Lãnh Mạn Nguyên phủi những giọt nước còn đọng trên người: “Đương nhiên rồi, kẻ thù ở trong nhà tôi sao tôi lại không biết.”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Uyển Nhân ngồi xụp xuống trên sàn, không ngừng nói xin lỗi.
“Hắn ta đã uy hiếp cô chuyện gì?” Lãnh Mạn Nguyên hỏi cô một cách vô cùng lạnh lùng.
Uyển Nhân khóc nói hết tất cả mọi việc bố mẹ cô đang ở trong tay hắn.
“Chủ tịch Lãnh, anh có thể giết tôi, tôi không hề oán thán nửa lời. Nhưng tôi cầu xin anh hãy cứu lấy bố mẹ tôi, họ đã lớn tuổi rồi, không thể khổ sở mãi như vậy.” Nói xong cô quỳ xuống, dập đầu liên tục đến khi trán sưng đỏ lên.
“Uyển Nhân, cậu mau đứng dậy đi.” Nhã Lan không thể để như vậy, định xuống khỏi giường đỡ Uyển Nhân nhưng lại bị Lãnh Mạn Nguyên giữ chặt.
“Linh Nhi, em vẫn chưa khỏi bệnh.”
“Nhưng…” Uyển Nhân đang quỳ trên sàn vô cùng đáng thương, vất vả lắm Uyển Nhân mới tìm được hạnh phúc cho riêng mình, giờ lại thành ra như vậy: “À, đúng rồi, anh không sao chứ?”
Nhã Lan đột nhiên nhớ ra, vừa nãy Lãnh Mạn Nguyên đã uống mấy ngụm nước.
“Không sao, không phải em đã đổ cà phê đi rồi sao?” Lãnh Mạc Nguyên vừa nói vừa xoa đầu cô một cách nuông chiều. Nhìn Uyển Nhân đang quỳ dưới đất: “Đứng lên đi, tôi lại muốn đi gặp Thành Kiên Vỹ.”
“Đừng!” Uyển Nhân và Nhã Lan cùng ngăn cản.
“Bây giờ Thành Kiên Vỹ đã chó cùng rứt giậu, chuyện gì cũng có thể làm được.” Biết được Thành Kiên Vỹ độc ác như vậy, Nhã Lan không muốn Lãnh Mạn Nguyên phải mạo hiểm.
“Đừng sợ, tất cả đều trong lòng bàn tay rồi.” Lãnh Mạn Nguyên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nhã Lan: “Chờ anh về.”
Lãnh Mạn Nguyên nói xong thì rời đi, Uyển Nhân đứng trước mặt Nhã Lan nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu.”
“Được rồi mà, đừng khóc nữa.” Nhã Lan đau lòng lau nước mắt cho Uyển Nhân: “Thành Kiên Vỹ thật đáng ghét, cậu cũng là cực chẳng đã mới phải là vậy, tớ hiểu mà.”
Cô nhìn về phía Lãnh Mạn Nguyên vừa đi khỏi, thầm cầu nguyện, mong là lần này có thể bắt được Thành Kiên Vỹ, loại người ác độc như vậy có lẽ chỉ có nhà giam mới là nơi tốt nhất cho hắn.
Rất nhanh sau đó, sân sau vang lên tiếng súng, trái tim Nhã Lan quặn thắt lại. Là Nguyên và Thành Kiên Vỹ đang xảy ra tranh chấp rồi sao? Liệu anh có sao không? có ứng phó được với Thành Kiên Vỹ không?
Cô không chịu được trượt khỏi giường.
“Nhã Lan, cậu định làm gì vậy!” Uyển Nhân lau nước mắt, gương mắt đượm buồn, cô muốn giữ Nhã Lan lại nhưng lại bị tuột mất.
“Tớ muốn đi xem xem, tiếng súng ở sân sau dồn dập như vậy, còn cả tiếng súng máy nữa, Nguyên sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Cô nói rồi mở cửa sổ ra.
Hướng này không thể nhìn thấy sân sau, nơi ấy tiếng súng càng ngày càng dầy đặc, cô dướn cổ nhưng cũng không thể nhìn thấy gì.
“Nhanh lên, đuổi theo.” Tiếng súng ngừng lại, Nhã Lan thấy có người chạy ra khỏi sân sau, sau đó có mấy người đang đuổi theo.
“Thành Kiên Vỹ!” Uyển Nhân vừa nhìn thấy mấy người ở phía trước đã sợ hãi nép vào đằng sau cửa sổ: “Đừng, đừng để hắn nhìn thấy tớ, đừng mà!”
Uyển Nhân sợ hãi vô cùng, lúc này cô như chú chim non sợ cành cong. Không may là, chưa đầy ba phút sau đã có tiếng bước chân vang lên trên lầu, tiếp đó có một vật gì đó đập mạnh vào cửa, chiếc cửa trắng đổ ập xuống, sau đó là gương mặt như ác ma của Thành Kiên Vỹ!
Đương nhiên là hắn đã bị thương, những giọt máu chảy dài từ trên trán xuống thành nhưng vệt máu chói mắt, nhìn rất đáng sợ! Hắn nhếch môi cười, thực sự rất giống xác chết di động.
Nhã Lan giữ chặt Uyển Nhân, vội vàng nép vào bên cửa sổ.
“Mau tới đây!” Thành Kiên Vỹ ra lệnh, phía sau có những tiếng bước chân vội vã, không đầy một phút sau đã có người đuổi kịp hắn.
“Mau tới đây!” Một hồi súng tiểu liên vang lên, viên đạn bay về phía các cô, khiến hai cô gái ôm nhau ngồi sụp xuống.
“Ngoan ngoãn chút đi!” Thành Kiên Vỹ nhanh nhẹn xông tới, trước khi hai cô còn sợ hãi chưa kịp tỉnh lại thì đã tách hai cô ra: “Đi, đi sang bên kia.” Hắn đẩy Uyển Nhân vào góc nhà vệ sinh.
Uyển Nhân sợ tới mức toàn thân run rẩy, cô không thể làm gì hết, chỉ có thể lấy tay ôm đầu, khẽ khóc thút thít.
“Thành Kiên Vỹ, anh định làm gì vậy!” Cơ thể Nhã Lan vô cùng yếu ớt, Thành Kiên Vỹ chỉ cần dùng một tay có thể khống chế cô.
“Hãy nghe lời, đi theo anh.” Thành Kiên Vỹ lôi cô tới bệ cửa sổ rồi đẩy xuống. Trong nháy mắt người đi theo hắn đã tới cửa.
“Thành Kiên Vỹ, anh không còn đường lui đâu!” Lãnh Mạn Nguyên xuất hiện, Thành Kiên Vỹ không nói một câu nào, giơ súng bắn về phía cửa, trong tiếng súng hỗn loạn, gương mặt Nhã Lan tái nhợt, cô lo lắng cho sự an toàn của Lãnh Mạn Nguyên. Uyển Nhân nghe thấy tiếng súng hỗn loạn hét ầm lên, cả căn phòng hỗn loạn, đồ vật rơi tung tóe xuống sàn nhà.
Rốt cuộc Thành Kiên Vỹ cũng dừng lại, ngoài cửa trống trơn, không có một bóng người. Cuối cùng Nhã Lan cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Lãnh Mạn Nguyên, ra đây đi. Tôi muốn trao đổi bằng người phụ nữ này.” Thành Kiên Vỹ cười gian ác, gào lên.
“Không, đừng đi ra!” Nhã Lan cố gắng hét lên, cô không hi vọng Lãnh Mạn Nguyên lại phải mạo hiểm một lần nữa: “Thành Kiên Vỹ, anh giết tôi đi.”
“Hừ hừ ha ha ha…” Thành Kiên Vỹ hầm hè sau đó lại cười gằn, tiếng cười độc ác của hắn như ác ma vậy.
“Anh sẽ không để cho em chết đâu, em khiến người ta phải yêu thương như vậy, làm sao anh lại nỡ đây?” Giọng điệu của hắn vô cùng dịu dàng, như thể đang thổ lộ với người mình yêu vậy, nhưng tình hình đang vô cùng rối ren, khiến Nhã Lan chỉ cảm thấy gai mắt.
“Nhưng cực chẳng đã thì anh sẽ không phản đối việc lấy mạng của em đổi mạng cho anh!” Chỉ trong chớp mắt, cánh tay hắn đã tăng thêm lực, bóp chặt lấy cổ cô. Hơi thở vốn đã yếu ớt của cô càng trở nên nặng nề.
“Buông cô ấy ra!” Lãnh Mạn Nguyên hét lên, cơ thể của anh lại xuất hiện ở trước cửa ra vào, đằng sau là một đám thuộc hạ đang giơ súng.
“Buông cô ấy ra cũng được, trừ phi mày chết!” Đôi mắt Thành Kiên Vỹ đỏ ngầu, tuyên bố hùng hồn.
“Muốn tao chết sao, không biết mày có bản lĩnh đó không!” Lãnh Mạn Nguyên không hề sợ hãi, nhanh chóng đưa tới một người đàn bà nhếch nhác, chắn trước mặt Lãnh Mạn Nguyên.
“Thành Kiên Vỹ, nếu mày dám nổ súng thì cứ việc, tốt nhất là nhắm vào vào bà ấy!” Đầu người đàn bà bị Lãnh Mạn Nguyên kéo lên, lộ ra gương mặt bà Thành.
“Con trai, cứu mẹ!” Bà Thành bị dùng nhục hình, trên người và trên gương mặt đầy những vết thương.
“Lãnh Mạn Nguyên, mày dám đối xử với mẹ tao như thế, tao sẽ không bỏ qua cho mày!” Thành Kiên Vỹ hét lên những lời độc ác.
“Mày chưa bao giờ nghĩ sẽ tha cho tao đúng không? Tao đã chấp nhận bố mẹ mày vô điều kiện, vậy mà mày đã đền đáp tao những gì? người như mày còn nhớ tới bố mẹ ư?” Lãnh Mạn Nguyên nói, lực trên tay lại tăng thêm một chút, bà Thành đau tới mức khuôn mặt bắt đầu nhăn nhó.
“Họ Lãnh kia, mày cho rằng mày có thể uy hiếp được tao sao?” Thành Kiên Vỹ giơ súng lên, nhắm vào bà Thành: “Mẹ, con trai có lỗi với mẹ, đến suối vàng rồi, chắc chắn con sẽ đốt nhiều tiền vàng cho mẹ.”
“Thành Kiên Vỹ, anh không phải là người!” Nhã Lan tức giận hét lên khi nghe thấy tiếng súng, Nhã Lan nhắm mắt lại, bà Thành xem như đã xong đời.
“Vũ Nhi, sao con lại có thể như vậy, tại sao lại đối xử với mẹ như vậy!” Tiếng súng nổ ra, bà Thành đau đớn hét lên, gương mặt của bà lại xuất hiện ở cửa ra vào, lần này đã trở thành một gương mặt vô cùng tuyệt vọng.
Bà nhìn con trai mình bằng ánh mắt không thể ngờ tới, không thể ngờ được rằng hắn lại có thể đối xử với mình như vậy.
“Nhìn thấy rõ chưa, đây là con trai của bà đó, một con súc vật giết hại cả mẹ mình, nói đúng hơn là không bằng súc vật.” Lãnh Mạn Nguyên thả tay ra, bà Thành nằm dưới đất một cách tê dại.
“Vũ Nhi, sao con lại có thể…” Bà Thành tuyệt vọng nhìn xung quanh, bà không còn khát vọng muốn sống, chỉ nhìn con trai mình với ánh mắt đau thương.
“Đừng ồn ào nữa, mẹ cũng không muốn con chết mà! Họ Lãnh kia, nhanh chuẩn bị xe cho tao, nếu không tao sẽ ném cô ấy từ đây xuống!” Thành Kiên Vỹ đẩy Nhã Lan ra sát cửa sổ, hơn nửa người cô đã ngả ra phía ngoài cửa sổ.
“Mày!” Lãnh Mạn Nguyên sợ tới mức chạy lại gần, Nhã Lan lại ngẩng đầu một cách bướng bỉnh, hét lên với Lãnh Mạn Nguyên: “Đồ ngốc, đừng lo cho em!”
“Nhanh lên!” Cơ thể của cô bị đẩy ra phía ngoài, đôi chân đã rời khỏi mặt đất, chỉ cẩn Thành Kiên Vỹ buông tay ra thì người cô sẽ rớt ra ngoài và rơi xuống dưới lầu.
“Chuẩn bị xe!” Cuối cùng Lãnh Mạn Nguyên đành lựa chọn thỏa hiệp, thuộc hạ nhanh chóng để xe đỗ ở dưới lầu.
“Các người lui ra đằng sau đi, lùi ra đến cửa chính, nếu như có âm mưu gì, ta sẽ không khách sáo với cô ấy!” Cơ thể Nhã Lan bị hắn kéo lại, lại khống chế trên cổ cô một lần nữa.
Đoàn người Lãnh Mạn Nguyên làm theo yêu cầu của Thành Kiên Vỹ, dần dần lùi về phía cửa chính. Hắn liếc qua cửa sổ để nhìn tình hình bên ngoài, sau khi xác định mọi người đã lùi ra ngoài hết hắn mới khống chế Nhã Lan ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang rồi nhanh chóng chạy tới bên cạnh xe.
Trong xe không có người, cửa xe đang mở. Thành Kiên Vỹ nhanh chóng nhét Nhã Lan vào xe, sau đó lên xe đạp ga, và phóng ra ngoài cửa với vận tốc nhanh nhất.
Lo lắng cho sự an toàn của Nhã Lan, cổng lớn không hề đóng nên hắn lao ra ngoài rất dễ dàng.
“Thành Kiên Vỹ, anh có còn là người không vậy, ngay cả mẹ mình cũng không tha!” Nhã Lan cố gắng giữ thăng bằng, xe đi quá nhanh, cô không thể ngồi vững được, có rất nhiều xe đi theo, còn có mấy chiếc xe mô tô đang bám rất sát.
Trên xe mô tô là một người đàn ông, dáng vẻ của anh ta hết sức quen thuộc, Nhã Lan có thể nhận ra, đó chính là Ẩn Hạo.
Thành Kiên Vỹ không nói gì, chỉ lái xe nhanh như bay về phía trước.
Không được, không thể để cho hắn chạy thoát như vậy! Nhã Lan phải làm điều gì đó. Cô ổn định lại tâm trạng, đưa tay nắm lấy đầu Thành Kiên Vỹ, Thành Kiên Vỹ đang bận lái xe, chỉ có thể né tránh sự công kích của cô, rất nhanh sau đó, trên người của hắn rất nhiều vết thương do cô tạo ra.
Xe chạy tới một đường nhỏ, con đường càng ngày càng hẹp, cuối cùng chỉ có thể chạy được hai làn xe. Đay là con đường độc đạo chạy lên đỉnh núi. Nhã Lan đứng hẳn lên, có thể nhìn thấy vách núi dựng đứng phía dưới.
“Thành Kiên Vỹ, hôm nay tôi sẽ liều mạng với anh.” Dưới sự gây rối của cô, tốc độ lái xe của Thành Kiên Vỹ cũng chậm lại, xe cũng đánh lái khó khăn rồi xoay một vòng.
Rất nhanh sau đó, xe mô tô phía sau đuổi sát, vượt qua xe của Thành Kiên Vỹ, muốn cản hắn lại, hắn quyết tâm cùng chết nên định đâm vào xe mô tô. Ẩn Hạo không thể không né tránh, lập tức xe lại bị vượt lên phía trước.
Con đường càng ngày càng ngoằn ngoèo, bây giờ chỉ có thể đi một làn xe, tốc độ các xe ở phía sau cũng chậm lại, Thành Kiên Vỹ đắc ý bóp còi, phất tay đánh vào người Nhã Lan.