Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 210: Chương 210: Lãnh mạn nguyên




“Linh Nhi đừng khóc nữa, đừng khóc nữa.” Lãnh Mạn Nguyên lo lắng an ủi cô, sợ cô quá đau lòng mà làm tổn thương đến bản thân.

“Đáng chết thật, lại dám nhốt mẹ tôi lại, anh ta chán sống rồi!” Trong phòng Thành Kiên Vỹ nhanh chóng biết được tin bà Thành bị nhốt từ Uyển Nhân, hắn tức giận đập vỡ mấy cái cốc.

Uyển Nhân vội lùi lại vài bước, những mảnh thủy tinh bắn tung tóe trước mũi giày của cô, cô sợ hãi nhìn Thành Kiên Vỹ đang vô cùng tức giận, hai tay đan vào nhau, không ngừng run rẩy.

Tối hôm qua, Thành Kiên Vỹ vô cùng biến thái, vừa cắn vừa gặm người cô, khiến vết thương trên người cô lại càng thêm chất chồng, Thành Kiên Vỹ còn uy hiếp cô, nếu như không làm theo ý hắn, sẽ hành hạ cô như vậy mỗi ngày.

Cơ thể và trái tim chịu sự tra tấn song song khiến cô như một chú chim non sợ cành cong, một chút kích động cũng khiến cô sợ hãi tới mức tránh né.

“Đến đây!” Thành Kiên Vỹ hét lên, cơ thể Uyển Nhân cứng đờ, rụt cổ lại những vẫn ép bản thân bước về phía hắn: “Thành… Vũ, cơ thể tôi rất đau, anh đừng…”

“Cho cô!” Thành Kiên Vỹ lấy ra một túi đồ đưa cho cô.

“Đây… là… cái gì vậy?” Uyển Nhân cẩn thận nhận lấy túi đồ khẽ hỏi.

“Thuốc, cầm lấy cho vào đồ ăn của Lãnh Mạn Nguyên, anh ta đã nhốt mẹ tôi, tôi không thể để cho anh ta sống yên ổn!” Hắn nghiến răng, ánh mắt trở nên hung dữ.

Uyển Nhân không ngờ hắn lại bắt mình làm những chuyện như vậy, đôi tay run rẩy đứng ở đó, ánh mắt hiện lên sự hoảng sợ.

“Tôi không thể…” Cô lắc đầu, hi vọng Thành Kiên Vỹ có thể hủy bỏ quyết định vừa rồi.

“Hừ, cô không muốn chuyện ở cùng với tôi bị lộ trước mặt người tình của cô chứ, cô cũng không muốn để Lãnh Mạn Nguyên biết tôi đang ở chỗ của cô chứ, đương nhiên tôi nghĩ cô càng không muốn vì sự mềm lòng của cô mà hại chết ba mẹ mình đâu nhỉ.” Thành Kiên Vỹ ném một sấp ảnh trong tay ra, trên đó đều là ảnh bố mẹ Uyển Nhân đang loang lổ đầy máu với vẻ mặt hốt hoảng.

“Anh đã làm gì họ?” Uyển Nhân vội vàng nhặt những bước ảnh đố lên, nhìn từng tấm ảnh một, bàn tay càng run rẩy hơn, trái tim cô rỉ máu, tâm trạng vô cùng phức tạp xông tới chỗ hắn: “Thành Kiên Vỹ, tại sao anh có thể đối xử độc ác với bố mẹ tôi như vậy.”

Đôi môi cô đang cắn chặt lập tức nứt toác, chảy máu, đôi mắt của cô ngấn lệ, hai hàng lệ đua rơi.

Thành Kiên Vỹ vẫy tai, làm như không có việc gì xảy ra nói: “Chỉ cần cô làm theo yêu cầu của tôi, đảm bảo hai ông bà già ấy sẽ không có chuyện gì hết. Nếu như cô muốn giở trò gì hoặc báo thông tin cho họ, thì không chỉ bố mẹ cô đâu, ngay cả em cô cũng sẽ được đưa tới nhà chứa!”

“Anh!” Uyển Nhân vừa tức vừa lo, không biết nên làm như thế nào. Ba mẹ cô vì cô đột nhiên trốn đi nên đã chịu sự tổn thương không hề nhỏ, bây giờ lại vì cô mà phải chịu vạ lây, thực sự cô không đành lòng.

“Đi hay không đi!” Thành Kiên Vỹ lấy di động ra, gọi vào một số.

“Đừng mà, cầu xin anh, đừng ép tôi làm những chuyện đó.” Hai chân Uyển Nhân mềm nhũn, ngã xuống sàn, nước mắt tuôn rơi.

“A lô, Thất Đầu Điểu, hãy phanh thây hai ông bà già đó cho tôi!” Thành Kiên Vỹ không đáp lại Uyển Nhân mà chỉ căn dặn người ở đầu dây bên kia.

“Đừng mà! Tôi đi!” Uyển Nhân ôm lấy chân hắn, giành lấy điện thoại của hắn, hắn dùng một tay đẩy cô ra, nói với đầu dây bên kia: “Được rồi, lát nữa nói tiếp.”

Uyển Nhân cất thuốc vào trong túi, bước từng bước vào sân trước. Muốn cô bị đầu độc Lãnh Mạc Nguyên, sao cô có thể ra tay được đây? Gương mặt cô đầy u ám, nén nước mắt đang lăn tràn trên má.

Cô còn có thể làm thế nào đây? Bố mẹ cô đang ở trong tay Thành Kiên Vỹ, ngoài việc nghe lời ra cô còn có sự lựa chọn khác sao?

“Uyển Nhân?” Đại Hưng chắn đường cô vào sân trước: “Sắc mặt của em kém quá, có phải là bị bệnh không?”

“Không có.” Cô miễn cưỡng cười trừ, sợ Đại Hưng biết chuyện của mình. Bàn tay nhỏ nhắn thiếu tự nhiên co lại trong túi áo, nơi đó đang chứa gói thuốc bột sẽ đẩy Lãnh Mạn Nguyên vào chỗ chết.

“Nhưng dáng vẻ của em sao lại tiều tụy như vậy? Gần đây tâm trạng của em vô cùng kém, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Sự quan tâm của Đại Hưng khiến lòng cô đau như cắt, giờ phút này, cô thực sự muốn nhào vào trong lòng cậu, nói hết tất cả những đau khổ cho cậu nghe.

Nhưng giờ đây, cô không thể làm gì hết, không thể nói gì hết, ánh mắt thèm muốn được chìm trong ánh mắt và sự khoan dung của cậu, hai người gần nhau tới vậy nhưng trái tim càng ngày càng cách xa.

Đối mặt với thủ đoạn và sự ép buộc một Thành Kiên Vỹ tàn nhẫn vô cùng, cô và Đại Hưng làm sao còn có thể có tương lai kia chứ?

Uyển Nhân không quan tâm đến sự có mặt của Đại Hưng, tiếp tục đi về phía trước. Trong lòng nhói đau, nếu như có thể, cô rất hi vọng mình có thể chết ngay lập tức.

“Uyển Nhân, Uyển Nhân?” Đại Hưng đứng phía sau khó hiểu nhìn cô nhưng cũng không đi theo.

Uyển Nhân đi tới sảnh lớn, bỗng nhiên cô cảm thấy sợ hãi, Lãnh Mạc Nguyên, một nhân vật tầm cỡ, sao cô có thể nói hại là hại ngay được. Nhưng nếu cô không nghĩ ra cách gì thì làm sao có thể cứu được bố mẹ cô đây.

Cô không còn đường lui.

Chỉ có một đường bước về phía trước, cô cũng không hề phát hiện ra dưới chân có cây lau nhà, vừa bước chân lên, chân cô bị trượt, cô ngã nghiêng, khi ngã xuống đất đụng trúng xô nước bên cạnh.

“Ai da!” Chân vô cùng đau đớn, tay cô cũng trầy xước, Uyển Nhân bò dậy một cách chật vật, muốn đứng lên.

“Ôi, cô Uyển, cô bị ngã rồi sao.” Bác Vương vội vàng chạy tới, trên tay bưng ly cà phê. Bà vội vàng để lên bàn trà bên cạnh, chạy lại đỡ cô dậy.

“Thật sự xin lỗi cô, vừa nãy dọn về sinh, Chủ tịch nói muốn uống cà phê, tôi già rồi nên lẩm cẩm, lại để những thứ này ở đây khiến cô bị ngã.” Bác Vương vừa nói vừa xem người cô: “Ôi, tay cô cũng bị trầy xước rồi, mau mau đi bôi thuốc. Thế này đi, tôi đi lấy thuốc cho cô.”

“Không cần…” Cả người đau đớn khiến sự đau đớn trong lòng cô giảm bớt đi nhiều, Uyển Nhân đang muốn ngăn cản bác Vương thì cơ thể mập mạp của bà ta đã biến mất.

Cà phê của Lãnh Mạn Nguyên? Ánh mắt của Uyển Nhân chăm chú nhìn vào bàn trà. Muốn cứu bố mẹ cô thì phải giết Lãnh Mạn Nguyên. Cô như được ma đưa đường quỷ dẫn lối, vội vàng lấy gói thuốc ra, run rẩy đổ gói bột vào trong cốc cà phê, rồi khoắng lên.

Vừa mới làm xong mọi việc thì bác Vương cầm một hộp thuốc y tế đi tới, Uyển Nhân sự tới mức vội vàng ngồi xuống, lấy tay xoa vết thương.

“Thế này đi, cô tự xoa thuốc nhé, đợi lát tôi đem cà phê lên lầu xong, tôi sẽ xuống băng bó cho cô.” Bác Vương đưa cho cô hộp thuốc rồi bưng ly cà phê lên lầu.

“Vương…” Cô nhìn ly cà phê đã bị bỏ thuốc, muốn ngăn cản bác Vương, nhưng giọng nói lạnh lẽo vô tình của Thành Kiên Vỹ văng vẳng bên tai khiến cô trầm xuống, trái tim vô cùng hoảng loạn.

Trên lầu, dù Nhã Lan đã tỉnh nhưng không ăn uống gì, cũng không cười nói, chỉ nhìn chằm chằm vào bụng mình mà ngơ ngẩn. Lãnh Mạn Nguyên không rời cô một bước, trông chừng cô.

“Linh Nhi, đừng đau lòng như vậy nữa, chúng ta còn trẻ, không phải sao? Chăm sóc cơ thể cho tốt, chúng ta sẽ lại có một đứa con khác.”

“Nhưng nó thật đáng thương, còn chưa được nhìn thấy thế giới này đã đi rồi.” Nhã Lan vẫn còn đắn đo chuyện này.

“Ngốc quá, nếu như nó được sinh ra trên thế giới này rồi lại bỏ đi, chẳng phải là càng đáng thương hơn sao?” Anh vuốt tóc cô đầy trìu mến, trong giọng nói cũng tràn ngập sự nuông chiều.

“Ý của em là, đứa bé được sinh ra rồi sống đến khi già mới chết.” Đầu Nhã Lan dụi vào ngực của Lãnh Mạn Nguyên. Trải qua sự sống chết, tình cảm của họ đã trải qua thử thách.

Sự quan tâm của Lãnh Mạn Nguyên với cô, cô cảm nhận rất rõ ràng, dù trong lòng vẫn rất đau khổ nhưng cô quyết định để cho bản thân vui vẻ trở lại.

“Nguyên, em muốn ăn.” Dù không đói bụng nhưng cô không thể tiếp tục như vậy, cô ép bản thân mình phải ăn nhiều hơn, như thế mới có thể nhanh chóng khỏe lại.

“Tốt quá rồi.” Lãnh Mạn Nguyên vô cùng vui vẻ, vội vàng tranh thủ bưng một bát cháo đã nguội, múc một muỗng nhỏ khẽ thổi, rồi mới đưa lên miệng Nhã Lan.

Bác Vương gõ của, bước vào: “Chủ tịch, đây là cà phê của ngài.”

Để xong ly cà phê, bà vội vàng lui ra ngoài.

“Được rồi, không cần anh bón đâu.” Nhã Lan nhìn thấy ly cà phê nồng đậm, nhíu mày lại: “Thứ này, anh đừng uống nữa, lên giường nghỉ ngơi đi.”

“Nhanh lên, ăn xong bát cháo này rồi nói tiếp.” Lãnh Mạn Nguyên vẫn đút cho cô, không thèm để ý tới cà phê.

“Được rồi, không muốn ăn nữa.” Nhã Lan ăn no rồi, cô lắc đầu không muốn ăn nữa.

Lãnh Mạn Nguyên nói cô phải ăn xong bát cháo thì mới đồng ý, Nhã Lan tỏ ra đau khổ như là phải uống thuốc đắng vậy: “Đừng mà, ăn nữa sẽ nôn ra hết. Em muốn uống nước.”

“Há, được, tới liền.” Lãnh Mạn Nguyên vội vàng rót nước cho cô. Một người chuyên được người khác hầu hạ như anh không ngờ lại có lúc phải hầu hạ người khác, đôi mắt Nhã Lan ngấn lệ, gương mặt khẽ nở nụ cười. Lãnh Mạn Nguyên không cẩn thận làm đổ bát cháo vào hết người.

Đưa nước cho cô xong, Lãnh Mạn Nguyên mới đi vào phòng vệ sinh, rửa sạch vết bẩn trên người.

Nhã Lan với tay đổ ly cà phê vào trong thùng rác, nhanh chóng thay bằng ly nước: “Như vậy mới tốt, nước lọc tốt hơn tất cả.” Cô vỗ tay một cách hài lòng rồi vội vàng nằm xuống giường.

Lãnh Mạn Nguyên nhanh chóng rửa sạch vết bẩn trên người, sau đó anh lại đi vào gần giường, tiện tay bưng ly cà phê lên: “Hả? Sao cà phê lại trở thành nước trắng thế này?” Ánh mắt nghi ngờ của anh nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh xắn của Nhã Lan, lập tức nhận được câu trả lời.

“Cũng được, uống nước lọc cũng tốt.” Anh cười vô cùng đẹp trai, vừa nhìn Nhã Lan vừa uống ly nước.

“Không được, không được uống cà phê.” Uyển Nhân đột nhiên đập cửa vào, chạy tới như phát điên vậy, tay giơ ra gạt ly cà phê trong tay Lãnh Mạn Nguyên xuống đất.

“Uyển Nhân? Cậu làm gì thế?” Nhã Lan không hiểu vừa nhìn ly cà phê bị vỡ dưới đất rồi lại nhìn Uyển Nhân: “Vì sao lại không thể uống được?”

“Chỉ là không thể uống được! Không có gì.” Trên gương mặt Uyển Nhân đầy lo lắng nhưng không lùi bước: “Anh… có phải là anh… đã uống không?”

Lãnh Mạn Nguyên đánh giá Uyển Nhân, hình như anh đã biết chuyện gì đó, Nhã Lan lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Uyển Nhân, cậu có chuyện gì vậy, tại sao lại hất đổ ly đó, cậu nhìn đi, trên sàn toàn là nước, lại phải dọn đấy.”

“Đừng uống, không uống được đâu, uống rồi thì mau tới bệnh viện đi, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Cô khóc lóc, không ngừng lau nước mắt, dáng vẻ vô cùng yếu ớt.

“Thành Kiên Vỹ đã ở chỗ cô mấy ngày vừa rồi sao?” Lãnh Mạn Nguyên nói khiến Uyển Nhân đang khóc thút thít bỗng cứng đờ lại, bàn tay đang lau nước mắt bỗng dừng lại: “Anh… biết rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.