Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây

Chương 42: Chương 42: Cuộc gặp mặt bốn người




Sự việc xảy ra lần này đối với mọi người mà nói có cả mặt tốt lẫn mặt xấu. Tốt ở chỗ nhờ đó mà Thương Thịnh thấy rõ được bản chất thực sự của những người cứ ngỡ là trung thành với tập đoàn. Trong nội bộ hay cụ thể hơn là cổ đông, những người chủ chốt của tập đoàn lại bỏ sót một thành phần vì muốn lật đổ một cá nhân mà sẵn sàng bán đứng tập đoàn, điển hình về hai điều này chính là Trương Dự và Từ Khởi Minh. Một người là cổ đông còn người kia là giám đốc, là một trong những bộ mặt của Thương Thịnh mà lại làm ra chuyện đáng hổ thẹn đến vậy. Sau khi chính thức sa thải bọn họ, tất cả mọi người đều không có ý kiến gì hay nói chính xác hơn là không dám. Không nói đến thì cũng biết được trong những năm làm tại đây, Từ Khởi Minh ông ta đã tạo ra bao mối quan hệ, trong những vị cổ đông có mặt ở đó thì cũng có đến 4,5 người về phe ông ta nhưng bọn họ cũng không ngu đến mức mà gạt bỏ tất cả để bảo về Từ Khởi Minh. Sự việc lần này có ảnh hưởng trực tiếp tới Thương Thịnh, Từ Khởi Minh một tay làm nên thì cho dù có nhiều người theo ông ta đi chăng nữa thì trong tình cảnh này cũng vô dụng, chỉ có trời mới cứu được. An Kỳ và Bách Dạ có mặt tại phòng chủ tịch, tuy đã giải quyết được phần nào nhưng nhiêu đó cũng chưa phải là tất cả. Phải biết rằng Tinh Thức rơi vào tình cảnh khó khăn lần này đã kéo theo biết bao nhiêu tổn thất cho Thương Thịnh, chưa kể đến là khiến hàng chục công nhân ở đấy bị mất việc. Doanh thu tháng này của Thương Thịnh bị giảm một cách đang kể.

“Tý anh thông báo tới công nhân ở đấy là bắt đầu từ ngày mai quay trở lại làm việc.” An Kỳ vừa xử lý tài liệu vừa nói.

Bách Dạ bên cạnh giúp cô đưa tới những gì cần phải phê duyệt ngay trong ngày hôm nay:

“Vâng thưa tiểu thư.”

Cuộc họp kéo dài gần nửa ngày, hiện tại đã gần trưa, nhờ có sự giúp đỡ của Bách Dạ lọc ra những tài liệu cần thiết trong ngày mà công việc xử lý gần như xong, An Kỳ bỗng nhiên mở máy tính lên thì thấy được bài báo viết về Thương Thịnh:

“Chủ mưu trong việc dừng hoạt động Tinh Thức có liên quan tới nội bộ của Thương Thịnh.”

Bên dưới bài báo kèm theo một tấm ảnh, chính là lúc Từ Khởi Minh bị bảo vệ lôi đi, cũng phải công nhận tay nghề của mấy nhà báo đó rất giỏi, bức ảnh chụp ông ta kể đang trong lúc giằng co mà vẫn nhìn ra được đó là Từ Khởi Minh. Bách Dạ bên cạnh cũng đang nhìn tấm ảnh, anh nói:

“Lần này ông ta hoàn toàn mất cả thanh danh lẫn sự nghiệp.”

An Kỳ mỉm cười, ánh mắt cô không dời bức ảnh:

“Dù chỉ là con tốt trong ván cờ nhưng thà diệt ngay từ đầu còn hơn là để tuột mất. Cơ hội này đến cũng thật đúng lúc.”

Một tay Từ Khởi Minh đã tự đẩy mình vào tình cảnh này, nếu ông ta không tự tay viết lên bài báo đó thì làm sao An Kỳ phải dùng chiêu gậy ông đập lưng ông. Đang ngồi xem chiếm lợi phẩn của mình thì điện thoại An Kỳ đổ chuông.

“Đi ăn trưa với mình không?” Chưa để An Kỳ mở lời thì Hạ Lâm đã lên tiếng.

Nghe cô bạn hỏi vậy An Kỳ mới chợt nhận ra giờ đã đến trưa, công việc cũng đã ổn thoả nên An Kỳ thoải mái đáp:

“Tất nhiên là có, cậu cứ ở nhà đợi mình qua đón.”

“Vậy được, mình chờ cậu.”

An Kỳ sau khi cúp máy trực tiếp thu dọn đống tài liệu trên bàn, hướng tới Bách Dạ định nói thì anh đã nói trước:

“Tôi còn có việc, tiểu thư không cần lo cho tôi đâu.”

Nghe Bách Dạ nói vậy cô cũng không ý kiến:

“Vậy cũng được, tôi đi trước nhé.”

“Hai người ăn vui vẻ.” Bách Dạ đằng sau nói tới.

“Cảm ơn.”

An Kỳ đi xuống chỗ để xe trực tiếp cho khởi động, chiếc xe không lâu sau lăn bánh rời khỏi Thương Thịnh. Giải quyết xong mọi chuyện tâm tình của An Kỳ cũng nhẹ bớt được phần nào, xem ra hôm nay được thanh thản rồi. Không lâu sau An Kỳ đã có mặt tại nhà Hạ Lâm, chiếc xe vừa dừng lại thì thấy Hạ Lâm đi tới.

“Lên xe đi.” An Kỳ bên trong kéo cửa kính xong nói vọng ra.

Hạ Lâm mở cửa bước vào, sau khi ổn định lúc này An Kỳ mở cho xe chạy.

“Tớ vừa đọc bài báo đó rồi, Thương Thịnh đã vượt qua được khó khăn, chúc mừng cậu.”

An Kỳ vừa lái xe vừa nói:

“Chúc mừng để sau đi, giờ tớ chỉ muốn tìm quán nào ngon nhất để thoả mãn cái bụng này thôi.”

Phải nói là An Kỳ rất tham ăn, cũng vì mấy đợt vừa rồi cơ thể rơi vào căng thẳng, suốt ngày tăng ca. Hạ Lâm nghe vậy bật cười:

“Cũng chỉ có cậu mới như vậy. Được thôi vậy hôm nay để bổn thiếu gia đây bao cô.”

An Kỳ bên cạnh giả bộ mặt mày hớn hở điệu bộ giống như được bao nuôi:

“Vậy phải cảm ơn Hạ thiếu gia đây rồi, yên tâm tôi sẽ không để ngài phải thất vọng đâu”

Hai người họ cười phá lên. Một lúc sau dưới sự chỉ dẫn của vị thiếu gia Hạ Lâm bọn họ dừng chân tại một nhà hàng, phải nó phong cách trang trí nơi này rất bắt mắt. Hai người đồng thời vào trong, xung quanh được bao phủ bởi màu trắng tinh khiết, ánh đèn vàng chiếu xuống tạo nên một bầu không khí lãng mạn vô cùng, phải nói nếu ai chọn địa điểm này làm nơi hẹn hò thì là quá tuyệt vời. An Kỳ và Hạ Lâm chọn vị trí ngồi cạnh cửa sổ, lúc này phục vị bước tới trên tay cầm menu mà nói:

“Xin chào quý khách. Hai vị tiểu thư muốn dùng gì ạ?”

Hạ Lâm đánh mắt về phía An Kỳ mà nói với phục vụ:

“Lấy những món gì mà cô ấy kêu.”

An Kỳ vừa nhận lấp menu ánh mắt lấp lánh nhìn Hạ Lâm nói:

“Ây nha, đúng là giọng điệu của người bao nuôi có khác.”

Sau đó cô liền chuyển tấm nhìn xuống menu, mỗi trang cô kêu hai món, lật từng tờ đến khi tới món tráng miệng mới thôi:

“Lấy từng đấy thôi, nếu phát sinh thêm tôi sẽ kêu.”

Người phục vụ bên cạnh khônng khỏi lau mồ hôi, người phụ nữ này bề ngoài mảnh mai là thế lại có một bao tử không đáy, người đó thầm nghĩ nhưng bề ngoài không khỏi tươi cười:

“Vậy hai tiểu thư xin chờ một chút.”

An Kỳ nhìn Hạ Lâm đối diện đang mang bộ mặt ngán ngẩm:

“Cậu đúng là không làm tới thấy vọng, bao tử lớn như vậy.”

An Kỳ bật cười:

“Tớ mà, đấy là còn để bụng cho món tráng miệng đấy. Thế nào? Hối hận rồi sao?”

Hạ Lâm cười cười, một tay chống cằm ánh mắt như mấy vị đại gia mà nói:

“Được bao một cô gái xinh đẹp thế này, sao lại hối hận được.”

An Kỳ không khỏi buồn cười, ánh mắt cô nhìn xung quanh một lượt, đúng là một nơi hẹn hò lý tưởng bởi vì ngoài hai người họ là con gái ra thì người ta đều là đi thành cặp, cảnh tượng có chút chênh lệch nhưng vì ở đây có đồ ăn ngon thoả mãn được bao tử không đáy của cô nên An Kỳ không mấy bận tâm điều này. Một lúc sau, hai người phục vụ cùng với hai chiếc xe để đồ ăn tiến tới, cùng đó mà trên bàn ngay lập tức xuất hiện một đống đồ, điều này rất nhanh lấy đi sự chú ý của mọi người có mặt ở đó. An Kỳ và Hạ Lâm không quan tâm tới ánh mắt đang nhìn mình mà bắt tay vào xửa lý chúng. Nhưng khi họ mới chạm tay vào thì phía sau cất lên tiếng gọi:

“Thì ra là An Tổng.”

Hai người họ đồng thời nhìn lên, Hạ Lâm thì không nói nhưng An Kỳ ánh mắt mang theo sự bất mãn vì đồ ăn đã đến miệng rồi còn không được ăn:

“Chào phó tổng Trịnh.”

Người lên tiếng là Trịnh Vĩ, sở dĩ anh biết đó là An Kỳ bởi vì anh cùng Tả Dật cũng tới đây ăn, vì Tả Dật đi sau cất xe nên Trịnh Vĩ đến đây trước, vì chỗ ngồi của họ là cạnh cửa sổ nên Trịnh Vĩ dễ dàng nhận ra được An Kỳ nên mới tiến tới. Trịnh Vĩ mỉm cười nhìn An Kỳ sau đó ánh mắt chuyển sang Hạ Lâm nói:

“An Tổng có nên giới thiệu một chút.”

An Kỳ nhìn ánh mắt Trịnh Vĩ đang dán vào Hạ Lâm cũng thừa biết ý định làm quen của anh:

“Đây là bạn thân của tôi, Hạ Lâm.”

Trịnh Vĩ nhìn Hạ Lâm mà không khỏi có phần kì lạ. Hạ Lâm, sao tên này nghe quen quen. Còn Hạ Lâm sau khi thấy Trịnh Vĩ đi tới thì ngạc nhiên vô cùng, đây chẳng phải là người đàn ông mà cô nhờ An Kỳ đi xem mắt đây sao?

“Cô chính là người mà tôi đi xem mắt.”

Trịnh Vĩ há hốc nhìn Hạ Lâm, về buổi xem mắt thì chỉ có mình Hạ Lâm là có ảnh của Trịnh Vĩ còn anh thì đâu cũng đâu phải là lần đầu xem mắt, đi nhiều thành quen rồi, không cần mấy thứ đó làm gì, chỉ cần là phụ nữ anh đi hết. Lúc nhẩm lại của tên Hạ Lâm thì Trịnh Vĩ mới ngộ ra.

“Đúng vậy, là tôi. Làm anh Trịnh đây bất ngờ rồi.”

An Kỳ ngồi nhìn biểu cảm của hai bọn họ một lúc mới hiểu ra, bản thân cô cũng có một phần trong chuyện này. Trịnh Vĩ lần này nhìn An Kỳ nói:

“Giờ tôi biết hết rồi nhé.”

An Kỳ để bụng chuyện anh làm chậm trễ bữa ăn của cô không khách khí mà nói:

“Anh biết thì sao? Định giết người diệt khẩu chắc?”

Trịnh Vĩ không khỏi nghĩ thầm sao hôm nay cô nàng này tình khí hung hãn như vậy? Anh đâu có làm gì cô đâu?

“Mới đấy là đã làm quen với gái rồi?” Từ đằng sau Tả Dật từ từ bước tới chỗ này. Qua cửa sổ anh cũng nhìn được ba người bọn họ.

“Chào An Tổng.”

Tả Dật nhìn An Kỳ nói. Trịnh Vĩ nhanh nhảu ánh mắt nhin Hạ Lâm nói với anh:

“Đây là bạn thân của cô ấy, tên Hạ Lâm.”

An Kỳ ánh mắt không tha cho Trịnh Vĩ:

“Này, bạn tôi mà sao anh tự nhiên giới thiệu thế. Đồ vô duyên.”

Trịnh Vĩ phải là shock, hôm nay cô luôn đấu khẩu với anh mà bản thân lại không biết là mình đắc tội với cô chỗ nào. An Kỳ một lần nữa giới thiệu:

“Chào Tả Tổng, giới thiệu với anh đây là bạn thân của tôi, Hạ Lâm.”

Tả Dật nhìn Hạ Lâm theo phép lịch sự anh đưa tay về phía cô mà nói:

“Chào Hạ tiểu thư.”

Hạ Lâm cũng đáp trả mà bắt lấy tay Tả Dật:

“Chào Tả Tổng, nghe danh đã lâu giờ mới có dịp gặp mặt.”

Tả Dật mỉm cười nói:

“Tôi cũng vậy.”

Màn gặp mặt này thật đúng là tình cờ. Trịnh Vĩ nhìn một lượt đồ ăn bày trên bàn cảm thán nói:

“Hai con gái các cô mà ăn hết được chỗ này sao?”

An Kỳ liếc mắt nhìn anh đang định nói thì Hạ Lâm lên tiếng trước:

“Nếu không ngại hai anh có thể cùng chúng tôi.”

Trịnh Vĩ mặt mày hớn hở, định đi tới ngồi xuống thì bị Tả Dật kéo lại:

“Chúng tôi không phiền hai vị dùng bữa nữa, cảm ơn ý tốt của Hạ tiểu thư. Chúng tôi xin phép.”

Hạ Lâm thấy được biểu cảm đó của Trịnh Vĩ cũng biết Tả Dật không muốn làm phiền, nhưng đã gặp mặt thế này rồi làm vậy e là hơi ngại:

“Không phiền đâu, cũng là lần đầu gặp mặt mà.”

Trịnh Vĩ không cho Tả Dật cơ hội từ chối trực tiếp nói:

“Vậy cảm ơn Hạ tiểu thư.”

Thế là vị trí của An Kỳ lúc đó giờ trở thành của Trịnh Vĩ và Tả Dật, cô đành chuyển sang phía bên cạnh Hạ Lâm. Hai người phụ nữ bước vào chỗ này đã là kì lạ lắm rồi đây lại còn xuất hiện thêm hai người đàn ông mà bọn họ giờ lại còn ngồi chung một bàn lập tức thu hút được sụ chú ý của các cặp xung quanh. An Kỳ thấy được Trịnh Vĩ ánh mắt long lanh nhìn đống đồ trên bàn mà nói:

“Toàn bộ là của tôi, anh muốn ăn gì thì tự gọi đi.”

Trịnh Vĩ mở to mắt sau khi nghe câu nói đó của An Kỳ, Tả Dật bên cạnh hiểu ý liền với tay gọi phục vụ, ngay lập tức người phục vụ tiến đến:

“Quý khách muốn dùng gì ạ?”

Trịnh Vĩ đảo mắt một lượt, lật qua lật lại menu rồi nói:

“Cho tôi một canh gà, một cơm tấm.”

“Tôi giống cậu ấy.” Tả Dật bên cạnh nói.

Phục vụ sau khi hai người gọi đồ xong thì lập tức đi chuẩn bị:

“Xin quý khách đợi một lát.”

Phía đối diện, An Kỳ như đã nhẫn nhịn từ lâu tất cả đồ trên bàn hai người họ tận sức xửa lý, Hạ Lâm ăn cũng không phải ít nhưng không bằng An Kỳ, một đến hai món đã được bọn họ giải quyết sạch sẽ gọn gàng mà trong khi đó bên phía đàn ông món gọi còn chưa lên. Trịnh Vĩ nhìn cảnh tượng trước mắt mà không khỏi ngạc nhiên, nhất là sức ăn của An Kỳ và giờ anh đã hiểu tại sao mà vừa rồi cô hung hãn với anh như vậy.

“Không ngờ cô lại có sức ăn kinh khủng như vậy đấy.” Trịnh Vĩ nhìn An Kỳ đang xử lý đồ ăn mà nói.

An Kỳ không thèm nhìn anh:

“Giờ biết cũng không muộn đâu.”

Trịnh Vĩ một tay chống cằm, ánh mắt như đưa tình nhìn Hạ Lâm:

“Hạ tiểu thư, lần gặp mặt lần trước không thành, vậy có thể lần này xem như là gặp mặt được không?”

Hạ Lâm nhìn Trịnh Vĩ trong lòng nghĩ thầm, người đàn ông này là có vấn đề sao, tình cảnh hiện tại mà cũng coi mắt được nhưng bên ngoài cười nói:

“Chuyện này e là không được, bạn trai tôi không thích tôi đi xem mắt đâu.”

An Kỳ bên cạnh đang chiến đấu nhưng cũng dừng lại mà bật cười. Trịnh Vĩ thì khỏi phải nói, mất mặt vô cùng đánh mắt thấy Tả Dật cũng có ý cười liền nói:

“Cậu cười cái gì? Hay lắm sao?”

Tả Dật không nể mặt anh:

“Rất hay.”

Không chỉ An Kỳ mà Hạ Lâm sau khi nghe Tả Dật nói vậy cũng bật cười. Trịnh Vĩ giờ chỉ muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống, trước mặt con gái mà anh lại bị mất thể diện thế này. Lúc này phục vụ đã mang món gọi tới để chỗ họ:

“Chúc quý khách ngon miệng.”

Hai cô gái trước mắt là một đống đồ dành cho 4 người, còn hai chàng trai đối diện chỉ gọi có đúng hai món, bọn họ đúng là ngược đời.

“Chúc mừng An Tổng, Thương Thịnh đã vượt qua được khó khăn.” Bỗng nhiên Tả Dật lên tiếng.

An Kỳ và Trịnh Vĩ đều nhủ rằng người đàn ông này đúng là mở miệng chỉ nói về công việc, An Kỳ khách sáo mỉm cười:

“Cảm ơn Tả Tổng.”

Điều này làm cô nhớ tới mục tiêu theo đuổi đàn ông của mình, chờ cô giải quyết hết đống này thì sẽ lên kế hoạch cụ thể. Trịnh Vĩ bên cạnh cũng nói theo:

“An Tổng đúng là khiến người khác ngưỡng mộ.”

An Kỳ lần này không thèm nhìn Trịnh Vĩ:

“Cảm ơn phó tổng Trịnh đã khen.”

Trịnh Vĩ không khỏi cảm thán trong lòng biết được cô vẫn là để bụng chuyện vừa rồi, anh đúng là vô cớ đắc tội người ta. Bốn người bọn họ sau một hồi cuối cùng cũng giải quyết xong đống đồ trên bàn, đáng nói ở đay là hai người phụ nữ vậy mà giải quyết hết sạch. Trịnh Vĩ nhìn chằm chằm vào đống bát đĩa trước mắt, một chút thừa cũng không.

“Chúng tôi ăn nhiều quá sao?” An Kỳ đối với Trịnh Vĩ nói.

Cái này mà nhiều sao, phải là quá nhiều mới đúng, hai người có phải là con gái không vậy. Trong bụng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt lại cười cười:

“Nào có, nào có.”

An Kỳ không thèm để ý tới anh. Phục vụ thấy bọn họ đã xong rất nhanh tiến đến:

“Quý khách muốn dùng tráng miệng gì ạ?”

Hạ Lâm và An Kỳ nhìn một lượt sau đó nói:

“Cho tôi hai cốc nước cam.”

Phục vụ hướng về phía Tả Dật, Trịnh Vĩ xem đông xem tây cuối cùng gập menu lại, Tả Dật đưa nó lại cho phục vụ:

“Tôi 2 cốc cafe.”

Phục vụ nhanh chóng đi chuẩn bị, rất nhanh sau đó đồ uống đã được đem lên. Hai nam hai nữ ngồi đối diện nhau trông giống như một buổi hẹn hò đôi vậy, nhưng đáng tiếc đối tượng lại không đúng người nhất là Hạ Lâm, giờ cô nàng đang ước gì người đối diện mình là Dương Lãnh thì tốt biết bao.

“Hai người là học cùng nhau sao?” Trịnh Vĩ là người lên tiền đầu tiên.

Hạ Lâm nhìn An Kỳ khẽ nói:

“Đúng vậy, ba người chúng tôi là chơi thân với nhau từ nhỏ.”

Trịnh Vĩ khó hiểu nói:

“Ba người?”

An Kỳ ánh mắt đầy ẩn ý cười cười nhìn Trịnh Vĩ:

“Đúng vậy, tôi cùng vói Hạ Lâm và bạn trai cô ấy là Dương Lãnh.”

Trịnh Vĩ thấy ánh mắt An Kỳ nhìn mình có chút ngượng ngầm:

“Ra là thanh mai trúc mã.”

An Kỳ ý cười càng đậm mà nói:

“Chính là vậy.”

Trịnh Vĩ ngậm miệng, biết thế mình không hỏi còn hơn. Tả Dật bên cạnh uống một hớp cafe nói:

“Đúng là một tình bạn đẹp, thật đáng để người khác ngưỡng mộ.”

Trịnh Vĩ nghe Tả Dật nói vậy liền lên tiếng:

“Nói về tình bạn thì tôi thấy tình bạn của hai bọn mình cũng đẹp không kém bọn họ.”

Câu nói nàu đã làm tính tò mò của An Kỳ nổi lên, cô nhìn Trịnh Vĩ nói:

“Anh kể cho bọn tôi nghe đi.”

Trịnh Vĩ khí thế hừng hực kể cho An Kỳ và Hạ Lâm nghe về câu chuyện bọn họ, gì chứ tình bạn thì Trịnh Vĩ nói cả ngày không hết, nhìn anh bên ngoài là vậy nhưng nếu cho anh lựa chọn giữa tình yêu và tình bạn thì Trịnh Vĩ không ngần ngại mà chọn tình bạn, đối với anh tình bạn so với tình thân không kém cạnh là bao. Sau khi nghe xong câu chuyện, An Kỳ và Hạ Lâm đều bật cười, An Kỳ nói:

“Không ngờ anh dai thật đấy, tôi phục, tôi phục.”

Trịnh Vĩ nghe vậy liền phản kháng:

“Này, này, có ý gì đây, đấy không phải là dai mà là nhiệt tình. Tôi nhiệt tình kết bạn với Tả Dật thử hỏi xem có ai như vậy không.”

Hạ Lâm vừa cười vừa nói:

“Anh mà là thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất.”

Trịnh Vĩ hãnh diện ngẩn cao đầu nhưng không lâu thì bị Tả Dật dội một gáo nước lạnh:

“Về độ dai và mặt dày.”

Câu nói này càng làm cho An Kỳ và Hạ Lâm cười điên đảo, Tả Dẩ không nói thì thôi nhưng một khi anh đã mở lời thì không ai có thể phản lại được, vì quá đúng. Trịnh Vĩ lần này cũng không thua nói:

“Sau chuyện đó tôi thấy, không chỉ tán gái và kết bạn cũng phải mặt dày, tôi là nhân chứng sống đây này.”

Lần này không chỉ riêng An Kỳ và Hạ Lâm mà ngay cả Tả Dật khi nghe xong cũng không khỏi buồn cười. Cuộc trò chuyện đang vào đà thì An Kỳ nhận một cuộc điện thoại, cô xem người gọi đến rồi nhấc máy:

“Dì Thẩm, có chuyện gì vậy ạ?”

Đầu dây bên kia giọng nói có phần gấp gáp:

“Tiểu Kỳ, A Tiêu mất tích rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.