Lương Vệ Thành đã cho người chặn lại lối đi của bốn người bọn họ, nếu như muốn thoát khỏi thì chỉ còn đúng một cách.
Tả Dật bước lên một bước, nói:
“Hai người đi trước đi.”
An Kỳ nhìn lên tấm lưng cao lớn của người trước mắt. Không phải là tất cả sẽ cùng xông lên hay sao? Tại sao bây giờ lại bảo hai người họ bỏ đi? An Kỳ nhìn về phía hành lang, chỉ còn một đoạn nữa thôi là tới được phòng của Tiểu Đoá rồi.
“Không...”
Chưa nói hết câu Tả Dật đã lớn giọng ngắt lời:
“Mấy người muốn bị bắt lần nữa à?”
An Kỳ phía sau nghe giật mình, đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng với cô, An Kỳ rất muốn phản kháng nhưng không hiểu sao không nói được, trong lòng có chút sợ hãi.
“Nghe cậu ấy đi, yên tâm ở đây đã có bọn tôi.”
Thấy bầu không khí có phần căng thẳng, Trịnh Vỹ lên tiếng xoa dịu.
Cứ kéo dài mãi như thế này thì bọn họ sẽ rất bất lợi, thôi thì cứ theo Tả Dật. An Kỳ nhìn sang Hạ Lâm, nói:
“Vậy hai người cẩn thận.”
Nói xong cô cùng Hạ Lâm chạy lên trước thì lập tức hai tên cùng lúc xông đến định lại tới bât thì bị Tả Dật ngăn lại, nhân cơ hội đó mà hai người mới thoát khỏi. Bây giờ An Kỳ và Hạ Lâm đang chạy thẳng tiến tới gần A Phúc, không có bất kì khe hở nào đành phải đánh trực diện.
An Kỳ nhanh nhẹn lách người sang phía bên trái, A Phúc thấy vậy nghiêng người hẳn sang một bên chờ trực để tóm được cô thì ngay lập tưc bị Hạ Lâm nganh cạnh giáng một đòn vào đúng một bên hông. Không kịp phòng bị A Phúc bất giác nhăn mặt, lấy một tay ôm lấy chỗ bị đau. An Kỳ và Hạ Lâm nhanh chóng chạy thằng về phía hành lang trốn thoát được. Chiêu này là hai người được Bách Dạ dạy từ hồi còn nhỏ.
A Phúc tay vẫn ôm lấy bên hông nhìn về phía hành lang gào lên:
“Chúng mày không chạy thoát được đâu.”
Nói xong hắn lấy cây súng lập tức bóp cò
Đoàng.....
Hai người phía trước chợp khựng lại, An Kỳ định quay lại nhìn thì Tà Dật phía sau nói to:
“Không được quay đầu.”
Câu nói đó càng khiến An Kỳ thêm hoảng loại, cô sợ chính anh là người đã trúng viên đạn đó. Hạ Lâm nói:
“Đừng lo, họ có thể tự lo cho bản thân được, mình nên tin tưởng họ.”
An Kỳ chợt thở dài trong lòng. Sau khi ổn định lại tinh thần, An Kỳ chỉ về phía ngã rẽ cánh đó chỉ gần một gang tay:
“Chúng ta chạy đến chỗ rẽ kia.”
An Kỳ hạ quyết tâm, bằng mọi giá sẽ đến được chỗ Tiểu Đoá sau đó đến giúp phía Tả Dật và Bách Dạ. Suốt đoạn đường đó cuối cùng thì hai người cũng an toàn đến nơi, An Kỳ trực tiếp mở cửa cùng Hạ Lâm bước vào. Bên trong, Tiểu Đoá cùng A Bình A Ngưu đang đem đồ đi giặt, thấy người đến là An Kỳ cả ba đứa trẻ liền vui mừng chạy đến:
“Chị Kỳ trở lại để cứu chúng ta rồi.”
Sự xuất hiện của cô giống như thiên thần hộ mệnh của ba đứa trẻ, là cơ hội duy nhất giúp chúng thoát khỏi nơi này. Thấy bên cạnh cô còn có một người nữa, Tiểu Đoá nhanh trí nhận ra:
“Bạn chị đúng không ạ?”
Hạ Lâm mỉm cười nhìn cô bé:
“Em đoán đúng rồi. Chị là Hạ Lâm, chị là bạn của chị Kỳ.”
Cả ba đứa trẻ nghe xong đều đồng thanh chào:
“Chúng em chào chị Hạ Lâm ạ.”
Hạ Lâm bật cười, ba đứa trẻ này cũng là quá đáng yêu đi.
“Tao chắc chắn chúng nó trong này.”
Ngoài cửa vang lên tiếng nói của bọn chúng, chắc hẳn Lương Vệ Thành đã điều thêm người tới bắt hai người bọn họ. Tiểu Đoá chỉ vào phòng tắm nói:
“Hai chị vào trong đó trốn đi, bọn em sẽ bảo vệ hai người.”
Từ “bảo vệ” được nói ra từ một cô bé chủ mới 6, 7 tuổi, trong lòng hai người dâng lên một dòng ấm áp.
“Nếu bọn chúng làm gì mấy đứa, nhớ lập tức kêu lên bọn chị sẽ cứu các em.”
Tiểu Đoá mỉm cười rạng rỡ gật đầu. Thế là hai người họ vào phòng tắm trốn đi, cùng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên:
“Mở cửa, mở cửa.”
Tiểu Đoá khi thấy hai người đã trốn an toàn liền đi thẳng tới cánh cửa mở ra. Khi mới mở được một nửa thì người bên ngoài nhanh chóng ập vào, ráo rác nhìn ngó xung quay rồi nói:
“Làm gì mà mãi mới mở thế?”
Tiểu Đoá ôm chồng quần áo, nhìn tên lính gác nói:
“Bọn cháu đang mang quần áo đi giặt ạ.”
Nói xong còn đưa cả chồng ra trước mắt tên lính gác để chứng minh điều mình vừa nói là đúng.
Tên lính gác không đếm xỉa đến chỉ chăm chăm nhìn khắp căn phòng:
“Vừa rồi có kẻ nào vào trong đây không?”
A Bình từ đằng sau đi đến mạnh rạn nói:
“Dạ không có ạ.”
Tên lính nghi ngờ nhìn ba đứa trẻ, sau đó đánh mắt nhìn vào phòng tắm, tên đó không nghĩ ngợi gì nhiều mà trực tiếp đi vào trong. Thấy vậy Tiểu Đoá lập tức chạy đến trước mặt hắn nói:
“Chú không được vào đây, bác Lương đã nói là không ai được phép vào căn phòng này.”
Tên lính canh chợt dừng lại, đúng là có điều lệnh này thật. Đang định rời đi thì từ chiếc bộ đàm mà hắn cầm tên tay truyền đến giọng nói:
“Hôm nay ngoại lệ, ta cho phép ngươi vào. Bằng mọi giá phải bắt sống hai đưa nó về đây.”
Là giọng nói của Lương Vệ Thành. Tên lính canh nở nụ cười đắc thắng nhìn Tiểu Đoá, ông chủ đã có lệnh thì bọn chúng sao dám cãi, vậy là hắn lập tức tiếng thẳng vào phòng tắm, ba đứa trẻ đứng đằng sau sợ hãi, trong lòng thầm cầu mong sao cho hắn khônng tìm thấy người.
Tên lính gác đi khắp mọi ngóc ngách căn phòng, thậm chí là vào thẳng căn phòng bên trong phòng tắm, cẩn thận quan sát xung quanh thì đột nhiên phía dưới có tiếng động. Hắn lập tức chạy đến bên cửa sổ ngó xuông nhưng không thấy gì. Sau khi đã tìm khắp phòng nhưng vẫn không thấy hai người họ đâu, hắn lấy bộ đàm ra gọi cho Lương Vệ Thành:
“Đại ca, hai bọn nó không có ở đây ạ.”
“Tiếp tục tìm.”
Tên lính nhận lệnh, ra khởi căn phòng tắm nói bằng giọng đe doạ cới ba đứa trẻ đứng đó:
“Chúng mày mà để tao phát hiện ra bọn mày có liên quan đến chuyện này thì đừng trách tao ác.”
Nói xong hắn quay người đi. Ba đứa trẻ nghe vậy đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là vui mừng vì họ không bị phát hiện. Sau khi tên lính đã đi xa, lúc này ba đứa mới bước vào căn phòg tắm thì thấy quả thực không có người, sau đấy đi vào căn phòng bên trong thì cũng không thấy, Tiểu Đoá chợt gọi:
“Chị Kỳ, chị Hạ Lâm.”
Sau tiền gọi của Tiểu Đoá thì từ bên ngoài cửa sổ, An Kỳ và Hạ Lâm đang mở cửa bước vào.
Khi tên lính mở rèm bước vào, hai gười ngay lập tưc mở cửa số, mỗi người hai bên tường mà trực chờ trốn ở đó, vì vậy mà tên lính kể cả đã tìm khắp phòng nhưng vẫn bỏ sót bên ngoài cửa sổ. Còn tiếng động lúc đó thì do chính An Kỳ tạo ra, để không bị tên lính nghi ngờ về báo với Lương Vệ Thành, cạnh đó cô lấy một viên đá ném xuống đất, đúng như cô dự định ki nghe thấu tiếng đá rơi tên lính đã lập tức chạy tới kiểm tra. Để tìm được hai người, Lương Vệ Thành đã gạt bỏ đi luật lệ mà chính lão đặt ra, hai người họ muốn cứu lấy A Tiêu cũng khó chứ đừng nói gì đến việc chạy thoát khỏi nơi này, vấn đề bây giờ chỉ còn là thời gian.