Tổng Tài Tuyệt Ái Tình Thê

Chương 1: Chương 1: Có Thai




Tình một đêm lở dở, sau một tháng cô biết mình có thai.

Hắn là tổng giám đốc của một tuyệt thế tập đoàn, còn cô là một thư ký nhỏ bé.

Ban đầu, sau đêm hôm đó cô lãnh cảm nói:

“Chỉ là tai nạn, không cần chú ý…”

Nhưng hôm nay, mẹ cô – người thân duy nhất trên cỏi đời này nguy kịch nằm trong bệnh viện, cô chỉ còn một con đường, đến tìm gặp ba mẹ hắn:

“Cháu có thai rồi, muốn cháu sinh đứa trẻ này thì anh ấy phải lấy cháu.”

“Hàn Lập Y, cô đừng quá đáng!” Hắn tức giận gắt lên.

Nhà họ Trác vốn mong mỏi có một đứa cháu ẩm bồng, hôm nay bỗng dưng cô xuất hiện thì chẳng thèm nghĩ ngợi: “Được, cứ quyết định vậy đi!”

“Mẹ!” Hắn không ngờ mẹ hắn sẽ dễ đồng ý như vậy. Ngay cả ý kiến của hắn cũng không có. Nhìn sang ba của mình ông cũng gật đầu: “Dầu gì thì cũng có con rồi, cưới thì cưới đi!”

Thế là hôn nhân giữa Trác Thành Quân và Hàn Lập Y bắt đầu.

“Hạng phụ nữ hám danh lợi như cô không có tư cách làm vợ tôi.”

Đó là câu đầu tiên hắn nói khi vào phòng tân hôn.

“Phải, tôi chỉ cần tiền, chứ không cần làm vợ anh.”

“Cô… phá bỏ cái thai, rồi cút khỏi đây, tôi sẽ cho cô đủ số tiền mà cô muốn!” Hắn không muốn đứa trẻ của mình được tồn tại trên đời chỉ vì một sự dụ lợi. Hắn là Trác Thành Quân, thái tử gia của thành phố, đứa trẻ của hắn đáng được một cuộc sống hạnh phúc mà bất cứ đứa trẻ nào cũng mong muốn!

Đó vừa là tôn nghiêm, vừa là lý tưởng sống của hắn.

Huống hồ gì, người phụ nữ không có lương tâm này, vì sao lại có thể nói những lời đầy rẻ rúng đó, giết chết đi bản chất cao khiết của một sinh linh sắp chào đời.

Hàn Lập Y bất giác đưa tay xoa bụng còn chưa nhô lên, nhìn Trác Thành Quân, cười nhẹ: “Nhưng số tiền mà tôi khi ở lại đây ba mẹ anh cho sẽ nhiều hơn số tiền mà anh đưa tôi.”

“Hàn Lập Y! Được lắm, vậy cô sống ở đây mà làm tốt vị trí thiếu phu nhân bù nhìn của mình đi!”

“Rầm!” Không còn gì để thương lượng, hắn sập đóng cửa lại một mạch đi ra ngoài.

Cả đêm đó, hắn không về lại phòng.

Mấy ngày hôm sau, cô và hắn cứ như nước với lửa.

“Mẹ bảo tôi đem thức ăn khuya lên cho anh này.”

“Cút đi!”

“Anh ăn đi, tôi mới giao phó được với mẹ.”

“Đừng ở đây nịnh bợ mẹ tôi, cô có biết nhìn cô tôi thấy buồn nôn lắm không? Đi ra ngay!” Hắn vừa nói vừa hất luôn mâm thức ăn xuống đất.

Hàn Lập Y không nói gì, im lặng nhặt từng mảnh vỡ lên. Đây không phải là mẹ hắn bảo, mà do cô thấy hắn thức khuya xử lý công việc nên mới cố tình làm cho hắn ăn.

Dù thế nào cô cũng muốn làm tốt nhiệm vụ của một người vợ. Hắn không nhận, cô cũng chẳng thể thu hồi.

Thế nhưng, lòng cô lại ân ẩn đau vì sự vô tâm của hắn.

________

“Anh say rồi, uống chút trà giải rượu đi!”

“Không, đi đi…” Hắn khó chịu cởi áo sơ mi, muốn đi tắm. Hàn Lập Y tường tận thấy được trên chiếc áo kia có một vết son đỏ rực…

“Thành Quân đâu?” Giọng mẹ Trác từ đâu tức giận vang lên, lúc đi vào phòng đúng thấy cô đang cầm chiếc áo có dấu son kia, mặt bà càng tối sầm đi.

“Mẹ, có chuyện gì sao?”

Mẹ Trác thẳng tay giáng cho con trai một tát.

“Mày coi mày làm ra cái việc gì hả?” Bà quẳng cái áo vào mặt con trai.

Trác Thành Quân ban đầu chưa hiểu chuyện gì, sau đó cằm chiếc áo lên thì mi tâm cũng nhíu chặt như mẹ của mình, chỉ là hắn quay sang trừng mắt nhìn Hàn Lập Y:

“Là cô mách lẻo với mẹ tôi?”

“Trừng cái gì mà trừng, có giỏi thì trừng với mẹ mày nè. Làm khổ vợ con như vậy chưa đủ sao?”

Trác Thành Quân bị mẹ Trác tẩn cho một trận, hết luôn cả say rượu. Lúc mẹ Trác đi ra, hắn liền thừa dịp túm lấy tóc Hàn Lập Y:

“Giỏi lắm, phụ nữ như cô mà cũng dám chơi tôi?”

“Tôi không có!”

“Cô nói không có thì tôi phải tin sao? Lòng dạ người như cô nếu tôi tin tưởng thì có khi chết không biết tại sao mình lại chết! Ghê tởm, lúc nào cũng giả vờ cam chịu nhưng thật ra so với đám phụ nữ ở quán bar chỉ cần tiền còn tốt hơn cô đó!”

“Nên anh đi tìm bọn họ?”

“Đúng vậy! Tôi cho bọn họ tiền còn đỡ hơn nuôi cô…” Hắn hơi ngừng lại, nhìn vào mắt Hàn Lập Y, miệng nói nhanh hơn suy nghĩ: “… Cả thứ tiện chủng không rõ lai lịch trong bụng cô nữa, nói không chừng lại là…”

“Chát!” Lần này là Hàn Lập Y vung cho hắn một tát.

“Trác Thành Quân, anh có thể ti bỉ nói những lời sỉ nhục tôi, nhưng anh không có tư cách sỉ nhục đứa trẻ trong bụng tôi. Nếu không phải anh say rượu bức ép tôi thì làm gì có chuyện nó tồn tại trên đời.”

“Cô… dám đánh tôi?!” Đôi mắt của Trác Thành Quân gần như nổi lên tơ máu, nhưng Hàn Lập Y không sợ, cô còn cười: “Tất cả đều do anh, thế thì tự chịu hậu quả đi. Còn nữa, nếu anh dám đánh tôi, nói không chừng người phải cuốn gói khỏi nhà là anh đó!”

Trác Thành Quân tức giận đến nổi vung tay lên, nhưng cũng chỉ duy trì như vậy trên không trung, Hàn Lập Y nghênh mặt nhìn hắn nhưng lòng cô có bao nhiêu sợ hãi không ai biết được.

Trác Thành Quân thở khì khì chuyển sang bắt lấy cánh tay của cô, Hàn Lập Y không chịu kém thế: “Sao? Không dám đánh, không dám đánh thì buông tôi ra, nếu không tôi sẽ kêu lên cho mẹ nghe đấy!”

“Cô…” Trác Thành Quân rít chữ này qua từng kẽ răng, nhưng cuối cùng chỉ vung mạnh cánh tay đang nắm chặt cô ra, quay người bỏ đi.

Nhưng hắn không ngờ, một cái hất mạnh này đủ làm Hàn Lập Y vốn ốm yếu lảo đảo ngã xuống đất.

“Cộp cộp cộp!”

“Cộp cộp cộp!”

“Phu nhân…. phu nhân. Không hay rồi, thiếu phu nhân xảy ra chuyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.