Thẩm Chân vừa nói vừa thở gấp, xem ra điệu bộ là đã tìm một lượt nhưng không thấy liền gọi ngay cho An Kỳ. An Kỳ lập tức đứng thẳng người, gương mặt như căng ra:
“Dì bảo sao?”
Thẩm Chân hớt hải nói vọng trong điện thoại:
“A Tiêu, thằng bé cả sáng nay dì không thấy nó, đi hỏi hàng xóm xung quanh nhưng mọi người cũng không biết.”
An Kỳ biết hiện tại tâm trạng của dì Thẩm đang rất hoảng loạn vậy nên cô nói:
“Dì đợi cháu, bây giờ cháu sẽ đến chỗ dì.”
Nói xong đồng thời cô cúp máy, Hạ Lâm bên cạnh thấy biểu cảm của An Kỳ như vậy cũng sốt ruột hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Là dì Thẩm gọi đến sao?”
An Kỳ giờ cũng không còn thời gian để kể lại cho Hạ Lâm:
“Trên đường đi tớ sẽ kể sau, giờ bọn mình đến chỗ dì Thẩm trước.”
Thấy An Kỳ như vậy Hạ Lâm cũg không dám chậm trễ, cô lấy trong ví một tờ chi phiếu đang định gọi phục vụ để thanh toán thì Tả Dật đối diện nói:
“Các cô có việc gấp thì đi trước đi, để tôi thanh toán.”
Mặc dù biết là vậy nhưng dù sao cũng là mình mời người ta, Hạ Lâm gấp gáp nhưng nói:
“Vậy không được, bữa này là tôi mời các anh.”
Tả Dật đương nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra, bộ dạng đã gấp thế này rồi:
“Thế này đi, bữa này tôi mời, lần sau tới các cô.”
Hạ Lâm thấy cứ giằng co như vậy thực sự rất mất thời gian mà cũng không giải quyết được vấn đề gì đành nói:
“Vậy được, cảm ơn anh. Lần sau nhất định tôi sẽ mời mọi người.” Nói xong cô cùng An Kỳ ra khỏi cửa. Trong lúc chờ phục vụ thanh toán, Trịnh Vĩ ghé vào tai Tả Dật nói:
“Không biết hai người họ có chuyện gì mà gấp thế nhỉ?”
Tả Dật hơi nghiêng đầu mà nói:
“Chuyện của người ta, cậu quan tâm làm gì.”
Cùng lúc đó phục vụ cũng thanh toán sau, Trịnh Vĩ đứng chỗ cửa ra vào chờ Tả Dật lấy xe, Trịnh Vĩ vẫn mãi suy nghĩ về cuộc điện thoại vừa rồi của An Kỳ, không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến hai người họ vội vàng như vậy. Mải nghĩ ngợi mà không để ý tới Tả Dật đã lấy xe ra từ lâu:
“Có định lên xe không?” Bên trong Tả Dật nói vọng ra.
Trịnh Vĩ giật mình, nhìn chiếc xe đang đỗ trước mắt, lúc này mới hoàn hồn mở cửa bước vào. Chiếc xe của anh đi ngược chiều với hướng An Kỳ, Trịnh Vĩ vẫn là không nhịn được mà lẩm bẩm:
“Không biết là chuyện gì nhỉ?”
Tả Dật lái xe thấy người bên cạnh cứ ngồi nói một mình, thời dài nói:
“Chuyện gì?”
Trịnh Vĩ thấy có người bắt chuyện liền quay sang:
“Thì là cuộc điện thoại vừa rồi đấy, chắc phải là chuyện quan trọng lắm nên mới vậy.”
Đã có ai nói anh nhiều chuyện chưa, chuyện của của người ta mà anh sốt sắng như chuyện của mình vậy. Tả Dật đối với cái tính hay lo chuyện bao đồng này của anh cũng hết thuốc chữa:
“Cậu rảnh lắm à hay không quản nhiều vậy.”
Trịnh Vĩ phản lại:
“Nào có. Chỉ là thấy biểu cảm vừa rồi của cô ấy có chút lạ thôi.”
Tả Dật nghe vậy thì nhếch miệng cười:
“Cậu hay gặp người ta lắm hay sao mà nói vậy.”
Vừa nghe là biết Tả Dật cố ý nghĩ sai lệch, Trịnh Vĩ cũng vì thế mà chịu thua:
“Chuyện bày ra trước mắt, nói không để ý thì hơi khó. Hay là mình đi theo họ đi.”
Tả Dật ngay lập tức dập tắt cái ý định đó của Trịnh Vĩ:
“Cậu cũng có mức độ thôi.”
Trịnh Vĩ vẫn một mực nói:
“Thôi nào, lỡ đâu mình đi lại giúp được họ thì sao.”
Tả Dật đâu có để cho anh như ý:
“Đừng lôi thêm việc vào người.”
Trịnh Vỹ thấy dù mình có nói gì cũng không lay chuyển được Tả Dật, vì thế mà anh phải dùng chút thủ đoạn. Thấy người bên cạnh đột nhiên im lặng, Tả Dật hơi hướng mắt quay sang thì thấy Trịnh Vĩ đang ấn nút mở cửa:
“Vô ích thôi.”
Nhưng đợi mãi vẫn không có chuyện gì xảy ra, cứ tưởng mà Trịnh Vĩ đã bỏ ý định. Nhưng không, Trịnh Vĩ sao lại dễ đang từ bỏ như vậy, anh là ai cớ chứ. Cùng lúc đó đột nhiên ghế ngồi của Tả Dật từ từ ngả về sau, biết là do Trịnh Vĩ giở trò anh nói:
“Này, cậy chán sống rồi hả?”
Chiếc ghế vẫn cứ ngả về sau cho đến khi không thể ngả được nữa, ngay lập tức Trịnh Vĩ bắt lấy vô lăng, nghiêng người hoàn toàn về phía Tả Dật, anh nói:
“Đây là do cậu chọn đấy, cậu không đi thì để tôi.”
Tả Dật định ngồi dậy thì rất nhanh Trịnh Vĩ đã ấn anh xuống:
“Muốn xảy ra tai nạn phải không, dừng lại ngay.”
Trịnh Vĩ đời nào nghe anh, vẫn giữ nguyên tư thế đó, chiếc xe dần chuyển hướng. Tả Dật cứ nghĩ Trịnh Vĩ sẽ không dám làm vậy, nhưng khi thấy xe đang di chuyển ngược lại thì quả thực là anh đã đánh giá thấp tính nhiều chuyện của con người này rồi.
Chiếc xe di chuyển một lúc lại dừng, Trịnh Vĩ quay lại nhìn Tả Dật, ánh mắt đắc thắng nhưng Tả Dật vẫn giữ thái độ ngàn năm không đổi. Thấy vậy Trịnh Vĩ lại tiến thêm bước nữa nhưng lần này tốc độ lại nhanh hơn lần trước, đột nhiên Tả Dật vùng dậy một khắc nắm lấy bàn tay Trịnh Vĩ đang cầm vô lăng xoay một vòng, chiếc xe như thế mà quay lại vị trí cũ nhưng được một lúc Trịnh Vĩ lặp lại động tác đó của Tả Dật mà vòng lại, chiếc xe hết quay phải rồi lại trái đột nhiên dừng hẳn.
Chỉ là Trịnh Vĩ lại không làm điều đó nữa nhưng không phải là anh từ bỏ mà là chân anh đang cố định tại nơi tăng tốc, chỉ cần anh nhấn mạnh là xe sẽ lao thẳng về trước bằng tốc độ không ngờ tới. Tả Dật dường như đã đoán ra được dự định đó, anh nói:
“Được rồi, về vị trí của cậu đi.”
Trịnh Vĩ làm đủ mọi trò chỉ để nghe câu nói này, lập tức vui vẻ mà về chỗ nhưng cũng tốt bụng giúp ghế ngồi Tả Dật trở lại:
“Làm thế ngay từ đầu có phải tốt không.”
Tả Dật không nói gì chỉ hừ lạnh, còn nói là khôg có, bày ra bao nhiêu trò chỉ để Tả Dật đồng ý. Sau khi ổn định lại, Tả Dật quay đầu xe chạy về phía trước.
Hai người đi được một đoạn khá dài thì thấy phía trước bóng dáng của một chiếc xe, vì đã nhiều lần thấy xe An Kỳ nên khi bóng dáng đó từ từ rõ nét Tả Dật biết được đó chính là xe của bọn họ, chiếc xe phía trước tăng tốc làm cho Tả Dật cũng tăng tốc theo. Một lúc sau cả hai chiếc xe đều dừng lại tại một ngõ nhỏ, vì xe không thể vào nên bọn họ đành xuống đi bộ và rất nhanh đã tới quán của dì Thẩm. Vừa vào thì thấy Thẩm Chân đang đứng trước cửa đang ngó nghiêng xung quanh, thấy An Kỳ và Hạ Lâm tới Thẩm Chân tức khắc chạy lại giọng lo lắng:
“Hai đứa, A Tiêu mất tích rồi.”
Vì trong lúc trên đường đến đây An Kỳ đã nói cho Hạ Lâm biết chuyện của A Tiêu nên khi nghe Thẩm Chân nói vậy Hạ Lâm cũng chỉ biết đến an ủi:
“Dì yên tâm, có bọn cháu ở đây, nhất định sẽ tìm được thằng bé.”
Thẩm Chân ôm chặt lấy tay Hạ Lâm nói:
“Thằng bé thường ngày hay ra đầu ngõ chơi cùng với mấy đứa trẻ, gần trưa dì đi gọi thằng bé về thì thấy bọn trẻ nói là A Tiêu đã về từ trước nhưng quả thực từ sáng tới giờ dì không thấy nó về nhà, dì nghe vậy thì liền đi tìm nhưng không thấy, hỏi hàng xóm xung quanh họ cũng không thấy, dì sốt ruột quá nên gọi hai đứa tới.”
Hạ Lâm và An Kỳ nghe Thẩm Chân kể lại sự việc, An Kỳ nhìn xung quanh một lượt, một lúc sau cô nói:
“Khi đi A Tiêu có đem thứ gì theo không ạ?”
Khi nghe An Kỳ hỏi vậy chợt Thẩm Chân nhớ ra:
“Có, nó có mang theo chiếc máy bay đồ chơi mà nó thích nhất.”
Nghe vậy An Kỳ hỏi tiếp:
“Vậy trong lúc đi tìm thằng bé dì có thấy đồ chơi đó không?”
An Kỳ đang định hỏi tiếp thì chợt đằng sau có người trên tay cầm chai rượu, dáng đi nghiêng ngả, khi thấy bọn họ có mắt hết ở đây thì cất giọng lè nhè:
“Nhà hôm nay đông đủ nhỉ? Có chuyện gì vui à?”
Người tới là chồng Thẩm Chân, ông Cảnh Hạo. Thấy ông ta đi vào với bộ dạng này, lại nói những lời của ông ta bà chạy tới như gào lên:
“Ông suốt ngày chỉ biết rượu, chơi bời. Con trai ông mất tích rồi ông có biết không?”
Cảnh Hạo nghe vậy bỗng ông ta ném chai rượu xuống đất tạo thành tiếng “choang” rất to, hai tay ông xác cổ áo Thẩm Chân lên nói:
“Mẹ kiếp, đến con mình mà mày không biết trông để nó đi lạc. mày làm mẹ kiểu gì thế?” Nói xong ông ta liền đẩy bà về trước.
Vì không ngờ được rằng Cảnh Hạo sẽ làm vậy nên bà bị lực đẩy của ông ta làm cho đứng không vững nhưng rất may Tả Dật đã kịp thời đỡ lấy bà. Thẩm Chân thấy có người đỡ mình liền nhìn lên nói:
“Cảm ơn cậu.”
Tả Dật không nói gì chỉ nhẹ nhàng giúp bà đứng dậy. Thấy hai người họ ở đây, An Kỳ và Hạ Lâm ngạc nhiên, Hạ Lâm hỏi:
“Sao hai người lại ở đây?”
Tả Dật ánh mắt hướng về nhìn người bên cạnh, Trịnh Vĩ biết anh đang nhìn mình gãi gãi đầu nói:
“Thì là lúc bạn cô nghe điện thoại thấy biểu cảm có vẻ lo lắng, mà hai người lại có bộ dạng vội vàng như vậy, tôi nghĩ là có chuyện nên đi theo.”
Hai người biết Trịnh Vĩ là có ý tốt nhưng cũng không phủ nhận rằng anh lại là một người nhiều chuyện. An Kỳ nghe vậy nói:
“Tôi thành thật cảm ơn ý tốt của hai anh, nhưhg chuyện này là chuyện riêng của tôi, mong hai người thông cảm.”
Trịnh Vĩ biết mình là đang lo chuyện bao đồng, nhưng dù sao cũng đã cất công tới đây rồi, lẽ nào lại về, nếu thế thì chắc Tả Dật sẽ giết chết anh mất. Trịnh Vĩ cười cười nói:
“Dù sao bọn tôi cũng đã tới rồi, giúp được chuyện gì các cô cứ nói.”
An Kỳ còn đang định nói thì thấy bên Tả Dật xảy ra xung đột, Cảnh Hạo ánh mắt dữ dằn nhìn hai người họ:
“Mày là thằng nào mà dám xen vào chuyện nhà tao?”
Tả Dật một bên giúp Thẩm Chân một bên mặc kệ lời nói của ông ta. Thấy anh ngó lơ mình Cảnh Hạo càng thêm tức giận:
“Màu dám coi thường lời tao nói à? Có tin tao chém chết mày không?”
Nói xong ông ta lao tới chỗ Tả Dật nhưng rất may đã bị Trịnh Vĩ giữ lại, Cảnh Hạo vùng vằng dữ dội nhưng sức lực của ông ta sao bằng được Trịnh Vĩ. An Kỳ và Hạ Lâm cũng đã đến bên này, hai người tới chỗ Thẩm Chân xác định rằng bà không bị thương Hạ Lâm hướng tới Cảnh Hạo nói:
“Chú cũng quá đáng lắm rồi đấy.”
Thấy có người mắng mình Cảnh Hạo gào lên:
“Mày là cái thá gì mà dám chửi tao?”
Tả Dật lúc này mới lên tiếng:
“Chuyện cần làm bây giờ là phải tìm ra đứa bé.”
Tất cả nghe vậy đều im lặng, đến Cảnh Hạo cũng phải ngừng dãy dụa. Tả Dật hướng tới Thẩm Chân nói:
“Cô bảo thằng bé mất tích ở đầu ngõ, vậy cô chắc chắn đã tìm kỹ xung quay?”
Thẩm Chân nghe anh hỏi vậy thì gật đầu khẳng định. An Kỳ bên cạnh dường như đang nghi ngại điều gì đó, chợt cô nhớ rằng con ngõ vào đây có hai hướng rẽ, liệu thằng bé nó có đo nhầm hay không, đối với đứa trẻ tầm 7, 8 tuổi thì điều này cũng là bình thường. Nghĩ vậy An Kỳ lên tiếng:
“Liệu thằng bé có đi lạc không?”
Mọi ánh mắt đều đổ hết lên người cô, Tả Dật hỏi:
“Ý cô là?”
An Kỳ gật đầu:
“Chắc các anh cũng nhìn thấy được con ngõ này có hai lối rẽ, rất có khả năng là A Tiêu đã đi lạc đường.”
Tới đây Thẩm Chân lên tiếng:
“Nhưng hướng kia là hướng về rừng, thằng bé không đi về hướng đó đâu.”
Hạ Lâm bên cạnh lên tiếng:
“Có thể là có người khác dụ A Tiêu đi vào.”
Nói tới đây thì chợt Cảnh Hạo giương mặt tái đi, thấy điểm lạ ở ông ta Trịnh Vĩ hỏi:
“Ông sao thế?”
Mọi người nghe vậy liền quay sang quả đúng là Cảnh Hạo rất lạ, An Kỳ hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Cảnh Hạo ánh mắt thẫn thờ như người mất hồn, một lúc sau ông ta lẩm bẩm:
“Không thể nào, chẳng nhẽ là...”
Mặc dù ông ta nói rất nhỏ nhưng khẩu hình miệng quá đỗi rõ ràng nên mọi người có thể biết được rằng ông ta vừa nói gì, Thẩm Chân nói:
“Chẳng nhẽ sao? Ông là đang nói tới gì?”
Cảnh Hạo lắc lắc đầu:
“Là bọn chúng, nhất định là bọn chúng. Bọn khốn nạn.”
Tất cả nghe vậy đều nghi ngờ, Thẩm Chân bước đến lay người ông ta:
“Là ai? Ông nói rõ ra đi.”
Ông ta vẫn vậy, vẫn cứ lắc đầu mà nói câu đó. Hiện giờ thời gian đang rất gấp, không thể chờ ông ta mở lời được, Tả Dật lên tiếng:
“Thế này đi, chúng ta sẽ chia nhau ra, hai người đi hướng trái, hai người hướng phải, chia nhau đi tìm.”
Mọi người đều tán thành ý kiến của Tả Dật, giờ chỉ còn cách này thôi. Thẩm Chân bước tới nói:
“Tôi đi cùng mọi người.”
Hạ Lâm nắm lấy tay bà nói:
“Dì ở đây chờ bọn cháu, bọn chái sẽ tìm ra A Tiêu.”
An Kỳ bên cạnh cũng an ủi bà vài câu, bà đã tìm cả nửa ngày rồi, không thể tiếp tục nữa. Giả dụ không tìm được A Tiêu mà bà lại đổ bệnh thì biết giải quyết thế nào.
“Vậy dì chờ tin mấy đứa, cẩn thận đấy.”
Hạ Lâm và An Kỳ gật đầu, Trịnh Vĩ cũng buông Cảnh Hạo ra tiến tới chỗ bọn họ. Bốn người cùng chia nhau ra đi tìm, tại đầu ngõ bọn họ đồng thời tản ra, hai người đi một hướng.