Hôm nay, Trác Thành Quân mất tự nhiên ăn sáng.
“Thành Quân, sao hôm nay không ăn gì hết vậy? Không khỏe à?”
“Không có, tại không đói.” Trác Thành Quân liếc mắt về Hàn Lập Y bên cạnh, ho khẽ một tiếng rồi đứng dậy.
“Con đi làm đây.”
Ba Trác phẩy phẩy tay.
“Ba mẹ, con cũng muốn ra ngoài gặp người bạn một chút.”
“Được, để ta kêu tài xế chở con đi.”
“Vâng, cảm ơn mẹ.”
Trác Thành Quân dỏng tai lên nghe, bấm bấm ngón tay, ngoài Mạnh Du Viễn thì Hàn Lập Y đâu còn người bạn nào nữa đâu?
Sau khi Hàn Lập Y rời đi, Trác Thành Quân lãng vãn đi vào nhà.
“Ủa, sao con còn ở đây?” Ba Trác đang uống trà, giật mình nhìn con trai.
Trác Thành Quân ngồi sà xuống, chống tay, rót trà cho ba mình.
“Ba, ba làm Chủ tịch mà cũng rảnh phếch ra nhỉ?”
“Mày chê ba lười biếng à?”
“Không phải. Chỉ là…con làm cái chức tổng tài này cũng quá bận rộn…” Trác Thành Quân gõ gõ ngón tay lên bàn.
“Vậy để ba cho mày xuống làm tiếp tân là được rồi.”
“Không phải, ý con là một thư ký không đủ. Tên thư ký nam bây giờ rất đáng ghét và ngốc nữa.”
“Dễ, thì mày tự kêu phòng nhân sự thêm người, hỏi ba làm gì?”
Trác Thành Quân bỏ cốc trà của ba xuống, đứng dậy đi sang ngồi kế ba Trác, đưa tay bóp vai cho ông: “Ba, kêu phòng nhân sự làm chi, ở nhà cũng có người ở không suốt ngày lượn lờ mà.”
Ba Trác nổi hết da gà, đẩy Trác Thành Quân ra. “Hóa ra là như vậy. Cuối cùng cũng khai ra ý đồ.”
“Được không?”
“Thì cũng không phải là không được, nhưng mà mẹ của con bà ấy không muốn Lập Y đi tới đi lui.”
“Đi, ba nói với mẹ đi…”
“Mà lỡ Lập Y từ chối thì sao?”
“Cô ấy dám không đi sao?!”
“Đó đó, chính là bộ dạng hung dữ này của mày, mẹ mày không cho Lập Y đi là đúng!”
“Không, không, cô ấy đi là con không có như vậy. Được không?”
“À…ừm…để suy nghĩ.” Ba Trác chễm chệ chống cằm.
“Ba, con mới đấu giá thành công một hộp trà Đại hồng bào. Con thì không có hứng với trà đạo lắm, định đem biếu…” Trác Thành Quân gõ gõ ngón tay lên ấm trà.
Ba Trác nghe đến chữ “Đại hồng bào” thì mắt sáng rỡ, “Được, được…việc mày nói cứ để ba lo. Còn cái đó…cho ba nhé?”
“Thành giao!”
Trác Thành Quân đứng dậy, đi ra ngoài.
“Ê ê…Đại hồng bào của ba đâu?”
“Khi nào Hàn Lập Y đến công ty thì Đại hồng bào sẽ mọc chân tự động chạy đến tìm ba.”
“…” Thằng Trác con này cũng khó dụ quá.
_________
Hai hôm sau.
“Tổng tài, cà phê của anh đây.”
Trác Thành Quân gật gật đầu, đón lấy, hớp một ngụm.
“Được rồi, em về chỗ làm việc đi.”
Hàn Lập Y ngó quanh, làm gì có bàn làm việc nào của cô. Trợ lý nam đứng bên cạnh đang sắp xếp tài liệu cho Trác Thành Quân thầm thở dài. Cả văn phòng đều biến thành một căn nhà thu nhỏ, phòng ngủ riêng sẵn có không nói, mà ngay cả quần áo, giày dép, tạp chí bà bầu, tập chí thời trang, sách báo, thức ăn dinh dưỡng, tủ lạnh, bình nước nóng tiệt trùng, chỉ thiếu đem cái bếp đặt vào để nấu ăn thôi. Tất cả còn lại đều được đem đến phục vụ cho hoạt động làm thư ký của Hàn Lập Y.
Nói là thư ký nhưng thật ra chỉ có một mình anh ta làm việc, Hàn Lập Y chỉ việc pha cà phê và ăn trưa với Trác Thành Quân quân là hết việc.
Trác Thành Quân nghĩ, chỉ cần như thế này Hàn Lập Y sẽ luôn nằm trong tầm mắt của hắn, dù tên Mạnh Du Viễn kia muốn làm gì cũng không được.
“Xong rồi, anh ra ngoài đi.” Trác Thành Quân phẩy phẩy tay cho trợ lý, anh ta liền mừng hớn hở chạy đi.
Hàn Lập Y ngồi trên sofa cầm một quyển tập chí dành cho bà bầu, cẩn thận xem.
Trác Thành Quân xoay xoay bả vai, lượn lờ đi tới.
“Hàn Lập Y, uống chút sữa không?”
“Không, tôi uống rồi.”
“Vậy chiều nay tôi rảnh, đi em đi dạo bờ hồ?”
Hàn Lập Y nghi hoặc nhìn hắn, Trác Thành Quân khẽ hắn giọng: “Thiệt ra tôi cũng bận lắm. Chỉ là tôi nghe nói vận động nhiều sẽ tốt cho em bé.” Ừ, không biết đúng không nhỉ?
Hàn Lập Y gật gật đầu.
Lúc trước hắn có thể không tin cô, cô thể nổi giận, thậm chí là tát tay cô khi cô gặp Mạnh Du Viễn, là vì lúc đó hắn không chấp nhận cả đứa bé và mẹ của nó. Nhưng bây giờ, vì Trác Thành Quân đã chấp nhận bảo bảo nên mới có thể nhẫn nhịn tất cả khi cô phản kháng, khi cô đi gặp Mạnh Du Viễn, hắn chuyến sang đối tốt với cô như vậy, tất cả là vì đứa bé mà thôi.
Trác Thành Quân cố nén không quá kích động, chỉ là môi không nhịn được cong lên một đường.
“Được, cứ quyết định vậy đi. Đi dạo xong chúng ta sẽ ghé nhà hàng XXY ăn tối luôn.”
______________
“Hàn Lập Y, đó là cái gì vậy?” Trác Thành Quân chỉ chỉ vào một hàng quán bán đồ lưu niệm.
“Búp bê cầu nắng đó.”
“Hàn Lập Y, bên kia sau nhiều người bu quanh quá vậy?”
“Là người hát rong đó, anh nghe hát xong nếu cảm thấy được thì góp tiền vào.”
“À…Hàn Lập Y, bên kia bán cái gì vậy?”
“Là chả viên, thịt xâu, bánh bao chiên….bla bla…”
“Sao nhìn lạ quá vậy, màu xanh, màu hồng, màu đỏ, màu vàng, ăn được không?”
Hàn Lập Y nhìn Trác Thành Quân bằng ánh mắt khó tin, không ngờ chỉ số EQ của tên đại thiếu gia này thấp như vậy. Cô dám chắc, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng ló mặt ra phố ăn.
Hàn Lập Y dẫn Trác Thành Quân qua chỗ bán thịt xâu, “Ông chủ, cho hai xâu.”
Trác Thành Quân nghe Hàn Lập Y nói vậy thì mở bóp tiền, lấy ra một tờ tiền đưa cho ông chủ.
Ông chủ: “…”
“…” Hàn Lập Y véo véo vào eo của hắn, trời ạ, mua hai xiên thịt mà hắn đưa tờ tiền có mệnh giá lớn nhất. Trác Thành Quân không hiểu, hắn chỉ có tiền loại này thôi.
Hàn Lập Y thở dài mở ví, lấy mấy đồng tiền đưa cho ông chủ. Trác Thành Quân ăn xiên thịt xong, Hàn Lập Y định kéo hắn đi thì Trác Thành Quân sựng sựng lại, nói nhỏ vào tai cô: “Hay là, cái đó…ăn thêm vài xâu nữa.”
“…”