Sáng hôm sau, khi Hoắc Duật Hy lần nữa trở mình phòng ngủ đã quang đãng với những ánh sáng.
Tuy không mở mắt nhưng ý thức trong đầu vô đã dần hồi phục và chuyện của tối qua lại lần lượt hiện lên, đôi môi không khỏi nhoẻn miệng nở nụ cười.
Cô có được Tiểu Bạch rồi.
“Tiểu Bạch...” Theo quán tính cô đưa tay về phía bên cạnh lần mò.
“Bịch...”
“Bịch...”
Mò trái rồi lại mò phải, vỗ luôn những vị trí khác nhưng đều không bắt được gì.
Bấy giờ cô mới chịu mở mắt, nhìn hơi nâng đầu lên nhìn một lượt trên giường, giữa bùi nhùi chăn mềm không thấy thân thể trắng nõn kia đâu cả.
Nhưng cô không quá nóng vội bởi vì Tiểu Bạch của cô gan nhỏ như vậy, sau đêm qua có lẽ đã sợ hãi chạy mất rồi, không dám đối diện với cô cũng nên.
Cô nên chủ động đi tìm hắn vậy.
“A đau...” Hoắc Duật Hy vừa cử động một chút đã đau đến không kiềm chế được tiếng kêu khẽ.
Hậu quả này là ngoài tầm kiểm soát của cô, tối qua Tư Cảnh Hàn lại cường hãng hơn cô nghĩ, y hệt với hắn trước kia, chỉ thích bạo ngược phụ nữ làm vui cho mình. Hắn đã lăn giường với không biết bao nhiêu phụ nữ rồi kỹ thuật cũng chẳng chịu cải thiện tí nào!
Nhưng... sau này sẽ không có chuyện cô để hắn từng chút cải thiện với người khác rồi đem về phục vụ mình đâu, nếu như vậy thì cô thà đau đến chết cũng không muốn sự đê mê hắn đem lại cho mình là do người đàn bà khác dạy dỗ.
Cô cố gắng bò đến mép giường, chống đỡ cơ thể bủn rủn chẳng còn sức lực đứng dậy, lập tức ở giữa hai chân có một sự bất thường ập đến. Cô giật mình ôm người ngồi xuống, khẽ giở lớp chăn quấn cơ thể ra nhìn thử, khuôn mặt càng thêm ửng đỏ, hô hấp trong phút chốc trở nên tê dại.
Theo quán tính cô đánh mắt về phía cái thùng rác duy trong phòng, tuy giấy vệ sinh đã được thu dọn nhưng vì quá đầy nên vẫn có một ít rơi vãi xuống sàn. Và đáng mừng là không nhìn thấy cái thứ có thể ngăn cản Nhị Bạch đến với thế giới xinh đẹp này.
Cô mừng thầm, nhưng chẳng ngạc nhiên vì Tiểu Bạch bây giờ không thông thái hiểu được nhiều việc như trước đây, làm sao biết phòng bị.
Cơ mà, đây là gì đây?
Hoắc Duật Hy cầm lọ thuốc mỡ ở đầu giường lên.
“Thuốc mỡ sao?” Tiểu Bạch còn biết thoa thuốc cho cô đấy.
Bây giờ cô đã hiểu cảm giác bị một vật như bút bi lành lạnh xuyên qua người là gì rồi, trong lòng khẽ dâng lên từng tia ấm áp.
Nhưng thật lạ, sao Tiểu Bạch lại biết trong phòng có loại thuốc này nhỉ?
Một hồi suy nghĩ trôi qua vẫn không có đầu đuôi, có quyết định xuống tầng tìm hắn, đứng tại cầu thang cô đã bắt gặp Đại Bạch đang ngồi vẽ ở phòng khách, thấy thế cô không đi về nhà bếp nữa mà ngồi lại với nó, nhờ Tiểu Mễ mang điểm tâm lên để tiện quan sát con trai.
Thẳng bé sau khi gọi cô một tiếng mommy lại chăm chú vào vẽ vời của mình, cả người đung đưa trên bàn trà vẽ vẽ rồi lại bôi bôi.
Hoắc Duật Hy không nỡ làm phiền nhóc, nhìn một lượt biệt thự, không có Hàn thúc ở đây, Tư Cảnh Hàn càng không có.
Sau một hồi không nhịn được nữa, cô mới khẽ giọng hỏi Đại Bạch:
“Đại Bạch, gia gia đâu?”
“Gia gia đi chơi cờ rồi ở chỗ ba Tề rồi.”
Hoắc Duật Hy ồ một tiếng, hẳn là đến chỗ Tề Thiếu Khanh để gặp ba của anh ấy, lễ đính hôn của anh ấy đã khiến Tề lão gia nán lại Trung Quốc thường xuyên hơn, dù rằng sau việc trì hoãn lần trước đến giờ vẫn chưa quyết định được thời gian cử hành.
“Vậy Tiểu Bạch đâu?” Đây mới là câu cô muốn hỏi nhất.
“Ba... ba Tiểu Bạch sao?” Đại Bạch cầm bút chì màu lên, khẽ sờ sờ đầu suy nghĩ: “Chẳng phải Tiểu Bạch đi làm như mọi khi sao?”
“Đi làm?”
“Phải đấy... Tiểu Bạch đi làm từ rất sớm, trước đó còn dẫn Đại Bạch chạy bộ nữa.” Đại Bạch vừa nói vừa dùng màu đen tô mái tốc táo ngố trong tranh.
Hoắc Duật Hy càng thêm ngạc nhiên, cô nhớ rất rõ hôm nay Tư Cảnh Hàn đâu có lịch làm việc ở công ty giải trí, sao lại đi làm từ sớm được?
“Mommy, mommy nhìn xem... Đại Bạch vẽ có đẹp không?” Đại Bạch hai ba cái đã tô xong bức tranh của mình, đem đến cho Hoắc Duật Hy xem.
Cô dù nghi hoặc nhưng vẫn quan tâm xem cho nhóc.
Đó là một bức ảnh gồm có hai người.
Một lớn một bé, một cao một thấp, một béo một gầy. Khỏi nói cũng biết là nhóc con vẽ mình, còn người bên cạnh chắc là Tề Thiếu Khanh, bởi vì có tây trang đen và cà vạt trước áo. Cộng thêm việc thằng bé thích anh như vậy, chắc là không sai.
“Đại Bạch vẽ ba Tề đẹp đấy.”
“Ớ... không phải ba Tề.” Đại Bạch lập tức phủ định: “Đại Bạch đó, Đại Bạch lớn lên sẽ như thế này này.”
Hoắc Duật Hy được một phen há hốc kinh ngạc, nhìn khuôn mặt bầu bĩnh trắng hồng của Đại Bạch chăm chú nhìn bức tranh của mình cô khó khăn hỏi tiếp: “Đại Bạch muốn lớn lên đẹp trai cao lớn như ba Tề phải không?”
Đại Bạch lại lắc đầu, “Không không... Đại Bạch lớn lên muốn giống như Tiểu Bạch cơ, đẹp như vậy nè thì sẽ được chị xinh đẹp nuôi... nuôi mà không cần làm gì hết.”
“Đây là Tiểu Bạch?” Hoắc Duật Hy không dám tin tưởng chỉ vào hình người cao lớn trong tranh lần nữa.
Đại Bạch rất nhẫn nại lắc đầu, sửa lại lời của cô: “Không phải Tiểu Bạch, là Đại Bạch lúc lớn, nhưng trong giống Tiểu Bạch thôi. Mommy, có phải rất đẹp không, lúc sáng này Tiểu Bạch... Tiểu Bạch cũng mặc đẹp y hệt như vậy đó.”
Lời của Đại Bạch làm Hoắc Duật Hy càng thêm rối bời, vì sao hôm nay Tư Cảnh Hàn vẫn còn ăn mặc công sở như thể sẽ đến Tư thị chứ? Chẳng lẽ hôm nay còn phải đóng kịch.
Không đúng, nếu là như vậy thì Lạc Tư Vũ phải thông qua cô một tiếng chứ. Tư Cảnh Hàn bây giờ đâu thể tự quyết định mọi việc.
“Mommy... mommy sao thế?”
“À... mommy không sao. Đại Bạch tô màu tiếp đi.” Hoắc Duật Hy xoa đầu Đại Bạch, trong lòng càng không yên ổn, lập tức tìm điện thoại gọi đi, liên tục ba cuộc không ai nhấc máy.
Nhìn màn hình tối đen đáy mắt cô có sự biến chuyển không hề nhỏ, xâu chuỗi mọi hành vi của Tư Cảnh Hàn từ mấy ngay nay cô đã thấy sự bất thường đâu đó. Đặc biệt là tối qua, hắn dường như biến thành một người khác, chẳng những đi uống rượu trở về còn nổi nóng khi cô gọi hắn là Tiểu Bạch.
Nhưng vì sao Tiểu Bạch lại ghét cô gọi hắn là Tiểu Bạch?
Chỉ có thể là một nguyên nhân: cô đã gọi sai người!
“Cảnh Hàn...”
Tới đây Hoắc Duật Hy không nghĩ nữa mà lập tức xoay người chạy ra cửa, vì quá vội chân va vào góc bàn cô cũng không thấy đau, Tiểu Mễ vừa đem bữa sáng ra đã thấy cô lao đi vun vút bèn gọi với: “Tiểu thư, bữa sáng...”
“Tiểu Mễ, trông Đại Bạch cho chị.”
Hoắc Duật Hy chỉ dặn thế đã chạy đi gọi Tiểu Vương, vội vã lên xe một đường đến Tư thị.
Đoạn đường này cô đã đi bao nhiêu lần hôm nay mới thấy nó thật gian nan, kể từ khi hai người chia xa đến khi gặp lại cô chưa khi nào cánh thẳng như giây phút này.
Trong đầu cô thật sự không nghĩ gì được nữa, dù là bất cứ giả thuyết hay hình ảnh nào đi nữa cũng đã trở nên đen ngòm, tất cả chỉ còn một câu duy nhất là gặp Tư Cảnh Hàn mà thôi!
“Két!”
“Tiểu thư từ từ thôi!”
Xe còn chưa dừng hẳn Hoắc Duật Hy đã đẩy nhảy xuống, Tiểu Vương ở phía sau nhìn bóng lưng vội vã của cô mà chẳng biết làm sao.
Đi vào sảnh chính, Hoắc Duật Hy chẳng kịp thông báo với thư thư ký ở quầy lễ tân đã muốn tiến tới thang máy chuyên dụng. Dường như đoán được ý đồ của cô, lập tức có hai ba người tiến lên ngăn lại. Dường như đã được dặn trước nên họ rất lịch sự: “Hoắc tiểu thư, tổng tài dặn nếu cô đến thì mời cô về cho, ngài ấy bận họp không có thời gian để tiếp.”
Hoắc Duật Hy ngẩn ra.
Giọng điệu này... quả nhiên là hắn.
Cô mím môi nhìn cô thư ký rất chân thành nên không làm khó, xoay người đi đến bàn tiếp khách của sảnh ngồi xuống, mở điện thoại cá nhân ra, ấn số gọi đi.
Nhưng gọi đến cháy máy vẫn không có người tiếp, và sau đó cô được đưa hẳn vào danh sách đen.
Không thể ngồi yên chờ chết, cô lần nữa đứng dậy, nói với lễ tân: “Tôi muốn gặp Lạc phó tổng, Mao Lập Tát, Mạc Doanh hay bất cứ ai làm việc cạnh hắn cũng được!”
“Hoắc tiểu thư, xin cô hiểu cho chúng tôi, chúng tôi cũng theo lệnh mà làm thôi.” Ngược lại quầy lễ tân đâm ra cầu xin cô. Bọn họ cũng rất sợ rồi, ít khi nào Tư Cảnh Hàn đặc biệt dặn dò chuyện gì, nếu còn làm không xong nhất định không thể ở lại Tư thị.
Hoắc Duật Hy hít sâu một hơi, nhìn bọn họ mặt mày tím tái, cũng đoán được khẩu khí của Tư Cảnh Hàn khi căn dặn thế nào. Nhưng cô không thể chờ được nữa, bèn nói: “Chắc cô cũng biết tôi từng là thư ký của tổng tài các người mà, cô yên tâm tôi rất hiểu tính khí của hắn, tôi đảm bảo nếu hôm nay tôi gặp được hắn thì sự nghiệp của cô sau này chắc chắn thăng tiến.”
Dứt lời cô liền xoay dép lê chạy thật nhanh về thang máy chuyện dụng, động tác thành thục và lưu loát không để người phía sau kịp thời giữa lại.
“Không, Hoắc tiểu thư...”
“Ting” một tiếng, cửa thang máy đóng lại, đem hai thế giới rạch ròi chia ra.
Hoắc Duật Hy nhìn từng con số chậm rãi chuyển động cô cảm thấy mình đã quá chậm chạp, quá chậm để nhận ra dấu hiệu khác thường, quá chậm phản ứng và quá chậm để hành động.
Trước kia cô từng nghĩ khi Tư Cảnh Hàn trở về cô sẽ tranh thủ từng phút từng giây, đem giây phút đó chép vào những ký ức thiêng liêng, nhưng rốt cuộc cô đã lơ là bỏ lỡ hoặc rất ít hoặc đã rất nhiều thời gian.
Tại sao cô lại ngốc như vậy chứ? Vì sao cô lại không nhận ra!
“Hoắc Duật Hy, Hoắc Duật Hy...”
Hoắc Duật Hy dằn vặt tự đánh vào người, càng gần đến nơi trái tim cô càng thêm căng thẳng như bị ai đó treo lơ lửng trên không trung. Cô không tự chủ đặt tay lên lồng ngực, cố gắng để nó không nhảy loạn nhưng chẳng có cách nào.
Cả lý trí của cô nữa, nó luôn dặn cô cần phải bình tĩnh hơn, ấy vậy mà đại não của cô lúc này trống rỗng, sắp gặp hắn rồi cô nên nói gì đây, cô biết nếu mình chỉ trơ mắt nhìn nhất định sẽ bị người đàn ông đó nhẫn tâm ném ra ngoài nhưng bây giờ liệu cô còn có thể ôm chầm lấy hắn cầu xin hắn nghe mình giải thích hay không?
“Ting!”
Thời gian không chờ đợi Hoắc Duật Hy, cô còn đang nghĩ ngợi thì thang máy đã thông báo đến nơi.
Phải làm sao đây? Cô mím môi tự hỏi.
Nếu còn chần chừ thì chốc nữa đây bảo vệ nhất định sẽ đến đây đưa cô xuống, cả Tư Cảnh Hàn cũng vậy, nếu nhận được thông báo hắn chắc chắn sẽ lánh mặt cô, cô còn lưỡng lự thêm một giây thì cơ hội gặp được hắn càng thêm khó.
Cô đã không còn lựa chọn khác. Nếu đã tới đây thì chỉ có thể tiến lên.
Nên Tư Cảnh Hàn, em đến đây!
Từ hôm qua khi Tư Cảnh Hàn đi làm trở lại Mao Lập Tát cũng thấy nhẹ nhõm hẳn ra, anh vừa huýt sáo vừa ôm sấp văn kiện thật dày chuẩn bị vào văn phòng của hắn nào ngờ lại nghe tiếng bước chân.
“Bịch bịch bịch!”
“Chuyện gì vậy?” Tiếng bước chân nặng nề như vậy còn truyền từ phía hành lang vọng tới khiến anh phải nghi hoặc nhíu mày, nhưng rất nhanh tò mò của anh được giải đáp khi thân ảnh của Hoắc Duật Hy xuất hiện sau ngoặc hành lang và đang lao vùn vụt về phía mình.
“Hoắc... Hoắc...”
“Tránh ra!”
Anh còn chưa nói xong đã bị đối phương thô bạo kéo khỏi cửa, ném sang một bên.
“Rầm!”
Cửa văn phòng sau đó bị sập lại không thương tiếc kèm theo đó là lời căn dặn của Hoắc Duật Hy: “Không ai được vào!”
Mao Lập Tát từ bất ngờ chuyển sang kinh hãi, khuôn mặt nhanh chóng tái mét, ôm xấp văn kiện lật đật chạy đi.
“Chuyện lớn rồi!”
Văn phòng tổng tài vốn đang lặng im vì tiếng sập cửa bất chợt của Hoắc Duật Hy mà trở nên náo nhiệt, bên trong không chỉ có mình Tư Cảnh Hàn mà tại bàn trà hắn còn đang tiếp hai ba vị khách lớn người ngoại quốc. Nghe tiếng động lớn bọn họ không tránh khỏi kinh hãi quay lại nhìn, mà khi nhìn thấy người xong vào là một người phụ nữ ăn mặc xuề xòa, xõa tóc đi dép lê bông thì càng thêm kinh ngạc nhìn sang Tư Cảnh Hàn như muốn hỏi đây là chuyện gì.
Tư Cảnh Hàn cũng hơi ngẩn lên, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Hoắc Duật Hy thì trở nên bình thản, xem cô như không tồn tại quay sang nói vài câu xin lỗi với đối phương rồi liên hệ bộ đàm sang chỗ Lạc Tư Vũ, rất nhanh cả hắn và Mạc Doanh đều xuất hiện, đưa mấy vị đối tác rời đi.
Khi văn phòng chẳng còn lại ai Hoắc Duật Hy mới thật sự bừng tỉnh, vừa rồi trước khi ra ngoài Mạc Doanh có nháy mắt với cô.
Cô ấy bảo cô cẩn thận với Tư Cảnh Hàn ư?
Cô biết vừa rồi mình quả thật đã phá hỏng chuyện lớn của hắn, những người ngoại quốc đó hẳn là tai to mặt lớn của giới kinh doanh đi, nếu không thì Lạc Tư Vũ đã không đích thân sang dàn xếp. Nhưng cho dù là vậy thì đã sao, hắn đã nhớ lại vì cớ gì không nói cho cô biết, tối qua còn đùa bỡn cô sáng nay lại không cho cô tìm gặp, thật quá đáng!
Ở đây Tư Cảnh Hàn khi thấy khách hàng đã khuất dạng liền xoay người vào trong, thái độ của hắn quá hững hờ buộc lòng Hoắc Duật Hy phải giơ tay giữ hắn lại.
“Tiểu Bạch.”
“Ra ngoài.”
Cô còn chưa dứt lời ngữ khí lạnh lùng của hắn đã trực tiếp cắt ngang, gần như muốn ném cô ra cửa.
Hắn càng như vậy thì cô càng khẳng định suy đoán của mình là đúng, cắn môi hít sâu một tiếng rồi thở hắt ra: “Ừ, cũng phải nhỉ... em gọi anh là Tư Cảnh Hàn thì đúng hơn.”
“Không tiếp, ra ngoài.” Giọng nói của người đàn ông đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn xa cách như cũ, vẫn muốn đuổi cô đi.
Hoắc Duật Hy đâu phải con ngốc hắn bảo đi liền đi, chẳng những không đi mà còn chắn ngang tầm mắt của hắn: “Anh như vậy là có ý gì, anh đã nhớ ra từ lâu rồi phải không?”
Người đàn ông giữ im lặng, và sự im lặng của hắn lúc này làm Hoắc Duật Hy vô cùng kích động, cô giữ lấy hai cánh tay của hắn, yêu cầu: “Anh nói đi, sao anh không trả lời em?”
“Tôi không có nghĩa vụ đó. Em về đi, tôi đang bận.” Tư Cảnh Hàn vừa nói vừa gỡ tay cô ra nhưng bị cô nắm chặt lại, móng tay cũng bấu vào da thịt của hắn, giọng run lên:
“Anh đừng làm giá nữa được không, chúng ta nói cùng nhau nói rõ một lời nếu không em sẽ không rời đi.”
Ánh mắt của Hoắc Duật Hy rất kiên định, dường như có thể xoay chuyển quyết định của một người. Tiếc là người trước mặt cô không phải là kẻ tâm lý yếu, đôi mắt của hắn không chút biến chuyển và chẳng chứa đựng tình cảm gì: “Làm giá? Tôi và em còn liên quan tới nhau sao, tôi làm như vậy thì được lợi ích gì? Hoắc tiểu thư, chúng ta từ lâu đã không còn quen biết, mời về cho.”
“Không quen không biết, vậy tối qua anh lên giường cùng ai? Nghe thật nực cười, không quen biết nhưng anh có thể kéo em lên giường! Anh rõ ràng là cố ý đùa bỡn em!”
Nhắc đến đây quả nhiên đã chọc được cho Tư Cảnh Hàn động đậy, híp mắt nhìn cô: “Hoắc tiểu thư, cô có nhầm người hay không, cô cùng Tiểu Bạch của mình làm chuyện riêng lại kéo tôi vào, thật sự đã thất lễ với tôi.”
“Anh thật trơ trẽn.” Hoắc Duật Hy gần như không thông qua đại não đã phun ra câu này, trực tiếp mắng hắn: “Ngay cả lý do này anh cũng nói ra được, anh cố tình phải không?”
Tư Cảnh Hàn bị mắng không giận còn cười, trước sự kích động của cô hắn trở nên tà ác: “Đúng vậy thì đã thế nào. Hoắc Duật Hy, tôi chính là muốn cho em biết cảm giác sắp có tất cả trong tay nhưng chỉ qua một cơn ngủ mê liền mất hết tất cả, để em biết tôi đã từng khổ sở thế nào!”
“Cảnh Hàn...”
“Đừng gọi tên tôi, trong khi tâm niệm em lúc nào cũng chỉ có Tiểu Bạch của mình thì tôi không thể bao dung được đâu. Còn nữa, dường như tối qua Hoắc tiểu thư là người chủ động mà nhỉ. Em nhiệt tình như vậy là cho ai xem, chẳng phải là vì Tiểu Bạch yếu đuối của em sao?” Tư Cảnh Hàn tốt bụng nhắc nhở khiến Hoắc Duật Hy không rét mà run, cô không tức giận được nữa mà trở nên sợ hãi, ôm chầm lấy hắn, lắc lắc đầu:
“Không, Cảnh Hàn, xin anh đừng nói những lời tàn nhẫn như vậy. Em không xem anh là Tử Mặc, em thật sự mong chờ anh trở về. Anh không biết khi em nghĩ anh đã nhớ lại em đã kích động thế nào đâu, anh xem xem, trái tim em đến giờ vẫn còn đập thật mạnh, em không hề xem anh là Tử Mặc, anh phải tin em.”
“Hoắc Duật Hy, lời nào cũng do chính em nói với tôi, lúc trước em bảo hãy tôi làm một Tiểu Bạch an phận thủ thường ở bên cạnh em như vậy mới tốt, bây giờ tôi nhớ lại rồi em lại bảo luôn mong đợi tôi trở về, em bảo tôi nên tin lời nào của em đây?”
Hoắc Duật Hy nhìn hắn quyết liệt muốn gỡ tay mình ra thì càng kích động, tóm chặt lấy áo của hắn: “Cảnh Hàn, em biết anh cố tình không hiểu mà thôi, anh còn đang giận em cho nên mới nói như vậy, nhưng anh giận em thế nào cũng được, chỉ xin anh đừng đuổi em đi có được không? Em bây giờ không muốn rời xa anh chút nào.”
“Để làm gì, Hoắc Duật Hy, tôi và em không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Kể từ giây phút đó chúng ta không còn bất cứ liên hệ nào nữa, em trở lại thế giới của mình, tôi có ngai cao của tôi.”
“Vậy còn Đại Bạch thì sao?” Hoắc Duật Hy hét lên: “Thằng bé phải làm thế nào, Tư Cảnh Hàn, chính anh đã giấu con trai của em, sau đó nhân danh tình yêu tống khứ em đi rồi độc chiếm nó, anh nghĩ anh làm vậy thì đúng sao, chẳng lẽ anh biết đau khổ còn em thì không?”
“Đừng lôi con trai của tôi vào chuyện này.” Nhắc tới Đại Bạch thì Tư Cảnh Hàn trực tiếp trở mặt, không nói hai lời đã ấn nút gọi bảo vệ lên.
Hoắc Duật Hy thật sự phát rồ, không ngờ hắn sẽ tuyệt tình đến thế, nước mắt của cô cũng đã rơi xuống vậy mà một chút động lòng hắn cũng không cho: “Tư Cảnh Hàn, anh thật sự làm như vậy sao?”
“Hoắc tiểu thư sao phải giận dữ, trước kia cô muốn rời chỗ này đi còn kịp nữa là.” Hắn nói đến vô tâm, bảo vệ dường như chờ sẵn bên ngoài, hắn vừa gọi liền đi vào.
Hoắc Duật Hy từ thất thần chuyển sang sợ hãi, đặc biệt là khi bị hai bảo vệ giữ lấy kéo ra, cô kịch liệt giãy giụa, sống chết cũng không muốn đi, ghì đầu ngược lại, đạp chân loạn xạ, gào lớn:
“Tư Cảnh Hàn, anh là đồ đàn ông tồi! Đồ khốn nhà anh! Thả tôi ra, mau thả tôi ra, có nghe không?”
Hai bảo vệ thấy cô chống cự quá dữ dội có hơi e dè nhìn Tư Cảnh Hàn, dù sao cũng là phụ nữ của hắn họ không dám mạnh tay.
Ai ngờ Tư Cảnh Hàn lại quát: “Còn không nhanh lên!”
Hoắc Duật Hy thật sự bị bức đến nổi điên, khuôn mặt ửng đỏ không thở được, cả cơ thể cũng nóng ran mà trước mắt bắt đầu mơ hồ, tay chân vì giận dữ và thất vọng mà run rẩy kịch liệt. Cô há miệng dùng sức cắn chặt vào một người bảo vệ, người đó vì bất ngờ mà nới lỏng tay, thừa cơ cô liền vô về phía trước định chụp lấy Tư Cảnh Hàn, nhưng vừa xông tới cơ thể lại không nghe lời, trước mắt chực sáng lên một đường rồi trở nên trắng xóa, hình như cô đã ngã xuống và sau đó không biết gì nữa.