp làm bạn, để trêu tức em phải không?”

“Hoắc Duật Hy, em không cần nói nữa đâu, giữa chúng ta đã chẳng còn gì để bàn luận với nhau rồi, những gì cần nói trước đó cũng đã nói hết, nếu em không muốn rời căn biệt thự này thì tôi sẽ đi, không sao cả.”

“Em không cho anh đi, Tư Cảnh Hàn anh không được rời khỏi em.” Hoắc Duật Hy kích động đến nổi hét lên, ra lệnh cho người đối diện.

Tư Cảnh Hàn nhìn cô, ánh mắt hẹp dài phẳng lặng như nước, nhìn sơ qua trong thật đa tình, nhưng khi nhìn kĩ sẽ thấy bên trong là sự tàn nhẫn vô thần.

“Tôi đã từng nói ở bên em tôi thật sự rất mệt mỏi?” Hắn lại hỏi cô một câu hỏi không cần câu trả lời, thoáng dừng một chút mới chậm rãi nói tiếp, chất giọng trầm thấp đầy từ tính nhưng không ấm áp:

“Em đừng lo, chuyện phát sinh vào ngày hôn lễ của chúng ta tôi không trách em, cũng không có tư cách trách em. Đó là do tôi tự nguyện. Cho nên cùng em tách ra không phải do tôi giận hờn, mà tôi chỉ muốn cuộc sống của tôi có thể bình thường một chút, trầm lặng như những người khác là được rồi, hào môn của em tôi không muốn đặt chân vào.”

“Không phải, Tư Cảnh Hàn rõ ràng là anh yêu em mà, sao có thể cùng em tách ra chứ? Hơn nữa chúng ta còn có con trai, anh nỡ để Đại Bạch không có một gia đình hoàn chỉnh sao?”

Hoắc Duật Hy bắt đầu kích động, nhào đến túm chặt Tư Cảnh Hàn, tuy nhiên chỉ nhận được một cái lắc đầu của hắn: “Hoắc Duật Hy, không phải như vậy, nếu chỉ vì Đại Bạch mà gượng ép cuộc sống của tôi và em thì thứ hạnh phúc chúng ta cho Đại Bạch cũng chỉ là giả dối. Hơn nữa... tôi đã từng nói nếu có thể nhìn thấy ánh dương này thêm lần nữa, tôi sẽ không tiếp tục yêu em, tôi thật sự rất mệt trong trò đuổi bắt tình cảm của em rồi.”

Hắn nói đến như vậy không phải vì muốn cô tuyệt vọng hay sao, cả danh nghĩa của Đại Bạch cũng không ảnh hưởng đến quyết định của hắn, xem ra việc này hắn đã chuẩn bị từ trước rồi, dù cô nói thế nào hắn vẫn có cách né tránh.

Cô nghĩ rồi cũng thông suốt, một người đàn ông đa đoan như Tư Cảnh Hàn sao có dễ dàng tha thứ cho cô được chứ?

Mặc Lạc Phàm nói đúng, ngoài miệng thì hắn nói không chấp nhất chuyện cũ với cô nhưng thật ra trong bụng hắn có bao nhiêu tâm tư hờn trách, loại đàn ông như hắn tiêu tiền thì rộng rãi, còn chuyện tình cảm lại rất hẹp hòi, nhỏ mọn, thậm chí là ki bo.

Đôi lúc cô cảm thấy được hắn chú ý cũng là một điều kỳ diệu, hắn cứ như một đấng quân vương không sao chạm tới được, đối với cô là một điều rất xa vời, thế mà cô lại có được tình yêu của hắn, thật sự cứ như một giấc mộng. Nhưng đôi lúc cô cũng cảm thấy để yêu đương cùng hắn thật sự rất hao tổn tâm tư, bởi vì hắn sắc sảo hơn cô, cô thừa nhận, hắn sắc sảo hơn cô, bản thân cô suy nghĩ cũng non trẻ hơn hắn rất nhiều, hai người cứ như hai đẳng cấp khác nhau vậy, hắn chẳng những có dáng vẻ bên ngoài mà còn có tâm tư bên trong sâu rộng, khiến cô cứ như một đứa trẻ lạc giữa vòng vây ái tình.

Đứng trước tình yêu của hắn cô vừa khát cầu, vừa rụt rè, chỉ muốn mình có thể trưởng thành thêm một chút nữa.

Tóm lại một điều, có được một người yêu đầy tâm cơ như hắn đúng là xui xẻo mười đời của những cô gái mới biết yêu lần đầu.

Tư Cảnh Hàn thấy Hoắc Duật Hy từ kích động sắp rơi nước mắt biến thành mấy cái hít hít mũi rồi cất hẳn vẻ mặt đáng thương vào trong, bản thân hắn có chút bất ngờ. Vậy mà hắn còn nghĩ cô sẽ khóc cho long trời lỡ đất.

Sau đó cô đẩy hắn ra, cười hừ: “Mệt mỏi đuổi bắt gì chứ, em có từng yêu cầu anh đuổi bắt hay chưa?”

Giọng của cô nên hiên ngang hơn, thẳng lưng nhìn hắn, kiêu hãnh và đầy quyết liệt: “Trước kia chính anh mới là người không cần tình cảm của em, là anh đuổi em đi, không phải anh muốn giữ em lại, anh chọn một mình Đại Bạch. Sau này anh lại muốn em yêu anh - người đàn ông em hận chết đi sống lại, anh biết em sẽ làm không được mà, nếu ở thời điểm này gọi là sự đuổi bắt của anh thì em tạm chấp nhận.”

“Nhưng mà Tư Cảnh Hàn, sau đó chúng ta tách ra, em thừa nhận vì em anh đã làm rất nhiều chuyện, cũng đã bị em tổn thương rất nhiều, nhưng từ giây phút chúng ta gặp lại đến giờ toàn là em chạy theo, có bao giờ anh là người đuổi bắt? Bây giờ anh lại viện lý do là mệt mỏi khi đuổi bắt tình cảm của em, em thấy thật sự là anh cố tình làm khó em thôi, nếu như còn không được, vậy bây giờ anh cứ đứng yên ở đó đi, em tiếp tục đuổi bắt anh là được rồi, anh không thấy mệt nữa đúng chứ?”

Hoắc Duật Hy rành mạch nói từng câu một, cùng Tư Cảnh Hàn thi gan, xem ai mới là người phong độ hơn, cô cũng không quên nói thêm: “Em đã nói đến như vậy rồi anh còn bảo mệt mỏi thì thật sự... Tư Cảnh Hàn, anh chẳng viện cớ, anh đang sợ hãi anh sẽ yêu em nhiều hơn thôi.”

“Em đừng quá tự tin, mệt mỏi của tôi bao gồm cả việc phải đối mặt với Hoắc gia của em, cho dù em có theo đuổi tôi đi chăng nữa thì tôi cũng không muốn cùng em vượt qua cửa ải này. Tôi càng không sẵn sàng cho Đại Bạch mạo hiểm, tốt hơn thì thằng bé không nên để nhà ngoại biết đến.” Tư Cảnh Hàn vẫn không thay đổi suy nghĩ của mình, mà vấn đề hắn vừa nói chính là rào cản lớn nhất hiện giờ.

“Vậy ý của anh là muốn phủ nhận thân phận làm mẹ của em đối với Đại Bạch?” Ngữ khí của Hoắc Duật Hy đanh lại, đón đầu Tư Cảnh Hàn.

Hắn không trả lời ngay mà trầm mặc một lúc, sau cùng nhàn nhạt nói: “Như lúc trước không phải rất tốt sao, em đâu biết đến sự tồn tại của Đại Bạch vẫn có thể sống một cuộc sống rất vui vẻ, bây giờ có thêm sự xuất hiện của thằng bé hay không thì cũng thế thôi, em vẫn sẽ...”

“Chát!”

“Đê tiện!” Hoắc Duật Hy giận đến run người, để thốt ra được câu này cô mất cả hơn một nửa khí lực còn lại sau khi cho hắn một tát tai.

Hắn cứ nhiên muốn động phạm vào quyền làm mẹ của cô, quá quắt!

Tư Cảnh Hàn bị tát cũng không nổi giận, hắn đưa tay lên lau khẽ khóe môi vừa bị rách của mình, cảm giác nửa bên khuôn mặt tê rần không mấy dễ chịu để hắn nhận ra vừa rồi Hoắc Duật Hy đã dùng hết sức mình sinh để đánh mình.

Không dừng lại ở đó, cô còn kích động hơn xông đến túm lấy cổ áo của hắn, hét lên: “Em chưa bao giờ nghĩ anh có thể tệ hại đến như vậy nếu như hôm nay không nghe được mấy lời này, Tư Cảnh Hàn, ngoài tiền ra thì anh không còn cái gì khác nữa sao, anh quen lên giường với phụ nữ sau đó trả tiền là xong nên bây giờ anh cũng muốn dùng cách này áp dụng lên người em?”

“Em hiểu rồi anh chi cho em hết tài sản của mình là để đợi đến ngày hôm nay, mục đích của anh là muốn dùng số tài sản đó để mua lại Đại Bạch, mua lại quyền làm mẹ của em, anh đê tiện đến mức vậy sao? Anh xem em là phương tiện để sinh con cho anh sao?!”

Tư Cảnh Hàn không đáp, mặc cho cô điên cuồng đánh lên người mình, giống như thừa nhận lời cô nói là thật.

“Đồ khốn, con trai em không phải là vật phẩm dùng để mua bán, anh làm như vậy không chỉ là xúc phạm em mà còn là xúc phạm sự tồn tại của Đại Bạch. Nếu biết anh đối xử như vậy với thằng bé thì thà ra năm đó em đã không khư khư giữ lại nó rồi.”

Chỉ cần nhắc đến chuyện của Đại Bạch thì tất cả đều trở nên căng thẳng, nhanh chóng không khí trong phòng rơi vào cục diện đối đầu khi Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy đều muốn tranh giành thằng bé.

Chỉ là hai người đều có tình cảm riêng với đối phương, không phải một cặp vợ chồng sắp ly hôn ân đoạn nghĩa tuyệt với nhau cho nên có những lúc sẽ có người nhường một bước để không đưa cục diện vào bế tắc. Tư Cảnh Hàn vào lúc này chính là người nhường bước, có lẽ vì hắn là đàn ông, thường bình tĩnh hơn phụ nữ, cũng có lẽ vì hắn cảm thấy lời vừa rồi của mình đã sai nên thấy áy náy hoặc vì một điều nữa là hắn thấy đau lòng dáng vẻ kích động đến đáng thương của Hoắc Duật Hy.

“Tóm lại có phải như em nói hay không thì Đại Bạch cũng không nên công khai thân phận.” Khi hắn nói câu này ngữ khí đã ôn hòa hơn, không còn quyết tuyệt khiến người ta khó mà thương lượng nữa.

Đương nhiên Hoắc Duật Hy không đồng ý, cô đâu ngốc để hắn sắp đặt, nếu thân phận của Đại Bạch không sáng rõ thì sau này hắn càng dễ dàng lật đổ thân phận mẹ ruột của cô để độc chiếm thằng bé, cho nên: “Tạm thời không đưa thằng bé về Hoắc gia cũng được, em cũng không muốn thằng bé mạo hiểm, nhưng em cần phải được thừa nhận thân phận mẹ ruột của nó, anh phải hợp thức hóa quan hệ của chúng ta.” Ý của cô là muốn hắn đăng ký kết hôn với mình.

“Hai chuyện này không liên quan.” Tư Cảnh Hàn lý trí nào dễ bị lừa: “Khai sinh của thằng bé vẫn có công nhận em là mẹ ruột.” Tức là trên pháp luật hiện hành cô đã là mẹ của thằng bé, hai người cũng giống như vợ chồng ly hôn, con thì vẫn là của chung.

Hoắc Duật Hy mím môi: “Nếu anh đã có tính toán từ trước là sẽ cùng em tách ra vậy cớ gì hôm qua còn cùng em quấn quýt, anh nói hai chúng ta hiện tại không quan hệ, vậy anh kéo em lên giường, anh không định chịu trách nhiệm hay sao? Em mới không cần mấy đồng tiền lẻ này của anh!” Cô quăng tấm séc lúc nãy hắn đưa xuống sàn, tiện thể giẫm chân lên nó phát tiết, cũng như thị uy.

Tư Cảnh Hàn đúng là nghĩa một người đàn ông bạc tình, vô tâm vô phế, “Đều đã trưởng thành cả rồi, đôi bên tự nguyện, em có được điều em muốn, tôi có được điều tôi cần, lúc sáng rồi cũng không cần thiết quan trọng hóa vấn đề.”

“Ý anh đêm qua chỉ là vui đùa qua đường?”

“Em cũng đã nói tôi lên giường với không biết bao nhiêu phụ nữ, nếu như với ai cũng phải chịu trách nhiệm thì tôi phải chịu trách nhiệm với bao nhiêu người đây?”

Rất nhanh chóng, Hoắc Duật Hy lại giận đến phát run.

“Anh không được đánh đồng em với bầy con hồ ly tinh đó, em khác bọn họ, em sinh cho anh con trai, em là tiểu thư Hoắc gia, em là lá ngọc cành vàng! Rõ ràng không cùng đẳng cấp!”

Lý lẽ của Hoắc Duật Hy nghe ra thật đanh thép nhưng nghĩ kỹ lại không khỏi khiến người đối diện buồn cười, tuy nhiên hắn lại không cười cười nổi, thản nhiên là thiên bẩm trời sinh: “Bây giờ ngoại trừ tấm séc kia tôi không có cái gì cả, em muốn tôi chịu trách nhiệm cũng chỉ đến thế thôi.”

“Anh có.”

“Đừng nói đùa nữa, hiện tại tôi chỉ muốn yên tĩnh sống một mình thôi.” Tư Cảnh Hàn thẳng thừng dập tắt ý định của Hoắc Duật Hy: “Đại Bạch sẽ ở đây, nếu em không muốn rời khỏi Hàn Nguyệt thì tôi sẽ tạm thời dọn ra ngoài.”

“Anh thật tàn nhẫn, bây giờ cả Đại Bạch anh cũng muốn rời xa?”

“Không phải, việc tôi đang làm là vì muốn tốt cho Đại Bạch mà thôi, em nghĩ hiện tại chúng ta chung đụng một chỗ sẽ không cãi nhau? Như vừa rồi nếu để Đại Bạch nhìn thấy thằng bé sẽ nghĩ gì.”

“Nhưng em...”

“Đủ rồi, tôi không muốn bàn cãi về chuyện này nữa, nếu như em muốn tốt cho Đại Bạch thì tạm thời chúng ta hãy tách ta, cả em và tôi đều có thời gian bình tâm suy nghĩ, mấy ngày nữa lại thương lượng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.