“Chủ tịch đã thanh toán rồi, chỉ mong bà chủ đồng ý thôi.” Một nhân viên có thẩm quyền giải thích.
“Được rồi.” Còn có thể nói gì nữa. Cô chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý.
“Uyển Nhân, cậu cũng đến đây chọn vài bộ đi.” Vỗ vỗ vào những bộ quần áo bên cạnh, cô hào phóng nói.
“Không cần đâu, Đại Hưng không cho tớ mặc những bộ quần áo quá chật, đã mua một bộ lễ phục, đặt trong phòng rồi.” Sắc mặt của Uyển Nhân hồng hào, tâm trạng tốt, cả người đều rất có tinh thần.
“Vẫn là Đại Hưng yêu thương cậu.” Hai người đùa giỡn với nhau, cả nhà họ Lãnh tràn ngập tiếng cười.
“Gì cơ? Bọn em phải đi ra ngoài trước sao?” Nhã Lan không biết Lãnh Mạn Nguyên định làm gì, cô chỉ vào mình và Uyển Nhân, có chút ngạc nhiên.
“Đúng vậy, bọn em đều phải ra ngoài, bao gồm cả Tiên Như, bọn anh sẽ cho bọn em một niềm vui bất ngờ, không có sự đồng ý của bọn anh, bọn em không ai được vào.” Lãnh Mạn Nguyên không giải thích nhiều, Nhã Lan và mọi người nhanh chóng ra khỏi nhà họ Lãnh.
“Cũng không biết bọn họ định làm gì nữa!” Nhã Lan rầu rĩ nói.
“Bà chủ, các cô, mời lên xe.” Có mấy vệ sĩ cung kính đứng ở trước mặt mấy người.
“Lên xe? Đi đâu?” Nghê Tiên Như đi tới hỏi, cô ta nhìn về phía nhà họ Lãnh, vẻ mặt khó hiểu: “Bọn họ muốn làm gì vậy? Sao lại bắt tất cả chúng tôi ra ngoài.”
“Xin mời, đây là căn dặn của chủ tịch.”
“Nhất định là có chuyện, tôi không đi.” Nhã Lan đột nhiên cảm thấy bất an, cô khăng khăng không chịu rời đi: “Một bữa tiệc đang yên đang lành, sao tôi phải đi, tại sao bọn Nguyên và Hạo lại ở lại bên trong?”
Mấy tên thuộc hạ không biết phải làm sao chỉ có thể khuyên bọn họ ngồi vào trong xe: “Bà chủ, những người tham gia bữa tiệc sắp đến rồi, chúng ta ngồi lên xe, nấp ở một chỗ kín đáo.”
Cuối cùng, mấy người Nhã Lan cũng đồng ý. Những người tham gia bữa tiệc lần lượt đến, nấp ở trong bóng tối, bọn họ nhìn thấy những ngọn đèn trong phòng khách lần lượt sáng lên, những bản nhạc trữ tình nhẹ nhàng du dương vang lên, cả nhà họ Lãnh rất êm đềm yên ả.
Cùng với những người khách cuối cùng đi vào, cả phòng khách đột nhiên tối sầm lại.
“Bọn họ đang làm gì vậy? Không phải là vẫn đang tổ chức sinh nhật hay sao?” Nghê Tiên Như nhìn chằm chằm vào sự thay đổi ở trong phòng, thấy vô cùng khó hiều.
“Mọi người nhìn xem!” Uyển Nhân với ánh mắt sắc bén đột nhiên duỗi ngón tay ra, theo hướng chỉ của cô, có một người đàn ông đang trèo từ cửa sổ vào phòng khách. “Thành Kiên Vỹ!”
“Hắn đến rồi!” Uyển Nhân sợ hãi nép vào trong lòng của Nhã Lan, Nhã Lan ôm lấy cô, an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, trong đó có Nguyên và Hạo, hắn ta không thể làm gì đâu.”
Mặc dù ngoài miệng an ủi nhưng trong lòng Nhã Lan không hề thoải mái hơn so với Uyển Nhân, cô căng thẳng nhìn chằm chằm vào phòng khách, chỉ có thể nhìn thấy ba người Thành Kiên Vỹ, Lãnh Mạn Nguyên và Ẩn Hạo đứng ở ba vị trí khác nhau đang cùng nhau đối chất từ rèm cửa sổ đã được kéo lên cao.
“Thành Kiên Vỹ, chúng tao đợi mày đã lâu rồi.” Lãnh Mạn Nguyên khoanh tay ôm ngực, vẻ mặt bình tĩnh.
“Bọn mày biết là tao sẽ đến?” Thành Kiên Vỹ sửng sốt, vẻ mặt của hắn vô cùng kinh ngạc.
“Đương nhiên, chúng tao biết hôm nay mày sẽ đến.” Ẩn Hạo nhàn nhã ngồi trên ghế, hoàn toàn không để Thành Kiên Vỹ vào trong mắt.
“Hừ, thế thì đã sao? Hôm nay không phải bọn mày chết thì là tao sống!” Thành Kiên Vỹ lập tức lấy ra một khẩu súng tự động, giơ lên cao.
Tất nhiên đám người Nhã Lan không biết bọn họ đang nói gì, đứng ngoài sốt ruột cũng không được mà lại càng không thể đi ra ngoài. Mấy tên thuộc hạ đứng ở đó không cho các cô cơ hội đi ra.
Nhưng tại sao trong đại sảnh lại trống như vậy? Cô tận mắt nhìn thấy những người tham gia bữa tiệc đã đi vào mà, bọn họ đi đâu hết rồi?
Trong phòng khách tình hình hết sức căng thẳng, Nhã Lan không có nhiều thời gian nghĩ đến chuyện này nữa, toàn bộ tâm tư của cô đều đang đặt trên người Lãnh Mạn Nguyên.
“Nguyên!” Cô không nhịn được muốn đẩy cửa xe ra, muốn chạy ra ngoài, nhưng cửa xe đã bị khóa.
“Mau mở cửa ra!” Nghê Tiên Như cũng kêu lên: “Tôi không thể để cho Ẩn Hạo rơi vào nguy hiểm được!”
“Xin lỗi, bà chủ, cô Nghê, Chủ tịch đã căn dặn, nhất định phải đưa các cô rời đi, đợi giải quyết xong mọi việc mới được trở về, bây giờ lập tức rời đi.”
“Không!” Nhã Lan và Nghê Tiên Như đồng thời phản đối, bọn họ không ngừng kéo cửa xe.
“Bà chủ, cô Nghê, bên ngoài rất nguy hiểm, các cô đi ra không những không thể giúp ích được gì, mà có thể sẽ ảnh hưởng đến bọn họ giải quyết mọi việc.” Lời nói của thuộc hạ không sai, hai người họ trói gà còn không chặt thì làm sao có thể giúp được đám người Lãnh Mạn Nguyên.
“Vậy chúng tôi cũng không đi, tôi muốn xem tình hình của bọn họ.” Cuối cùng Nhã Lan cũng nhượng bộ, đám thuộc hạ có khuyên thế nào cô cũng không động đậy, thậm chí lấy cái chết ra để uy hiếp những tên thuộc hạ đó: “Nếu ai dám lái xe, tôi sẽ chết cho các anh xem!”
Đám thuộc hạ không có cách nào khác, trong phòng khách bắt đầu đánh nhau, Lãnh Mạn Nguyên và Ẩn Hạo liên thủ đối phó với Thành Kiên Vỹ. Khẩu súng trong tay Thành Kiên Vỹ lập tức biến thành vũ khí, phía trên súng còn có một con dao nhọn, con dao hung hăng đâm về phía hai người.
Mấy người trên xe ở phía xa nhìn thấy rất rõ ràng, điều duy nhất bọn họ có thể làm là nắm chặt tay, cắn chặt răng, không để cho mình kêu lên.
Một lần không cẩn thận, quần áo của Ẩn Hạo bị chém rách. Thành Kiên Vỹ lui về phía sau một khoảng, cười ha ha.
“Hạo, võ công của mày vẫn không có chút tiến bộ.”
“Đối phó với người như mày vốn dĩ không cần võ công gì cả.” Ẩn Hạo lạnh lùng nhìn chỗ áo bị rách, chỗ đó có chút máu chảy ra, da vừa bị trầy xước.
Anh ta coi như không có chuyện gì, tiếp tục chiến đấu.
Lãnh Mạn Nguyên nhân cơ hội nhảy lên đá một cước, trúng vào cằm của Thành Kiên Vỹ, một dòng máu chảy ra. Thành Kiên Vỹ vội vàng lùi về sau mấy bước, đứng vững lại ở một góc.
Hắn quẹt miệng nhổ ra mấy ngụm máu: “Lãnh Mạn Nguyên, hôm nay chính là ngày chết của mày, đừng quá kiêu ngạo.”
“Là ai chết còn chưa chắc đâu, tiếp chiêu.” Lại là một trận quyền cước đấm đá, Thành Kiên Vỹ rõ ràng ở thế bất lợi.
“Hai đánh một, có gì là bản lĩnh!” Thành Kiên Vỹ gào lên.
“Đối phó với loại người như mày thì không thể dùng cách bình thường!” Lãnh Mạn Nguyên nhanh chóng rút ra một khẩu súng.
“Bắn đi, bắn đi, một khi đã bắn thì cả ba chúng ta cũng xong đời.” Thành Kiên Vỹ nở nụ cười đắc ý: “Trong tường này tất cả đều là bom, bọn mày không biết chứ, tu sửa nhà họ Lãnh này tao cũng lập công lớn đấy.”
Lãnh Mạn Nguyên và Ẩn Hạo không thèm tiếp lời, những lời nói cay độc của Thành Kiên Vỹ tiếp tục được phun ra: “Thật đáng tiếc, khách dự tiệc đêm nay không tới đây, nếu không từng người chắc chắn có thể nổ thành từng mảnh nhỏ. Hừ, đấu với tao à, bọn mày đừng mơ tưởng sẽ thắng!”
Thành Kiên Vỹ còn đang nói năng xằng bậy thì Lãnh Mạn Nguyên đã bắn tới, ai mà biết, hắn vẫn có sự chuẩn bị nên tránh được.
“Lãnh Mạn Nguyên, mày không muốn sống nữa chứ gì? Mày đã không muốn sống, tao giúp mày một tay!” Nói xong, hắn mở bật lửa, tìm kíp nổ ở góc tường.
“Đừng mất công vô ích nữa, thuốc nổ của mày đã bị chúng tao lấy đi hết rồi!” Trong lúc nói thì một cước của Ẩn Hạo đá tới, Thành Kiên Vỹ quay người ra sau, bật lửa bị đánh vỡ vụn trên đất, phát ra một tiếng nổ nhỏ.
Lại là một trận quyền cước đấm đá, lúc ba người tách nhau ra, Thành Kiên Vỹ kéo khóa áo khoác, bên trong lộ ra đống thuốc nổ được sắp xếp gọn gàng.
“Tao đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, muốn tới thì tới đi.” Hắn vuốt vuốt ngực, ý bảo Lãnh Mạn Nguyên nổ súng.
“Bắn đi, bắn đi.” Hắn điên cuồng hét lên, Ẩn Hạo ném một vật nặng về phía hắn, phát ra tiếng kêu rất to nhưng Thành Kiên Vỹ lại tránh được một lần nữa.
“Bà chủ, hay là rời khỏi đây đi, tình hình ở đây khá nguy hiểm.” Thuộc hạ lại đề nghị.
“Không ai đi giúp bọn họ sao? Các anh đi đi, nhanh đi đi.”
Thuộc hạ không rời đi: “Chủ tịch lệnh cho chúng tôi bảo vệ mọi người, không cho phép chúng tôi rời khỏi nửa bước.”
“Bọn họ đang rất nguy hiểm, anh không biết sao?” Nghê Tiên Như và Nhã Lan ôm chặt lấy nhau, nước mắt rơi như mưa, Uyển Nhân sớm đã ôm đầu, run rẩy ở bên cạnh.
Trong giây lát, tiếng súng vang lên, Nhã Lan lập tức ngẩng đầu, thấy Thành Kiên Vỹ đang bắn vào hai người Lãnh Mạn Nguyên.
“Mày không muốn sống nữa sao?” Lãnh Mạn Nguyên và Ẩn Hạo liên tục lăn lộn, nhanh chóng lăn ra khỏi phạm vi của những viên đạn.
“Tao chính là không muốn sống nữa đấy, bọn mày đến đây! Nếu đống thuốc nổ trên người của tao phát nổ thì chúng mày cũng tiêu đời!” Cây súng của hắn thật sự có hỏa lực rất mạnh, rèm cửa sổ trong phòng khách bắt đầu bị cháy, cháy càng lúc càng to, rất nhanh, khói bao phủ toàn bộ phòng khách, từ bên ngoài căn bản không nhìn rõ tình hình bên trong.
Tiếng súng không ngừng vang lên Nhã Lan và Nghê Tiên Như chỉ có thể dí sát mặt vào cửa xe, trong lòng cầu nguyện, hi vọng hai người ở trong phòng được bình an.
“Nguyên!”
“Hạo!”
“Không!” Sự hỗn loạn ngắn ngủi bỗng trở nên yên tĩnh, trong phòng không có bất cứ âm thành nào.
“Nguyên! Mau cho chúng tôi xuống xe, chúng tôi muốn xuống xe!” Khi Nhã Lan điên cuồng giật cửa thì cửa xe đột nhiên mở ra, cô không chút nghĩ ngợi, xông ra ngoài, Nghê Tiên Như theo sát phía sau.
“Xong rồi, xong rồi, nhất định bọn họ đã xảy ra chuyện rồi, làm sao, phải làm sao? Nguyên...” Nhã Lan sợ hãi kêu lên sau đó muốn xông vào trong thì bị thuộc hạ ngăn lại, Nghê Tiên Như cũng bị thuộc hạ giữ chặt.
“Các người là những tên khốn, mau đi cứu người, không cần lo cho chúng tôi!” Nghê Tiên Như đẩy đám thuộc hạ kia ra, mắng mỏ bọn họ.
Nhã Lan sớm đã khóc đến mức ngã xuống đất, âm thanh của vụ nổ vừa rồi rất lớn, uy lực vô cùng khủng khiếp, những đồ đạc trong phòng khách đều bay ra ngoài đã nói lên tất cả. Với tình hình như thế này thì liệu bọn Lãnh Mạn Nguyên có thể còn sống được sao?”
Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm lấy cô, cô chỉ có thể gọi tên Lãnh Mạn Nguyên rồi khóc lớn.
“Nhã Lan, đừng khóc!” Bên cạnh vang lên tiếng của Nghê Tiên Như, Nhã Lan vẫn đang chìm đắm trong sự đau khổ nên không để ý đến cô ta.
“Đừng khóc nữa, cô hãy nhìn xem, nhìn xem, kia không phải là hai người họ sao?” Mặt của Nhã Lan bị Nghê Tiên Như giữ yên ở một vị trí, trong đám khói dày đặc có hai người chạy ra, một trước một sau, đúng là Lãnh Mạn Nguyên và Ẩn Hạo.
“Bọn họ không sao, không sao, không sao.” Nhã Lan hét lên mấy tiếng, vừa lăn vừa bò, tiến về phía của bọn họ, cũng may là thuộc hạ và Nghê Tiên Như cùng dìu cô đứng dậy
“Nguyên...” Cô chạy đến trước mặt Lãnh Mạn Nguyên với tốc độc nhanh nhất: “Anh không sao chứ, có bị thương ở đâu không?” Sau khi kiểm tra một lúc, phát hiện anh không có gì đáng ngại, cô lại khóc hu hu: “Anh là tên khốn, sao có thể như vậy, sao anh có thể làm như vậy, anh có biết nếu anh xảy ra chuyện gì, em cũng không thể sống được không?”
Lãnh Mạn Nguyên ôm chặt lấy cô, không ngừng an ủi: “Không phải anh đã trở về rồi sao? Làm thế nào anh nỡ rời xa em? Chẳng phải chúng ta còn phải sinh thật nhiều con à?”