Không ngờ rằng Lương Vệ Thành lại gắt gao tìm hai bọn họ như vậy, dù có trốn tới chỗ nào lão ta cũng sẵn sàng điều người tìm mọi nơi mọi chỗ khiến bọn cô không tìm được nơi nào thực sự an toàn để nấp đi, chỗ nào cũng sặc mùi nguy hiểm. An Kỳ bước đến bên cạnh Tiểu Đoá, lo lắng hỏi:
“Bọn họ khôn làm đau các em đấy chứ?”
Bọn trẻ cẫn còn đang ngơ ngác khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, chợt nghe thấy có giọng nói thoáng qua tai cả lũ bừng tỉnh phát hiện đó là An Kỳ, lúc này Tiểu Đoá mới nói:
“Chúng em không sao, các chú ý không làm gì bọn em đâu.”
An Kỳ sau khi nghe vậy mới cảm thấy yên tâm, vì lúc đó hai người chỉ nghe được cuộc trò chuyện của họ, bản thân không chắc bọn chúng liệu có ra tay với ba đứa trẻ này không, nhưng thật may.
Được một lúc sau khi bọn chúng đi khuất, An Kỳ hỏi Tiểu Đoá:
“Lần trước em nói sẽ dẫn chị tới chỗ A Tiêu, vậy bây giờ em đưa bọn chị đi nhé?”
An Kỳ tưởng rằng cô bé sẽ khônng đồng ý ngay bởi dù sao bọn họ cũng chỉ mới gặp nhau được một ngày, chưa thể tạo niềm tin với chúng nhanh thế được. Tiểu Đoá đôi mắt đen nhánh nhìn An Kỳ rất nhanh gật đầu nói:
“Vâng ạ, giờ bọn em sẽ dẫn hai chị đi.”
An Kỳ và Hạ Lâm nghe vậy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, không nghĩ rằng con bé sẽ đồng ý nhanh đến vậy, một phút suy nghĩ cũng không có.
“Cảm ơn bọn em.”
Tiểu Đoá nhìn một lượt hai người từ trên xuống dưới, đột nhiên chạy vào phòng tắm. An Kỳ và Hạ Lâm khó hiểu nhìn theo, A Ngưu thấy hai người có bộ dạng như vậy thì nói:
“Cậu ấy đi lấy đạo cụ, rất nhanh sẽ quay lại thôi ạ.”
Nghe vậy hai người càng khó hiểu mà đưa mắt nhìn nhau. Đạo cụ gì?
Một lát sau, Tiểu Đoá quay trở lại trên tay cầm lấy một túi vải to bước đi có phần nặng nề. Thấy Tiểu Đoá bước ra, A Bình và A Ngưu đi lên giúp đỡ, ba đứa trẻ cầm một cái túi đi về phía hai người. Đặt chiếc túi xuống, Tiểu Đoá lôi ra bên trong một loạt đồ dùng, sơ qua cũng khá nhiều. An Kỳ và Hạ Lâm nhìn qua một lượt:
“Cài này là....”
Hai người nhìn đống đồ được đặt dưới sàn mà hoa cả mắt. Tiểu Đoá mỉm cười nói:
“Đúng ạ, đây là bộ đồ trang điểm mà em giấu được.”
Dưới sàn, có đầy đủ các đồ dùng để trang điểm, có son, phấn cả kẻ mắt, thậm chí còn cả có cả máy làm tóc nói chung là đủ thứ kiểu.
An Kỳ nhìn một loạt chúng thì chợt hiểu, cái đạo cụ mà khi nãy A Ngưu nói thì ra là đây. Tiểu Đoá sau khi bày biện xong xuôi thì nói:
“Hai chị không thể để như vậy mà đi được. Để tránh bị phát hiện, bọn em sẽ hoá trang cho các chị.”
Ở nơi này, ngoài trẻ em và phụ nữ ra thì còn có một số hầu nữ ngày ngày túc trực xung quanh. Nói một chút, mẹ Tiểu Đoá là một thợ trang điểm, vì tò mò nên cô bé cũng theo mẹ học một ít kĩ năng. Còn A Bình và A Ngưu, ba của hai đứa trẻ này cùng làm tại một tiệm tóc, hai đứa thường xuyên sang tiệm chơi nên được chủ tiệm bày cho vài cách. Nói chúng ba bọn trẻ được thừa hưởng một ít tài nghệ của ba mẹ. Về điều này, Lương Vệ Thành không hay biết gì.
Ba đứa trẻ giúp An Kỳ và Hạ Lâm hoá trang sao cho có nét giống với hầu gái ở đây. Sau khi làm xong, An Kỳ và Hạ Lâm nhìn vào gương thì vô cùng bất ngờ với rài năng của ba đứa, dù mới chỉ là một đứa trử nhưng xem ra tay nghe của chúng rất tốt, nếu như nhìn qua thì quả thực không phát hiện ra được hai người họ. Đang nhìn mình trong gương thì Tiểu Đoá mang tới hai bộ quần áo:
“Hai chị thay bộ này vào đi.”
Hai người nhanh trong nhận lấy mà thay chúng, giờ thì hoàn toàn không nhận ra được. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, ba đứa trẻ dẫn hai người đến chỗ mà A Tiêu bị bắt. Phòng giam chủa A Tiểu nằm ở phía đông của căn cứ, đi dọc theo hành lang này sẽ thấy một đường chạy thẳng xuống bên dưới, ở đó có một vài căn phòng gồm nhiều người bị nhốt chung với nhau, A Tiêu nằm một trong số đó. An Kỳ và Hạ Lâm trong thân phận hầu gái cảnh giác nhìn xung quanh, trong suốt quãng đường tới đó, hai người sẽ bảo vệ an nguy của ba đứa trẻ, nhất định không được để chúng xảy ra chuyện gì.
Bây giờ đã là rạng sáng, thời điểm này vô cùng nhạy cảm, đừng nghĩ rằng bây giờ là không có ai canh gác, ngược lại rất nhiều là đằng khác, bọn họ mới chỉ đi được một đoạn ngắn thì trước mắt đã có một nhóm đang đi kiểm tra, vẫn là người đi tìm hai bọn cô, năm người nhau trong nấp lại, An Kỳ đưa mắt nhìn theo thì thấy chúng rẽ vào hướng ngược lại, An Kỳ ra hiệu cho mọi người tiếp tục. Không gian vô cùng yên tĩnh, bọn họ phải đi như bản thân là hàu gái nhìn hai bên xung quanh thiết bị camera được đặt đầy hành lang, chắc chắn Lương Vệ Thành đang ngồi đâu đó quan sát họ.
“Mấy người định đi đâu?”
Phía sau truyền đến giọng nói, An Kỳ và Hạ Lâm có thể nhận ra đó chính là giọng của tên vừa ở trong phòng Tiểu Đoá bước ra, khôg ngờ lại đụng mặt bọn chúng ở đây. Tiểu Đoá hơi liếc hai người nhưng rất nhanh nhìn bọn chúng:
“Bọn cháu đang đi lấy đồ ạ.”
Tên kia có vẻ không nghi ngờ gì với câu nói của Tiểu Đoá nhưng hắn lại tập trung vào hai con người lạ hoắc bên cạnh ba đứa trẻ:
“Hai đứa này, hình như không giống người ở đây.”
An Kỳ và Hạ Lâm vẫn giữ nét điềm tĩnh khi nghe hắn nói vậy, không bình tĩnh thì cùng phải làm ra vẻ nếu như chỉ một hành động làm hắn nghi ngờ thì tất cả kế hoạch sẽ đổ bể hết, đến lúc đấy thì đừng ai nghĩ có thể thoát ra khỏi đây.
Tiểu Đoá không có lấy một hành động thừa thãi. Mặc dù chỉ là một đứa trẻ những ba đứa trẻ này không giống với những đứa còn lại, chúng đã ở đây cũng được một thời gian, bản thân đã ở rất gần với nguy hiểm. Nói thật, con bé đã ra tay làm điều này thì con bé cũng đã chuẩn bị tinh thần.
“Đều là người ở đây cả mà chú.”
Tiểu Đoá đáp bằng giọng chắc nịch. Tên kia vẫn không buông bỏ nghi ngờ, bước đến gần hơn, bàn tay đang định chạm vào thì A Ngưu bên cạnh nói:
“Chú đừng quên quy tắc của bác Lương chứ.”
Nghe vậy hắn bỗng giật mình, ban tay đang ở không trung rất nhanh thu về. Có một điều phải nói, Lương Vệ Thành là một vô cùng háo sắc, tất cả nữ nhân đã qua tay hắn thì người khác đừng hòng được chạm vào, hắn là người độc chiếm tất cả. Dù có là hầu nữ hay những người phụ nữ khác hắn đều không bỏ qua, nhưng có điểm khác là những người đã từng qua tay hắn sẽ lựa chọn để trở thành hầu nữ bên cạnh phục vụ mình, những người này sẽ được chu toàn tất cả về mọi mặt, chỉ việc làm hắn hài lòng, phục vụ tận tâm. Con những người khác thì hắn sẽ sai người nhốt vào nhà giam, đem đi bán dâm.
An Kỳ và Hạ Lâm thầm thở phào trong lòng, thằng bé đã cứu hai người một mạng.
“Nếu chú không giao việc gì, bọn cháu xin phép đi trước ạ.”
Tên kia xua xua tay ý bảo cho đi qua, năm người hai lớn ba nhỏ lập tức rời khỏi. Địa điểm cách đây còn xa, xem chừng để đến được đó bọn họ phải đi qua mấy chỗ kiểm tra như vậy nữa.
“Không ngờ ở đây lại nhiều quy tắc đến vậy.”
Hạ Lâm vừa đi vừa nói. Tiểu Đoá đi trước mỉm cười quay lại:
“Tất cả những quy tắc đó đều có liên quan tới phụ nữ, bọn em cũng không biết tại sao nhưng chính chú Lương là người tạo ra.”
Các em không nên hiểu thì hơn, An Kỳ và Hạ Lâm thầm nói. Bọn họ đi được một đoạn thì lại có tiếng nói vang lên:
“Mấy người kia.”
Nhưng giọng nói đó có vẻ rất quen, An Kỳ âm thầm quay người lại thì thấy đó là Trịnh Vic và Tả Dật, bọn họ đang chạy về đây. Bốn người kia cũng quay người lại, An Kỳ và Hạ Lâm vui mừng còn ba đứa trẻ có phần sợ hãi, căn bản là chúng không biết hai người đó là ai. An Kỳ vẫy vẫy tay chỉ về hướng này.
“Hai người không sao chứ?”
Thấy hai người chạy tới An Kỳ hỏi. Cả hai đều đồng thanh:
“Không sao.”
Vậy thì tổ rồi. An Kỳ ngó nghiêng, nhin cả về phía sau nhưng không còn ai, cô hỏi Tả Dật:
“Bách Dạ đâu? Anh ý không đi cùng với hai người sao?”
Tả Dật nói:
“Cậu ấy đã đi trước để kiểm tra rồi.”
Thấy An Kỳ vẫn còn lo lắng, anh nói thêm:
“Cậu ấy không sao.”
An Kỳ bất chợt nhìn lên Tả Dật, mỉm cười không nói gì.
Thấy bên cạnh có thêm ba đứa trẻ Trịnh Vĩ hỏi:
“Mấy đứa này là sao đây.”
An Kỳ nói:
“Không còn nhiều thời gian nữa, vừa đi vừa nói vậy.”
Vậy là bọn họ cùng nhau đi, trên dọc đường An Kỳ đã nói tất cả cho Trịnh Vĩ và Tả Dật nghe một cách chi tiết. Kể xong vừa lúc Tiểu Đoá chỉ tay về một chỗ rẽ cạnh đó:
“Đi vào đó là đến được chỗ A Tiêu.”
Tất cả nghe vậy đều nhìn về hướng chỉ, vậy là bọn họ chỉ câch chỗ đó một khoảng rất gần nữa thôi.
Quãng đường còn lại đến chỗ đó rất may là bọn họ không có gặp bất kì người nào của Lương Vệ Thành, xem ra bước đầu đã thành công. Đến nơi, mùi ẩm mốc bất chợt bốc lên, tất cả đều lấy tay che mũi, ở đâu có tất cả ba phòng giam, Tiểu Đoá chì vào phòng giam ở giữa nói:
“Chỗ đó là nơi giam giữ nhưng đứa trẻ mới đến.”
An Kỳ nhìn theo nhưng bên trong vẫncofn tối nên không thể thấu kĩ được, chỉ còn là cứ như vậy mà đi về phía trước. Tả Dật phía sau đã rọi đèn về trước để họ thuận tiện đi qua, cũng may mà phía dưới không có bất kì vật cản gì, bọn họ cứ vậy mà rất nhanh đến phòng giam ở giữa. Nhìn vào, An Kỳ thấy có rất nhiều đứa trẻ bị nhốt lại ở đây, thấy được đứa lớn nhất có vẻ tầm 10, 11 tuổi. Đập vào mắt cô là một bóng dáng của đứa bé đang ngồi co ro ở một bên góc tường, cả khuôn mặt đã áp hẳn vào bên trong, nhìn rất xót xa. Chợt cô thấy bên vạt áo của đứa bé đó bị rách một mảnh, nhớ tới mình có giữ một mảnh áo bên người, An Kỳ vội vàng lấy ra thì phát hiện nó hoàn toàn trùng khớp bới cái áo mà đứa trẻ đó đang mặc.
“A Tiêu.”
Vừa dứt chợt thầy đứa bé đó chợt động, nhưng không quay lại về phía này, An Kỳ gọi thêm lần nữa:
“A Tiêu, là chị An Kỳ đây.”
Cả người đứa trẻ sau kho nghe cấu đó thì hoàn toàn đã hướng về đây, An Kỳ thấy rõ hốc mắt đứa trẻ đỏ rực, có vẻ như đã khóc rất lâu thậm chí đã thâm lại, khuôn mặt bé nhỏ xanh xao, nhìn mà thấy rất xót xa. Chợt An Kỳ nắm chặt thanh sắt, ánh mắt một khắc tia ác ý vụt qua.