Uông Minh Thiên nói ra những nỗi khổ chất chứa trong lòng, Lãnh Mạn Nguyên thô lỗ cắt ngang cậu: “Nếu cậu còn muốn Phấn Nhi của cậu ôm cậu ngủ thì tốt nhất nên lễ độ với tôi một chút.”
Uông Thiên Minh lè lưỡi, biết điều phải ngậm miệng lại. Nhã Lan lại lên cơn ghen: “Anh còn quan tâm tới cả Nghê Phấn Nhi cơ à, hai người có quan hệ gì, có phải là bây giờ cô ta đang thích anh, còn ở cùng với anh.”
“Lãnh Mạn Nguyên, nếu anh dám động vào Phấn Nhi của tôi, tôi sẽ không khách khí với anh đâu.”
Tình thế lập tức trở nên lộn xộn, Uông Minh Thiên dám giương nanh múa vuốt với anh, Nhã Lan lại đang khóc lóc ầm ĩ.
Lãnh Mạn Nguyên không thể không giơ tay đầu hàng: “Họ Uông kia, con cọp cái giống như Nghê Phấn Nhi của cậu mãi mãi không phải là khẩu vị của tôi, tôi ra lệnh cho cậu lập tức rời khỏi nhà tôi!”
Uông Minh Thiên hài lòng bước đi, Nhã Lan khóc lóc thảm thiết.
“Em yêu, thật sự trái tim anh chỉ có em thôi, anh hứa với em, bắt đầu từ tối ngày hôm nay, nhất định ngày nào anh cũng sẽ ngủ cùng em, mặc kệ các vụ án lớn nhỏ, anh đều sẽ vì em trước.”
“Ờ.” Cuối cùng khuôn mặt Nhã Lan cũng trở nên vui vẻ: “Công việc cũng không thể làm quá sức, cần chú ý sức khỏe.”
“Anh sẽ chú ý.” Trán hai người dựa vào nhau.
“Đúng rồi, sinh nhật của em không cần phải làm hoành tráng thế đâu, cứ tổ chức một bữa tiệc, người trong nhà đến chúc mừng là được rồi?” Từ trước đến nay Nhã Lan không quen phô trương lãng phí, cô không nhịn được mà đưa ra ý kiến.
“Không được, nhất định anh phải tổ chức cho em một bữa tiệc sinh nhật thật long trọng, để cho tất cả thế giới đều biết em là bảo bối mà anh yêu thương nhất.” Lãnh Mạn Nguyên thuận tay ôm cô vào lòng, thật giống như đang cầm một vật báu.
Nhã Lan cảm thấy cực kỳ ấm áp, có thể có được tình yêu, có thể cùng Lãnh Mạn Nguyên ân ái cả đời, cô đã quá hạnh phúc rồi. Sinh nhật như thế nào cô không hề để ý, cái cô để ý là tình yêu của Lãnh Mạn Nguyên đối với mình.
...
Ngày mai chính là ngày sinh nhật, qua vài ngày trang trí tu sửa phòng khách đã rực rỡ như mới, sàn nhà màu đỏ, vách tường màu trắng, trừ những khoảng màu đen trắng đơn điệu thì tăng thêm không ít sức sống.
Đèn trong phòng khách là màu hồng, còn có cả màu tím màu xanh lam, đồ đạc trong nhà đang tạm thời được dọn đi, bên trong được trang trí nhiều đồ trang trí xinh đẹp, lập tức tràn ngập không khí của mùa xuân.
“Đẹp quá đi mất.” Nhã Lan kéo tay Uyển Nhân, thật lòng khen ngợi.
“Xem ra, Chủ tịch lãnh thực sự rất yêu cậu, như thế này thì tớ cũng yêu tâm rồi.” Uyển Nhân thật lòng nói.
“Không phải là Đại Hưng cũng yêu cậu đến tận xương tủy hay sao.” Nhã Lan cảm thấy trong lời nói của Uyển Nhân có vẻ cô đơn nên nói.
“Ừm.” Uyển Nhân đỏ mặt xấu hổ, khẽ gật đầu, vẻ cô đơn vừa rồi đã biến mất.
“Sang bên kia xem đi, đang chuẩn bị món ăn theo kiểu phương Tây!” Từ trong phòng khách đi ra, bọn họ nhìn thấy một nhóm đầu bếp đội mũ trắng đang chuẩn bị bánh ngọt kiểu phương Tây, Nhã Lan liền vui vẻ kéo Uyển Nhân đi vào bên trong.
“Hai vị tiểu thư, đây là bánh ngọt chúng tôi chuẩn bị cho ngày mai, có muốn nếm thử một chút không?” Đầu bếp lấy ra một đĩa bánh ngọt nhìn rất tinh xảo đẹp đẽ, Nhã Lan thèm đến mức nuốt nước bọt.
“Tôi muốn, tôi muốn.” Cô chọn ra hai miếng, một miếng đưa cho Uyển Nhân: “Cô cũng nếm thử đi, thơm quá đi.”
Miếng bánh ngọt mang theo hương vị hoa quả thật sự rất ngon, Nhã Lan ăn liền mấy miếng, Uyển Nhân cầm bánh trong tay, do dự một lúc rồi mới cho vào miệng dưới sự thục giục của Nhã Lan.
“Ọe!” Đột nhiên Uyển Nhân thấy buồn nôn, suýt nữa nôn miếng bánh ra.
“Uyển Nhân, cậu làm sao vậy?” Nhã Lan dìu cô đến toilet, đến khi cô không còn nôn nữa với vuốt vuốt lưng cô hỏi.
“Tớ không biết.” Uyển Nhân lắc đầu, cô tấp nước lên mặt: “Dạo này không có khẩu vị gì cả, mà chỉ muốn nôn thôi.”
“Đã bao lâu rồi?”
“Nửa tháng rồi, hơn nữa càng ngày càng nhiều.”
“Có phải cô với Đại Hưng... làm chuyện đó rồi?” Nhã Lan cẩn thận hỏi.
“Ai cơ? Tớ... không có.” Uyển Nhân đột nhiên hiểu ra, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, vô cùng khó coi.
“Vậy có phải là có vấn đề về dạ dày không?”
“Không biết!” Uyển Nhân bỗng nhiên đẩy Nhã Lan ra, nhanh chóng chạy về phòng của mình.
Mặc kệ Nhã Lan gọi thế nào cũng không ra.
“Uyển Nhân, cậu mau ra đây đi, xảy ra chuyện gì cũng phải nói ra chứ.” Nhã Lan giống như đang gấp gáp chuyện gì đó, chính là không hiểu phản ứng bất ngờ của Uyển Nhân rốt cuộc là chuyện gì.
“Cậu đi đi, tớ muốn yên tĩnh một mình một lát.” Trong phòng, giọng nói rầu rĩ của Uyển Nhân vang lên, Nhã Lan không còn cách nào khác đành phải rời đi.
Khi nào Đại Hưng trở về thì nói sau vậy, có lẽ để cậu ấy khuyên nhủ, cô ấy sẽ tốt thôi.
Buổi tối, lúc ăn cơm, Uyển Nhân vẫn không xuống. Lãnh Mạn Nguyên và Đại Hưng đều không về nhà, bọn Ẩn Hạo phải quay phim nên cũng về rất muộn, Nhã Lan một mình ngồi nhìn cái bàn trống không, không có chút khẩu vị nào.
“Bà Vương, bác gọi cô Uyển xuống ăn cơm đi.”
Bác Vương vâng lời đi lên tầng, rất nhanh lại đi xuống một mình: “Cô Uyển không ở trong phòng.”
Không ở trong phòng? Vậy cô ấy đã đi đâu?
Rất nhanh sau đó, từ cổng chính truyền đến tin tức, khoảng hơn một giờ trưa Uyển Nhân một mình ra khỏi nhà họ Lãnh, đi đâu không ai biết.
Cô ấy đã đi đâu? Tại sao không nói tiếng nào? Phản ứng của cô ấy lúc trước rõ ràng là phản ứng của người mang thai, lẽ nào thật sự đã mang thai rồi? Mang thai rồi tại sao cô ấy không vui? Đứa trẻ này...
Nhã Lan nghĩ một chút thấy hơi sợ hãi liền gọi điện thoại cho Đại Hưng.
“Đại Hưng, Uyển Nhân có đến tìm cậu không? Không có sao? Vậy thì cô ấy đã đi đâu? Được, tôi đợi điện thoại của cậu.”
Cúp điện thoại, Nhã Lan căn bản không thể bình tĩnh được, không đi tìm Đại Hưng thì cô ấy đã đi đâu?
Chưa đầy một phút sau, điện thoại vang lên, Nhã Lan vội vàng nhận thoại: “Đại Hưng, tìm thấy rồi sao? Lần theo được dấu vết rồi, đang ở đâu? Bệnh viện à? Sao lại đến đó! Được, tôi lập tức đi ngay, các cậu hãy nhanh lên một chút.”
Lòng như lửa đốt chạy đến bệnh viện, Nhã Lan căng thẳng tìm bóng dáng của Uyển Nhân ở khoa phụ sản: “Xin hỏi bác sĩ, có người bệnh nào tên là Uyển Nhân đến đây không ạ?” Cô đến từng gian phòng để hỏi, cuối cùng mới lấy được tin tức của Uyển Nhân ở một nơi.
“Uyển Nhân, không phải là người đến phá thai sao? Đi đến phòng phẫu thuật rồi.”
Phòng phẫu thuật? Phá thai? Tất cả đều rất rõ ràng, Nhã Lan vội vàng chạy tới phòng phẫu thuật theo chỉ dẫn của bác sĩ. Ở ngoài phòng phẫu thuật lớn, có một số người đến trước để làm phẫu thuật đang ngồi, đều là nam giới đi cùng, đợi ở trong đó.
Căn bản không thấy bóng dáng của Uyển Nhân, có phải cô đã đi vào trong rồi không? Nhã Lan quay đầu nhìn về phía bên kia phòng phẫu thuật thì bị y tá ở cửa ngăn không cho vào: “Cô à, cô đến để làm phẫu thuật à? Xin mời đăng ký ở đây.”
“Không phải, cô ơi, cho tôi hỏi vừa rồi có một người tên là Uyển Nhân đến đây không?” Nhã Lan kéo y tá vội vã hỏi.
Y tá nhìn một chút rồi nói: “Có đấy, vừa gọi đến số của cô ấy.”
Hỏng rồi! Nhã Lan không chút nghĩ ngợi liền xông vào bên trong: “Uyển Nhân, cô đừng ngu ngốc như vậy, nhanh ra đây!” Y tá nhanh chóng giữ chặt lấy cô, lập tức có mấy bảo vệ chạy ra ngăn cô lại.
“Các người đừng kéo tôi, bạn của tôi đang ở bên trong, cô ấy không thể làm phẫu thuật!” Nhã Lan chỉ vào phòng phẫu thuật, gấp đến mức không ngừng giải thích cho bảo vệ.
“Tiểu thư, ở cửa phòng phẫu thuật không thể lớn tiếng ồn ào, người bệnh là người đã trưởng thành, cô ấy có quyền quyết định, xin cô hãy hợp tác.”
“Nhưng cô ấy không thể...” Nhã Lan vẫn đang giãy dụa.
“Nhã Lan?” Sau lưng vang lên tiếng gọi khẽ, Nhã Lan liền ngoảnh đầu lại, Uyển Nhân đang đứng ở phía sau cô.
“Uyển Nhân, cậu đã làm phẫu thuật, cậu thật sự đã làm phẫu thuật rồi sao?” Cô không quan tâm đến điều gì khác mà nhào tới kiểm tra người Uyển Nhân từ trên xuống dưới.
“Không.” Giọng Uyển Nhân trầm thấp, tâm trạng yếu ớt: “Tôi vừa mới đi toilet.”
“Không là tốt rồi.” Cuối cùng nỗi lo của Nhã Lan đã có thể đặt xuống.
“Tớ vẫn cần phải phá bỏ nó.” Uyển Nhân sờ sờ bụng, có chút không nỡ.
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì... đứa bé này là... của Thành Kiên Vỹ.”
Ba chữ Thành Kiên Vỹ khiến cho Nhã Lan sửng sốt rất lâu, khuôn mặt cô như bị đóng băng, nửa ngày không hề thay đổi. Quả nhiên cô đoán không sai!
“Sắp đến số của tớ rồi, tớ đi xem một chút.” Nói xong, Uyển Nhân đi về phía y tá.
“Uyển Nhân, đợi một lát là Đại Hưng đến rồi, cậu nên hỏi ý kiến của cậu ấy.” Tiếng gọi của Nhã Lan khiến Uyển Nhân kinh ngạc, cô dừng bước, cơ thể run lên một cái: “Sao cậu lại gọi anh ấy đến?”
“Không phải là cậu đi ra ngoài sao? Tớ lo lắng nên đã gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy còn tìm ra được vị trí của cậu.” Lời giải thích của Nhã Lan không làm cho vẻ mặt của Uyển Nhân tốt hơn chút nào, khuôn mặt tái nhợt của cô dường như sắp khóc.
“Cậu biết không? Tớ không muốn anh ấy biết, tớ không muốn anh ấy nghĩ rằng tớ đã ở bên anh ấy mà vẫn còn có quan hệ với Thành Kiên Vỹ, tớ không muốn mất anh ấy!” Cô khóc một cách ấm ức, Nhã Lan mới biết mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn.
“Vậy tớ sẽ gọi điện cho cậu ấy, bảo cậu ấy trở về, trở về vẫn không được sao?” Nhã Lan cuống quýt lấy điện thoại ra.
“Không cần.” Đằng sau, thân thể cường tráng của Đại Hưng đang đứng ở đó sừng sững.
“Đại Hưng?” Nhã Lan như đã phạm phải lỗi sai, cô nhìn Uyển Nhân rồi lại nhìn Đại Hưng, không biết nên làm thế nào.
Đại Hưng nhìn cô gật đầu, đi thẳng đến bên cạnh Uyển Nhân: “Uyển Nhân, vừa rồi anh đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện của em rồi, cho dù đứa bé là con ai thì nó cũng là một sinh mệnh, có quyền được sống, không cần phải bỏ nó, anh đồng ý làm bố của nó.”
“Anh?” Đôi mắt của Uyển Nhân đẫm lệ, rõ ràng là chưa kịp hiểu những điều Đại Hưng nói.
“Đúng vậy.” Đại Hưng trịnh trọng gật đầu: “Anh cần đứa bé này, nó là của chúng ta, không thuộc về người khác.”
“Anh không để ý đến việc bố nó là ai sao?”
“Sẽ không đâu, Uyển Nhân, không chăm sóc tốt cho em là lỗi của anh, xin em hãy tha thứ cho anh, cũng xin em hãy cho anh cơ hội chăm sóc hai mẹ con em.”
Những lời nói thật cảm động, Nhã Lan đứng ở bên cạnh, nghe thấy vậy mà nước mắt lưng tròng, nhìn hai người đang ôm chặt lấy nhau, cô cảm động đến mức nắm chặt lấy tay.
Một đêm với nhiều giấc mơ đẹp, ôm Lãnh Mạn Nguyên, nhớ đến những chuyện xảy ra ban ngày, Nhã Lan mang theo tâm trạng vui sướng vào cả giấc mơ. Tối nay là tổ chức tiệc sinh nhật rồi, sáng sớm Lãnh Mạn Nguyên đã trời khỏi giường, cũng không biết là đi đâu.
Nhã Lan lười biếng muốn nằm thêm lát nữa, bác Vương đã đến gõ cửa.
“Chủ tịch cho người mang lễ phục của tối nay tới, bà chủ ra thử đi, nếu không vừa thì còn có thể sửa.”
Trong phòng khách bày rất nhiều chiếc hộp đẹp đẽ, bên trong đều là quần áo và giày dép sang trọng. Nhã Lan thử đồ với sự giúp đỡ của nhân viên, cô thật sự rất hài lòng.
“Mấy đồ này chắc là rất đắt.” Vừa nhìn, đều là những nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, Nhã Lan đau lòng vuốt những sợi vải, có chút không đành lòng.